Chương 90: Cầu hôn
Trong khi bên ngoài đã loạn cào cào cả lên thì ở nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật lúc này mọi người vẫn không hay biết chuyện gì mà tập trung toàn bộ tinh thần vào màng cầu hôn trước mặt.
Lục Hàn Đông từng bước đi đến bên cạnh Tử Hi, cậu ta thản nhiên đem ly rượu trong tay cụng với ly rượu của cô, giọng điệu hết sức bình thản: “Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”
Tất cả mọi người vốn đang nín thở chờ đợi, sau khi nghe được câu vừa rồi thì suýt chút nữa ngừng thở.
“Gì cơ? Ngài ấy vừa gọi “chị dâu” sao?”
“Trời ạ! Lục…Lục Bách Phàm! Thật sự là ngài ấy!”
Lục Bách Phàm không biết từ khi nào đã đi đến phía sau Lục Hàn Đông. Nhìn thấy người trong lòng, Tử Hi liền một đạp đá con hàng trước mặt xuống khỏi sân khấu, sau đó hồi hộp nhìn người đàn ông đang đứng đối diện.
Lục Bách Phàm cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi lồng ngực, cất giọng nói vừa cưng chiều vừa dung túng: “Muốn cầu hôn anh sao?”
Tử Hi gật đầu lia lịa, ngay sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen. Ngón tay thon dài của cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn trơn bóng rất đơn giản.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Tử Hi quỳ một chân xuống, đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của Lục Bách Phàm, rồi cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của người đàn ông.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của cô vang lên: “Lục tiên sinh, không nguyện cùng anh thiên trường địa cửu, chỉ nguyện cùng anh đời đời kiếp kiếp.”
Gương mặt Lục Bách Phàm bị ánh sáng hoàng hôn che lấp làm cho không nhìn rõ biểu cảm, anh đứng trước mặt cô gái nọ như đang đứng trước tín ngưỡng cùng sinh mệnh của cuộc đời mình: “Bà xã, quãng đời sau này nhờ em chiếu cố nhiều hơn!”
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lục Bách Phàm nghiêng người, đặt lên môi cô gái nhỏ một nụ hôn đầy yêu thương cùng trân trọng.
Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, những người đứng xem đều trợn mắt há mồm…
Đệch! Bọn họ vừa nhìn thấy một cô gái cầu hôn Lục Bách Phàm!!!
Mà Lục Bách Phàm thế nhưng đã đồng ý!!!
Bọn họ vẫn luôn tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng với dung mạo trời sinh này, một chân quỳ gối, thâm tình nói ra lời câu hôn sẽ làm người khác phải kinh diễm đến mức nào.
Thế nhưng…thật sự không ngờ được rằng, người đàn ông đó lại được một cô gái cầu hôn!
“Đệch! Lục Bách Phàm có bạn gái từ lúc nào thế?”
“Trước đây còn có tin đồn ngài ấy thích đàn ông, giờ thì sao, người ta là đang nhận lời cầu hôn của một cô gái!!!”
“Lúc nãy còn có mấy vị tìm đến Lục phu nhân muốn giới thiệu con gái, không ngờ buổi tiệc này là của chính thất người ta nha~”
“Xem ra số cô gái thất tình sẽ nhiều hơn dự tính ban đầu!”
Lục Bách Phàm là người đàn ông mà mọi cô gái ở Đế quốc này đều mong muốn được gả cho, thế mà người đàn ông đó lại sắp được “gả” cho một cô gái khác.
Đến bọn họ còn thấy đau lòng huống chi là những thiếu nữ ngoài kia…
Dưới khung cảnh hoàng hôn đầy lãng mạn, một bóng đen to lớn bất ngờ xuất hiện từ phía bờ biển che khuất đi một phần sân khấu.
Lúc này mọi người vẫn đang đắm chìm vào màng cầu hôn kia lại bị sự đột ngột này làm cho kinh hoảng đồng loạt nhìn về phía sau.
Một chiếc du thuyền sang trọng không chút kiêng dè chễm chệ chiếm đi một phần bờ biển. Sau khi đã an toàn cập bến, cánh cửa trên du thuyền từ từ mở ra, một người đàn ông không nhanh không chậm bước xuống, theo phía sau ông còn có thêm hai người nữa.
Hàn Nam Sơn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó dứt khoác nói: “Nơi khỉ ho cò gáy gì đây?”
Theo như những gì ông biết thì Ngụy gia là đại gia tộc giàu có quyền lực nhất Đế quốc, còn có Lục gia nắm trong tay huyết mạch kinh tế hùng hậu. Vậy mà lại dám tổ chức sinh nhật cho con gái ông ở một nơi nhỏ bé vắng vẻ như thế này đây?
Những người đang có mặt tại nơi ‘khỉ ho cò gáy’: “…”
Lão gia à, đây là nơi tổ chức tiệc lớn nhất Đế quốc rồi đó!
Cú sốc này quá lớn khiến mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn, Tử Hi là người phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông kia: “Ba!”
Cô hét lên một tiếng rồi không chút lưu tình đẩy Lục Bách Phàm đang ôm mình ra, nhanh chân chạy về phía Hàn Nam Sơn.
Lục Hàn Đông từng bước đi đến bên cạnh Tử Hi, cậu ta thản nhiên đem ly rượu trong tay cụng với ly rượu của cô, giọng điệu hết sức bình thản: “Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”
Tất cả mọi người vốn đang nín thở chờ đợi, sau khi nghe được câu vừa rồi thì suýt chút nữa ngừng thở.
“Gì cơ? Ngài ấy vừa gọi “chị dâu” sao?”
“Trời ạ! Lục…Lục Bách Phàm! Thật sự là ngài ấy!”
Lục Bách Phàm không biết từ khi nào đã đi đến phía sau Lục Hàn Đông. Nhìn thấy người trong lòng, Tử Hi liền một đạp đá con hàng trước mặt xuống khỏi sân khấu, sau đó hồi hộp nhìn người đàn ông đang đứng đối diện.
Lục Bách Phàm cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi lồng ngực, cất giọng nói vừa cưng chiều vừa dung túng: “Muốn cầu hôn anh sao?”
Tử Hi gật đầu lia lịa, ngay sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen. Ngón tay thon dài của cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn trơn bóng rất đơn giản.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Tử Hi quỳ một chân xuống, đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của Lục Bách Phàm, rồi cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của người đàn ông.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của cô vang lên: “Lục tiên sinh, không nguyện cùng anh thiên trường địa cửu, chỉ nguyện cùng anh đời đời kiếp kiếp.”
Gương mặt Lục Bách Phàm bị ánh sáng hoàng hôn che lấp làm cho không nhìn rõ biểu cảm, anh đứng trước mặt cô gái nọ như đang đứng trước tín ngưỡng cùng sinh mệnh của cuộc đời mình: “Bà xã, quãng đời sau này nhờ em chiếu cố nhiều hơn!”
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lục Bách Phàm nghiêng người, đặt lên môi cô gái nhỏ một nụ hôn đầy yêu thương cùng trân trọng.
Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, những người đứng xem đều trợn mắt há mồm…
Đệch! Bọn họ vừa nhìn thấy một cô gái cầu hôn Lục Bách Phàm!!!
Mà Lục Bách Phàm thế nhưng đã đồng ý!!!
Bọn họ vẫn luôn tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng với dung mạo trời sinh này, một chân quỳ gối, thâm tình nói ra lời câu hôn sẽ làm người khác phải kinh diễm đến mức nào.
Thế nhưng…thật sự không ngờ được rằng, người đàn ông đó lại được một cô gái cầu hôn!
“Đệch! Lục Bách Phàm có bạn gái từ lúc nào thế?”
“Trước đây còn có tin đồn ngài ấy thích đàn ông, giờ thì sao, người ta là đang nhận lời cầu hôn của một cô gái!!!”
“Lúc nãy còn có mấy vị tìm đến Lục phu nhân muốn giới thiệu con gái, không ngờ buổi tiệc này là của chính thất người ta nha~”
“Xem ra số cô gái thất tình sẽ nhiều hơn dự tính ban đầu!”
Lục Bách Phàm là người đàn ông mà mọi cô gái ở Đế quốc này đều mong muốn được gả cho, thế mà người đàn ông đó lại sắp được “gả” cho một cô gái khác.
Đến bọn họ còn thấy đau lòng huống chi là những thiếu nữ ngoài kia…
Dưới khung cảnh hoàng hôn đầy lãng mạn, một bóng đen to lớn bất ngờ xuất hiện từ phía bờ biển che khuất đi một phần sân khấu.
Lúc này mọi người vẫn đang đắm chìm vào màng cầu hôn kia lại bị sự đột ngột này làm cho kinh hoảng đồng loạt nhìn về phía sau.
Một chiếc du thuyền sang trọng không chút kiêng dè chễm chệ chiếm đi một phần bờ biển. Sau khi đã an toàn cập bến, cánh cửa trên du thuyền từ từ mở ra, một người đàn ông không nhanh không chậm bước xuống, theo phía sau ông còn có thêm hai người nữa.
Hàn Nam Sơn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó dứt khoác nói: “Nơi khỉ ho cò gáy gì đây?”
Theo như những gì ông biết thì Ngụy gia là đại gia tộc giàu có quyền lực nhất Đế quốc, còn có Lục gia nắm trong tay huyết mạch kinh tế hùng hậu. Vậy mà lại dám tổ chức sinh nhật cho con gái ông ở một nơi nhỏ bé vắng vẻ như thế này đây?
Những người đang có mặt tại nơi ‘khỉ ho cò gáy’: “…”
Lão gia à, đây là nơi tổ chức tiệc lớn nhất Đế quốc rồi đó!
Cú sốc này quá lớn khiến mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn, Tử Hi là người phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông kia: “Ba!”
Cô hét lên một tiếng rồi không chút lưu tình đẩy Lục Bách Phàm đang ôm mình ra, nhanh chân chạy về phía Hàn Nam Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất