Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 36:
"Anh rể, anh phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ không kịp gieo trồng dưa hấu."
Bây giờ đã là trung tuần tháng hai rồi, kéo dài thêm nữa bụng cô lớn lên, cô xuống đất làm việc, bà nội nhất định sẽ không đồng ý.
"Được, sáng mai anh sẽ đi hỏi." Ngô Đông Bình nghe xong vui vẻ.
Cố Hi Mỹ thấy không thể để yên, đánh Ngô Đông Bình một cái, nói: "Anh cười cái gì mà cười, biết đâu Thảo Nha thật sự có thể trồng ra dưa hấu lớn đâu."
Tạ Vân Vận cũng bênh vực nói: "Thảo Nha ở quê luôn luôn trồng trọt, dưa hấu có thể khó trồng hơn lương thực sao?"
Cố Hi Mỹ cảm thấy lý luận của bà nội cô đôi khi——— ừm——— không thể nào hiểu được, lại cảm thấy hình như cũng không có gì sai.
Cố Hi Lệ vui vẻ kéo cánh tay Hứa Thảo Nha nói: "Hạt giống dưa hấu, em tìm cho chị."
Cố Trọng Sơn trở về, nghe nói Hứa Thảo Nha muốn nhận trồng mảnh đất ở Minh Thảo Hồ của nhà máy thép, giật nảy mình, nói: "Ở đó có mấy chục mẫu đất, bụng cháu lớn như vậy làm sao mà trồng?"
"Ông, sức lực của cháu lớn, trước tiên có thể trồng được mấy mẫu thì trồng mấy mẫu." Hứa Thảo Nha vui vẻ nói, cô cũng không có ý định một hơi ăn thành người béo.
Lúc ăn cơm, Tạ Vân Vận thương lượng với Trương Mỹ Lan, nói: "Hay là chị nhờ đồng nghiệp về nhà giúp hỏi thăm hiệu trưởng Lý xem, có thể cho Thảo Nha đến trường thi hay không, học phí chúng tôi trả."
Trương Mỹ Lan cảm thấy có lòng cầu tiến là chuyện tốt, sảng khoái đồng ý.
Hứa Thảo Nha tối nay vui vẻ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cảm thấy ngày tháng hiện tại giống như đang nằm mơ. Cô không chỉ có thể học tập nhận biết chữ, còn có thể đến trường thi, nói không chừng còn có thể lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học.
Nghĩ ngợi, cô chui vào trong chăn trùm kín khóc một trận cho thỏa những ấm ức bao năm qua.
Cố Hi Lệ ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng khóc mơ hồ truyền đến từ phòng bên cạnh, thở dài một hơi.
Trải giấy viết thư cho anh trai, kể một số chuyện gần đây xảy ra trong nhà, nói về cái dạ dày không thể nào tưởng tượng nổi của Hứa Thảo Nha, cũng nói thật ra tâm địa cô không xấu, thậm chí có chút ngốc nghếch.
Nói cô đáng thương lẻ loi một mình sống ở nhà họ Cố từng chút từng chút một———-
Nói rất nhiều, cô ấy chỉ muốn nói cho anh trai cô ấy biết, thật ra Hứa Thảo Nha cũng không tệ.
Cô ấy và cô giống nhau không cha không mẹ, nhưng dường như không có ai quan tâm yêu thương cô, cô sống đến 17 tuổi thậm chí còn chưa được ăn một bữa cơm no, có người cho cô một chút ấm áp và thiện ý đều sẽ rất cảm ơn.
Cố Hi Lệ viết đến đây, dừng bút. Thật ra cô ấy rất muốn hỏi Cố Hi Hàn, có thể đừng giận Hứa Thảo Nha nữa hay không.
Buổi trưa ngày hôm sau Ngô Đông Bình đạp xe đạp đến nhà họ Cố nói với Hứa Thảo Nha: "Lãnh đạo nhà máy đồng ý ký giấy tờ với em, chiều nay 3 giờ em đến nhà máy thép một chuyến, anh ở cổng lớn đợi em."
Tạ Vân Vận bảo anh ấy ăn cơm xong rồi hãy đi, Ngô Đông Bình nói: "Bà nội, cháu về nhà ăn."
Tạ Vân Vận không tin, nhưng cũng biết một lát nữa anh ấy phải đi làm, nói: "Bà và Thảo Nha mang cơm qua cho cháu."
Buổi chiều đồng hồ treo tường vừa điểm hai giờ, Hứa Thảo Nha liền sốt ruột giục Tạ Vân Vận nói: "Bà nội, hai giờ rồi."
"Biết rồi, lập tức xong ngay đây." Tạ Vân Vận đóng hộp cơm xong, dùng vải thô bọc lại xách trên tay, kéo cánh tay Hứa Thảo Nha liền ra khỏi cửa.
Đi đến cổng lớn khu tập thể, đụng phải bà nội Trương Kiến Thiết và mẹ Hạ Điền, hai người hỏi các cô giữa trưa rồi còn muốn đi đâu?
"Mang cơm cho cháu rể." Tạ Vân Vận giơ hộp cơm trong tay lên nói.
"Mẹ Hiên Hà, tối nay chúng tôi đến tìm bà đấy." Mẹ Hạ Điền khóe miệng treo nụ cười, nhét cho Hứa Thảo Nha hai viên kẹo.
Bây giờ đã là trung tuần tháng hai rồi, kéo dài thêm nữa bụng cô lớn lên, cô xuống đất làm việc, bà nội nhất định sẽ không đồng ý.
"Được, sáng mai anh sẽ đi hỏi." Ngô Đông Bình nghe xong vui vẻ.
Cố Hi Mỹ thấy không thể để yên, đánh Ngô Đông Bình một cái, nói: "Anh cười cái gì mà cười, biết đâu Thảo Nha thật sự có thể trồng ra dưa hấu lớn đâu."
Tạ Vân Vận cũng bênh vực nói: "Thảo Nha ở quê luôn luôn trồng trọt, dưa hấu có thể khó trồng hơn lương thực sao?"
Cố Hi Mỹ cảm thấy lý luận của bà nội cô đôi khi——— ừm——— không thể nào hiểu được, lại cảm thấy hình như cũng không có gì sai.
Cố Hi Lệ vui vẻ kéo cánh tay Hứa Thảo Nha nói: "Hạt giống dưa hấu, em tìm cho chị."
Cố Trọng Sơn trở về, nghe nói Hứa Thảo Nha muốn nhận trồng mảnh đất ở Minh Thảo Hồ của nhà máy thép, giật nảy mình, nói: "Ở đó có mấy chục mẫu đất, bụng cháu lớn như vậy làm sao mà trồng?"
"Ông, sức lực của cháu lớn, trước tiên có thể trồng được mấy mẫu thì trồng mấy mẫu." Hứa Thảo Nha vui vẻ nói, cô cũng không có ý định một hơi ăn thành người béo.
Lúc ăn cơm, Tạ Vân Vận thương lượng với Trương Mỹ Lan, nói: "Hay là chị nhờ đồng nghiệp về nhà giúp hỏi thăm hiệu trưởng Lý xem, có thể cho Thảo Nha đến trường thi hay không, học phí chúng tôi trả."
Trương Mỹ Lan cảm thấy có lòng cầu tiến là chuyện tốt, sảng khoái đồng ý.
Hứa Thảo Nha tối nay vui vẻ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cảm thấy ngày tháng hiện tại giống như đang nằm mơ. Cô không chỉ có thể học tập nhận biết chữ, còn có thể đến trường thi, nói không chừng còn có thể lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học.
Nghĩ ngợi, cô chui vào trong chăn trùm kín khóc một trận cho thỏa những ấm ức bao năm qua.
Cố Hi Lệ ngồi trước bàn, nghe thấy tiếng khóc mơ hồ truyền đến từ phòng bên cạnh, thở dài một hơi.
Trải giấy viết thư cho anh trai, kể một số chuyện gần đây xảy ra trong nhà, nói về cái dạ dày không thể nào tưởng tượng nổi của Hứa Thảo Nha, cũng nói thật ra tâm địa cô không xấu, thậm chí có chút ngốc nghếch.
Nói cô đáng thương lẻ loi một mình sống ở nhà họ Cố từng chút từng chút một———-
Nói rất nhiều, cô ấy chỉ muốn nói cho anh trai cô ấy biết, thật ra Hứa Thảo Nha cũng không tệ.
Cô ấy và cô giống nhau không cha không mẹ, nhưng dường như không có ai quan tâm yêu thương cô, cô sống đến 17 tuổi thậm chí còn chưa được ăn một bữa cơm no, có người cho cô một chút ấm áp và thiện ý đều sẽ rất cảm ơn.
Cố Hi Lệ viết đến đây, dừng bút. Thật ra cô ấy rất muốn hỏi Cố Hi Hàn, có thể đừng giận Hứa Thảo Nha nữa hay không.
Buổi trưa ngày hôm sau Ngô Đông Bình đạp xe đạp đến nhà họ Cố nói với Hứa Thảo Nha: "Lãnh đạo nhà máy đồng ý ký giấy tờ với em, chiều nay 3 giờ em đến nhà máy thép một chuyến, anh ở cổng lớn đợi em."
Tạ Vân Vận bảo anh ấy ăn cơm xong rồi hãy đi, Ngô Đông Bình nói: "Bà nội, cháu về nhà ăn."
Tạ Vân Vận không tin, nhưng cũng biết một lát nữa anh ấy phải đi làm, nói: "Bà và Thảo Nha mang cơm qua cho cháu."
Buổi chiều đồng hồ treo tường vừa điểm hai giờ, Hứa Thảo Nha liền sốt ruột giục Tạ Vân Vận nói: "Bà nội, hai giờ rồi."
"Biết rồi, lập tức xong ngay đây." Tạ Vân Vận đóng hộp cơm xong, dùng vải thô bọc lại xách trên tay, kéo cánh tay Hứa Thảo Nha liền ra khỏi cửa.
Đi đến cổng lớn khu tập thể, đụng phải bà nội Trương Kiến Thiết và mẹ Hạ Điền, hai người hỏi các cô giữa trưa rồi còn muốn đi đâu?
"Mang cơm cho cháu rể." Tạ Vân Vận giơ hộp cơm trong tay lên nói.
"Mẹ Hiên Hà, tối nay chúng tôi đến tìm bà đấy." Mẹ Hạ Điền khóe miệng treo nụ cười, nhét cho Hứa Thảo Nha hai viên kẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất