Chương 97: Manh mối
Tại một căn dinh thự nguy nga.
Phong Tố Cẩn tựa lưng vào sofa, hờ hững nhìn người trước mặt: “Đến đâu rồi?”
Gương mặt Tư Âm lạnh tanh: “Chuẩn bị xong rồi…vở kịch này cuối cùng cũng có thể kết thúc.”
Lần này bà ta nhất định sẽ giết sạch đám người Nguỵ gia đó, không chừa một ai!
Phong Tố Cẩn nhìn sự hận thù câm phẫn ánh lên trong đáy mắt người phụ nữ, hai tròng mắt sâu hoắm như con thú dữ xấu xí hung tợn, đang cố gắng ngọ nguậy để xông ra ngoài.
Cô ta cuối đầu, giấu đi sự kinh hãi trên gương mặt. Rốt cuộc đám người kia đã làm ra chuyện gì, đến mức người phụ nữ này phải mang trong mình oán hận ngút trời như vậy…
Tư Âm lạnh lùng nhìn ra sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ: “Không sợ sao?”
Phong Tố Cẩn khó hiểu: “Điều gì?”
“Nếu cô giết cô ta, không sợ người đàn ông kia sẽ ghê tởm cô sao?”
Trong đêm đen tĩnh mịch, một tiếng cười mang theo sự câm phẫn lẫn đau thương vang lên. Phong Tố Cẩn thở dài, cô ta vì yêu Lục Bách Phàm mà không biết đã làm tổn hại bao nhiêu người.
Ghê tởm? Bản thân cô ta còn ghê tởm chính mình thì nói gì đến người khác.
Chỉ là cô ta không thể quay đầu được nữa. Trừ khi người đàn ông đó thuộc về cô ta, bằng không nhưng kẻ dám tiếp cận Lục Bách Phàm, cô ta sẽ giết cho bằng hết.
Giọng Phong Tố Cẩn hơi run: “Nếu sợ, ngay từ đầu đã không làm!”
Tư Âm nhíu mày, suy cho cùng tình yêu là thứ luôn khiến người ta đánh mất chính mình…
Trong một căn phòng rộng lớn tại trung tâm Thành Đô.
Tử Minh Nguyệt nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ hướng ra ngoài cửa sổ. Cô ta vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ hôm đó, liệu những gì cô ta thấy có phải sự thật.
“Cạch.”
Lâm Trạch Diễn từ phòng tắm bước ra, nửa thân trên để trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Gã ngồi lên giường, từng chút áp sát người đối diện. Trên người Tử Minh Nguyệt thoang thoảng một mùi hương rất dễ chịu, lại có thêm cả hương thơm của cơ thể phụ nữ khiến gã không có cách nào kiềm chế nổi.
Lâm Trạch Diễn bắt đầu hôn xuống, từ trán rồi chuyển dần đến môi, hai má, cổ, không bỏ xót một chỗ nào.
Hơi thở của Tử Minh Nguyệt dần trở nên hỗn loạn, toàn thân nóng như lửa đốt.
Lâm Trạch Diễn bị gương mặt yêu kiều dưới thân ép cho đến cực hạn, giọng nói khàn đặc: “Nguyệt Nguyệt, sinh cho anh một đứa con được không?”
Khoảnh khắc gã vừa dứt lời, tròng mắt Tử Minh Nguyệt lập tức thu lại, cả người cứng đờ.
Đây là người cô ta yêu, là chồng của cô ta thì có gì mà không được?
Chỉ là, đâu đó trong lòng Tử Minh Nguyệt vẫn sinh ra ý định phản kháng.
Cuối cùng, Tử Minh Nguyệt lấy lí do bản thân cảm thấy không khỏe mà cự tuyệt.
Nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh, Lâm Trạch Diễn đột nhiên nhớ đến một người…nhớ chiếc cổ thon dài trắng mịn của cô, nhớ đường xương quai xanh hấp dẫn cùng với đường cong dần mất hút dưới cổ áo, nhớ vòng eo yêu kiều chỉ cần một tay là có thể ôm gọn…
Lâm Trạch Diễn nhất thời có cảm giác máu trong người mình chảy ngược, tựa như mất đi tất cả các giác quan. Có lẽ điều khiến gã hối tiếc nhất chính là chưa một lần…được chạm vào cơ thể người con gái ấy…
Thời điểm Lâm Trạch Diễn bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, người con gái bên cạnh gã khẽ mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Tử Minh Nguyệt một đường đi đến thư phòng, ấn mở chiếc máy tính trên bàn làm việc.
“Mật khẩu không đúng?” tại sao Lâm Trạch Diễn lại thay đổi mật khẩu?
Tử Minh Nguyệt nhập thêm hai lần nữa nhưng tất cả đều không đúng, không phải sinh nhật của cô ta, cũng không phải ngày hai người họ kết hôn, vậy thì là cái gì mới đúng?
“Mở khóa thành công.” mật khẩu máy tính vậy mà lại là ngày Tử Hi biết mình mang thai?
Cho đến thời điểm hiện tại, Tử Minh Nguyệt gần như đã đoán được mọi chuyện. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, điều quan trọng nhất lúc này là tìm được bằng chứng!
Có lẽ vì trước nay, Tử Minh Nguyệt chưa từng tìm hiểu quá sâu vào những chuyện Lâm Trạch Diễn đã làm, nên gã không chút phòng hờ hay mảy may để ý.
Chỉ cần mở được máy tính, Tử Minh Nguyệt rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh hiện lên trên màng hình, đáy lòng cô ta không khỏi lạnh lẽo.
“Đứa bé ở cô nhi viện là con của Tử Hi?” Không đúng! Ở đây còn có hình một đứa trẻ khác cùng với một người đàn ông.
Người này…là người cô ta đã gặp ở bệnh viện khi Tử Hi bị thương. Dưới bức ảnh của người nọ có ghi “Lục Bách Phàm”. Tử Minh Nguyệt nhíu mày: “Tổng giám đốc Lục thị?”
Đứa trẻ tên Tiểu Bảo kia cô ta cũng đã gặp qua ở siêu thị. Hai người này vừa nhìn liền biết là cha con ruột, thậm chí đôi mắt cùng khuông miệng của đứa trẻ kia còn giống Tử Hi như đúc.
Tử Minh Nguyệt khẳng định Tử Hi chính là mẹ của thằng bé.
Thế nên, từ đầu đến cuối Lâm Trạch Diễn vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện này?
“Rầm”
Bên ngoài cửa sổ, một tiếng sắm truyền đến khiến Tử Minh Nguyệt khẽ giật mình. Mưa càng lúc càng lớn, nhấn chìm cả những suy tư mơ hồ trong lòng cô ta.
Tử Minh Nguyệt đưa tay tắt máy tính, cẩn thận xóa đi tất cả dấu vết về sự xuất hiện của mình. Chuyện này vẫn phải điều tra thêm, cô ta không thể mạo hiểm khi trong tay vẫn chưa có đủ chứng cứ.
Phong Tố Cẩn tựa lưng vào sofa, hờ hững nhìn người trước mặt: “Đến đâu rồi?”
Gương mặt Tư Âm lạnh tanh: “Chuẩn bị xong rồi…vở kịch này cuối cùng cũng có thể kết thúc.”
Lần này bà ta nhất định sẽ giết sạch đám người Nguỵ gia đó, không chừa một ai!
Phong Tố Cẩn nhìn sự hận thù câm phẫn ánh lên trong đáy mắt người phụ nữ, hai tròng mắt sâu hoắm như con thú dữ xấu xí hung tợn, đang cố gắng ngọ nguậy để xông ra ngoài.
Cô ta cuối đầu, giấu đi sự kinh hãi trên gương mặt. Rốt cuộc đám người kia đã làm ra chuyện gì, đến mức người phụ nữ này phải mang trong mình oán hận ngút trời như vậy…
Tư Âm lạnh lùng nhìn ra sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ: “Không sợ sao?”
Phong Tố Cẩn khó hiểu: “Điều gì?”
“Nếu cô giết cô ta, không sợ người đàn ông kia sẽ ghê tởm cô sao?”
Trong đêm đen tĩnh mịch, một tiếng cười mang theo sự câm phẫn lẫn đau thương vang lên. Phong Tố Cẩn thở dài, cô ta vì yêu Lục Bách Phàm mà không biết đã làm tổn hại bao nhiêu người.
Ghê tởm? Bản thân cô ta còn ghê tởm chính mình thì nói gì đến người khác.
Chỉ là cô ta không thể quay đầu được nữa. Trừ khi người đàn ông đó thuộc về cô ta, bằng không nhưng kẻ dám tiếp cận Lục Bách Phàm, cô ta sẽ giết cho bằng hết.
Giọng Phong Tố Cẩn hơi run: “Nếu sợ, ngay từ đầu đã không làm!”
Tư Âm nhíu mày, suy cho cùng tình yêu là thứ luôn khiến người ta đánh mất chính mình…
Trong một căn phòng rộng lớn tại trung tâm Thành Đô.
Tử Minh Nguyệt nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ hướng ra ngoài cửa sổ. Cô ta vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ hôm đó, liệu những gì cô ta thấy có phải sự thật.
“Cạch.”
Lâm Trạch Diễn từ phòng tắm bước ra, nửa thân trên để trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Gã ngồi lên giường, từng chút áp sát người đối diện. Trên người Tử Minh Nguyệt thoang thoảng một mùi hương rất dễ chịu, lại có thêm cả hương thơm của cơ thể phụ nữ khiến gã không có cách nào kiềm chế nổi.
Lâm Trạch Diễn bắt đầu hôn xuống, từ trán rồi chuyển dần đến môi, hai má, cổ, không bỏ xót một chỗ nào.
Hơi thở của Tử Minh Nguyệt dần trở nên hỗn loạn, toàn thân nóng như lửa đốt.
Lâm Trạch Diễn bị gương mặt yêu kiều dưới thân ép cho đến cực hạn, giọng nói khàn đặc: “Nguyệt Nguyệt, sinh cho anh một đứa con được không?”
Khoảnh khắc gã vừa dứt lời, tròng mắt Tử Minh Nguyệt lập tức thu lại, cả người cứng đờ.
Đây là người cô ta yêu, là chồng của cô ta thì có gì mà không được?
Chỉ là, đâu đó trong lòng Tử Minh Nguyệt vẫn sinh ra ý định phản kháng.
Cuối cùng, Tử Minh Nguyệt lấy lí do bản thân cảm thấy không khỏe mà cự tuyệt.
Nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh, Lâm Trạch Diễn đột nhiên nhớ đến một người…nhớ chiếc cổ thon dài trắng mịn của cô, nhớ đường xương quai xanh hấp dẫn cùng với đường cong dần mất hút dưới cổ áo, nhớ vòng eo yêu kiều chỉ cần một tay là có thể ôm gọn…
Lâm Trạch Diễn nhất thời có cảm giác máu trong người mình chảy ngược, tựa như mất đi tất cả các giác quan. Có lẽ điều khiến gã hối tiếc nhất chính là chưa một lần…được chạm vào cơ thể người con gái ấy…
Thời điểm Lâm Trạch Diễn bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, người con gái bên cạnh gã khẽ mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Tử Minh Nguyệt một đường đi đến thư phòng, ấn mở chiếc máy tính trên bàn làm việc.
“Mật khẩu không đúng?” tại sao Lâm Trạch Diễn lại thay đổi mật khẩu?
Tử Minh Nguyệt nhập thêm hai lần nữa nhưng tất cả đều không đúng, không phải sinh nhật của cô ta, cũng không phải ngày hai người họ kết hôn, vậy thì là cái gì mới đúng?
“Mở khóa thành công.” mật khẩu máy tính vậy mà lại là ngày Tử Hi biết mình mang thai?
Cho đến thời điểm hiện tại, Tử Minh Nguyệt gần như đã đoán được mọi chuyện. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, điều quan trọng nhất lúc này là tìm được bằng chứng!
Có lẽ vì trước nay, Tử Minh Nguyệt chưa từng tìm hiểu quá sâu vào những chuyện Lâm Trạch Diễn đã làm, nên gã không chút phòng hờ hay mảy may để ý.
Chỉ cần mở được máy tính, Tử Minh Nguyệt rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh hiện lên trên màng hình, đáy lòng cô ta không khỏi lạnh lẽo.
“Đứa bé ở cô nhi viện là con của Tử Hi?” Không đúng! Ở đây còn có hình một đứa trẻ khác cùng với một người đàn ông.
Người này…là người cô ta đã gặp ở bệnh viện khi Tử Hi bị thương. Dưới bức ảnh của người nọ có ghi “Lục Bách Phàm”. Tử Minh Nguyệt nhíu mày: “Tổng giám đốc Lục thị?”
Đứa trẻ tên Tiểu Bảo kia cô ta cũng đã gặp qua ở siêu thị. Hai người này vừa nhìn liền biết là cha con ruột, thậm chí đôi mắt cùng khuông miệng của đứa trẻ kia còn giống Tử Hi như đúc.
Tử Minh Nguyệt khẳng định Tử Hi chính là mẹ của thằng bé.
Thế nên, từ đầu đến cuối Lâm Trạch Diễn vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện này?
“Rầm”
Bên ngoài cửa sổ, một tiếng sắm truyền đến khiến Tử Minh Nguyệt khẽ giật mình. Mưa càng lúc càng lớn, nhấn chìm cả những suy tư mơ hồ trong lòng cô ta.
Tử Minh Nguyệt đưa tay tắt máy tính, cẩn thận xóa đi tất cả dấu vết về sự xuất hiện của mình. Chuyện này vẫn phải điều tra thêm, cô ta không thể mạo hiểm khi trong tay vẫn chưa có đủ chứng cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất