Chương 47
Có thể là ở bên chỗ Liên Quyết thật sự rất khẩn cấp, chưa tới mấy ngày đã có người sang đây xem phòng ốc.
Người đến không phải là chủ hộ, có thể là có quan điểm của riêng mình về phong cách của nhà cửa, trực tiếp mời một nhà thiết kế nội thất đến. Đối phương mang người đến đo đạc khắp nơi, sau đó nói với Thẩm Đình Vị, sau khi bọn họ làm xong bản thiết kế thì sẽ bắt đầu thi công.
Một tuần sau Thẩm Đình Vị chuyển ra khỏi biệt thự, lúc cậu đến là một thân một mình, khi thu dọn nhà cửa mới phát hiện bất tri bất giác* Liên Quyết đã mua cho cậu nhiều đồ như vậy.
*不知不觉 - thấm thoát; không thể nhận thấy, bất giác; vô tình; không ý thức; không có ý định.
Người giúp cậu dọn nhà Thẩm Đình Vị chưa từng gặp, đối phương lịch sự bày tỏ là được Liên Quyết nhờ vả, dẫn cậu đến chỗ ở mới.
Khi xe chạy ra khỏi sân lớn của biệt thự, Thẩm Đình Vị không nhịn được mà quay đầu nhìn thêm hai lần. Ngược lại là cậu không có lưu luyến căn nhà này quá nhiều, đối với cậu mà nói sống ở đâu cũng không khác gì nhau, điều duy nhất khiến cậu luyến tiếc, chính là những bông hoa thật khó mới nở rộ dưới sự bảo vệ vô cùng cẩn thận và dụng tâm của cậu.
Xe chạy vào nội thành, Thẩm Đình Vị ôm còn mèo nhỏ có hơi khẩn trương nhìn xung quanh ở trong lồng ngực, không có quá nhiều lý tưởng cho cuộc sống mới sắp bắt đầu.
Cậu đoán có thể là Liên Quyết sẽ thuê hoặc là mua một chung cư ở nơi nào đó trong thành phố cho cậu, cậu nhìn phần bụng dưới được che đậy dưới lớp quần áo của mình, lại nhớ về người giúp cậu dọn nhà phải chăng đã lộ ra một ánh mắt khác thường, sau khi rút ra câu trả lời phủ định ở trong lòng, thầm nghĩ có lẽ là tình trạng mang thai bây giờ của mình còn chưa khoa trương đến mức bị người ta chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra không thích hợp.
Chỉ là nghĩ đến sau này, khi bụng càng ngày càng rõ, cậu lờ mờ có hơi lo lắng rằng chuyển đến nội thành sống có phải là sẽ không được tiện lắm hay không.
Xe chạy thẳng đến một khu vực phồn hoa, sau đó băng qua hai con đường chật hẹp rợp bóng cây rất lâu, xe cộ xung quanh và người đi bộ bắt đầu giảm đi rõ rệt, cuối cùng chiếc xe chạy chậm lại và đi vào trong một khu chung cư cao cấp, khi vào cửa bị người gác cổng cản lại.
An ninh của khu chung cư rất nghiêm ngặt, người gác cổng vô cùng có trách nhiệm mà gõ cửa sổ xe ở ghế lái, hỏi bọn họ là ai, đến tìm ai. Tài xế trả lời tòa nhà B.
Người gác cổng nghi ngờ nhìn biển số xe một chút, lại quan sát ở bên trong xe, ánh mắt dò xét dừng ở trên người Thẩm Đình Vị rất lâu, Thẩm Đình Vị dùng cánh tay hơi nâng mèo con lên, không dễ nhận ra mà che phần bụng dưới.
Người gác cổng cuối cùng cũng thu ánh mắt về, trở về trong buồng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại.
Cách một tấm kính trong suốt ở trên buồng, Thẩm Đình Vị thấy hắn cung kính trả lời câu gì đó với đầu bên kia điện thoại, một lát sau mới mở rào chắn ra cho đi qua.
Sau khi vào trong Thẩm Đình Vị mới biết vì sao vừa nãy tài xế lại trả lời là tòa nhà nào, mà không phải số mấy.
Những căn biệt thự lộng lẫy tinh xảo được bố trí chỉnh tề hết tòa này đến tòa khác ở trong khu chung cư, các căn biệt thự có lẽ đều được quản lý bởi một người thống nhất, đồ trang trí và cây xanh trong các sân vườn độc lập đều na ná như nhau, xe chậm rãi chạy qua vài ngôi biệt thự, Thẩm Đình Vị bất ngờ mà nhận thấy có không ít ngôi nhà đều lắp đặt kính chống nhìn trộm, từ bên ngoài nhìn vào tối đen như mực, ngăn chặn ánh mắt từ bên ngoài cực kỳ chặt chẽ.
Tài xế nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, giải thích: "Chỗ này có không ít nghệ sĩ sống."
Thẩm Đình Vị khẽ gật đầu, một dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ô tô chạy xa khỏi khu chung cư, sau khi rẽ một cái thì dừng lại ở trước một ngôi biệt thự nào đó.
"Đến rồi, Thẩm tiên sinh." Tài xế nói.
Thẩm Đình Vị lấy lại tinh thần, nói một tiếng được, đi theo ông xuống xe.
Căn nhà này nhỏ hơn không ít so với căn biệt thự mà cậu sống trước đây, cách trang trí ở bên trong lại không khác với căn trước đó chút xíu nào.
Thẩm Đình Vị đi vào, đầu tiên là để ý đến một cái cây cho mèo cao gần bằng một người được đặt ở gần cửa, tiếp đó là một ổ mèo mềm mại được đặt trên sàn nhà cách đó không xa cùng với chiếc tủ giữ tươi với một vài chiếc hộp chồng chất lên nhau.
Bước chân của cậu dừng một chút, con mèo ở trong ngực dường như ngửi được mùi quen thuộc, nhảy xuống từ trên người cậu, chạy tới nghịch quả bóng len rơi xuống từ ổ mèo.
Thẩm Đình Vị cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào.
Như thế này thì sao lại là Liên Quyết tìm chỗ ở mới cho cậu —— Đây là nhà của Liên Quyết.
Thẩm Đình Vị cũng không có không nhạy bén như vậy, từ giữa trưa ngày hôm đó Liên Quyết lộ ra cảm xúc mâu thuẫn với cậu, đủ để cậu nhận thức rõ ràng, nếu như không phải là tình huống đặc biệt, Liên Quyết căn bản là không bằng lòng ở cùng một chỗ với cậu.
Nhất thời trong lòng Thẩm Đình Vị ngũ vị tạp trần*, ngoại trừ suy nghĩ "sống chung với nhau" thoáng nhảy lên ở trong tâm trí ra, nhiều hơn chính là "Có phải là anh ấy thật sự rất thiếu tiền hay không?".
*五味杂陈 - 6 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; chỉ các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ.
Trong lúc còn đang ngây người, tài xế đã giúp cậu đem hành lý ở trên xe vào, nói với cậu: "Tôi giúp cậu cầm đến phòng."
Thẩm Đình Vị không rõ phòng của mình nằm ở đâu, thuận theo ông mà gật đầu, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Cậu đi theo sau lưng tài xế lên lầu hai, dừng lại ở cánh cửa của căn phòng nằm ở cuối hành lang, hỏi: "Có cần giúp cậu sắp xếp không?"
Thẩm Đình Vị rất không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: "Không cần, tôi tự làm là được rồi."
Tài xế gật đầu, đặt hành lý ở cửa, nói với cậu: "Một lát nữa sẽ có người giao tới những thứ khác."
Thẩm Đình Vị nhanh chóng nói cảm ơn.
Sau khi đưa mắt nhìn theo tài xế đi xuống lầu rồi rời đi, Thẩm Đình Vị hơi di chuyển chiếc vali ngăn ở cửa sang bên cạnh, mở cửa phòng.
Cậu nhìn căn phòng với cách trang trí không khác gì nhiều với căn phòng ngủ trước đây ở trước mặt, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ. Cậu không được linh hoạt mà đi vào trong, đơn giản nhìn quanh phòng một lần, cầm lên hình nhân trang trí nhỏ được làm từ gỗ đang ngồi thành hình chữ đại (大) trên chiếc bàn ở bên cạnh, khẳng định căn phòng ngủ này được trang trí dựa theo căn phòng trước đó của cậu.
Thẩm Đình Vị cầm hình nhân trang trí nhỏ ở trong tay đãng trí mà ngắm nghía một hồi, nhớ ra mình còn rất nhiều đồ chưa dọn, vội vàng thu hồi mấy suy nghĩ lung tung, xoay người lấy hành lý của mình.
Cậu lấy quần áo đã được xếp từ trong vali, mở tủ quần áo, cất từng bộ, khi đang muốn xoay người lấy những thứ khác, trong lúc vô tình nhìn lướt qua tầng trên của tủ quần áo, động tác đột ngột dừng lại.
Cậu ngơ ngác quay người lại, ngẩng đầu lên, phát hiện ngay cả chăn ga gối đệm dự phòng ở trên nóc tủ quần áo cũng là kiểu dáng mà cậu thường dùng trong căn phòng trước đây.
Ngay lúc này trong lòng Thẩm Đình Vị đột nhiên sinh ra rất nhiều suy nghĩ khác thường, thậm chí có một ít chỉ vừa mới chạy qua tâm trí đã khiến cho lỗ tai của cậu đột nhiên có cảm giác như bị bỏng. Cậu nhanh chóng đóng cửa tủ lại, bình phục lại nhịp tim đã đập lỡ nửa nhịp trong lúc luống cuống của mình, đuổi những suy nghĩ hoang đường vô căn cứ ra ngoài.
Thẩm Đình Vị dọn một lúc rồi ngừng một lúc, mất gần hai giờ mới có thể thu dọn mọi thứ một cách đứt quãng.
Có thể là cách âm của phòng quá tốt, hoặc là cậu căn bản không thể tách một chút lực chú ý nào của mình ra khỏi những nghĩ ngợi lung tung ở trong não, mãi cho đến khi cậu ra khỏi phòng, mới nghe được động tĩnh không lớn không nhỏ ở dưới lầu.
Thẩm Đình Vị đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống, vị tài xế vừa rồi không biết là đã quay về từ khi nào, mang theo công nhân đến thay kính chống nhìn trộm ở dưới lầu.
Bàn tay trắng mịn của cậu nắm lấy lan can làm từ gỗ lim, trong đôi mắt nhếch lên và dịu dàng hiện lên vài phần trống rỗng, và nhỏ nhặt, cảm thấy khó xử với sự săn sóc chưa bao giờ nói ra khỏi miệng của Liên Quyết.
Liên Quyết vốn là như vậy, âm thầm xóa bỏ tất cả sầu lo của cậu, dường như chỉ dựa vào việc suy đoán là có thể phân tích toàn bộ suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đình Vị đứng hồi lâu, mới nhận ra, tình trạng tim đập nhanh vừa mới đè xuống kia chẳng biết từ khi nào lại bí mật quay về lồng ngực một lần nữa.
Người đến không phải là chủ hộ, có thể là có quan điểm của riêng mình về phong cách của nhà cửa, trực tiếp mời một nhà thiết kế nội thất đến. Đối phương mang người đến đo đạc khắp nơi, sau đó nói với Thẩm Đình Vị, sau khi bọn họ làm xong bản thiết kế thì sẽ bắt đầu thi công.
Một tuần sau Thẩm Đình Vị chuyển ra khỏi biệt thự, lúc cậu đến là một thân một mình, khi thu dọn nhà cửa mới phát hiện bất tri bất giác* Liên Quyết đã mua cho cậu nhiều đồ như vậy.
*不知不觉 - thấm thoát; không thể nhận thấy, bất giác; vô tình; không ý thức; không có ý định.
Người giúp cậu dọn nhà Thẩm Đình Vị chưa từng gặp, đối phương lịch sự bày tỏ là được Liên Quyết nhờ vả, dẫn cậu đến chỗ ở mới.
Khi xe chạy ra khỏi sân lớn của biệt thự, Thẩm Đình Vị không nhịn được mà quay đầu nhìn thêm hai lần. Ngược lại là cậu không có lưu luyến căn nhà này quá nhiều, đối với cậu mà nói sống ở đâu cũng không khác gì nhau, điều duy nhất khiến cậu luyến tiếc, chính là những bông hoa thật khó mới nở rộ dưới sự bảo vệ vô cùng cẩn thận và dụng tâm của cậu.
Xe chạy vào nội thành, Thẩm Đình Vị ôm còn mèo nhỏ có hơi khẩn trương nhìn xung quanh ở trong lồng ngực, không có quá nhiều lý tưởng cho cuộc sống mới sắp bắt đầu.
Cậu đoán có thể là Liên Quyết sẽ thuê hoặc là mua một chung cư ở nơi nào đó trong thành phố cho cậu, cậu nhìn phần bụng dưới được che đậy dưới lớp quần áo của mình, lại nhớ về người giúp cậu dọn nhà phải chăng đã lộ ra một ánh mắt khác thường, sau khi rút ra câu trả lời phủ định ở trong lòng, thầm nghĩ có lẽ là tình trạng mang thai bây giờ của mình còn chưa khoa trương đến mức bị người ta chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra không thích hợp.
Chỉ là nghĩ đến sau này, khi bụng càng ngày càng rõ, cậu lờ mờ có hơi lo lắng rằng chuyển đến nội thành sống có phải là sẽ không được tiện lắm hay không.
Xe chạy thẳng đến một khu vực phồn hoa, sau đó băng qua hai con đường chật hẹp rợp bóng cây rất lâu, xe cộ xung quanh và người đi bộ bắt đầu giảm đi rõ rệt, cuối cùng chiếc xe chạy chậm lại và đi vào trong một khu chung cư cao cấp, khi vào cửa bị người gác cổng cản lại.
An ninh của khu chung cư rất nghiêm ngặt, người gác cổng vô cùng có trách nhiệm mà gõ cửa sổ xe ở ghế lái, hỏi bọn họ là ai, đến tìm ai. Tài xế trả lời tòa nhà B.
Người gác cổng nghi ngờ nhìn biển số xe một chút, lại quan sát ở bên trong xe, ánh mắt dò xét dừng ở trên người Thẩm Đình Vị rất lâu, Thẩm Đình Vị dùng cánh tay hơi nâng mèo con lên, không dễ nhận ra mà che phần bụng dưới.
Người gác cổng cuối cùng cũng thu ánh mắt về, trở về trong buồng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại.
Cách một tấm kính trong suốt ở trên buồng, Thẩm Đình Vị thấy hắn cung kính trả lời câu gì đó với đầu bên kia điện thoại, một lát sau mới mở rào chắn ra cho đi qua.
Sau khi vào trong Thẩm Đình Vị mới biết vì sao vừa nãy tài xế lại trả lời là tòa nhà nào, mà không phải số mấy.
Những căn biệt thự lộng lẫy tinh xảo được bố trí chỉnh tề hết tòa này đến tòa khác ở trong khu chung cư, các căn biệt thự có lẽ đều được quản lý bởi một người thống nhất, đồ trang trí và cây xanh trong các sân vườn độc lập đều na ná như nhau, xe chậm rãi chạy qua vài ngôi biệt thự, Thẩm Đình Vị bất ngờ mà nhận thấy có không ít ngôi nhà đều lắp đặt kính chống nhìn trộm, từ bên ngoài nhìn vào tối đen như mực, ngăn chặn ánh mắt từ bên ngoài cực kỳ chặt chẽ.
Tài xế nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, giải thích: "Chỗ này có không ít nghệ sĩ sống."
Thẩm Đình Vị khẽ gật đầu, một dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ô tô chạy xa khỏi khu chung cư, sau khi rẽ một cái thì dừng lại ở trước một ngôi biệt thự nào đó.
"Đến rồi, Thẩm tiên sinh." Tài xế nói.
Thẩm Đình Vị lấy lại tinh thần, nói một tiếng được, đi theo ông xuống xe.
Căn nhà này nhỏ hơn không ít so với căn biệt thự mà cậu sống trước đây, cách trang trí ở bên trong lại không khác với căn trước đó chút xíu nào.
Thẩm Đình Vị đi vào, đầu tiên là để ý đến một cái cây cho mèo cao gần bằng một người được đặt ở gần cửa, tiếp đó là một ổ mèo mềm mại được đặt trên sàn nhà cách đó không xa cùng với chiếc tủ giữ tươi với một vài chiếc hộp chồng chất lên nhau.
Bước chân của cậu dừng một chút, con mèo ở trong ngực dường như ngửi được mùi quen thuộc, nhảy xuống từ trên người cậu, chạy tới nghịch quả bóng len rơi xuống từ ổ mèo.
Thẩm Đình Vị cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào.
Như thế này thì sao lại là Liên Quyết tìm chỗ ở mới cho cậu —— Đây là nhà của Liên Quyết.
Thẩm Đình Vị cũng không có không nhạy bén như vậy, từ giữa trưa ngày hôm đó Liên Quyết lộ ra cảm xúc mâu thuẫn với cậu, đủ để cậu nhận thức rõ ràng, nếu như không phải là tình huống đặc biệt, Liên Quyết căn bản là không bằng lòng ở cùng một chỗ với cậu.
Nhất thời trong lòng Thẩm Đình Vị ngũ vị tạp trần*, ngoại trừ suy nghĩ "sống chung với nhau" thoáng nhảy lên ở trong tâm trí ra, nhiều hơn chính là "Có phải là anh ấy thật sự rất thiếu tiền hay không?".
*五味杂陈 - 6 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; chỉ các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ.
Trong lúc còn đang ngây người, tài xế đã giúp cậu đem hành lý ở trên xe vào, nói với cậu: "Tôi giúp cậu cầm đến phòng."
Thẩm Đình Vị không rõ phòng của mình nằm ở đâu, thuận theo ông mà gật đầu, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Cậu đi theo sau lưng tài xế lên lầu hai, dừng lại ở cánh cửa của căn phòng nằm ở cuối hành lang, hỏi: "Có cần giúp cậu sắp xếp không?"
Thẩm Đình Vị rất không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: "Không cần, tôi tự làm là được rồi."
Tài xế gật đầu, đặt hành lý ở cửa, nói với cậu: "Một lát nữa sẽ có người giao tới những thứ khác."
Thẩm Đình Vị nhanh chóng nói cảm ơn.
Sau khi đưa mắt nhìn theo tài xế đi xuống lầu rồi rời đi, Thẩm Đình Vị hơi di chuyển chiếc vali ngăn ở cửa sang bên cạnh, mở cửa phòng.
Cậu nhìn căn phòng với cách trang trí không khác gì nhiều với căn phòng ngủ trước đây ở trước mặt, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ. Cậu không được linh hoạt mà đi vào trong, đơn giản nhìn quanh phòng một lần, cầm lên hình nhân trang trí nhỏ được làm từ gỗ đang ngồi thành hình chữ đại (大) trên chiếc bàn ở bên cạnh, khẳng định căn phòng ngủ này được trang trí dựa theo căn phòng trước đó của cậu.
Thẩm Đình Vị cầm hình nhân trang trí nhỏ ở trong tay đãng trí mà ngắm nghía một hồi, nhớ ra mình còn rất nhiều đồ chưa dọn, vội vàng thu hồi mấy suy nghĩ lung tung, xoay người lấy hành lý của mình.
Cậu lấy quần áo đã được xếp từ trong vali, mở tủ quần áo, cất từng bộ, khi đang muốn xoay người lấy những thứ khác, trong lúc vô tình nhìn lướt qua tầng trên của tủ quần áo, động tác đột ngột dừng lại.
Cậu ngơ ngác quay người lại, ngẩng đầu lên, phát hiện ngay cả chăn ga gối đệm dự phòng ở trên nóc tủ quần áo cũng là kiểu dáng mà cậu thường dùng trong căn phòng trước đây.
Ngay lúc này trong lòng Thẩm Đình Vị đột nhiên sinh ra rất nhiều suy nghĩ khác thường, thậm chí có một ít chỉ vừa mới chạy qua tâm trí đã khiến cho lỗ tai của cậu đột nhiên có cảm giác như bị bỏng. Cậu nhanh chóng đóng cửa tủ lại, bình phục lại nhịp tim đã đập lỡ nửa nhịp trong lúc luống cuống của mình, đuổi những suy nghĩ hoang đường vô căn cứ ra ngoài.
Thẩm Đình Vị dọn một lúc rồi ngừng một lúc, mất gần hai giờ mới có thể thu dọn mọi thứ một cách đứt quãng.
Có thể là cách âm của phòng quá tốt, hoặc là cậu căn bản không thể tách một chút lực chú ý nào của mình ra khỏi những nghĩ ngợi lung tung ở trong não, mãi cho đến khi cậu ra khỏi phòng, mới nghe được động tĩnh không lớn không nhỏ ở dưới lầu.
Thẩm Đình Vị đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống, vị tài xế vừa rồi không biết là đã quay về từ khi nào, mang theo công nhân đến thay kính chống nhìn trộm ở dưới lầu.
Bàn tay trắng mịn của cậu nắm lấy lan can làm từ gỗ lim, trong đôi mắt nhếch lên và dịu dàng hiện lên vài phần trống rỗng, và nhỏ nhặt, cảm thấy khó xử với sự săn sóc chưa bao giờ nói ra khỏi miệng của Liên Quyết.
Liên Quyết vốn là như vậy, âm thầm xóa bỏ tất cả sầu lo của cậu, dường như chỉ dựa vào việc suy đoán là có thể phân tích toàn bộ suy nghĩ của cậu.
Thẩm Đình Vị đứng hồi lâu, mới nhận ra, tình trạng tim đập nhanh vừa mới đè xuống kia chẳng biết từ khi nào lại bí mật quay về lồng ngực một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất