Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 8: Thuật Mời Thần (2)
Trong thời đại mạt pháp, Người Săn Quỷ đã lánh đời trong một thời gian dài. Ước chừng kể từ năm năm trước, thế giới này đã đột nhiên xảy ra sự biến hóa “dữ dội”.
Người bình thường sẽ không phát hiện được gì khác thường.
Đối với người thường như bọn họ, mọi chuyện chỉ đơn giản là một số tin tức không được chứng thực về một vài sự việc mà khoa học không thể lý giải được.
Sau khoảng thời gian đó, các tông môn săn quỷ ở khắp nơi trên cả nước đều được chuyển đổi thành “Xã Dị Văn”, bí mật chấp hành các loại nhiệm vụ có độ nguy hiểm khác nhau.
Trong đó, bốn Xã Dị Văn nằm lần lượt ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc là nổi tiếng nhất.
Phía Đông có Xã Hạo Nhiên, lấy linh căn thuộc Ngũ Hành làm gốc rễ, có khả năng khống chế vũ khí, binh giáp.
Phía Tây có Xã Vân Tiêu, lấy linh căn thuộc tự nhiên làm gốc rẽ, có khả năng kiểm soát mưa, gió và sấm sét.
Phía Nam có Xã Nam Anh, lấy thuật triệu hồi làm gốc rễ, có khả năng ký kết khế ước với các thần tiên ma quái thời Thượng Cổ.
Phía Bắc có Xã Võ Thần, lấy linh căn thể phách làm gốc rễ, một quyền có thể chấn động núi sông, biển cả.
Bọn họ đều là bá chủ một phương trời, các xã nhỏ khác còn không xứng đáng được nhắc đến tên khi đứng trước mặt bốn xã này. Trong đó, chỉ có Xã Nam Anh là tông môn tiến vào sau, thay thế vị trí của Xã Sài Phong.
Tối hôm nay, Xã Sài Phong hoặc là bị Xã Nam Anh thâu tóm, hoặc là bị xóa sổ hoàn toàn, không còn khả năng thứ ba nào khác.
Chưởng môn của Xã Nam Anh sẽ không cho phép Xã Sài Phong tiếp tục tồn tại.
Các điều khoản trên bản hợp đồng kia đều là thật. Chẳng qua, nếu Khương Khương ký tên thì sau đó sẽ bị phế bỏ linh căn, biến thành một kẻ tàn phế chân chính.
Kết cục tốt nhất của cô có lẽ sẽ là một nửa phần thân dưới bị tê liệt.
Nhưng ít nhất Khương Khương còn có thể nghe, nhìn, ngửi và nếm được hương vị. Chỉ cần có đủ tiền, cô vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng.
Nhà họ Nam dùng tiền để mua cả cuộc đời còn lại của Khương Khương.
Dư Thu đã nhìn thấy rất nhiều “thủ lĩnh” của các xã nhỏ từ bỏ danh dự, phẩm giá, chấp nhận mất tự do và trở thành một con chó được nuôi dưỡng bởi nhà họ Nam.
Đây là lần đầu tiên mà Dư Thu nhìn thấy có người chống cự quyết liệt đến vậy.
Hơn nữa, còn là hai người.
Sau khi “mời Thần”, sức mạnh của chú Trình đã gia tăng đáng kể. Hai nắm đấm của ông ấy siết chặt, nền đất dưới chân xuất hiện vết rạn nứt trên diện tích lớn.
Ông ấy dùng hết toàn bộ sức lực ngưng tụ đất đá vụn lên giữa không trung. Chiếc khiên bằng đất đá đậm mùi mục rữa đang cố gắng ngăn chặn cơn cuồng phong cấp chín của Phi Liêm!
Sắc mặt của Khương Khương tái nhợt, cô nhắm chặt hai mắt lại, các đốt ngón tay đã tái xanh. Cuối cùng, ngón út của cô đã cử động được về phía sau một chút…
Trong cơ thể cô, một trận pháp mạnh mẽ đã dần được hình thành.
Cô nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông, bao la và vô biên với những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên ngọc.
Một luồng linh khí màu trắng từ đầu ngón tay của cô bay về phía khoảng không trước mặt. Khi nó sắp chạm vào một ngôi sao thì một lực lượng xa lạ đã kéo cô sang một không gian khác!
Một cung điện tối tăm, yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, gió không thổi và bóng người cũng bất động. Cô bước lên trên bậc thang cao cao kia và đi đến cuối đường thì thấy một sảnh lớn ngập tràn mùi máu tanh.
Khung cảnh này giống hệt như trong giấc mơ của cô và Khương Khương lại nhìn thấy người đàn ông khoác áo giáp ánh bạc đầy vết chém đang nằm yên trong đống đổ nát.
Linh khí hóa thành một sợi chỉ trắng chạy xuyên qua khoảng không và quấn quanh ngón tay của người đàn ông kia.
Một vòng rồi lại một vòng sau đó nó nhanh chóng ăn sâu vào da thịt, hòa hợp thành một thể với người kia.
Cùng lúc đó, Khương Khương cảm nhận được một lực lượng nào đó đang ngăn cản việc ký kết khế ước. Cảm giác nhớp nháp và mục nát của lực lượng xa lạ này khiến cô cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
Khương Khương khẽ nhíu mày, một số luồng sáng tràn ra từ người cô, bao bọc chặt chẽ lấy người đàn ông trước mặt!
Ánh sáng rực rỡ đang tinh lọc những khí bẩn xung quanh thân thể của người đó.
Bộ áo giáp rách rưới trên thân thể của người đàn ông này cũng dần dần khôi phục hình dáng như lúc ban đầu…
Chỉ có phần mũ giáp vẫn còn bị thiếu mất một góc.
Từ xa xa truyền đến tiếng gió rít chói tai và ngay sau đó là tiếng vỡ vụn của chiếc khiên làm bằng đất đá. Thính giác được tăng cường khiến cho Khương Khương thậm chí có thể nghe thấy được tiếng xương cốt bị vặn gãy.
Chú Trình sắp không thể trụ được nữa.
Ông ấy quỳ trên mặt đất, ánh sáng vàng kim trên thân thể đã tiêu tán như hơi nước bị gió thổi bay.
Trong phút chốc, chú Trình dường như đã già đi gần hai mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng.
Trước ngực chú Trình loang lổ vết thương và thứ duy nhất còn có thể cử động được bây giờ là đôi mắt của ông ấy thì cũng dần dần mất đi thị lực.
Tuy nhiên, Chiến Linh do Dư Thu triệu hồi lại không hề bị tổn thương gì, dù chỉ là một sợi lông. Giống như lời nó đã nói lúc trước… Đối phó với bọn cô thì chỉ cần thổi một hơi là đủ.
Người bình thường sẽ không phát hiện được gì khác thường.
Đối với người thường như bọn họ, mọi chuyện chỉ đơn giản là một số tin tức không được chứng thực về một vài sự việc mà khoa học không thể lý giải được.
Sau khoảng thời gian đó, các tông môn săn quỷ ở khắp nơi trên cả nước đều được chuyển đổi thành “Xã Dị Văn”, bí mật chấp hành các loại nhiệm vụ có độ nguy hiểm khác nhau.
Trong đó, bốn Xã Dị Văn nằm lần lượt ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc là nổi tiếng nhất.
Phía Đông có Xã Hạo Nhiên, lấy linh căn thuộc Ngũ Hành làm gốc rễ, có khả năng khống chế vũ khí, binh giáp.
Phía Tây có Xã Vân Tiêu, lấy linh căn thuộc tự nhiên làm gốc rẽ, có khả năng kiểm soát mưa, gió và sấm sét.
Phía Nam có Xã Nam Anh, lấy thuật triệu hồi làm gốc rễ, có khả năng ký kết khế ước với các thần tiên ma quái thời Thượng Cổ.
Phía Bắc có Xã Võ Thần, lấy linh căn thể phách làm gốc rễ, một quyền có thể chấn động núi sông, biển cả.
Bọn họ đều là bá chủ một phương trời, các xã nhỏ khác còn không xứng đáng được nhắc đến tên khi đứng trước mặt bốn xã này. Trong đó, chỉ có Xã Nam Anh là tông môn tiến vào sau, thay thế vị trí của Xã Sài Phong.
Tối hôm nay, Xã Sài Phong hoặc là bị Xã Nam Anh thâu tóm, hoặc là bị xóa sổ hoàn toàn, không còn khả năng thứ ba nào khác.
Chưởng môn của Xã Nam Anh sẽ không cho phép Xã Sài Phong tiếp tục tồn tại.
Các điều khoản trên bản hợp đồng kia đều là thật. Chẳng qua, nếu Khương Khương ký tên thì sau đó sẽ bị phế bỏ linh căn, biến thành một kẻ tàn phế chân chính.
Kết cục tốt nhất của cô có lẽ sẽ là một nửa phần thân dưới bị tê liệt.
Nhưng ít nhất Khương Khương còn có thể nghe, nhìn, ngửi và nếm được hương vị. Chỉ cần có đủ tiền, cô vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng.
Nhà họ Nam dùng tiền để mua cả cuộc đời còn lại của Khương Khương.
Dư Thu đã nhìn thấy rất nhiều “thủ lĩnh” của các xã nhỏ từ bỏ danh dự, phẩm giá, chấp nhận mất tự do và trở thành một con chó được nuôi dưỡng bởi nhà họ Nam.
Đây là lần đầu tiên mà Dư Thu nhìn thấy có người chống cự quyết liệt đến vậy.
Hơn nữa, còn là hai người.
Sau khi “mời Thần”, sức mạnh của chú Trình đã gia tăng đáng kể. Hai nắm đấm của ông ấy siết chặt, nền đất dưới chân xuất hiện vết rạn nứt trên diện tích lớn.
Ông ấy dùng hết toàn bộ sức lực ngưng tụ đất đá vụn lên giữa không trung. Chiếc khiên bằng đất đá đậm mùi mục rữa đang cố gắng ngăn chặn cơn cuồng phong cấp chín của Phi Liêm!
Sắc mặt của Khương Khương tái nhợt, cô nhắm chặt hai mắt lại, các đốt ngón tay đã tái xanh. Cuối cùng, ngón út của cô đã cử động được về phía sau một chút…
Trong cơ thể cô, một trận pháp mạnh mẽ đã dần được hình thành.
Cô nhìn thấy bầu trời đêm mênh mông, bao la và vô biên với những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên ngọc.
Một luồng linh khí màu trắng từ đầu ngón tay của cô bay về phía khoảng không trước mặt. Khi nó sắp chạm vào một ngôi sao thì một lực lượng xa lạ đã kéo cô sang một không gian khác!
Một cung điện tối tăm, yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, gió không thổi và bóng người cũng bất động. Cô bước lên trên bậc thang cao cao kia và đi đến cuối đường thì thấy một sảnh lớn ngập tràn mùi máu tanh.
Khung cảnh này giống hệt như trong giấc mơ của cô và Khương Khương lại nhìn thấy người đàn ông khoác áo giáp ánh bạc đầy vết chém đang nằm yên trong đống đổ nát.
Linh khí hóa thành một sợi chỉ trắng chạy xuyên qua khoảng không và quấn quanh ngón tay của người đàn ông kia.
Một vòng rồi lại một vòng sau đó nó nhanh chóng ăn sâu vào da thịt, hòa hợp thành một thể với người kia.
Cùng lúc đó, Khương Khương cảm nhận được một lực lượng nào đó đang ngăn cản việc ký kết khế ước. Cảm giác nhớp nháp và mục nát của lực lượng xa lạ này khiến cô cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
Khương Khương khẽ nhíu mày, một số luồng sáng tràn ra từ người cô, bao bọc chặt chẽ lấy người đàn ông trước mặt!
Ánh sáng rực rỡ đang tinh lọc những khí bẩn xung quanh thân thể của người đó.
Bộ áo giáp rách rưới trên thân thể của người đàn ông này cũng dần dần khôi phục hình dáng như lúc ban đầu…
Chỉ có phần mũ giáp vẫn còn bị thiếu mất một góc.
Từ xa xa truyền đến tiếng gió rít chói tai và ngay sau đó là tiếng vỡ vụn của chiếc khiên làm bằng đất đá. Thính giác được tăng cường khiến cho Khương Khương thậm chí có thể nghe thấy được tiếng xương cốt bị vặn gãy.
Chú Trình sắp không thể trụ được nữa.
Ông ấy quỳ trên mặt đất, ánh sáng vàng kim trên thân thể đã tiêu tán như hơi nước bị gió thổi bay.
Trong phút chốc, chú Trình dường như đã già đi gần hai mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng.
Trước ngực chú Trình loang lổ vết thương và thứ duy nhất còn có thể cử động được bây giờ là đôi mắt của ông ấy thì cũng dần dần mất đi thị lực.
Tuy nhiên, Chiến Linh do Dư Thu triệu hồi lại không hề bị tổn thương gì, dù chỉ là một sợi lông. Giống như lời nó đã nói lúc trước… Đối phó với bọn cô thì chỉ cần thổi một hơi là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất