Chương 18: Cá Tháng Tư
Trên đời này khó đoán nhất là tâm tư của người khác, khó điều khiển nhất là tình cảm của chính mình và khó giữ nhất là lòng người đã đổi thay. Gia Ý cảm thấy câu nói này rất đúng.
Hôm ấy là một ngày đầu tháng tư thời tiết mùa xuân se lạnh dần khi vào thời khắc giao mùa.
Dạo quanh đường phố Bắc Kinh trong những ngày này, đến đâu ta cũng bắt gặp đóa loa kèn trắng dịu dàng một màu e ấp, khiến lòng người không khỏi xôn xao trên những gánh hàng dong rong ruổi các nẻo đường.
Sắc hoa trắng như thực như mơ thu hút mọi ánh nhìn. Không khoe sắc rực rỡ, cũng không thơm ngát như những loài hoa khác, cái sắc trắng tinh khôi mà giản dị của hoa loa kèn ấy như tô điểm thêm cho vẻ dịu dàng, thanh lịch của đất trời.
Gia Ý và Hạo Hiên cùng nhau đi dạo.
Nhìn người đàn ông kế bên, bất giác trong lòng Gia Ý có một chút ngọt ngào. Giờ đây cậu có cảm giác Hạo Hiên và mình là một gia đình.
Nhìn những tán cây ngàn sao đua nhau khoe sắc rực rỡ khiến kí ức về khung cảnh người con trai năm ấy sau khi tan học liền nắm tay cậu kéo cậu kéo đến dưới gốc cây.
Gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng mà lắp bắp nói: " Dù... dù biết là sẽ rất khó nhưng anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em. Gia Ý, anh yêu em ". Chỉ vỏn vẹn như thế cũng đã khiến trái tim cậu rung động.
" Gia Ý " Hạo Hiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Anh xoay người lại dáng vẻ cao lớn che đi ánh mặt trời, điềm tĩnh, lạnh lùng mà nhìn cậu thật lâu.
Gia Ý không đáp lại, cậu chỉ lặng lặng đứng đó đợi câu nói tiếp theo của hắn.
" Mình chia tay đi ".
Có lẽ vì quá bất ngờ nên Gia Ý nhất thời chưa tiếp thu nổi.
Như nhận ra điều gì đó, cậu chỉ mỉm cười tinh nghịch mà nói.
" Ha... Em biết rồi nha, anh đừng gạt em. Hôm nay là cá tháng tư chứ gì ".
Hạo Hiên nhất thời bật cười vì câu trả lời của cậu. Gương mặt hắn mang theo nét chiều chuộng, trầm tư nhìn thiếu niên tươi tắn trước mặt.
" Đúng, hôm nay là cá tháng tư ".
Những đoạn hồi ức liên tục xuất hiện trong đầu Gia Ý. Đến bây giờ cậu mới chợt nhận ra Hạo Hiên từ lâu đã muốn chia tay với mình. Khi hắn nói ra những lời ấy lúc đó Gia Ý chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là một trò đùa.
Gia Ý cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến nổi không nhận ra hàm ý của câu nói ấy, ngu ngốc đến nổi mà nghĩ đó là một trò đùa bởi lẽ chẳng ai lại lấy tình cảm của mình ra mua vui cả.
Nhìn bóng lưng khuất dần sau cơn mưa. Dù biết là không thể nhưng Gia Ý vẫn ước, dù chỉ là một lần thôi cũng được. Cậu ước rằng Hạo Hiên hãy quay đầu lại. Tuy nhiên từ đầu đến hắn chẳng ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần.
Khi Hạo Hiên bước đi khỏi căn nhà mà cả hai đã từng ở chung thì cũng là lúc anh vứt bỏ lại đoạn tình cảm này.
Chẳng phải anh đã từng nói sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em sao?
Nhưng tại sao giờ đây anh lại như vậy?
Phải chăng là vì người nói vô tình người nghe cố ý?
" Lý Hạo Hiên, anh có thể không quan tâm em, không bảo vệ em nhưng nhất định đừng làm tổn thương em. Những năm qua, em sống đủ khổ rồi ".
Hôm ấy là một ngày đầu tháng tư thời tiết mùa xuân se lạnh dần khi vào thời khắc giao mùa.
Dạo quanh đường phố Bắc Kinh trong những ngày này, đến đâu ta cũng bắt gặp đóa loa kèn trắng dịu dàng một màu e ấp, khiến lòng người không khỏi xôn xao trên những gánh hàng dong rong ruổi các nẻo đường.
Sắc hoa trắng như thực như mơ thu hút mọi ánh nhìn. Không khoe sắc rực rỡ, cũng không thơm ngát như những loài hoa khác, cái sắc trắng tinh khôi mà giản dị của hoa loa kèn ấy như tô điểm thêm cho vẻ dịu dàng, thanh lịch của đất trời.
Gia Ý và Hạo Hiên cùng nhau đi dạo.
Nhìn người đàn ông kế bên, bất giác trong lòng Gia Ý có một chút ngọt ngào. Giờ đây cậu có cảm giác Hạo Hiên và mình là một gia đình.
Nhìn những tán cây ngàn sao đua nhau khoe sắc rực rỡ khiến kí ức về khung cảnh người con trai năm ấy sau khi tan học liền nắm tay cậu kéo cậu kéo đến dưới gốc cây.
Gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng mà lắp bắp nói: " Dù... dù biết là sẽ rất khó nhưng anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em. Gia Ý, anh yêu em ". Chỉ vỏn vẹn như thế cũng đã khiến trái tim cậu rung động.
" Gia Ý " Hạo Hiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Anh xoay người lại dáng vẻ cao lớn che đi ánh mặt trời, điềm tĩnh, lạnh lùng mà nhìn cậu thật lâu.
Gia Ý không đáp lại, cậu chỉ lặng lặng đứng đó đợi câu nói tiếp theo của hắn.
" Mình chia tay đi ".
Có lẽ vì quá bất ngờ nên Gia Ý nhất thời chưa tiếp thu nổi.
Như nhận ra điều gì đó, cậu chỉ mỉm cười tinh nghịch mà nói.
" Ha... Em biết rồi nha, anh đừng gạt em. Hôm nay là cá tháng tư chứ gì ".
Hạo Hiên nhất thời bật cười vì câu trả lời của cậu. Gương mặt hắn mang theo nét chiều chuộng, trầm tư nhìn thiếu niên tươi tắn trước mặt.
" Đúng, hôm nay là cá tháng tư ".
Những đoạn hồi ức liên tục xuất hiện trong đầu Gia Ý. Đến bây giờ cậu mới chợt nhận ra Hạo Hiên từ lâu đã muốn chia tay với mình. Khi hắn nói ra những lời ấy lúc đó Gia Ý chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là một trò đùa.
Gia Ý cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến nổi không nhận ra hàm ý của câu nói ấy, ngu ngốc đến nổi mà nghĩ đó là một trò đùa bởi lẽ chẳng ai lại lấy tình cảm của mình ra mua vui cả.
Nhìn bóng lưng khuất dần sau cơn mưa. Dù biết là không thể nhưng Gia Ý vẫn ước, dù chỉ là một lần thôi cũng được. Cậu ước rằng Hạo Hiên hãy quay đầu lại. Tuy nhiên từ đầu đến hắn chẳng ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần.
Khi Hạo Hiên bước đi khỏi căn nhà mà cả hai đã từng ở chung thì cũng là lúc anh vứt bỏ lại đoạn tình cảm này.
Chẳng phải anh đã từng nói sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em sao?
Nhưng tại sao giờ đây anh lại như vậy?
Phải chăng là vì người nói vô tình người nghe cố ý?
" Lý Hạo Hiên, anh có thể không quan tâm em, không bảo vệ em nhưng nhất định đừng làm tổn thương em. Những năm qua, em sống đủ khổ rồi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất