Chương 14: Thay đổi
Từ ngày Di Gia trở về Hạo Hiên cũng dần thay đổi. Hắn thường xuyên không ở nhà. Gia Ý vẫn nhớ rõ đây là khoảng thời gian không ở nhà lâu nhất của Hạo Hiên, khoảng mười hai ngày. Cậu không biết trong suốt thời gian qua mình đã cố gắng vượt qua ra sao. Gia Ý không biết vì sao bản thân lại cố chấp vì một căn nhà trống rỗng đến như vậy.
Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy Hạo Hiên nằm bên cạnh. Gia ý đưa tay sờ lớp nệm lạnh lẽo bên cạnh mình ngay bây giờ cậu chỉ cảm thấy trái tim phủ đầy một cổ băng giá vô hình, rồi sau đó cũng kéo chăn rời giường.
Kể từ khi biết đến sự tồn tại của Di Gia cậu liền để mình cuốn vào một trò chơi cá cược. Gia Ý đem tự tôn cùng thể diện của bản thân ra đánh cược, ôm ấp ảo mộng đến một ngày Hạo Hiên sẽ yêu mình. Vậy còn nếu như thua?. Nội tâm Gia Ý giãy giụa, một mực lảng tránh câu hỏi này. Cậu dùng ngón trỏ vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay khẽ thở dài, chậm rãi tự nhủ với chính mình.
" Nếu đến lúc đó thì tự khắc rời đi thôi ".
Gần rạng sáng Hạo Hiên mới trở về nhà. Trong phòng không bật đèn, Hạo Hiên vốn nghĩ Gia Ý đang ngủ trong phòng, không ngờ vừa bật đèn chợt phát hiện cậu vẫn chưa ngủ, có chút kinh ngạc nói: " Em chưa đi ngủ à? ".
" Em đợi anh ". Nói xong cậu đứng lên tiến lại gần định giúp hắn gỡ cravat. Thế nhưng khi vừa mới đưa tay lên lại bị Hạo Hiên né tránh. Nhìn bàn tay của bản thân trong không trung Gia Ý có chút hụt hẫng. Cậu chậm rãi hạ tay xuống trong lòng như thủng một lỗ lớn, lạnh lẽo không thôi.
Ánh mắt của Hạo Hiên không đặt trên người cậu, hắn tiện tay vứt áo và cravat lên sofa. Rồi lạnh lùng mà rời đi.
Hạo Hiên bước ra khỏi phòng tắm, Gia Ý đã nằm trên giường. Hạo Hiên đến gần, xốc chăn lên chui vào giường, xoay người lại đi ngủ.
Gia Ý mở to mắt trong bóng tối trong lòng vô cùng chua xót. Kể từ khi Hạo Hiên thường xuyên không ở nhà, Gia Ý không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ rằng có Hạo Hiên ở bên cạnh thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, không ngờ lại càng khó khăn hơn.
Gia Ý nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh. Đây chính là người mà cậu dùng tất cả tình yêu và thanh xuân mới có được. Nhưng đã đến lúc phải trả lại rồi.
Gia Ý nhẹ ngàng ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: " Em mặc kệ anh chơi thế nào ở bên ngoài, chỉ cần đừng ầm ĩ trước mặt em, em đều có thể chịu đựng... ".
Nước mắt của Gia Ý chầm chậm xuôi xuống thái dương, lặng lẽ rơi trong đêm khuya vắng.
Cậu run rẩy nói: " Hạo Hiên... đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em cầu xin anh... Xin anh đừng rời bỏ em ".
Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy Hạo Hiên nằm bên cạnh. Gia ý đưa tay sờ lớp nệm lạnh lẽo bên cạnh mình ngay bây giờ cậu chỉ cảm thấy trái tim phủ đầy một cổ băng giá vô hình, rồi sau đó cũng kéo chăn rời giường.
Kể từ khi biết đến sự tồn tại của Di Gia cậu liền để mình cuốn vào một trò chơi cá cược. Gia Ý đem tự tôn cùng thể diện của bản thân ra đánh cược, ôm ấp ảo mộng đến một ngày Hạo Hiên sẽ yêu mình. Vậy còn nếu như thua?. Nội tâm Gia Ý giãy giụa, một mực lảng tránh câu hỏi này. Cậu dùng ngón trỏ vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay khẽ thở dài, chậm rãi tự nhủ với chính mình.
" Nếu đến lúc đó thì tự khắc rời đi thôi ".
Gần rạng sáng Hạo Hiên mới trở về nhà. Trong phòng không bật đèn, Hạo Hiên vốn nghĩ Gia Ý đang ngủ trong phòng, không ngờ vừa bật đèn chợt phát hiện cậu vẫn chưa ngủ, có chút kinh ngạc nói: " Em chưa đi ngủ à? ".
" Em đợi anh ". Nói xong cậu đứng lên tiến lại gần định giúp hắn gỡ cravat. Thế nhưng khi vừa mới đưa tay lên lại bị Hạo Hiên né tránh. Nhìn bàn tay của bản thân trong không trung Gia Ý có chút hụt hẫng. Cậu chậm rãi hạ tay xuống trong lòng như thủng một lỗ lớn, lạnh lẽo không thôi.
Ánh mắt của Hạo Hiên không đặt trên người cậu, hắn tiện tay vứt áo và cravat lên sofa. Rồi lạnh lùng mà rời đi.
Hạo Hiên bước ra khỏi phòng tắm, Gia Ý đã nằm trên giường. Hạo Hiên đến gần, xốc chăn lên chui vào giường, xoay người lại đi ngủ.
Gia Ý mở to mắt trong bóng tối trong lòng vô cùng chua xót. Kể từ khi Hạo Hiên thường xuyên không ở nhà, Gia Ý không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ rằng có Hạo Hiên ở bên cạnh thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, không ngờ lại càng khó khăn hơn.
Gia Ý nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh. Đây chính là người mà cậu dùng tất cả tình yêu và thanh xuân mới có được. Nhưng đã đến lúc phải trả lại rồi.
Gia Ý nhẹ ngàng ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: " Em mặc kệ anh chơi thế nào ở bên ngoài, chỉ cần đừng ầm ĩ trước mặt em, em đều có thể chịu đựng... ".
Nước mắt của Gia Ý chầm chậm xuôi xuống thái dương, lặng lẽ rơi trong đêm khuya vắng.
Cậu run rẩy nói: " Hạo Hiên... đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em cầu xin anh... Xin anh đừng rời bỏ em ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất