Niên Đại 80: Ba Ba Phản Diện Đọc Tâm Tôi, Cực Phẩm Đều Tránh Ra
Chương 37: Giây Phút Rợn Người, Lý Phúc Y Cầm Dao Đâm Người 3
"Lý Nhất Nhất, nếu như không có mày thì tốt rồi. Tao thật sự rất ghét mày, tại sao mày lại được sinh ra? Không phải tao đã nói hy vọng mày đừng được sinh ra sao?"
Khi Lý Phúc Y còn nhỏ đã phát hiện bản thân có một loại năng lực, cầu được ước thấy, mọi điều cô ta mong muốn đều sẽ thành công.
Khi còn nhỏ, Lý Lão Đại và Khương Dục Đình không thích cô ta, nên cô ta đã ước rằng bọn họ sẽ thích cô ta, sau này Lý Lão Đại và Khương Dục Đình quả nhiên đã thích cô ta, nhưng tại sao cô ta ước đừng để Lý Nhất Nhất ra đời, Lý Nhất Nhất vẫn được sinh ra, trong tiềm thức Lý Phúc Phúc nhận ra mình không thích Lý Nhất Nhất
"Đều tại mày, không có mày, người mà bác trai và bác gái thích nhất vẫn là tao."
Lý Nhất Nhất nghe mà không nói nên lời, nữ chính này khác với những gì viết trong sách, hơn nữa ba mẹ cô cũng không thích cô, chẳng lẽ lại đi thích nữ chính.
Trong lúc cô phàn nàn, Lý Phúc Y đã leo lên ghế, đang định lấy chiếc kéo trong giỏ ra.
[Trời trời trời, nữ chính muốn làm gì vậy? ]
[Cô ta lấy kéo để giết mình à? Mẹ ơi, mẹ yêu dấu của con, mẹ mau về đây đi, con gái bé nhỏ của mẹ sắp chết rồi. ]
[Cứu với, cứu với!]
Lý Phúc Y cầm kéo tới gần, hai cánh tay nhỏ nhắn của Lý Nhất Nhất căn bản không đủ sức đỡ cơ thể ngồi dậy, cô chật vật trở mình, Lý Nhất Nhất định lăn vào giường.
Dùng sức, không động đậy?
Tiếp tục dùng sức, vânc không động đậy.
Đôi mắt quét qua, Lý Nhất Nhất suýt nữa mắng mẹ, Lý Phúc Y chết tiệt, vậy mà lại túm lấy quần áo của cô, hèn gì cô cử động thế nào cũng không nhúc nhích.
Mẹ cô thì đang ở trong bếp, cô cũng không biết ba đang ở nơi chết tiệt nào, Lý Nhất Nhất không có cách nào cầu cứu, cuối cùng lựa chọn tự cứu mình.
Liều thôi.
Bàn tay nhỏ cầm lá bùa, đột nhiên vỗ vào người Lý Phúc Y.
Lý Phúc Y không chú ý bị vỗ trúng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy trên người có một bàn tay nhỏ bé, là tay của Lý Nhất Nhất
Hất tay của Lý Nhất Nhất ra, Lý Phúc Y dùng tay cầm kéo còn lại ấn mạnh xuống.
"Nhất Nhất, chị chơi với em."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, đôi mắt lại mang vẻ quả quyết, Lý Nhất Nhất căng thẳng nhắm mắt lại, e là cô sẽ bị hủy dung mất.
"Lý Phúc Y, cháu đang làm gì đấy?"
Lý Lão Đại đẩy cửa ra, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt ông ấy, Lý Phúc Y đang cầm kéo đâm vào con gái của ông ấy.
Khi Lý Phúc Y còn nhỏ đã phát hiện bản thân có một loại năng lực, cầu được ước thấy, mọi điều cô ta mong muốn đều sẽ thành công.
Khi còn nhỏ, Lý Lão Đại và Khương Dục Đình không thích cô ta, nên cô ta đã ước rằng bọn họ sẽ thích cô ta, sau này Lý Lão Đại và Khương Dục Đình quả nhiên đã thích cô ta, nhưng tại sao cô ta ước đừng để Lý Nhất Nhất ra đời, Lý Nhất Nhất vẫn được sinh ra, trong tiềm thức Lý Phúc Phúc nhận ra mình không thích Lý Nhất Nhất
"Đều tại mày, không có mày, người mà bác trai và bác gái thích nhất vẫn là tao."
Lý Nhất Nhất nghe mà không nói nên lời, nữ chính này khác với những gì viết trong sách, hơn nữa ba mẹ cô cũng không thích cô, chẳng lẽ lại đi thích nữ chính.
Trong lúc cô phàn nàn, Lý Phúc Y đã leo lên ghế, đang định lấy chiếc kéo trong giỏ ra.
[Trời trời trời, nữ chính muốn làm gì vậy? ]
[Cô ta lấy kéo để giết mình à? Mẹ ơi, mẹ yêu dấu của con, mẹ mau về đây đi, con gái bé nhỏ của mẹ sắp chết rồi. ]
[Cứu với, cứu với!]
Lý Phúc Y cầm kéo tới gần, hai cánh tay nhỏ nhắn của Lý Nhất Nhất căn bản không đủ sức đỡ cơ thể ngồi dậy, cô chật vật trở mình, Lý Nhất Nhất định lăn vào giường.
Dùng sức, không động đậy?
Tiếp tục dùng sức, vânc không động đậy.
Đôi mắt quét qua, Lý Nhất Nhất suýt nữa mắng mẹ, Lý Phúc Y chết tiệt, vậy mà lại túm lấy quần áo của cô, hèn gì cô cử động thế nào cũng không nhúc nhích.
Mẹ cô thì đang ở trong bếp, cô cũng không biết ba đang ở nơi chết tiệt nào, Lý Nhất Nhất không có cách nào cầu cứu, cuối cùng lựa chọn tự cứu mình.
Liều thôi.
Bàn tay nhỏ cầm lá bùa, đột nhiên vỗ vào người Lý Phúc Y.
Lý Phúc Y không chú ý bị vỗ trúng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy trên người có một bàn tay nhỏ bé, là tay của Lý Nhất Nhất
Hất tay của Lý Nhất Nhất ra, Lý Phúc Y dùng tay cầm kéo còn lại ấn mạnh xuống.
"Nhất Nhất, chị chơi với em."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, đôi mắt lại mang vẻ quả quyết, Lý Nhất Nhất căng thẳng nhắm mắt lại, e là cô sẽ bị hủy dung mất.
"Lý Phúc Y, cháu đang làm gì đấy?"
Lý Lão Đại đẩy cửa ra, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt ông ấy, Lý Phúc Y đang cầm kéo đâm vào con gái của ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất