Chương 29: Giúp lão công tiêu tiền
Lạc Minh Châu một thân đồ hiệu đắt tiền đeo kính râm tiến vào.
Cô nhóc đi đến bên cạnh Tử Minh Nguyệt, nhìn lướt qua mấy bộ trang phục cô ta chọn, sau đó quay sang nói với nhân viên:
"Bộ này, bộ này, cả bộ này nữa…ngoại trừ chúng ra còn lại theo số đo của chị tôi mà lấy hết!”
Nhân viên cửa hàng nghe đến đây thì mừng đến tim đập loạn cả lên, vội vàng đi lấy số đo của Tử Hi rồi chạy đi chọn trang phục.
Mấy vị khách hôm nay cũng sộp quá a~~~
Lạc Minh Châu nhìn hóa đơn dài đến độ sắp chạm đất mà mặt không đổi sắc, cô nhóc lấy trong túi ra một cái thẻ đen đưa đến trước mặt nhân viên, bình thản nói: “Hôm nay cũng thật may mắn, nhờ có bọn họ mà tôi tiết kiệm được không ít thời gian thử đồ!”
Nói xong, cô nhóc còn đưa tay kéo kính xuống, nhắm hướng đám người Tử Minh Nguyệt cười nói: “Cảm ơn đã giúp tôi chọn ra những bộ xấu nhất nhé!”
Tử Minh Nguyệt đen mặt, lại là con khốn Lạc Minh Châu.
Tử Hi nhìn nhân viên cửa hàng thuần thục in hóa đơn sau đó quẹt thẻ mà ngu người, cô đi đến bên cạnh Lạc Minh Châu, nói nhỏ: “Minh Châu, em không cần mua nhiều thế, rất tốn kém!”
Cô nhóc không để tâm lời Tử Hi nói, nhỏ giọng thì thầm: “Chị đừng lo, em chính là giúp lão công nhà chị tiêu bớt tiền!”
Mà Tử Hi sau khi nghe được một câu này liền bị dọa cho chết khiếp. Lão công? Lão công nhà cô là ai?
Nhìn những bộ quần áo được xếp ngay ngắn vào túi, Tử Hi mặt mày trắng bệch nói với Lạc Minh Châu: “Chị cũng không thể mặc hết chúng được, hay chúng ta trả lại đi…”
"Chị yên tâm, lão công nhà chị rất giàu, không tiếc một ít tiền này đâu!”
Tử Hi khó hiểu hỏi lại: “Minh Châu à, “lão công nhà chị” mà em nói là ai thế?”
Nghe cô hỏi vậy, Lạc Minh Châu hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ do công việc của ông anh nhà mình nên hai người mới không muốn công khai.
Cô nhóc cười gian tà: "Chị đừng giấu nữa, người nhà với nhau cả, em biết hết rồi!”
Người nhà với nhau cả? Em biết hết rồi?
Những câu nói này lặp đi lặp lại trông đầu Tử Hi, con bé là biết cô thích Lục Bách Phàm từ khi nào? Cô nhớ bản thân chưa từng nói với ai cả: “Ặc…Minh Châu à, em biết từ lúc nào thế?”
Lạc Minh Châu cho cô một cái nhìn đầy thâm ý: "Từ sau hôm chị sửa trang phục cho em!”
Lạc Minh Châu nhận hoá đơn và thẻ từ tay nhân viên, sau đó lưu loát ký tên động tác vô cùng dứt khoác, đại khái là còn nhanh hơn cả lúc nhận kịch bản đống phim.
Thanh toán xong, Lạc Minh Châu không chút lưu luyến kéo Tử Hi rời đi.
……
Lúc này, Lục Bách Phàm đang xử lí công việc ở công ty thì đột nhiên hắt hơi không ngừng.
Còn Lục Hàn Đông thì phát hoảng la hét khắp nơi: “Mợ nó! Sao đột nhiên tài khoản lại mất hết một đống tiền thế này!”
……
Trong cửa hàng lặng ngắt như tờ, mùi thuốc súng nồng nặc vẫn còn động lại trong không khí. Tử Minh Nguyệt tức đến không thở nổi, cô ta quát một tiếng: “Gói hết lại gửi đến Tử gia cho tôi!"
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Mẫn Tiệp trầm ngâm đứng ở quầy thu ngân, lát sau mới lên tiếng hỏi:"Lộ Lộ à, người vừa rồi hình như là Lạc Minh Châu đúng không?”
"Đúng thế, tôi đã nhìn rất kĩ rồi. Một kẻ chuyên đi quyến rũ người khác quả thật rất hợp với một đứa nhà quê! Cậu nói có phải không Minh Nguyệt?”
Tần Lộ Lộ nói xong mới phát hiện Tử Minh Nguyệt vốn đã đi mất, ả ta liền nắm lấy tay Mẫn Tiệp chạy như bay ra khỏi cửa hàng: "Minh Nguyệt à, đợi chúng tớ với!”
Lúc ra khỏi trung tâm mua sắm, Lạc Minh Châu gọi điện cho vệ sĩ và tài xế tới đón.
“Chị à, chúng ta đi ăn đi.”
Tử Hi đưa tay xoa đầu cô bé trước mặt, mỉm cười nói: “Hôm nay thì không được, chị có hẹn với một người quan trọng!”
Nghe được giọng điệu vui sướng này của cô, Lạc Minh Châu khẽ nhướng mày. Dựa vào thái độ mập mờ này cộng thêm việc hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng.
Lạc Minh Châu mạnh dạng đoán cô chính là đi hẹn hò!
"A! Hóa ra là có hẹn với giai nhân~”
Tử Hi cười đến dịu dàng: “Đúng là giai nhân nha! Còn rất đáng yêu nữa!"
Nghe được câu này, vẻ mặt Lạc Minh Châu nhất thời khó có thể diễn tả được.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc nghe người khác nói ông anh họ nhà mình đáng yêu…
Hình như có chút kinh dị…
Đúng là con người ta khi yêu chẳng mấy ai được bình thường.
Nhưng Lạc Minh Châu thật sự không ngờ rằng “giai nhân đáng yêu” mà Tử Hi nhắc đến lại là một cậu nhóc năm tuổi mặt búng ra sữa…
Cô nhóc đi đến bên cạnh Tử Minh Nguyệt, nhìn lướt qua mấy bộ trang phục cô ta chọn, sau đó quay sang nói với nhân viên:
"Bộ này, bộ này, cả bộ này nữa…ngoại trừ chúng ra còn lại theo số đo của chị tôi mà lấy hết!”
Nhân viên cửa hàng nghe đến đây thì mừng đến tim đập loạn cả lên, vội vàng đi lấy số đo của Tử Hi rồi chạy đi chọn trang phục.
Mấy vị khách hôm nay cũng sộp quá a~~~
Lạc Minh Châu nhìn hóa đơn dài đến độ sắp chạm đất mà mặt không đổi sắc, cô nhóc lấy trong túi ra một cái thẻ đen đưa đến trước mặt nhân viên, bình thản nói: “Hôm nay cũng thật may mắn, nhờ có bọn họ mà tôi tiết kiệm được không ít thời gian thử đồ!”
Nói xong, cô nhóc còn đưa tay kéo kính xuống, nhắm hướng đám người Tử Minh Nguyệt cười nói: “Cảm ơn đã giúp tôi chọn ra những bộ xấu nhất nhé!”
Tử Minh Nguyệt đen mặt, lại là con khốn Lạc Minh Châu.
Tử Hi nhìn nhân viên cửa hàng thuần thục in hóa đơn sau đó quẹt thẻ mà ngu người, cô đi đến bên cạnh Lạc Minh Châu, nói nhỏ: “Minh Châu, em không cần mua nhiều thế, rất tốn kém!”
Cô nhóc không để tâm lời Tử Hi nói, nhỏ giọng thì thầm: “Chị đừng lo, em chính là giúp lão công nhà chị tiêu bớt tiền!”
Mà Tử Hi sau khi nghe được một câu này liền bị dọa cho chết khiếp. Lão công? Lão công nhà cô là ai?
Nhìn những bộ quần áo được xếp ngay ngắn vào túi, Tử Hi mặt mày trắng bệch nói với Lạc Minh Châu: “Chị cũng không thể mặc hết chúng được, hay chúng ta trả lại đi…”
"Chị yên tâm, lão công nhà chị rất giàu, không tiếc một ít tiền này đâu!”
Tử Hi khó hiểu hỏi lại: “Minh Châu à, “lão công nhà chị” mà em nói là ai thế?”
Nghe cô hỏi vậy, Lạc Minh Châu hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ do công việc của ông anh nhà mình nên hai người mới không muốn công khai.
Cô nhóc cười gian tà: "Chị đừng giấu nữa, người nhà với nhau cả, em biết hết rồi!”
Người nhà với nhau cả? Em biết hết rồi?
Những câu nói này lặp đi lặp lại trông đầu Tử Hi, con bé là biết cô thích Lục Bách Phàm từ khi nào? Cô nhớ bản thân chưa từng nói với ai cả: “Ặc…Minh Châu à, em biết từ lúc nào thế?”
Lạc Minh Châu cho cô một cái nhìn đầy thâm ý: "Từ sau hôm chị sửa trang phục cho em!”
Lạc Minh Châu nhận hoá đơn và thẻ từ tay nhân viên, sau đó lưu loát ký tên động tác vô cùng dứt khoác, đại khái là còn nhanh hơn cả lúc nhận kịch bản đống phim.
Thanh toán xong, Lạc Minh Châu không chút lưu luyến kéo Tử Hi rời đi.
……
Lúc này, Lục Bách Phàm đang xử lí công việc ở công ty thì đột nhiên hắt hơi không ngừng.
Còn Lục Hàn Đông thì phát hoảng la hét khắp nơi: “Mợ nó! Sao đột nhiên tài khoản lại mất hết một đống tiền thế này!”
……
Trong cửa hàng lặng ngắt như tờ, mùi thuốc súng nồng nặc vẫn còn động lại trong không khí. Tử Minh Nguyệt tức đến không thở nổi, cô ta quát một tiếng: “Gói hết lại gửi đến Tử gia cho tôi!"
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Mẫn Tiệp trầm ngâm đứng ở quầy thu ngân, lát sau mới lên tiếng hỏi:"Lộ Lộ à, người vừa rồi hình như là Lạc Minh Châu đúng không?”
"Đúng thế, tôi đã nhìn rất kĩ rồi. Một kẻ chuyên đi quyến rũ người khác quả thật rất hợp với một đứa nhà quê! Cậu nói có phải không Minh Nguyệt?”
Tần Lộ Lộ nói xong mới phát hiện Tử Minh Nguyệt vốn đã đi mất, ả ta liền nắm lấy tay Mẫn Tiệp chạy như bay ra khỏi cửa hàng: "Minh Nguyệt à, đợi chúng tớ với!”
Lúc ra khỏi trung tâm mua sắm, Lạc Minh Châu gọi điện cho vệ sĩ và tài xế tới đón.
“Chị à, chúng ta đi ăn đi.”
Tử Hi đưa tay xoa đầu cô bé trước mặt, mỉm cười nói: “Hôm nay thì không được, chị có hẹn với một người quan trọng!”
Nghe được giọng điệu vui sướng này của cô, Lạc Minh Châu khẽ nhướng mày. Dựa vào thái độ mập mờ này cộng thêm việc hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng.
Lạc Minh Châu mạnh dạng đoán cô chính là đi hẹn hò!
"A! Hóa ra là có hẹn với giai nhân~”
Tử Hi cười đến dịu dàng: “Đúng là giai nhân nha! Còn rất đáng yêu nữa!"
Nghe được câu này, vẻ mặt Lạc Minh Châu nhất thời khó có thể diễn tả được.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc nghe người khác nói ông anh họ nhà mình đáng yêu…
Hình như có chút kinh dị…
Đúng là con người ta khi yêu chẳng mấy ai được bình thường.
Nhưng Lạc Minh Châu thật sự không ngờ rằng “giai nhân đáng yêu” mà Tử Hi nhắc đến lại là một cậu nhóc năm tuổi mặt búng ra sữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất