Chương 121: “con bé cần thêm thời gian.”
Sau một màng mưa máu kẻ chết người sống, Đế quốc lần nữa chứng kiến sự thay đổi của những kẻ nắm trong tay vận mệnh của người khác.
Chính phủ rất nhanh đã đem tư liệu Lục Hàn Đông giao ra xử lý toàn bộ. Tất cả các gia tộc lớn nhỏ tham gia vào kế hoạch lật đổ lần này đều bị khai trừ không chút nương tay.
Điều mà mọi người không ngờ nhất chính là, Lâm gia vậy mà cũng góp mặt vào công cuộc trả thù này. Có điều, người đứng sau say khiến mọi việc lại là Lâm Trạch Diễn, nhà họ Lâm miễn cưỡng vẫn có thể đứng vững ở giới quý tộc.
Chỉ tiếc là, Tô Ý Lan sau khi biết được những chuyện con trai bà đã làm, từ việc cấu kết với Tử Bạch Hoành, cho đến việc tự tay giết chết cái thai trong bụng Tử Minh Nguyệt, tham gia vào cuộc chiến lật đổ thế gia liền rơi vào hôn mê, tình trạng nguy kịch đến mức có thể sống thực vật hết những năm tháng còn lại của cuộc đời.
Các gia tộc tham ô, buôn bán trái phép đều đã được kết án. Những người liên quan khác cũng bị xử lí không sót một ai.
Tư Âm bị bắt giữ với tội danh ám sát không thành, cấu kết phản tặc, là kẻ đứng sau thao túng kế hoạch lật đỗ thế gia làm loạn Đế quốc, nhận kết án tử hình. Thế nhưng không lâu sau ngày bị bắt giữ, bà ta đã tự sát ngay trong phòng giam.
Sau khi trở về từ hòn đảo, Phong Tố Cẩn được cứu sống, có điều với tình hình hiện tại cũng chỉ có thể duy trì được thêm hai tháng nữa.
Người liên can đến toàn bộ chuyện này còn có Phong Thành Chu, kẻ đã từng tham gia vào cuộc chiến khiến Ngụy gia suy tàn hơn bốn mươi năm về trước.
Dẫu vậy, thế lực của người này ở nước ngoài vô cùng thâm hậu, muốn bắt giữ ông ta là điều không hề dễ dàng. Nhưng chỉ sau khi Lục Hàn Đông đưa người trở về, Hàn Nam Sơn cùng lúc cũng đem người này giao cho Chính phủ.
Lâm Trạch Diễn bị truy cứu rất nhiều tội danh, đến cuối cùng tòa phán quyết gã mức án chung thân.
Chính phủ cho gã đường sống nhưng có người lại cố ý không muốn như vậy, Hàn Nam Sơn là người ra tay đầu tiên, dùng cách thức nhanh nhất tuyệt đi đường sống của gã.
Ông vì truy tìm tung tích của Phong Thành Chu mà không thể kịp thời đến cứu con gái, khiến cô bị thương nặng. Thế nên sau khi Tử Hi cùng Louis trở về, Hàn Nam Sơn đã mạnh mẽ giành lấy người từ trong tay Ngụy gia, đưa hai người ra nước ngoài chữa trị.
Tử gia không tham gia vào bất kì cuộc chiến nào của Đế quốc, Chính phủ điều tra xong liền thả họ ra, Tử Minh Nguyệt được Tử Bạch Hoành đưa đến một nơi khác để chữa trị.
Kết cục của bốn mươi năm trước nay đã được thay đổi. Ngụy gia vẫn sừng sững là một trong những danh gia vọng tộc hàng đầu Đế quốc, mà Lục gia chẳng những không suy tàn lại còn như hổ mọc thêm cánh, trở thành gia tộc lâu đời hùng mạnh nhất từ trước đến nay.
Dẫu vậy, cái giá phải trả cho những danh xưng hào nhoáng đó là quá lớn.
Trong khu vườn hoa phía sau một căn biệt thự.
Tử Hi trở về sau khi tiếp nhận điều trị ở nước ngoài một năm. Cô ngẩn người ngồi ở chiếc bàn đá được chạm khắc tinh tế, trong đầu luôn là câu nói đêm đó của Hàn Tử Lam: “Viên đạn xuyên vào thẳng vào tim, không cứu được.”
Chứng kiến người mình yêu từng chút chết đi trong vòng tay, sự thật này làm Tử Hi không thể chấp nhận, từ lúc trở về cô vẫn luôn trốn tránh mọi thứ, ngay đến Tiểu Bảo cũng không thể đến gần cô.
Lục phu nhân không khá hơn Tử Hi là bao, bà không ăn không uống, cơ thể gầy gò tiều tụy đến đáng thương. Vẫn may còn có Tiểu Bảo hằng ngày bên cạnh khiến bà dần lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đã tốt hơn một chút.
Nhưng cho dù là vậy, đối với một đứa bé sáu tuổi mà nói, mất đi người ba mình yêu thương như mất đi một nửa cái mạng. Chỉ là cậu nhóc không thể để bà cùng mẹ mình lại tiếp tục xảy ra chuyện, thế nên chỉ có thể giấu nhẹm nổi đau ấy trong lòng.
Dưới tán cây sơn trà, Ngụy lão gia nhìn đứa cháu gái tâm can bảo bối ngày ngày thu mình ở một góc, không để ai đến gần, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Một năm qua, dù mọi người có tìm đủ mọi cách nhưng cũng không ai có thể tiếp cận được cô. Khi ấy, Ngụy lão gia chỉ có thể lên tiếng khuyên nhủ: “Con bé cần thêm thời gian.”
Nhưng chính ông cũng không rõ, hai chữ “thời gian” này sẽ là bao lâu.
Ngay đến Lục Hàn Đông cũng cho rằng, Tử Hi có lẽ sẽ như vậy cả đời. Nhưng thật sự không ngờ được chỉ hơn một năm sau ngày Lục Bách Phàm mất, cô đột nhiên trở lại là con người như trước đây, hoạt bác, vui vẻ, mỗi ngày đều cùng mọi người cười cười nói nói.
Chính phủ rất nhanh đã đem tư liệu Lục Hàn Đông giao ra xử lý toàn bộ. Tất cả các gia tộc lớn nhỏ tham gia vào kế hoạch lật đổ lần này đều bị khai trừ không chút nương tay.
Điều mà mọi người không ngờ nhất chính là, Lâm gia vậy mà cũng góp mặt vào công cuộc trả thù này. Có điều, người đứng sau say khiến mọi việc lại là Lâm Trạch Diễn, nhà họ Lâm miễn cưỡng vẫn có thể đứng vững ở giới quý tộc.
Chỉ tiếc là, Tô Ý Lan sau khi biết được những chuyện con trai bà đã làm, từ việc cấu kết với Tử Bạch Hoành, cho đến việc tự tay giết chết cái thai trong bụng Tử Minh Nguyệt, tham gia vào cuộc chiến lật đổ thế gia liền rơi vào hôn mê, tình trạng nguy kịch đến mức có thể sống thực vật hết những năm tháng còn lại của cuộc đời.
Các gia tộc tham ô, buôn bán trái phép đều đã được kết án. Những người liên quan khác cũng bị xử lí không sót một ai.
Tư Âm bị bắt giữ với tội danh ám sát không thành, cấu kết phản tặc, là kẻ đứng sau thao túng kế hoạch lật đỗ thế gia làm loạn Đế quốc, nhận kết án tử hình. Thế nhưng không lâu sau ngày bị bắt giữ, bà ta đã tự sát ngay trong phòng giam.
Sau khi trở về từ hòn đảo, Phong Tố Cẩn được cứu sống, có điều với tình hình hiện tại cũng chỉ có thể duy trì được thêm hai tháng nữa.
Người liên can đến toàn bộ chuyện này còn có Phong Thành Chu, kẻ đã từng tham gia vào cuộc chiến khiến Ngụy gia suy tàn hơn bốn mươi năm về trước.
Dẫu vậy, thế lực của người này ở nước ngoài vô cùng thâm hậu, muốn bắt giữ ông ta là điều không hề dễ dàng. Nhưng chỉ sau khi Lục Hàn Đông đưa người trở về, Hàn Nam Sơn cùng lúc cũng đem người này giao cho Chính phủ.
Lâm Trạch Diễn bị truy cứu rất nhiều tội danh, đến cuối cùng tòa phán quyết gã mức án chung thân.
Chính phủ cho gã đường sống nhưng có người lại cố ý không muốn như vậy, Hàn Nam Sơn là người ra tay đầu tiên, dùng cách thức nhanh nhất tuyệt đi đường sống của gã.
Ông vì truy tìm tung tích của Phong Thành Chu mà không thể kịp thời đến cứu con gái, khiến cô bị thương nặng. Thế nên sau khi Tử Hi cùng Louis trở về, Hàn Nam Sơn đã mạnh mẽ giành lấy người từ trong tay Ngụy gia, đưa hai người ra nước ngoài chữa trị.
Tử gia không tham gia vào bất kì cuộc chiến nào của Đế quốc, Chính phủ điều tra xong liền thả họ ra, Tử Minh Nguyệt được Tử Bạch Hoành đưa đến một nơi khác để chữa trị.
Kết cục của bốn mươi năm trước nay đã được thay đổi. Ngụy gia vẫn sừng sững là một trong những danh gia vọng tộc hàng đầu Đế quốc, mà Lục gia chẳng những không suy tàn lại còn như hổ mọc thêm cánh, trở thành gia tộc lâu đời hùng mạnh nhất từ trước đến nay.
Dẫu vậy, cái giá phải trả cho những danh xưng hào nhoáng đó là quá lớn.
Trong khu vườn hoa phía sau một căn biệt thự.
Tử Hi trở về sau khi tiếp nhận điều trị ở nước ngoài một năm. Cô ngẩn người ngồi ở chiếc bàn đá được chạm khắc tinh tế, trong đầu luôn là câu nói đêm đó của Hàn Tử Lam: “Viên đạn xuyên vào thẳng vào tim, không cứu được.”
Chứng kiến người mình yêu từng chút chết đi trong vòng tay, sự thật này làm Tử Hi không thể chấp nhận, từ lúc trở về cô vẫn luôn trốn tránh mọi thứ, ngay đến Tiểu Bảo cũng không thể đến gần cô.
Lục phu nhân không khá hơn Tử Hi là bao, bà không ăn không uống, cơ thể gầy gò tiều tụy đến đáng thương. Vẫn may còn có Tiểu Bảo hằng ngày bên cạnh khiến bà dần lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đã tốt hơn một chút.
Nhưng cho dù là vậy, đối với một đứa bé sáu tuổi mà nói, mất đi người ba mình yêu thương như mất đi một nửa cái mạng. Chỉ là cậu nhóc không thể để bà cùng mẹ mình lại tiếp tục xảy ra chuyện, thế nên chỉ có thể giấu nhẹm nổi đau ấy trong lòng.
Dưới tán cây sơn trà, Ngụy lão gia nhìn đứa cháu gái tâm can bảo bối ngày ngày thu mình ở một góc, không để ai đến gần, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Một năm qua, dù mọi người có tìm đủ mọi cách nhưng cũng không ai có thể tiếp cận được cô. Khi ấy, Ngụy lão gia chỉ có thể lên tiếng khuyên nhủ: “Con bé cần thêm thời gian.”
Nhưng chính ông cũng không rõ, hai chữ “thời gian” này sẽ là bao lâu.
Ngay đến Lục Hàn Đông cũng cho rằng, Tử Hi có lẽ sẽ như vậy cả đời. Nhưng thật sự không ngờ được chỉ hơn một năm sau ngày Lục Bách Phàm mất, cô đột nhiên trở lại là con người như trước đây, hoạt bác, vui vẻ, mỗi ngày đều cùng mọi người cười cười nói nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất