Chương 8: Nếu như lúc đó
Mùa đông về cùng với những cơn gió. Gia Ý lặng lẽ xuống giường, ngồi ở ghế sofa không nhịn được mà hút nữa bao thuốc lá.
Khi trẻ cậu là người yêu quý bản thân hơn ai hết nhưng năm năm nay lại uống không ít rượu, thuốc cũng hút không ít.
Sau khi bị bệnh cậu suy nghĩ rất nhiều. Cũng đã từng nghĩ đến nếu như lúc đó bản thân không liều lĩnh chọn con đường đi theo Hạo Hiên thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác. Cậu sẽ có bạn bè của mình, tìm một người thật sự xứng đáng, cùng nhau nắm tay tiến vào lễ đường bên cạnh những lời chúc phúc của mọi người. Một cuộc đời bình an trọn vẹn như bao người khác.
Nhưng lúc đó cậu thật sự yêu Hạo Hiên, dùng hết sức để yêu người đàn ông này. Đến giờ đã năm năm trôi qua cậu đã sớm không còn sức để yêu Hạo Hiên như lúc trước nữa. Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Cậu biết vốn dĩ bản thân không nên rung động thế nhưng lòng thì giận mà tay chẳng nỡ buông.
" Nếu gặp anh là một nhân duyên sai lầm... ".
" Vậy thì kiên quyết yêu anh lại chính là sự cố chấp của em, không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh ".
"... Em chỉ biết tự trách bản thân mình ".
Mùa đông về không khí se lạnh hẳn, một mình cậu trong căn phòng lạnh giá gặm nhắm sự cô đơn và nỗi nhớ da diết không thể gọi tên.
Gia Ý mơ màng thiếp đi trên sofa đem theo những tâm tư của mình chìm vào giấc mộng.
Kết quả sáng ra lại phát sốt. Kéo lê thân thể mỏi nhừ xuống giường, Gia Ý lục lọi bịch thuốc trên bàn. Mất một lúc mới tìm thấy. Cậu đổ thuốc ra rồi đợi nước sôi.
Trong lúc đợi nước nguội Gia Ý chuẩn bị một ít thức ăn. Tủ lạnh chỉ có vài quả trứng và mấy lát bánh mì mua từ tối qua.
Đập trứng vào chảo, mùi dầu khói bốc lên khiến Gia Ý bức bối ngột ngạt. Cậu có gắng nhẫn nhịn nhưng lại khiến cơn buồn nôn càng dữ dội hơn. Tắc bếp, trứng nữa sống nửa chín trộn lẫn với dầu dính nát bét vào nhau.
Gắp miếng trứng đưa vào miệng, gần như cậu cảm nhận được mùi dầu mỡ xen lẫn vào các tế bào khiến cho cơ thể rất khó chịu. Mùi dầu quá nặng thật sự khó mà nuốt nổi. Nhưng ít ra nó lại là điều không khiến cậu thương tâm.
Nhưng cuối cùng số thức ăn ấy vẫn bị nôn hết vào bồn cầu hòa lẫn trong đó có cả máu và nước mắt của người con trai ấy.
Khi trẻ cậu là người yêu quý bản thân hơn ai hết nhưng năm năm nay lại uống không ít rượu, thuốc cũng hút không ít.
Sau khi bị bệnh cậu suy nghĩ rất nhiều. Cũng đã từng nghĩ đến nếu như lúc đó bản thân không liều lĩnh chọn con đường đi theo Hạo Hiên thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác. Cậu sẽ có bạn bè của mình, tìm một người thật sự xứng đáng, cùng nhau nắm tay tiến vào lễ đường bên cạnh những lời chúc phúc của mọi người. Một cuộc đời bình an trọn vẹn như bao người khác.
Nhưng lúc đó cậu thật sự yêu Hạo Hiên, dùng hết sức để yêu người đàn ông này. Đến giờ đã năm năm trôi qua cậu đã sớm không còn sức để yêu Hạo Hiên như lúc trước nữa. Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Cậu biết vốn dĩ bản thân không nên rung động thế nhưng lòng thì giận mà tay chẳng nỡ buông.
" Nếu gặp anh là một nhân duyên sai lầm... ".
" Vậy thì kiên quyết yêu anh lại chính là sự cố chấp của em, không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh ".
"... Em chỉ biết tự trách bản thân mình ".
Mùa đông về không khí se lạnh hẳn, một mình cậu trong căn phòng lạnh giá gặm nhắm sự cô đơn và nỗi nhớ da diết không thể gọi tên.
Gia Ý mơ màng thiếp đi trên sofa đem theo những tâm tư của mình chìm vào giấc mộng.
Kết quả sáng ra lại phát sốt. Kéo lê thân thể mỏi nhừ xuống giường, Gia Ý lục lọi bịch thuốc trên bàn. Mất một lúc mới tìm thấy. Cậu đổ thuốc ra rồi đợi nước sôi.
Trong lúc đợi nước nguội Gia Ý chuẩn bị một ít thức ăn. Tủ lạnh chỉ có vài quả trứng và mấy lát bánh mì mua từ tối qua.
Đập trứng vào chảo, mùi dầu khói bốc lên khiến Gia Ý bức bối ngột ngạt. Cậu có gắng nhẫn nhịn nhưng lại khiến cơn buồn nôn càng dữ dội hơn. Tắc bếp, trứng nữa sống nửa chín trộn lẫn với dầu dính nát bét vào nhau.
Gắp miếng trứng đưa vào miệng, gần như cậu cảm nhận được mùi dầu mỡ xen lẫn vào các tế bào khiến cho cơ thể rất khó chịu. Mùi dầu quá nặng thật sự khó mà nuốt nổi. Nhưng ít ra nó lại là điều không khiến cậu thương tâm.
Nhưng cuối cùng số thức ăn ấy vẫn bị nôn hết vào bồn cầu hòa lẫn trong đó có cả máu và nước mắt của người con trai ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất