Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 10:
“Cốc cốc…”
Hứa Thảo Nha dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối om, trong đại viện không có tiếng gà gáy, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.
Khoác áo bông xuống giường, mở cửa phòng nhìn thấy Cố Hi Lệ đã mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt, cô có hơi mơ màng: “Hi Lệ, sao vậy?”
“Hôm nay có cá, chị mau lên, chúng ta đi xếp hàng mua cá.” Cố Hi Lệ vừa nói vừa đi theo Hứa Thảo Nha vào phòng, giúp cô lấy mũ, khăn quàng cổ, giục cô nhanh lên.
“Hi Lệ, mấy giờ rồi?” Hứa Thảo Nha vừa mặc quần áo vừa hỏi.
“Hơn ba giờ rồi.” Nói xong, Cố Hi Lệ nhìn cái bụng nhô lên của Hứa Thảo Nha, lại cảm thấy mình làm sai rồi, may mà ông bà nội đều đã ra ngoài xếp hàng cả rồi, nếu biết cô ấy gọi Hứa Thảo Nha dậy, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Nhưng mà trời tối như mực, cô ấy đi một mình sợ lắm.
Hứa Thảo Nha mặc quần áo xong, thấy Cố Hi Lệ ấp a ấp úng đứng ngây ra đó, bèn nói: “Đi thôi.”
“Chị… chị có sao không?”
“Chị khỏe hơn em đấy.”
“Ý em là cái bụng của chị ấy, hay là chị ở nhà đi.” Cố Hi Lệ suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy để Hứa Thảo Nha ở nhà là an toàn nhất, ông bà nội ra ngoài xếp hàng còn không thèm nói với cô ấy một tiếng nào, huống chi là Hứa Thảo Nha đang mang thai.
“Chị không sao đâu.” Hứa Thảo Nha vừa nói vừa kéo Cố Hi Lệ xuống lầu, không cho cô ấy cơ hội hối hận.
Bên ngoài, gió tây bắc thổi “vù vù”, Cố Hi Lệ nắm chặt cánh tay Hứa Thảo Nha, dặn dò: “Đường trơn lắm, chị cẩn thận một chút.”
Rất nhiều nhà trong đại viện cũng đã bật đèn, từng nhóm người cầm đèn pin đi về cùng một hướng. Hứa Thảo Nha cảm thấy rất tò mò, rất thú vị, cô mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, Cố Hi Lệ bên cạnh nhìn thấy dòng người chen chúc, sắc mặt ủ rũ.
“Cá hôm nay, chúng ta có mua được không nhỉ?”
“Có chị ở đây mà.” Hứa Thảo Nha vỗ vỗ vào ngực, tự tin nói.
“Chị…” Cố Hi Lệ liếc nhìn Hứa Thảo Nha chưa từng chứng kiến cảnh tượng tranh giành đồ đạc như vậy, càng thêm lo lắng.
“Nếu không mua được cá, chị sẽ câu cho em.” Cô lớn lên ở vùng núi, cá nhỏ trong khe suối rất khó câu, nhưng mỗi lần đi cô đều có thể câu được vài con về đổi bữa, Hứa Thảo Nha rất tự tin rằng mình có thể câu được cá.
Ông bà nội tuổi đã cao, những thứ bán chạy như cá với thịt lợn, căn bản bọn họ sẽ không đến đây.
Bởi vì gần như là không có hy vọng rồi, người sáu bảy mươi tuổi, làm sao có thể tranh giành với đám thanh niên được.
Lúc hai người đến cửa hàng bách hóa, nơi đó đã chật ních người, có người đang cãi nhau bảo mọi người xếp hàng, có người hàng xóm đang trò chuyện rôm rả, cũng có rất nhiều cô nhóc như bọn họ, đang co ro trong gió rét, dậm chân.
“Cá á? Nghe nói hôm nay chỉ có hơn hai trăm cân, tính ra mỗi người một cân, thì cũng chỉ đủ cho hơn hai trăm người…” Nghe thấy tiếng người xung quanh bàn tán, nhìn hàng người dài dằng dặc phía trước, Cố Hi Lệ lại một lần nữa cảm thấy hôm nay e là không được ăn cá rồi.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng những người phía trước cũng không kìm nén được sự phấn khích, bắt đầu chen lấn xô đẩy, hai người cũng vội vàng chen lên phía trước, Hứa Thảo Nha cố ý dùng hai tay che chở cho cái bụng của mình, nếu có ai dám chen lấn cô, cô sẽ không ngại cho người đó một đạp, dù sao trời cũng tối om, ai mà nhìn rõ mặt ai.
Lúc hai người chen chúc đến nơi, quả nhiên cá đã bán hết rồi. Không có cá, thịt lợn bên cạnh bọn họ cũng không chê, trực tiếp đưa phiếu và tiền, mỗi người chỉ được mua một cân, hai người bọn họ có thể mua hai cân, những thứ khác cũng mua được bao nhiêu thì mua, trong túi Cố Hi Lệ toàn là phiếu và tiền, không lo không trả nổi.
Mua được kha khá đồ, trên đường về, Cố Hi Lệ khoác tay Hứa Thảo Nha, thất vọng nói: “Em đã đoán là chúng ta không mua được cá mà.”
Hứa Thảo Nha dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối om, trong đại viện không có tiếng gà gáy, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.
Khoác áo bông xuống giường, mở cửa phòng nhìn thấy Cố Hi Lệ đã mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt, cô có hơi mơ màng: “Hi Lệ, sao vậy?”
“Hôm nay có cá, chị mau lên, chúng ta đi xếp hàng mua cá.” Cố Hi Lệ vừa nói vừa đi theo Hứa Thảo Nha vào phòng, giúp cô lấy mũ, khăn quàng cổ, giục cô nhanh lên.
“Hi Lệ, mấy giờ rồi?” Hứa Thảo Nha vừa mặc quần áo vừa hỏi.
“Hơn ba giờ rồi.” Nói xong, Cố Hi Lệ nhìn cái bụng nhô lên của Hứa Thảo Nha, lại cảm thấy mình làm sai rồi, may mà ông bà nội đều đã ra ngoài xếp hàng cả rồi, nếu biết cô ấy gọi Hứa Thảo Nha dậy, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Nhưng mà trời tối như mực, cô ấy đi một mình sợ lắm.
Hứa Thảo Nha mặc quần áo xong, thấy Cố Hi Lệ ấp a ấp úng đứng ngây ra đó, bèn nói: “Đi thôi.”
“Chị… chị có sao không?”
“Chị khỏe hơn em đấy.”
“Ý em là cái bụng của chị ấy, hay là chị ở nhà đi.” Cố Hi Lệ suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy để Hứa Thảo Nha ở nhà là an toàn nhất, ông bà nội ra ngoài xếp hàng còn không thèm nói với cô ấy một tiếng nào, huống chi là Hứa Thảo Nha đang mang thai.
“Chị không sao đâu.” Hứa Thảo Nha vừa nói vừa kéo Cố Hi Lệ xuống lầu, không cho cô ấy cơ hội hối hận.
Bên ngoài, gió tây bắc thổi “vù vù”, Cố Hi Lệ nắm chặt cánh tay Hứa Thảo Nha, dặn dò: “Đường trơn lắm, chị cẩn thận một chút.”
Rất nhiều nhà trong đại viện cũng đã bật đèn, từng nhóm người cầm đèn pin đi về cùng một hướng. Hứa Thảo Nha cảm thấy rất tò mò, rất thú vị, cô mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, Cố Hi Lệ bên cạnh nhìn thấy dòng người chen chúc, sắc mặt ủ rũ.
“Cá hôm nay, chúng ta có mua được không nhỉ?”
“Có chị ở đây mà.” Hứa Thảo Nha vỗ vỗ vào ngực, tự tin nói.
“Chị…” Cố Hi Lệ liếc nhìn Hứa Thảo Nha chưa từng chứng kiến cảnh tượng tranh giành đồ đạc như vậy, càng thêm lo lắng.
“Nếu không mua được cá, chị sẽ câu cho em.” Cô lớn lên ở vùng núi, cá nhỏ trong khe suối rất khó câu, nhưng mỗi lần đi cô đều có thể câu được vài con về đổi bữa, Hứa Thảo Nha rất tự tin rằng mình có thể câu được cá.
Ông bà nội tuổi đã cao, những thứ bán chạy như cá với thịt lợn, căn bản bọn họ sẽ không đến đây.
Bởi vì gần như là không có hy vọng rồi, người sáu bảy mươi tuổi, làm sao có thể tranh giành với đám thanh niên được.
Lúc hai người đến cửa hàng bách hóa, nơi đó đã chật ních người, có người đang cãi nhau bảo mọi người xếp hàng, có người hàng xóm đang trò chuyện rôm rả, cũng có rất nhiều cô nhóc như bọn họ, đang co ro trong gió rét, dậm chân.
“Cá á? Nghe nói hôm nay chỉ có hơn hai trăm cân, tính ra mỗi người một cân, thì cũng chỉ đủ cho hơn hai trăm người…” Nghe thấy tiếng người xung quanh bàn tán, nhìn hàng người dài dằng dặc phía trước, Cố Hi Lệ lại một lần nữa cảm thấy hôm nay e là không được ăn cá rồi.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng những người phía trước cũng không kìm nén được sự phấn khích, bắt đầu chen lấn xô đẩy, hai người cũng vội vàng chen lên phía trước, Hứa Thảo Nha cố ý dùng hai tay che chở cho cái bụng của mình, nếu có ai dám chen lấn cô, cô sẽ không ngại cho người đó một đạp, dù sao trời cũng tối om, ai mà nhìn rõ mặt ai.
Lúc hai người chen chúc đến nơi, quả nhiên cá đã bán hết rồi. Không có cá, thịt lợn bên cạnh bọn họ cũng không chê, trực tiếp đưa phiếu và tiền, mỗi người chỉ được mua một cân, hai người bọn họ có thể mua hai cân, những thứ khác cũng mua được bao nhiêu thì mua, trong túi Cố Hi Lệ toàn là phiếu và tiền, không lo không trả nổi.
Mua được kha khá đồ, trên đường về, Cố Hi Lệ khoác tay Hứa Thảo Nha, thất vọng nói: “Em đã đoán là chúng ta không mua được cá mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất