Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 7:
Tạ Vân Vận nhìn thấy Hứa Thảo Nha ôm chồng thùng cao hơn cả người bước vào nhà, giật mình hoảng hốt: “Thảo Nha, mấy thứ này từ từ chuyển vào cũng được, không cần gấp đâu.”
Vừa nói vừa đưa tay định đỡ lấy chồng thùng.
Hứa Thảo Nha lắc đầu, nói: “Bà nội, không nặng đâu ạ, bà bảo con để đâu ạ?”
Mấy thứ này cộng lại chưa đến một trăm cân, với cô mà nói thì giống như xách chai nước tương ấy mà, nhẹ tênh.
“Cứ… cứ để cạnh tủ là được rồi.” Tạ Vân Vận hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Hứa Thảo Nha đặt chồng thùng xuống, Cố Hi Lệ đi theo sau cô với gương mặt đỏ bừng, đặt miếng thịt và túi bột mì trong tay xuống, xem ra miếng thịt có vẻ hơi nặng, bàn tay trắng nõn của cô ấy bị siết thành một vệt đỏ, Tạ Vân Vận nhìn mà xót ruột, lẩm bẩm mắng cô ấy ngốc nghếch, thứ nặng như vậy, đợi bác cả hoặc ông nội về nhà chuyển cũng chưa muộn.
“Bà nội, chị ấy là phụ nữ mang thai còn làm được, sao con lại không làm được chứ?” Cố Hi Lệ chỉ vào Hứa Thảo Nha nói với vẻ bất mãn.
“Vừa rồi bà nội đã mắng Thảo Nha rồi.” Tạ Vân Vận trừng mắt nhìn đứa cháu gái có hơi ngốc nghếch này.
Hứa Thảo Nha định sang nhà bác cả một chuyến nữa, mang nốt số đồ còn lại sang, đỡ phải để Cố Trọng Sơn buổi tối còn phải chuyển, ông nội cũng lớn tuổi rồi, tuy nhìn có vẻ cường tráng khỏe mạnh, nhưng trong mơ, không lâu sau khi cô mất, ông nội cũng mất.
“Thảo Nha, con đừng chuyển nữa, đợi ông nội con về…” Tạ Vân Vận vừa mới cho thịt vào chậu, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của cháu gái và cháu dâu đâu nữa.
Nhìn mấy bao ngũ cốc, bí ngô và đường đỏ còn lại, Hứa Thảo Nha không khỏi hâm mộ nói với Cố Hi Lệ bên cạnh: “Đơn vị ở thành phố Bắc Kinh thật tốt.”
Cố Hi Lệ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô ấy đã từng đến nhà bạn học chơi rồi, chỗ ở chật chội, người thì lại đông, mấy thứ đơn vị phát cho thế này căn bản không đủ cho bọn họ ăn mấy bữa, rất ít nhà nào giống như nhà bọn họ, người ít, người đi làm nhiều, có thể dư giả được một ít lương thực.
Nhà bác cả có thể để dành được nhiều đồ như vậy, chủ yếu là do bọn họ đều ăn ở nhà ăn hoặc là ăn bên nhà cô ấy, căn bản không cần phải nấu nướng.
“Nhưng mà cũng không có mấy nhà được ăn no đâu.” Cố Hi Lệ nhỏ giọng nói.
“Có phải chị ăn nhiều quá rồi không?” Nghĩ đến sức ăn của mình, Hứa Thảo Nha lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Ơ, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy, nhà chúng tôi cho dù có để ai đói bụng cũng sẽ không để cho phụ nữ mang thai như cô đói đâu.” Nghĩ đến sức ăn của Hứa Thảo Nha, trong lòng Cố Hi Lệ cũng có chút bất an, cũng lo lắng không biết nhà nó có nuôi nổi cái thùng cơm này hay không.
“Chị biết rồi.” Hứa Thảo Nha tìm được một cái túi vải cạnh tủ, sau đó bỏ hết đồ vào, xách trên tay, cười ngốc nghếch nói.
Nói đi cũng phải nói lại, trong nhà họ Cố chỉ có mỗi mình cô là ăn cơm không, những người khác đều có thể nhận được đủ loại phiếu. Cô ăn nhiều lại còn đang mang thai, trong mơ, nhà họ Cố cũng không để cô phải chịu đói, việc cô khó sinh, nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn.
Cố Hi Lệ trong mơ cũng không lắm lời như Cố Hi Lệ bây giờ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, như thể rất sợ cô xảy ra chuyện.
Cố Hi Lệ “hừ” một tiếng, bám sát Hứa Thảo Nha đi về nhà.
Bắp cải trong nhà không còn nhiều, Tạ Vân Vận bới một ít nấm khô mà Hứa Thảo Nha mang đến, cho vào giỏ rồi đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dặn dò hai người: “Đừng có ra ngoài, trong nhà ấm áp.”
Hứa Thảo Nha là người không chịu ngồi yên, không được ra ngoài, cô liền tìm việc gì đó để làm.
Miếng thịt mà Tạ Vân Vận để trong chậu, cô thái ra một nửa, rửa sạch sẽ rồi cầm dao băm, Cố Hi Lệ đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách nghe thấy tiếng “bịch bịch”, bèn chạy vào, cau mày hỏi: “Sao cô không nghỉ ngơi một lát đi?”
“Chị quen rồi.” Hứa Thảo Nha cúi đầu băm thịt, vừa băm vừa đáp.
Vừa nói vừa đưa tay định đỡ lấy chồng thùng.
Hứa Thảo Nha lắc đầu, nói: “Bà nội, không nặng đâu ạ, bà bảo con để đâu ạ?”
Mấy thứ này cộng lại chưa đến một trăm cân, với cô mà nói thì giống như xách chai nước tương ấy mà, nhẹ tênh.
“Cứ… cứ để cạnh tủ là được rồi.” Tạ Vân Vận hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Hứa Thảo Nha đặt chồng thùng xuống, Cố Hi Lệ đi theo sau cô với gương mặt đỏ bừng, đặt miếng thịt và túi bột mì trong tay xuống, xem ra miếng thịt có vẻ hơi nặng, bàn tay trắng nõn của cô ấy bị siết thành một vệt đỏ, Tạ Vân Vận nhìn mà xót ruột, lẩm bẩm mắng cô ấy ngốc nghếch, thứ nặng như vậy, đợi bác cả hoặc ông nội về nhà chuyển cũng chưa muộn.
“Bà nội, chị ấy là phụ nữ mang thai còn làm được, sao con lại không làm được chứ?” Cố Hi Lệ chỉ vào Hứa Thảo Nha nói với vẻ bất mãn.
“Vừa rồi bà nội đã mắng Thảo Nha rồi.” Tạ Vân Vận trừng mắt nhìn đứa cháu gái có hơi ngốc nghếch này.
Hứa Thảo Nha định sang nhà bác cả một chuyến nữa, mang nốt số đồ còn lại sang, đỡ phải để Cố Trọng Sơn buổi tối còn phải chuyển, ông nội cũng lớn tuổi rồi, tuy nhìn có vẻ cường tráng khỏe mạnh, nhưng trong mơ, không lâu sau khi cô mất, ông nội cũng mất.
“Thảo Nha, con đừng chuyển nữa, đợi ông nội con về…” Tạ Vân Vận vừa mới cho thịt vào chậu, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của cháu gái và cháu dâu đâu nữa.
Nhìn mấy bao ngũ cốc, bí ngô và đường đỏ còn lại, Hứa Thảo Nha không khỏi hâm mộ nói với Cố Hi Lệ bên cạnh: “Đơn vị ở thành phố Bắc Kinh thật tốt.”
Cố Hi Lệ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô ấy đã từng đến nhà bạn học chơi rồi, chỗ ở chật chội, người thì lại đông, mấy thứ đơn vị phát cho thế này căn bản không đủ cho bọn họ ăn mấy bữa, rất ít nhà nào giống như nhà bọn họ, người ít, người đi làm nhiều, có thể dư giả được một ít lương thực.
Nhà bác cả có thể để dành được nhiều đồ như vậy, chủ yếu là do bọn họ đều ăn ở nhà ăn hoặc là ăn bên nhà cô ấy, căn bản không cần phải nấu nướng.
“Nhưng mà cũng không có mấy nhà được ăn no đâu.” Cố Hi Lệ nhỏ giọng nói.
“Có phải chị ăn nhiều quá rồi không?” Nghĩ đến sức ăn của mình, Hứa Thảo Nha lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Ơ, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy, nhà chúng tôi cho dù có để ai đói bụng cũng sẽ không để cho phụ nữ mang thai như cô đói đâu.” Nghĩ đến sức ăn của Hứa Thảo Nha, trong lòng Cố Hi Lệ cũng có chút bất an, cũng lo lắng không biết nhà nó có nuôi nổi cái thùng cơm này hay không.
“Chị biết rồi.” Hứa Thảo Nha tìm được một cái túi vải cạnh tủ, sau đó bỏ hết đồ vào, xách trên tay, cười ngốc nghếch nói.
Nói đi cũng phải nói lại, trong nhà họ Cố chỉ có mỗi mình cô là ăn cơm không, những người khác đều có thể nhận được đủ loại phiếu. Cô ăn nhiều lại còn đang mang thai, trong mơ, nhà họ Cố cũng không để cô phải chịu đói, việc cô khó sinh, nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn.
Cố Hi Lệ trong mơ cũng không lắm lời như Cố Hi Lệ bây giờ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, như thể rất sợ cô xảy ra chuyện.
Cố Hi Lệ “hừ” một tiếng, bám sát Hứa Thảo Nha đi về nhà.
Bắp cải trong nhà không còn nhiều, Tạ Vân Vận bới một ít nấm khô mà Hứa Thảo Nha mang đến, cho vào giỏ rồi đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dặn dò hai người: “Đừng có ra ngoài, trong nhà ấm áp.”
Hứa Thảo Nha là người không chịu ngồi yên, không được ra ngoài, cô liền tìm việc gì đó để làm.
Miếng thịt mà Tạ Vân Vận để trong chậu, cô thái ra một nửa, rửa sạch sẽ rồi cầm dao băm, Cố Hi Lệ đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách nghe thấy tiếng “bịch bịch”, bèn chạy vào, cau mày hỏi: “Sao cô không nghỉ ngơi một lát đi?”
“Chị quen rồi.” Hứa Thảo Nha cúi đầu băm thịt, vừa băm vừa đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất