Niên Đại 80: Ba Ba Phản Diện Đọc Tâm Tôi, Cực Phẩm Đều Tránh Ra
Chương 32: Nửa Tuổi Rồi, Lý Phúc Y Đặc Biệt Gần Gũi 2
Nhìn đi, cây gậy phải đánh lên người mới đau, không đánh lên mình đều thích nói chuyện không đau lưng, Lý Lão Đầu đứng tại chỗ, một lúc sau, giận dữ bỏ đi, bị Lý Lão Đại chọc tức, lại sợ Lý Lão Đại thật sự làm chuyện thả rắn bậy bạ.
“Lão Tam, sau này cậu nên quản lý con mình cho tốt, nếu không chỉ có thể để người bác cả như tôi quản lý thay cậu thôi.”
Lý Gia Chủ bị ném xuống đất, Vương Nhất Đình lập tức đi lên ôm lấy.
Ánh mắt oán hận mà còn lưu luyến nhìn Lý Lão Đại, khiến Lý Lão Đại nổi hết cả da gà.
“Mẹ, cơm của con và vợ con đâu!”
Câu nói giống nhau nhưng nhận được phản ứng khác nhau, lần này Lý Lão Thái nhanh chóng xới hai bát cơm cho Lý Lão Đại, đồ ăn trên bàn giống như miễn phí, gắp đầy một bát lớn to cho Lý Lão Đại.
Nhìn một cái, Lý Lão Đại bình thản cầm lên đi, đi thẳng vào bếp, bưng bát trứng hấp Lý Lão Thái làm cho Lý Phúc Y đi.
Đồ ngon như vậy thì chỉ có vợ ông ấy mới xứng đáng được ăn.
"Lão Đại, mày quá đáng lắm rồi.”
Lý Lão Thái tức giận, cũng chỉ dám than phiền nhỏ nhẹ, không dám nói lớn, Vương Nhất Đình ôm con mà khóc lặng lẽ, cho đến khi không thấy bóng dáng của Lý Lão Đại nữa thì mới nhìn Lý Gia Chủ.
Lý Gia Phú và Lý Gia Cường giống như con chim cun cút, rụt cổ của mình lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thấp thỏm bất an, chưa ăn được mấy miếng đã đeo cặp đi ra ngoài.
Lượng cơm còn lại chắc chắn không đủ, Lý Lão Thái cạo cơm còn sót lại ở đáy nồi cho Lý Lão Nhị và Triệu Đại Hoa, sau đó đi hấp một bát trứng hấp cho Lý Phúc Y mới quay lại bàn ăn để ăn cơm.
Nhìn lượng cơm miễn cưỡng phủ kín đáy bát, ánh mắt tủi thân của Triệu Đại Hoa đỏ hoe, Lý Lão Nhị thở dài một cái, im lặng và cơm.
Lý Lão Đại thu hoạch được chiến thắng to lớn, vừa bước vào nhà đã khoe khoang với Lý Nhất Nhất.
"Con gái, ba đã trả thù cho con rồi, vừa rồi ba đã đánh Lý Gia Dân và Lý Gia Chủ một trận."
Mắt của Lý Nhất Nhất vẫn chưa mở được, miễn cưỡng trả lời một tiếng trong lòng,
[Ồ, ba của con tuyệt vời thật.]
Không biết có phải là ảo giác của Lý Lão Đại không, sao ông ấy lại cảm thấy sao con gái như đang qua loa với ông ấy.
Trẻ con mỗi ngày một khác biệt, ăn ngon ngủ say, Lý Nhất Nhất đã từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng một cách vinh quang.
“Lão Tam, sau này cậu nên quản lý con mình cho tốt, nếu không chỉ có thể để người bác cả như tôi quản lý thay cậu thôi.”
Lý Gia Chủ bị ném xuống đất, Vương Nhất Đình lập tức đi lên ôm lấy.
Ánh mắt oán hận mà còn lưu luyến nhìn Lý Lão Đại, khiến Lý Lão Đại nổi hết cả da gà.
“Mẹ, cơm của con và vợ con đâu!”
Câu nói giống nhau nhưng nhận được phản ứng khác nhau, lần này Lý Lão Thái nhanh chóng xới hai bát cơm cho Lý Lão Đại, đồ ăn trên bàn giống như miễn phí, gắp đầy một bát lớn to cho Lý Lão Đại.
Nhìn một cái, Lý Lão Đại bình thản cầm lên đi, đi thẳng vào bếp, bưng bát trứng hấp Lý Lão Thái làm cho Lý Phúc Y đi.
Đồ ngon như vậy thì chỉ có vợ ông ấy mới xứng đáng được ăn.
"Lão Đại, mày quá đáng lắm rồi.”
Lý Lão Thái tức giận, cũng chỉ dám than phiền nhỏ nhẹ, không dám nói lớn, Vương Nhất Đình ôm con mà khóc lặng lẽ, cho đến khi không thấy bóng dáng của Lý Lão Đại nữa thì mới nhìn Lý Gia Chủ.
Lý Gia Phú và Lý Gia Cường giống như con chim cun cút, rụt cổ của mình lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thấp thỏm bất an, chưa ăn được mấy miếng đã đeo cặp đi ra ngoài.
Lượng cơm còn lại chắc chắn không đủ, Lý Lão Thái cạo cơm còn sót lại ở đáy nồi cho Lý Lão Nhị và Triệu Đại Hoa, sau đó đi hấp một bát trứng hấp cho Lý Phúc Y mới quay lại bàn ăn để ăn cơm.
Nhìn lượng cơm miễn cưỡng phủ kín đáy bát, ánh mắt tủi thân của Triệu Đại Hoa đỏ hoe, Lý Lão Nhị thở dài một cái, im lặng và cơm.
Lý Lão Đại thu hoạch được chiến thắng to lớn, vừa bước vào nhà đã khoe khoang với Lý Nhất Nhất.
"Con gái, ba đã trả thù cho con rồi, vừa rồi ba đã đánh Lý Gia Dân và Lý Gia Chủ một trận."
Mắt của Lý Nhất Nhất vẫn chưa mở được, miễn cưỡng trả lời một tiếng trong lòng,
[Ồ, ba của con tuyệt vời thật.]
Không biết có phải là ảo giác của Lý Lão Đại không, sao ông ấy lại cảm thấy sao con gái như đang qua loa với ông ấy.
Trẻ con mỗi ngày một khác biệt, ăn ngon ngủ say, Lý Nhất Nhất đã từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng một cách vinh quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất