Chương 7: Em yêu anh
Chìm trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên cậu thấy cô độc thấu tận xương tủy. Gia Ý mở to mắt trong bóng tối, lúc này đầu cậu rất đau, thời gian mất ngủ đã kéo dài hai tháng dù đã uống bao nhiêu thuốc ngủ thì cũng chẳng có tác dụng.
Ngón tay siết chặt. Cậu cau mày bước xuống giường, trên trán đã thấm đẫm một tầng hồ hôi. Cầm chìa khóa mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn tròn, cẩn thận lấy ra một tấm ảnh.
Bức ảnh đã ngã màu theo năm tháng. Bên trong bức hình là hai cậu thanh thiếu niên đứng sánh vai bên nhau. Tuy đã không còn thấy được cảm xúc trên gương mặt nhưng cậu vẫn nhớ mãi cái khoảng khắc hạnh phúc đó. Hạnh phúc của chỉ riêng anh và cậu.
Gia Ý cắn chặt môi, ôm chặt bức ảnh vào lòng. Cậu yếu ớt vùi mình vào sofa, ánh mắt mờ mịt nhìn không gian vô định trước mặt mà lẳng lặn rơi nước mắt.
" Hạo Hiên, em đã tưởng rằng mình có thể nhưng thật sự thì em không thể không ở bên anh. Em nhớ anh, em yêu anh ".
Nước mắt của Gia Ý chầm chậm xuôi xuống thái dương, lặng lẽ rơi trong đêm khuya vắng. Cậu quá nhớ tình cũ, đã đến mức như bây giờ mà vẫn không nỡ rời đi.
Lúc trước người được theo đuổi là Gia Ý nhưng người trả giá ngần ấy năm cũng là cậu. Sau khi hai người bắt đầu quen nhau Hạo Hiên liền không muốn cậu xuất đầu lộ diện nữa. Vốn dĩ cậu là nhân viên cho một ngân hàng nhỏ, thu nhập cũng đủ nuôi sống bản thân thế nhưng khi đó bản thân lại đồng ý. Học làm việc nhà, nấu ăn tình nguyện chăm sóc hắn.
Tuy nhiên sau khi chia tay cậu lại chẳng được gì. Gia Ý không ngờ bản thân sắp là người không có tài sản. Chữa bệnh quả thật như đốt tiền. Gia Ý không đồng ý chữa bệnh cũng do một phần là vì sợ hãi, phần còn lại là không muốn bại lộ sự quẫn bách khó khăn trước mặt người khác. Hiện tại cậu không có việc làm chỉ có thể sống dựa vào tiền ích lũy lúc trước khi quen Hạo Hiên và tiền trợ cấp của chính phủ.
" Lý Hạo Hiên, em biết rõ không còn khả năng nhưng em vẫn cố ôm lấy một chút hy vọng. Mỗi lần muốn buông xuôi em lại tự nói với bản thân một câu: " Lỡ như có thể thì sao? ". Nhưng kết quả chính là, hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu ".
" Anh đừng tàn nhẫn với em như vậy... Nhiều năm không cùng anh, em thật sự đã giận rồi... Nếu anh còn như vậy nữa lần này em thật sự sẽ rời bỏ anh... ".
Ngón tay siết chặt. Cậu cau mày bước xuống giường, trên trán đã thấm đẫm một tầng hồ hôi. Cầm chìa khóa mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn tròn, cẩn thận lấy ra một tấm ảnh.
Bức ảnh đã ngã màu theo năm tháng. Bên trong bức hình là hai cậu thanh thiếu niên đứng sánh vai bên nhau. Tuy đã không còn thấy được cảm xúc trên gương mặt nhưng cậu vẫn nhớ mãi cái khoảng khắc hạnh phúc đó. Hạnh phúc của chỉ riêng anh và cậu.
Gia Ý cắn chặt môi, ôm chặt bức ảnh vào lòng. Cậu yếu ớt vùi mình vào sofa, ánh mắt mờ mịt nhìn không gian vô định trước mặt mà lẳng lặn rơi nước mắt.
" Hạo Hiên, em đã tưởng rằng mình có thể nhưng thật sự thì em không thể không ở bên anh. Em nhớ anh, em yêu anh ".
Nước mắt của Gia Ý chầm chậm xuôi xuống thái dương, lặng lẽ rơi trong đêm khuya vắng. Cậu quá nhớ tình cũ, đã đến mức như bây giờ mà vẫn không nỡ rời đi.
Lúc trước người được theo đuổi là Gia Ý nhưng người trả giá ngần ấy năm cũng là cậu. Sau khi hai người bắt đầu quen nhau Hạo Hiên liền không muốn cậu xuất đầu lộ diện nữa. Vốn dĩ cậu là nhân viên cho một ngân hàng nhỏ, thu nhập cũng đủ nuôi sống bản thân thế nhưng khi đó bản thân lại đồng ý. Học làm việc nhà, nấu ăn tình nguyện chăm sóc hắn.
Tuy nhiên sau khi chia tay cậu lại chẳng được gì. Gia Ý không ngờ bản thân sắp là người không có tài sản. Chữa bệnh quả thật như đốt tiền. Gia Ý không đồng ý chữa bệnh cũng do một phần là vì sợ hãi, phần còn lại là không muốn bại lộ sự quẫn bách khó khăn trước mặt người khác. Hiện tại cậu không có việc làm chỉ có thể sống dựa vào tiền ích lũy lúc trước khi quen Hạo Hiên và tiền trợ cấp của chính phủ.
" Lý Hạo Hiên, em biết rõ không còn khả năng nhưng em vẫn cố ôm lấy một chút hy vọng. Mỗi lần muốn buông xuôi em lại tự nói với bản thân một câu: " Lỡ như có thể thì sao? ". Nhưng kết quả chính là, hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu ".
" Anh đừng tàn nhẫn với em như vậy... Nhiều năm không cùng anh, em thật sự đã giận rồi... Nếu anh còn như vậy nữa lần này em thật sự sẽ rời bỏ anh... ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất