Niên Thiếu Vô Tình

Chương 6: Vẫn vô địch

Trước Sau
Vô Tình biết Hình bộ đã phái Truy Mệnh đi bắt Vô Địch công tử.

Vô Tình thậm chí biết kẻ đứng sau màn thao túng Hình bộ chính là Sái Kinh.

Y rất muốn báo cho Truy Mệnh, không thể đi.

Chí ít cho đến khi thế thúc trở về.

Đáng tiếc, mọi việc đã muộn.

Truy Mệnh đã đến Đoạn Hồn cốc.

Vô Tình lực bất tòng tâm…

Lúc Truy Mệnh trở về, cả người đều sa sút chán nản.

Hắn không thể quên dưới ánh trăng thiếu niên áo trắng nọ cầm trong tay ngọc tiêu, vẻ mặt cô đơn, thổi một khúc “Phá Trận Tử” tiêu điều.

Không chỉ bởi vì Vô Địch công tử là người đầu tiên từ hơn mười năm nay lấy hai tay nhanh hơn hai chân.

Mà còn bởi vì thái độ của y thấy chiêu sát chiêu, gặp nguy không loạn, vĩnh viễn trầm tĩnh ứng biến.

Nhất là,

Thiếu niên kia dường như có một loại khí chất thanh linh, căn bản không thuộc về những kẻ tục tằng nơi trần thế.

Nếu như… Không phải là phần thân dưới của y bất ổn, người phải chết hẳn là mình.

Thế nhưng… y thực sự đã… đã chết sao?

***

Trước khi Thành gia xảy ra thảm kịch, vợ chồng Thành Đình Điền đã từng tới Tam Điểm đường, đồng thời cũng đã gặp được Địch Thiên Trùng.

Bọn họ đối với y rất là thân thiết hiền lành.

Phàm là bất cứ ai, đã từng gặp qua y, hầu như đều rất có thiện cảm.

Đối với việc này, Gia Cát tiên sinh cũng rất vui mừng.

Nhưng Địch Thiên Trùng chưa đến Thành gia, cũng chưa từng thấy qua con trai độc nhất của Thành gia.





Ít lâu sau, Gia Cát tiên sinh mang về một đứa trẻ.

Tuổi của đứa trẻ này không chênh lệch lắm so với y.

Nhưng hai chân đứa trẻ đã tàn phế.

Địch Thiên Trùng lúc này mới biết, Thành gia gặp thảm hoạ diệt môn, người duy nhất còn sống sót chính là ái tử của vợ chồng Thành Đình Điền — Thành Nhai Dư.

Bởi vì y rất thích Thành thúc thúc và Thành thẩm thẩm.

Nên đối với cái chết của bọn họ y cảm thấy rất thương tâm, rất đau khổ.

Nhưng mà, ngay từ đầu Địch Thiên Trùng đã không thích Thành Nhai Dư.

Không biết là bởi vì khi nhìn thấy Thành Nhai Dư thì nó đã tàn phế,

Hay là bởi vì Gia Cát tiên sinh đặc biệt quan tâm đứa trẻ này,

Mà cũng có thể là không vì nguyên nhân nào cả,

Dù sao thì không thích cũng là không thích.

Có đôi khi, Địch Thiên Trùng lại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Thành Nhai Dư.

Ánh mắt kia, còn mang theo vẻ coi thường.

Y lúc đó, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Sau đó, lại xảy ra một việc ngoài dự đoán của mọi người.

Một ngày nọ,

Địch Thiên Trùng biết Gia Cát Chính Ngã có ý thu nhận Nhai Dư làm đồ đệ.

Vừa nghĩ đến việc phải trở thành sư huynh đệ với một kẻ tàn phế, Địch Thiên Trùng liền buồn bực không hiểu nổi,

Nghĩ đến Thành Nhai Dư sau này sẽ dính lấy sư phụ, Địch Thiên Trùng lại phiền muộn không gì sánh được.

Vậy thật không xong.

Y muốn nói rõ với sư phụ, y không muốn đứa trẻ tàn phế này làm sư đệ của mình.

Nói đi liền đi.



Lúc đi ngang qua hoa viên, y lại nghe được Đại Thạch Công và Ca Thư Lại Tàn bàn luận.

Tuy rằng khoảng cách khá xa,

Tuy rằng chỉ nghe được vài câu,

Tuy rằng bọn họ phát hiện được y lập tức chuyển sang nói chuyện phiếm pha trà,

Nhưng mà mấy câu đối với Địch Thiên Trùng mà nói, không nghi ngờ lại là sét đánh giữa trời quang,

Khiến cho trong lòng y, vốn chỉ không thích Thành Nhai Dư, thoáng cái liền trở thành oán hận.

Y không có đi tìm Gia Cát tiên sinh,

Mà là trực tiếp đi gặp Thành Nhai Dư.

Lúc Gia Cát tiên sinh chạy tới, chân của Địch Thiên Trùng đã bị thương.

Chính y tự thương mình,

Sử dụng kiếm.

May mà Gia Cát tiên sinh chữa trị đúng lúc, cho nên vẫn có thể đi lại,

Thế nhưng, sau này cũng không thể tu luyện công phu phần thân dưới được nữa.

Một tháng sau, Địch Thiên Trùng lặng lẽ rời khỏi Tam Điểm đường.

Từ nay về sau, Biện Lương thành không còn tung tích của y.

Không ai biết rốt cuộc hai đứa trẻ đó đã nói với nhau những gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có người hỏi Thành Nhai Dư chuyện ngày hôm đó, hỏi Địch Thiên Trùng vì sao lại tự làm hại mình, y chỉ lắc đầu, cũng không trả lời.

Ngay cả Gia Cát tiên sinh tự mình hỏi y, y cũng chỉ im lặng.

Vì vậy,

Gia Cát tiên sinh nói với y: “Ngươi hài tử này, thật quá vô tình.”

Ngay cả thế thúc cũng nói như vậy, như vậy… Hay là mình thực sự vô tình?

Y đã nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau