Chương 66: Rất đẹp trai
Lục phu nhân nhìn vẻ mặt bất ngờ của hai người, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Lan Lan, bà quen Tiểu Hi sao?”
Tô Ý Lan thất thần đứng đừ ra đó một lúc lâu, mãi đến khi Lục phu nhân không nhịn nỗi nữa mới kéo bà ngồi xuống.
Hôm nay khi biết tin Lạc Ngọc Đào về nước, Tô Ý Lan đã hẹn bà đến tiệm bánh này, đây vốn là nơi bà rất thích khi còn đi học.
Hai người là bạn từ thuở nhỏ, đến khi Lạc Ngọc Đào gả vào Lục gia, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Sau khi bà xuất ngoại, dù ít khi gặp gỡ nhưng hai người vẫn luôn giữ liên lạc.
Lúc Lạc Ngọc Đào nói muốn cho bà ấy gặp một người, Tô Ý Lan đã rất bất ngờ. Nhưng thật sự không nghĩ tới, người đó lại chính là Tử Hi…
Tô Ý Lan nói: “Tiểu Đào Đào, bà có nhớ lúc trước tôi vẫn hay kể với bà về một người không?”
Lúc trước, Tô Ý Lan vẫn luôn miệng kể về một cô gái, bà ấy vẫn hay gọi cô gái kia là “con dâu”, nghe nói vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Nhưng một thời gian sau đó, bà ấy đã không còn nhắc đến nữa.
Lục phu nhân hoài nghi hỏi lại: “Người bà nói là Tiểu Hi?”
Đáy mắt Tô Ý Lan loé lên một tia sáng, chua xót gật đầu: “Phải…”
Tử Hi ngây ngốc không hiểu hai người đang nói chuyện gì, nhưng qua cách nói chuyện có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt. Cô lấy cớ muốn đi vệ sinh một lúc để chừa lại không gian cho hai người.
Lục phu nhân cũng hiểu ý nên không cản cô.
Tô Ý Lan nhìn bóng lưng rời đi, nhỏ giọng hỏi: “Đào Đào, Tiểu Hi là…”
“Tiểu Hi là con dâu của tôi.” đối với người bạn này, Lục phu nhân chưa từng dấu giếm điều gì.
Gương mặt vốn chua xót của Tô Ý Lan nở ra một nụ cười miễn cưỡng. Vậy là Tử Hi đã kết hôn, hai tiếng “con dâu” này ngay từ đầu bà đã không thể gọi.
Có điều, Lạc Ngọc Đào có đến hai người con trai, Tử Hi là kết hôn với ai?
Lục phu nhân dường như cũng hiểu ý: “Là Bách Phàm, thằng bé cuối cùng cũng chịu yêu đương!”
Có lẽ Tô Ý Lan cũng đoán được, nếu bà đã không thể cho cô một gia đình hạnh phúc, nếu đứa con kia của bà đã phản bội cô, thì hãy để người khác thay bà làm điều đó, để người khác đến yêu lấy cô.
Chỉ là, Lạc Ngọc Đào nói Lục Bách Phàm và Tử Hi là đang yêu đương, vẫn chưa thật sự kết hôn. Nhưng nhìn vào thái độ của bà, có thể thấy Lạc Ngọc Đào rất yêu chiều người con dâu này.
Gương mặt Tô Ý Lan lấy lại ý cười, bà nói: “Đào Đào à, đứa bé này thật sự đã chịu khổ quá nhiều, bà giúp tôi chăm sóc con bé nhé!”
“Còn nữa, con bé thích mua đồ hiệu lắm, còn thích ăn đậu hủ thối…Đôi lúc có hơi tuỳ tiện nhưng con bé thật sự rất tốt bụng, còn có…”
Tô Ý Lan nói rất nhiều, từ sở thích cho đến thói quen hằng ngày của Tử Hi, đến cả việc cô ghét trời mưa và rất sợ côn trùng.
Lục phu nhân nhìn người trước mặt, bà có chút muốn cười, người khác không biết còn tưởng bà ấy là đang gả con gái đi.
…
Lúc Tạ Mạnh cùng Lục phu nhân và Tử Hi mua sắm ở trung tâm thương mại thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Là mẹ Tạ gọi đến, bà bảo cùng ba Tạ đến thăm cậu nhưng lại bị bảo vệ chặn lại ở cổng. Rất may gặp được cậu Hai nhà họ Lục, hai người mới thuận lợi vào trong.
Nghe đến tên Lục Hàn Đông, Tạ Mạnh có chút chột dạ liền nhanh chóng trở về.
Lúc về đến nhà, trái với vẻ hốt hoảng của cậu, ba người kia lại rất hoà thuận vui vẻ, còn đang trò chuyện rôm rả.
Tạ Mạnh nhìn ba người rồi lại đảo mắt một vòng phòng khách. Trong căn phòng lớn, khắp nơi đều treo hình của cậu, còn có cả…hình của Lục Hàn Đông.
Hiển nhiên là ba mẹ Tạ đã nhìn thấy, cậu hít một hơi thật sâu, nói: “Ba mẹ, cho dù hai người không đồng ý, con cũng sẽ không thay đổi quyết định, con yêu anh ấy và cũng chỉ có thể yêu anh ấy!”
“Ai nói với con là ta không đồng ý?” người đàn ông trung niên ngồi ở sofa lúc này mới ngẩn đầu lên.
Tạ Mạnh mở to mắt, nghi ngờ người trước mặt không phải ba mình.
Ba cậu - Tạ Uất Trì, là thương nhân có tiếng ở Bắc Thành.
Ba năm trước, ba Tạ muốn cậu ra nước ngoài du học, nhưng cậu lại cảm thấy học trong nước rất tốt. Sau đó hai người xảy ra mâu thuẫn, ba Tạ tức giận đuổi cậu ra ngoài.
Từ đó đến nay Tạ Mạnh vẫn luôn ở bên ngoài một mình kiếm sống.
Có lẽ cảm thấy không thể lay chuyển được cậu nên cuối cùng ba Tạ cũng từ bỏ ý định. Lần trước trở về, ông ấy đã không còn miễn cưỡng cậu nữa.
Nguỵ Thiên Dao nhìn con trai vẫn ngẫn người không hiểu chuyện gì thì dịu dàng nói: “Hàn Đông đã nói hết với chúng ta rồi, con không cần lo lắng chuyện chúng ta ngăn cấm con.”
Mẹ Tạ Mạnh là viện trưởng của một bệnh viện lớn ở Bắc Thành. Ba năm trước khi cậu bỏ nhà đi, bà đã luôn cố gắng thuyết phục ba Tạ thay đổi ý định.
Trong ba năm đấy, cuối cùng Tạ Uất Trì cũng nghĩ thông, không ép buộc đứa con trai duy nhất này nữa.
Nghe mẹ mình nói vậy, Tạ Mạnh không kiềm được nhìn sang Lục Hàn Đông.
Gương mặt ấy dịu dàng, nhìn cậu nháy mắt một cái.
Bộ dáng bá đạo kia…trong rất đẹp trai!
Nhưng phải đến tận sau này, khi Tạ Mạnh và Lục Hàn Đông đều đã là những lão già râu tóc bạc trắng, cậu mới biết…
Người đàn ông này vậy mà lại quỳ trước mặt ba mẹ cậu, thề rằng một đời này chỉ có cậu, chỉ yêu cậu, vĩnh viễn một đời một kiếp.
Tạ Mạnh còn biết được, Lục Hàn Đông thế mà đã ăn một đấm của ba Tạ.
Tô Ý Lan thất thần đứng đừ ra đó một lúc lâu, mãi đến khi Lục phu nhân không nhịn nỗi nữa mới kéo bà ngồi xuống.
Hôm nay khi biết tin Lạc Ngọc Đào về nước, Tô Ý Lan đã hẹn bà đến tiệm bánh này, đây vốn là nơi bà rất thích khi còn đi học.
Hai người là bạn từ thuở nhỏ, đến khi Lạc Ngọc Đào gả vào Lục gia, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Sau khi bà xuất ngoại, dù ít khi gặp gỡ nhưng hai người vẫn luôn giữ liên lạc.
Lúc Lạc Ngọc Đào nói muốn cho bà ấy gặp một người, Tô Ý Lan đã rất bất ngờ. Nhưng thật sự không nghĩ tới, người đó lại chính là Tử Hi…
Tô Ý Lan nói: “Tiểu Đào Đào, bà có nhớ lúc trước tôi vẫn hay kể với bà về một người không?”
Lúc trước, Tô Ý Lan vẫn luôn miệng kể về một cô gái, bà ấy vẫn hay gọi cô gái kia là “con dâu”, nghe nói vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Nhưng một thời gian sau đó, bà ấy đã không còn nhắc đến nữa.
Lục phu nhân hoài nghi hỏi lại: “Người bà nói là Tiểu Hi?”
Đáy mắt Tô Ý Lan loé lên một tia sáng, chua xót gật đầu: “Phải…”
Tử Hi ngây ngốc không hiểu hai người đang nói chuyện gì, nhưng qua cách nói chuyện có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt. Cô lấy cớ muốn đi vệ sinh một lúc để chừa lại không gian cho hai người.
Lục phu nhân cũng hiểu ý nên không cản cô.
Tô Ý Lan nhìn bóng lưng rời đi, nhỏ giọng hỏi: “Đào Đào, Tiểu Hi là…”
“Tiểu Hi là con dâu của tôi.” đối với người bạn này, Lục phu nhân chưa từng dấu giếm điều gì.
Gương mặt vốn chua xót của Tô Ý Lan nở ra một nụ cười miễn cưỡng. Vậy là Tử Hi đã kết hôn, hai tiếng “con dâu” này ngay từ đầu bà đã không thể gọi.
Có điều, Lạc Ngọc Đào có đến hai người con trai, Tử Hi là kết hôn với ai?
Lục phu nhân dường như cũng hiểu ý: “Là Bách Phàm, thằng bé cuối cùng cũng chịu yêu đương!”
Có lẽ Tô Ý Lan cũng đoán được, nếu bà đã không thể cho cô một gia đình hạnh phúc, nếu đứa con kia của bà đã phản bội cô, thì hãy để người khác thay bà làm điều đó, để người khác đến yêu lấy cô.
Chỉ là, Lạc Ngọc Đào nói Lục Bách Phàm và Tử Hi là đang yêu đương, vẫn chưa thật sự kết hôn. Nhưng nhìn vào thái độ của bà, có thể thấy Lạc Ngọc Đào rất yêu chiều người con dâu này.
Gương mặt Tô Ý Lan lấy lại ý cười, bà nói: “Đào Đào à, đứa bé này thật sự đã chịu khổ quá nhiều, bà giúp tôi chăm sóc con bé nhé!”
“Còn nữa, con bé thích mua đồ hiệu lắm, còn thích ăn đậu hủ thối…Đôi lúc có hơi tuỳ tiện nhưng con bé thật sự rất tốt bụng, còn có…”
Tô Ý Lan nói rất nhiều, từ sở thích cho đến thói quen hằng ngày của Tử Hi, đến cả việc cô ghét trời mưa và rất sợ côn trùng.
Lục phu nhân nhìn người trước mặt, bà có chút muốn cười, người khác không biết còn tưởng bà ấy là đang gả con gái đi.
…
Lúc Tạ Mạnh cùng Lục phu nhân và Tử Hi mua sắm ở trung tâm thương mại thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Là mẹ Tạ gọi đến, bà bảo cùng ba Tạ đến thăm cậu nhưng lại bị bảo vệ chặn lại ở cổng. Rất may gặp được cậu Hai nhà họ Lục, hai người mới thuận lợi vào trong.
Nghe đến tên Lục Hàn Đông, Tạ Mạnh có chút chột dạ liền nhanh chóng trở về.
Lúc về đến nhà, trái với vẻ hốt hoảng của cậu, ba người kia lại rất hoà thuận vui vẻ, còn đang trò chuyện rôm rả.
Tạ Mạnh nhìn ba người rồi lại đảo mắt một vòng phòng khách. Trong căn phòng lớn, khắp nơi đều treo hình của cậu, còn có cả…hình của Lục Hàn Đông.
Hiển nhiên là ba mẹ Tạ đã nhìn thấy, cậu hít một hơi thật sâu, nói: “Ba mẹ, cho dù hai người không đồng ý, con cũng sẽ không thay đổi quyết định, con yêu anh ấy và cũng chỉ có thể yêu anh ấy!”
“Ai nói với con là ta không đồng ý?” người đàn ông trung niên ngồi ở sofa lúc này mới ngẩn đầu lên.
Tạ Mạnh mở to mắt, nghi ngờ người trước mặt không phải ba mình.
Ba cậu - Tạ Uất Trì, là thương nhân có tiếng ở Bắc Thành.
Ba năm trước, ba Tạ muốn cậu ra nước ngoài du học, nhưng cậu lại cảm thấy học trong nước rất tốt. Sau đó hai người xảy ra mâu thuẫn, ba Tạ tức giận đuổi cậu ra ngoài.
Từ đó đến nay Tạ Mạnh vẫn luôn ở bên ngoài một mình kiếm sống.
Có lẽ cảm thấy không thể lay chuyển được cậu nên cuối cùng ba Tạ cũng từ bỏ ý định. Lần trước trở về, ông ấy đã không còn miễn cưỡng cậu nữa.
Nguỵ Thiên Dao nhìn con trai vẫn ngẫn người không hiểu chuyện gì thì dịu dàng nói: “Hàn Đông đã nói hết với chúng ta rồi, con không cần lo lắng chuyện chúng ta ngăn cấm con.”
Mẹ Tạ Mạnh là viện trưởng của một bệnh viện lớn ở Bắc Thành. Ba năm trước khi cậu bỏ nhà đi, bà đã luôn cố gắng thuyết phục ba Tạ thay đổi ý định.
Trong ba năm đấy, cuối cùng Tạ Uất Trì cũng nghĩ thông, không ép buộc đứa con trai duy nhất này nữa.
Nghe mẹ mình nói vậy, Tạ Mạnh không kiềm được nhìn sang Lục Hàn Đông.
Gương mặt ấy dịu dàng, nhìn cậu nháy mắt một cái.
Bộ dáng bá đạo kia…trong rất đẹp trai!
Nhưng phải đến tận sau này, khi Tạ Mạnh và Lục Hàn Đông đều đã là những lão già râu tóc bạc trắng, cậu mới biết…
Người đàn ông này vậy mà lại quỳ trước mặt ba mẹ cậu, thề rằng một đời này chỉ có cậu, chỉ yêu cậu, vĩnh viễn một đời một kiếp.
Tạ Mạnh còn biết được, Lục Hàn Đông thế mà đã ăn một đấm của ba Tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất