Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện

Chương 1:

Sau
Nấm đỏ, thân trắng, ăn vào cùng nằm trên ván...

“Lúc đó em sợ quá, rồi... anh... lại như vậy...”

Hứa Thảo Nha đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cau mày nhìn chằm chằm vào mình, ấp úng giải thích.

"Cô có thể đi."

"Cố Hi Hàn, em có thể đi, nhưng còn anh thì sao? Chưa biết chừng sẽ chết." Hứa Thảo Nha ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói tiếp. Cha cô chính là chết vì ăn nấm rất kỳ lạ trên núi Hoa Tử, nhiều loại ăn vào sẽ chết người.

Cũng có rất nhiều loại nấm ăn vào sẽ khiến cơ thể trở nên kỳ lạ, ví dụ như hồi nhỏ cô từng ăn một loại nấm rồi lẩm bẩm đếm kiến cả đêm, lại còn có lần trèo lên mái nhà hát hò cả nửa ngày...

Sức lực kinh người của cô, nghe ông nội nói, cũng là do ăn nấm mà có.

"Đó là mạng của tôi."

Nghe Cố Hi Hàn lạnh lùng nói xong, toàn thân Hứa Thảo Nha mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất. Đôi mắt hạnh tròn xoe "lộp bộp" rơi lệ, chẳng lẽ cô lại tệ đến vậy sao?

Anh thà chết chứ không muốn cô cứu.

Nhưng mà, Hứa Thảo Nha không muốn anh chết.

Cũng không muốn cả đời không liên quan gì đến người đàn ông Cố Hi Hàn này.



Sau khi ông nội mất, Cố Hi Hàn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Trong mơ, anh là một người đàn ông đáng thương, bất hạnh.

Một trận mưa to vào mùa thu năm 1964, khiến cô phải trốn vào một hang động trên núi Hoa Tử, nào ngờ ở đó có Cố Hi Hàn bị mất trí sau khi ăn nấm, anh kéo cô vào trong hang... làm vợ chồng, sau đó Cố Hi Hàn chịu trách nhiệm cưới cô.

Sau đó, cô khó sinh mà chết.

Nhưng giấc mơ đó vẫn tiếp tục...

Năm năm sau khi cô chết, Cố Hi Hàn gặp chuyện trong một lần làm nhiệm vụ, chỉ có mình anh sống sót trở về. Lúc đó Cố Hi Hàn trầm mặc rất lâu, không nói năng gì, dường như không nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Sau đó nữa, anh buộc phải cưới vợ.

Dường như con người anh lại sống lại.

Nhưng mà, anh rất mệt mỏi, nhìn rất đáng thương...

"Tại sao người chết không phải là tôi..."

"Hi Hàn, anh định sống như vậy cả đời sao?"

"Cố Hi Hàn, anh còn trái tim không? Ông bà lớn tuổi như vậy, còn phải lo chuyện của anh."

"Cố Hi Hàn, anh sống như vậy khác gì chết?"



"Anh, em xin lỗi. Cơ thể em không ổn, chuyện đã hứa với anh không thể thực hiện được."

"Cố Hi Hàn, tại sao anh không muốn sinh con với vợ mình?"

...

Không biết bao nhiêu năm sau, người đàn ông tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn ngồi cô độc trên ghế, đưa tay vuốt ve một bức ảnh cũ kỹ đã ố vàng, chậm rãi nhắm mắt.

Lần đầu tiên tỉnh mộng, trên gương mặt gầy gò đen nhẻm của Hứa Thảo Nha đầy nước mắt, trong lòng tràn đầy sự đau lòng và thương xót cho Cố Hi Hàn.

Một người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại sống cô độc cả đời?

Thanh niên tri thức trong làng nói: "Người ta sống cả đời nhất định phải làm một việc có ý nghĩa, nếu không thì sống cũng vô vị."

Ông nội mất, hai bác vì mảnh đất và căn nhà của nhà cô, nên tìm mọi cách muốn gả cô đi. Mà những người đàn ông ngốc nghếch, xấu xí hoặc đã hai đời vợ mà họ giới thiệu, so với Cố Hi Hàn đẹp trai trong mơ, thì cho dù cô thật sự giống như trong mơ khó sinh mà chết, cô cũng không muốn sống cả đời với những người đàn ông đó.

Hứa Thảo Nha nghĩ, có lẽ trong xương cốt cô là người xấu tính.

Cũng xấu tính như người vợ thứ hai mà Cố Hi Hàn cưới.

(Editor: đoạn sau là sau khi nữ chính giúp nam chính giải độc ở thực tế nhé mn, không phải mơ cũng không phải kiếp trước đâu)

"Đây là tiền trợ cấp tôi dành dụm được, sau này mỗi tháng anh sẽ gửi về 5 tệ." Cố Hi Hàn nói xong, cũng không đợi Hứa Thảo Nha đáp lời, xách túi rồi quay đầu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau