Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện

Chương 28:

Trước Sau
Tạ Vân Vận liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nhìn Cố Hi Mỹ cười nói: "Đợi chúng ta đến cửa hàng quốc doanh, mẹ con và Đông Bình cũng sắp tan làm rồi."

Cố Hi Lệ và Hứa Thảo Nha lo lắng nhìn Cố Hi Mỹ, sợ cô không vui, giận dỗi.

"Nhìn chị làm gì, chị không đồng ý thì bà ấy không đi được chắc?"

Đó là mẹ ruột của cô, nếu cả nhà đi cửa hàng quốc doanh ăn cơm, chỉ bỏ lại một mình bà ấy, cô còn không bị các bà cô trong đại viện nói chết sao.

Còn cả bố cô, chắc cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Đồng chí Trương Mỹ Lan, mẹ của cô, không phải người chịu nhẫn nhịn đâu, chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho bố cô khóc lóc kể khổ.

Cố Hi Lệ nắm tay Cố Hi Mỹ, ân cần nói: "Chị, chị yên tâm, em đi gọi người cho."

Trong lòng Tạ Vân Vận tức giận muốn đánh chết đứa cháu gái ngốc nghếch này, bà khó khăn lắm mới nghĩ ra được cái cớ để mẹ con họ làm hòa, con bé này còn thêm phiền phức.

Lên xe buýt, Hứa Thảo Nha nhỏ giọng hỏi Cố Hi Lệ: "Vậy ông nội thì sao?"

Cố Hi Lệ cười toe toét, trêu chọc cô: "Ông nội đương nhiên là ở nhà bếp nấu ăn cho chúng ta rồi."



Đến cửa hàng quốc doanh, Cố Hi Lệ kéo Hứa Thảo Nha đến nhà máy thép trước, lễ phép nói với bảo vệ ở cổng nhà máy thép là tìm Ngô Đông Bình ở bộ phận kỹ thuật, nói xong còn chu đáo nhét cho người ta hai viên kẹo thỏ trắng.

Khoảng năm phút sau, Ngô Đông Bình mặc đồng phục vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi hai người: "Ở nhà có chuyện gì sao?"

"Nhà chúng ta có thể có chuyện gì chứ? Hôm nay chúng ta đến cửa hàng quốc doanh ăn cơm, bà nội bảo em gọi anh tan làm nhớ qua đó."

Trong lòng Cố Hi Lệ đang nhớ đến thịt ở cửa hàng quốc doanh, nói xong liền kéo Hứa Thảo Nha vội vàng chạy đến bệnh viện.

Trương Mỹ Lan nhìn thấy Hứa Thảo Nha, còn chưa kịp để Cố Hi Lệ mở miệng, đã kéo cô đi khám thai ở khoa sản...

Xong việc, bà ấy nhìn kết quả kiểm tra dặn dò Hứa Thảo Nha: "Cháu phải ăn nhiều một chút, ở nhà còn hoa quả không? Bác viết thư cho bác cháu, bảo bác tìm cách gửi cho cháu một ít hoa quả."

Hứa Thảo Nha đáp: "Táo còn một ít, cam ăn hết rồi."

Cam chua, hai thùng cam ở nhà cơ bản đều vào bụng Hứa Thảo Nha hết, sữa cô cũng uống sáng tối, còn cả canh ông nội hầm mỗi ngày, ba bữa cơm cũng không ít, sao còn phải ăn nhiều nữa?

Cố Hi Lệ nghi ngờ hỏi Hứa Thảo Nha: "Mỗi bữa chị đều ăn no chứ?"

Hứa Thảo Nha do dự một chút, ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô có thể nói là mình chưa bao giờ được ăn no không? Cũng không biết bản thân rốt cuộc ăn bao nhiêu mới gọi là no.



"Chị còn chưa ăn no bao giờ sao?" Cố Hi Lệ trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên.

Trương Mỹ Lan cũng nghiêm mặt hỏi Hứa Thảo Nha: "Thảo Nha, có phải cháu sợ người khác nói cháu ăn nhiều, nên ở nhà không dám ăn nhiều không?"

"Bác dâu, thật ra cháu không biết bụng như thế nào mới gọi là no."

Hứa Thảo Nha ngoan ngoãn nói thật.

"Vậy có bao giờ chị ăn đến mức khó chịu hoặc ợ hơi chưa?" Cố Hi Lệ coi như được mở mang tầm mắt, còn có người không biết no là gì sao? Mỗi bữa cô đều ăn nhiều cơm như vậy.

Hứa Thảo Nha lắc đầu.

Lương thực cô và ông nội ăn đều có hạn, bữa này ăn nhiều, bữa sau sẽ không có mà ăn. Cô thực sự đói không chịu nổi sẽ lên núi Hoa Tử tìm đồ ăn, có lúc may mắn bắt được một ít thú rừng, không may mắn không gặp được thú rừng thì đến suối câu cá, lấp đầy bụng.

Sau này ông nội mất, cuộc sống của cô ở thôn Nguyệt Hạ càng thêm khó khăn.

Hai vợ chồng người chú thứ hai cướp hết lương thực trong nhà, ban ngày cô làm việc trên ruộng xong, còn phải lên núi tìm đồ ăn, tìm được nhiều thì giấu trên núi, không dám mang về nhà.

Tích cóp được một số lượng nhất định thì lén lút khiêng xuống núi đổi lấy lương thực hoặc tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau