Chương 23: Cha con
Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua.
Hôm nay Tử gia tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật Tử Minh Nguyệt. Tử Bạch Hoành muốn cô trở về, xem ra việc cô về nước đã đến tai ông ta.
Địa vị của Tử thị ở Thành Đô không phải nhỏ, bữa tiệc này chắc chắn quy tụ không ít gia tộc lớn nhỏ cũng như những nghệ sĩ nổi bật của giới giải trí.
Ban đêm, trước biệt thự Tử gia, một hàng dài những chiếc siêu xe ngoại nhập không ngừng ra vào.
Trong dòng người đông đúc, Tử Hi có thể nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài chính.
Cửa xe bật mở, Lưu quản gia cẩn thận đưa tay vào bên trong. Một bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên, đôi chân thon dài từ bên trong xe bước ra.
Dưới ánh đèn hoa lệ, cô gái mặc một chiếc sườn xám màu trắng, trên áo trãi dài những vết mực màu tím kết thành hoa tử đằng. Mái tóc dài thẳng tấp được búi gọn phía sau.
“Tử tiểu thư, chúc cô buổi tối vui vẻ.”
Quản gia Lưu cung kính nói, sau đó lên xe rời đi.
Sự xuất hiện của Tử Hi thu hút không ít ánh nhìn.
“Cô gái kia là ai thế, lần đầu tôi nhìn thấy người mặc sườn xám lại có khí chất như vậy!”
“Trông hơi quen mắt, nhưng tôi không nhớ rõ.”
"Hình như tôi đã từng gặp cô ấy rồi!”
Năm đó Tử Bạch Hoành đưa cô về Tử gia nhưng vẫn luôn không để người khác có cơ hội nhìn thấy cô. Có điều, giới thượng lưu cũng có một vài người được biết.
Khuôn viên rộng lớn chật kín người, tiếng violin nhẹ nhàng vang lên.
So với sự lộng lẫy xa hoa ở đây thì Tử Hi như một làn gió thanh dịu mà nhã nhặn.
Cô tìm kiếm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
“Tử phu nhân, lâu rồi không gặp. Nhìn Minh Nguyệt này, mới đó đã lớn như vậy rồi!”
Vợ của Tử Bạch Hoành --- Bạch Tố Như mặc một chiếc váy cổ điển màu ngọc bích, đang cùng các vị phu nhân khác trò chuyện, bên cạnh bà ta chính là Tử Minh Nguyệt.
Một cô gái trẻ thân mật kéo tay cô ta: "Minh Nguyệt à, hôm nay cậu đẹp thật đó!”
Một vị tiểu thư khác cũng nhanh chóng chen vào: “Đúng vậy, nhìn cậu cứ như công chúa ấy!”
Tử Minh Nguyệt vui vẻ đáp lại hai người kia: "Hai cậu cũng rất đẹp!” vừa nói cô ta vừa đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
Qua một lúc buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Những chiếc bàn trải khăn trắng giờ đã đầy ắp thức ăn cùng những ly rượu đắc tiền.
Tử Hi cũng lấy cho mình ít bánh cùng một ly rượu vang.
Lúc này có một vị phu nhân đi tới.
“Tiểu Hi, là con phải không?”
Nhìn thấy người vừa gọi mình, Tử Hi thoáng hoảng hốt: “Lâm phu nhân."
Lâm phu nhân cười hiền dịu: “Đúng là con rồi, con thay đổi nhiều quá xém tí ta đã không nhận ra.”
Không chỉ bề ngoài ngay cả khí chất cũng thay đổi, đến tính cách cũng khác…bà chỉ không gặp cô năm năm, trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy đã mài dũa nên một cô gái xuất chúng như bây giờ.
Tử Hi mỉm cười nói: “Có phải trông xinh đẹp hơn không ạ?”
“Đúng, rất đẹp! Còn cao lên không ít!” Tô Ý Lan vui vẻ nắm lấy tay Tử Hi, hai người như bạn cũ lâu ngày không gặp, nói rất nhiều chuyện.
Những năm cô theo đuổi Lâm Trạch Diễn, bà luôn yêu thương, giúp đỡ, xem cô như con gái. Bà cũng là người duy nhất ủng hộ cô trong mọi chuyện, cho đến tận bây giờ những điều ấy dường như chưa từng thay đổi…
Ôn lại chuyện cũ một lúc thì cô bị Tử Bạch Hoành gọi đi.
Đến khi cô rời đi, một vị phu nhân khác liền tiến tới hỏi: “Lâm phu nhân, cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai vậy? Con dâu tương lai sao?"
Tô Ý Lan trong lòng đau đến hít thở không thông, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Nếu được như thế thì tốt quá.”
Nổi đau lớn nhất của bà chính là đánh mất cô con gái này, không thể cho cô tình thân càng không thể cho cô một gia đình…
Trong khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự Tử gia, một người đàn ông trung niên khẽ lên tiếng: “Về nước khi nào sao không báo một tiếng?”
Tử Hi lạnh lùng nhìn người đàn ông so với năm năm trước chả khác là bao, dựa vào cái gì mà ông ta có thể sống nhàn nhã như vậy sau những chuyện mình đã làm…
Cô rũ mắt cười một cái: “Chủ tịch Tử gọi tôi ra hoa viên này không sợ người khác nhìn thấy liền hiểu lầm sao?”
Tử Bạch Hoành “hừ” lạnh một tiếng, nhìn cô đầy chán ghét: “Mày thôi cái kiểu ăn nói mất dạy đó đi, tao là cha mày đấy!”
Vẻ mặt Tử Hi không chút cảm xúc: "Ha, giữa tôi và ông có cái gọi là cha con cơ đấy?”
“Mày…mày ngoan ngoãn cút ra nước ngoài cho tao và đừng bao giờ trở về nữa!”
“Ông lấy tư cách gì yêu cầu tôi, cha sao?”
“Im miệng! Mày không ngại chuyện năm đó hay sao mà còn dám ở lại đây!” Tử Bạch Hoành tức giận quát một tiếng.
Nghe tới đây, sắc mặt Tử Hi bỗng trắng bệch.
Năm đó Tử Bạch Hoành vì sợ mất mặt nên đã giấu kín chuyện này, Tử Minh Nguyệt cũng không hé miệng một lời.
Tuy nhiên chuyện xảy ra vào đêm đó, người đàn ông lạ mặt kia cùng đứa bé chết yểu…
Đều là vết sẹo mãi không liền trong lòng cô.
Dẫu cho Tử Hi có mạnh mẽ thế nào thì trong tim vẫn có một nơi cho dù có chết cũng không muốn ai chạm vào, đó chính là con trai cô!
Tử Hi xoay người rời đi trong tiếng rống giận của Tử Bạch Hoành.
Hôm nay Tử gia tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật Tử Minh Nguyệt. Tử Bạch Hoành muốn cô trở về, xem ra việc cô về nước đã đến tai ông ta.
Địa vị của Tử thị ở Thành Đô không phải nhỏ, bữa tiệc này chắc chắn quy tụ không ít gia tộc lớn nhỏ cũng như những nghệ sĩ nổi bật của giới giải trí.
Ban đêm, trước biệt thự Tử gia, một hàng dài những chiếc siêu xe ngoại nhập không ngừng ra vào.
Trong dòng người đông đúc, Tử Hi có thể nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài chính.
Cửa xe bật mở, Lưu quản gia cẩn thận đưa tay vào bên trong. Một bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên, đôi chân thon dài từ bên trong xe bước ra.
Dưới ánh đèn hoa lệ, cô gái mặc một chiếc sườn xám màu trắng, trên áo trãi dài những vết mực màu tím kết thành hoa tử đằng. Mái tóc dài thẳng tấp được búi gọn phía sau.
“Tử tiểu thư, chúc cô buổi tối vui vẻ.”
Quản gia Lưu cung kính nói, sau đó lên xe rời đi.
Sự xuất hiện của Tử Hi thu hút không ít ánh nhìn.
“Cô gái kia là ai thế, lần đầu tôi nhìn thấy người mặc sườn xám lại có khí chất như vậy!”
“Trông hơi quen mắt, nhưng tôi không nhớ rõ.”
"Hình như tôi đã từng gặp cô ấy rồi!”
Năm đó Tử Bạch Hoành đưa cô về Tử gia nhưng vẫn luôn không để người khác có cơ hội nhìn thấy cô. Có điều, giới thượng lưu cũng có một vài người được biết.
Khuôn viên rộng lớn chật kín người, tiếng violin nhẹ nhàng vang lên.
So với sự lộng lẫy xa hoa ở đây thì Tử Hi như một làn gió thanh dịu mà nhã nhặn.
Cô tìm kiếm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
“Tử phu nhân, lâu rồi không gặp. Nhìn Minh Nguyệt này, mới đó đã lớn như vậy rồi!”
Vợ của Tử Bạch Hoành --- Bạch Tố Như mặc một chiếc váy cổ điển màu ngọc bích, đang cùng các vị phu nhân khác trò chuyện, bên cạnh bà ta chính là Tử Minh Nguyệt.
Một cô gái trẻ thân mật kéo tay cô ta: "Minh Nguyệt à, hôm nay cậu đẹp thật đó!”
Một vị tiểu thư khác cũng nhanh chóng chen vào: “Đúng vậy, nhìn cậu cứ như công chúa ấy!”
Tử Minh Nguyệt vui vẻ đáp lại hai người kia: "Hai cậu cũng rất đẹp!” vừa nói cô ta vừa đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
Qua một lúc buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Những chiếc bàn trải khăn trắng giờ đã đầy ắp thức ăn cùng những ly rượu đắc tiền.
Tử Hi cũng lấy cho mình ít bánh cùng một ly rượu vang.
Lúc này có một vị phu nhân đi tới.
“Tiểu Hi, là con phải không?”
Nhìn thấy người vừa gọi mình, Tử Hi thoáng hoảng hốt: “Lâm phu nhân."
Lâm phu nhân cười hiền dịu: “Đúng là con rồi, con thay đổi nhiều quá xém tí ta đã không nhận ra.”
Không chỉ bề ngoài ngay cả khí chất cũng thay đổi, đến tính cách cũng khác…bà chỉ không gặp cô năm năm, trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy đã mài dũa nên một cô gái xuất chúng như bây giờ.
Tử Hi mỉm cười nói: “Có phải trông xinh đẹp hơn không ạ?”
“Đúng, rất đẹp! Còn cao lên không ít!” Tô Ý Lan vui vẻ nắm lấy tay Tử Hi, hai người như bạn cũ lâu ngày không gặp, nói rất nhiều chuyện.
Những năm cô theo đuổi Lâm Trạch Diễn, bà luôn yêu thương, giúp đỡ, xem cô như con gái. Bà cũng là người duy nhất ủng hộ cô trong mọi chuyện, cho đến tận bây giờ những điều ấy dường như chưa từng thay đổi…
Ôn lại chuyện cũ một lúc thì cô bị Tử Bạch Hoành gọi đi.
Đến khi cô rời đi, một vị phu nhân khác liền tiến tới hỏi: “Lâm phu nhân, cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai vậy? Con dâu tương lai sao?"
Tô Ý Lan trong lòng đau đến hít thở không thông, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Nếu được như thế thì tốt quá.”
Nổi đau lớn nhất của bà chính là đánh mất cô con gái này, không thể cho cô tình thân càng không thể cho cô một gia đình…
Trong khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự Tử gia, một người đàn ông trung niên khẽ lên tiếng: “Về nước khi nào sao không báo một tiếng?”
Tử Hi lạnh lùng nhìn người đàn ông so với năm năm trước chả khác là bao, dựa vào cái gì mà ông ta có thể sống nhàn nhã như vậy sau những chuyện mình đã làm…
Cô rũ mắt cười một cái: “Chủ tịch Tử gọi tôi ra hoa viên này không sợ người khác nhìn thấy liền hiểu lầm sao?”
Tử Bạch Hoành “hừ” lạnh một tiếng, nhìn cô đầy chán ghét: “Mày thôi cái kiểu ăn nói mất dạy đó đi, tao là cha mày đấy!”
Vẻ mặt Tử Hi không chút cảm xúc: "Ha, giữa tôi và ông có cái gọi là cha con cơ đấy?”
“Mày…mày ngoan ngoãn cút ra nước ngoài cho tao và đừng bao giờ trở về nữa!”
“Ông lấy tư cách gì yêu cầu tôi, cha sao?”
“Im miệng! Mày không ngại chuyện năm đó hay sao mà còn dám ở lại đây!” Tử Bạch Hoành tức giận quát một tiếng.
Nghe tới đây, sắc mặt Tử Hi bỗng trắng bệch.
Năm đó Tử Bạch Hoành vì sợ mất mặt nên đã giấu kín chuyện này, Tử Minh Nguyệt cũng không hé miệng một lời.
Tuy nhiên chuyện xảy ra vào đêm đó, người đàn ông lạ mặt kia cùng đứa bé chết yểu…
Đều là vết sẹo mãi không liền trong lòng cô.
Dẫu cho Tử Hi có mạnh mẽ thế nào thì trong tim vẫn có một nơi cho dù có chết cũng không muốn ai chạm vào, đó chính là con trai cô!
Tử Hi xoay người rời đi trong tiếng rống giận của Tử Bạch Hoành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất