Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 26: Mới Mẻ

Trước Sau
Minh Tần hết hè là bắt đầu chương trình đại học, anh ta trúng tuyển vào trường đại học A tại S thị, là trường chuyên đào tạo ngành truyền thông, anh ta tận dụng những tháng hè tìm việc kiếm thêm thu nhập nương trải cuộc sống tự lập sau này, cũng là tích lũy và nâng cao năng lực giao tiếp và ứng phó tình hình.

Để mà khi một ngày mới bắt đầu, anh ta cũng không ngần ngại bỏ ra thời gian đến tiệm bánh Thảo Nhi làm việc, vừa có lương tháng vừa được tiếp thu được nhiều điều mới mẻ.

Đặc biệt là những góp ý của Minh Yên luôn được anh ta chăm chú lắng nghe hoàn toàn không sót một từ, xung quanh rộng lớn lắm điều lạ lẫm nhưng đối với Minh Tần, nàng luôn là một điều bí ẩn vô lời giải đáp, ngỡ như sẽ không bao giờ thấu hiểu được vậy.



Đợt khách buổi sáng đã xong nên trông ai nấy đều trở nên vô cùng rãnh rỗi, đã vậy ngoài trời còn xối xả những cơn mưa nặng hạt nên rãnh rỗi nối tiếp vắng khách, hoàn toàn ế ẩm a.

Ngồi ở bộ bàn cuối phòng là hai người Minh Hồng Nhi và Trần Bình đang bàn bạc gì đó, nhiều lúc còn có vài tiếng cãi nhau khá to nữa cơ.

Minh Tần được Minh Yên gọi đến đứng bên cạnh, anh ta trông có vẻ khá tươi tắn và tràn đầy nhiệt huyết mỗi khi nàng có chuyện muốn nói hay nhờ vả, nàng hôm nay mang trên mình bộ áo sơ mi trắng ngắn tay có cổ hoa sen đen lán mịn, đóng thùng trong chân váy xếp ly đen dài quá gối với chiếc tạp dề thương hiệu của tiệm là vật bất li thân không thể thiếu.

Cúi đầu nàng rũ nhẹ mi trầm ngâm, tóc mái theo đó liền trĩu nặng khẽ đan bóng trước ánh mắt tĩnh lặng không chút xao động, Minh Tần đứng bên cạnh nhìn góc nghiêng của nàng có chút rung động, rèm mi dài cong nhẹ ở đuôi, lâu lâu lại chậm rãi lay chuyển trông thật sự rất có sức hút hồn, mị hoặc đến ngây người.

Minh Yên cơ thể vốn yếu đuối hơn người, muốn tập thể thao tăng chiều cao nhưng duy trì chưa được bao lâu đã phải bỏ cuộc vì quá mệt và không có thời gian, sau cùng, dù đã gần ba năm trôi qua nhưng nàng vẫn chẳng cao lên được bao nhiêu, luôn phải bắt ghế lên cao vô cùng phiền toái a.

Để mà giờ đây, đứng ở dàn pha chế Minh Yên một tay giữ nút nước sôi, tay còn lại tráng tách làm nóng mà môi nhỏ khẽ mỉm cười nàng nhẹ giọng:

- Hôm qua chắc phải khổ sở lắm anh mới hoàn thành những yêu cầu có hơi quá sức của chị Minh Nhi, giờ anh cũng đã dần làm quen với tốc độ nơi đây rồi thì hãy để em chỉ anh cách pha chế nha.

- Nhờ cả vào em đấy. Đây là lần đầu anh được tiếp xúc với những kỹ thuật này.

Được nghe nàng quan tâm như vậy liền khiến Minh Tần cảm giác có chút hồi hợp mà bất giác khẽ vội cao giọng, nàng cảm thấy hôm nay Minh Tần đặc biệt có chút nông nao phấn khích, cứ nghĩ anh ta muốn thử cái lạ nên mới hào hứng như vậy.

Thầm cảm thấy vui mừng trong lòng mà nàng quay đầu, môi nhỏ không kiềm được liền nở một nụ cười rạn ngời, hân hoan đến tít cả mắt mà nàng nhẹ giọng từ tốn:

- Em biết rồi. Nhưng lát nữa anh phải vừa nhìn vừa nghe em nói đấy nha. Nếu chỉ nói không em sợ anh sẽ khó hình dung a.

- À ùm…

Bị dáng vẻ thuần khiết này của nàng làm cho lú lẫn mà Minh Tần mặt mày cứng đờ trông vô cùng buồn cười liền chỉ biết ú ớ trong miệng.

May sao nàng lại không để ý thấy điểm bất thường này mà chỉ đơn giản là xuống đất, cấp ghế sang bên kia Minh Tần rồi lại lần nữa bắt cao lên, cùng lúc cũng nhẹ giọng hướng dẫn:

- Trước tiên ta cần pha cà phê a.

Minh Tần nghe được yêu cầu liền hoàn hồn mà hớt hải loay hoay, xoay người liền muốn bấm giúp nút xay cà phê mà vô tình chạm phải tay Minh Yên, nàng nhẹ giọng cũng định tự thân thị phi trước rồi mới để Minh Tần làm thử, nhưng vô tình như vậy khiến nàng không kiềm được mà bất giác rụt tay về.

Chính điều này cũng là lần đầu tiên đánh sụp một thứ gì đó sâu tận thâm tâm của Minh Tần, cúi đầu sầm mặt, hụt hẫng và tội lỗi anh ta liền trầm giọng xin lỗi.

Nàng không trách tội Minh Tần, càng nghĩ bản thân có lỗi khi đã tạo nên bầu không khí gượng gạo như hiện tại, cười trừ nàng tiếp tục phần việc của mình, đưa vào khuôn chứa cà phê mà bấm nút xay hạt, thứ bột nâu đen tơi mịn từ máy trào xuống, hương rang nhẹ cũng dần thoang thoảng xung quanh quầy phe chế, lần nữa câu dẫn Minh Tần ngẩn đầu quan sát.

- Hãy để em thực hiện trước nha. Em nghĩ hôm nay anh nên làm quen với cách làm cappuccino, đơn giản cũng khá dễ nhớ nữa a.

Đã bình thần Minh Yên vừa nhẹ giọng bình thản vừa lấy ra khuôn cà phê đã đổ đầy, nối đoạn nàng liền một tay giữ chặt cán cầm của khuôn cà phê, tay còn lại chộp lấy đồ ép mà vừa nén xuống lớp bột cà phê mà nàng có chút gắng sức nhẹ giọng:

- Anh xay bột đến khi nào bột đầy quá miệng khuôn thì dừng lại, ép chặt cũng đừng quên phải làm sạch miệng khuôn trước khi cho vào máy pha nha.

Minh Yên đầu ngón tay nhỏ nhắn lả lướt trên miệng khuôn cà phê, gom sạch nàng ngay lập tức giữ chặt cán cầm rồi xuống đất, lại lần nữa phải một tay cấp ghế đến trước dàn pha chế, hành xử trước mặt nhân viên mới như vậy làm nàng có chút ngượng ngùng.

Thật sự nàng chỉ mong bản thân có thể cao thêm 10cm mà thôi, quầy pha chế nàng cao chỉ tới vai, muốn làm đồ uống vẫn được nhưng sẽ vô cùng cồng kềnh và vướng vấp, chịu khó bắt ghế một chút liền làm được thành thục chẳng phải tốt hơn sao?

- Thuận mở ngược lắp, so với chiều kim đồng hồ mà ghi nhớ nha anh. Cũng đừng quên xả nước để ngăn không dùng lại nước đã ứ đọng những lần pha trước.

Minh Yên xả nước nóng, lắp khuôn cà phê, cũng không quên để bên dưới hai tách cà phê đã tráng nóng, bấm nút, dần dần nhỏ xuống tí tách những giọt nâu mật hơi ngả kem, hương bột rang bị nước sôi khuấy đảo, ngay lập tức ngan ngát mùi cà phê đặc trưng thơm lừng.



- Anh đánh sữa nhớ để vòi gần bề mặt để tạo nhiều bọt nha, lau sạch vòi sau khi đánh sữa nữa.

Minh Yên thôi không tiếp tục chiếc xuất cà phê, xoay người nàng đổ sữa ra ca rồi đánh nóng tạo bọt, xong liền vươn tay chộp lấy cái khăn bên cạnh mà thoắt cái đã lau sạch vòi đánh nóng, để rồi lấy ca sữa ra nàng nhịp nhàng lắc đều, lâu lâu lại gõ gõ vào miệng ca làm tan đi những bọt sữa lớn, tạo độ mịn.

Minh Yên nhẹ rung động rèm mi quyến rũ, tóc mái tơi mỏng khẽ đưa đẩy theo từng hồi nhịp nhàng lắc đều, đan bóng ánh vàng lên đôi mắt đen láy dường như lúc nào cũng lấp lánh rạng rỡ kia, có chút khiến Minh Tần bần thần mà đầu óc trống rỗng, không tài nào tập trung vào thao tác tay của nàng được.

- Vậy là một tách cappuccino đơn giản đã được ra lò. Này là tách của em làm dành cho anh Minh Tần, giờ tới lượt anh làm rồi trao lại cho em, cũng là để em đánh giá luôn a.

Minh Yên híp mắt tươi cười đến xán lạn, lại ngay lập tức xao động khiến Minh Tần thần hồn điên đảo, loạn trí trong đầu thành ra anh ta gương mặt cứng đờ trông vô cùng buồn cười.

Nàng cũng nhận ra có điều bất thường, khẽ nghiêng đầu, nhíu mày lo lắng mà nhẹ giọng:

- Anh không sao chứ anh Minh Tần?

- Hả! À ùm… Anh vẫn bình thường mà. _ Minh Tần bị giục về hồn phách liền vô cùng lúng túng ứng phó tình hình.

- Vậy thì tốt rồi. Em đã thực hành trước, giờ đến lượt anh Minh Tần đó.

Minh Tần nghe vậy có chút hoảng hồn, anh ta vừa nãy đã quá mất tập trung, chỉ tới công đoạn đánh sữa thì anh ta đã bị dáng vẻ đảm đang và ân cần của Minh Yên hút hồn, làm cho hồn bay phách lạc.

Để mà giờ đây anh ta đưa mắt chăm chú lên tách cà phê nàng đã làm, lớp bột bên trên tạo cảm giác xốp nhưng những tầng dưới có khuấy, có pha thêm thứ gì anh hoàn toàn không biết, chỉ đành làm theo linh tính.

- Anh cứ tự nhiên làm thử đi, số lượng nguyên liệu đều có nên bám sát theo mà đo đạt, lần đầu nên ai cũng có tệ có tốt hết a.

Minh Yên nhẹ giọng khích lệ, Minh Tần nghe vậy cũng nuốt khan nước bọt, cố nén xuống sự căng thẳng mà anh ta nhận lấy tách cà phê chưa đụng tới bên dưới máy pha, cầm lên luống cuống không biết làm gì anh ta lại đặt xuống, vươn tay cho sữa vào ca, xả nước, đánh nóng tạo bọt gần bề mặt.

Để rồi Minh Tần cứ vậy liền chầm chậm đổ thẳng sữa bọt vào tách cà phê, làm cho lớp bọt bên trên không đồng đều, chổ mỏng chổ dày nhìn không mấy cuốn hút, nhìn lại tách mẫu anh ta liền có chút thất vọng, cúi mặt ủ rũ không thể tươi tắn lên nổi.

- Anh Minh Tần như vậy đã làm khá tốt rồi a, em thấy còn có nhiều người còn chưa kịp tạo lớp bọt xốp cho tách cà phê thì sữa dư đã tràn hẳn ra ngoài.

Minh Yên vừa nhẹ giọng khích lệ vừa vươn tay đỡ lấy tách cà phê Minh Tần vừa pha xong, để rồi mỉm cười hiền từ nàng nhẹ giọng tiếp lời an ủi:

- Tách của anh bề ngoài hơi tệ nhưng hương vị là không đổi, làm nhiều thì sau này anh sẽ thành thục thôi.

Minh Yên trước kia cùng Tình Lam tự tìm hiểu qua mạng, thất bại không ít lần mới cho ra tay nghề như ngày hôm nay, Minh Tần đặc biệt được người có kinh nghiệm chỉ dẫn, chắc chắn tiếp thu sẽ nhanh hơn nàng.



Ngoài kia tầm tả những màn mưa lạnh lẽo, trong này âm ấm từng ngụm cà phê ngọt thanh, Minh Yên rất sợ lạnh, mặc cho vẻ ngoài có như thế nào nàng vẫn rất hưởng thụ tách cà phê ấm nóng do Minh Tần làm ra, xoa dịu cổ họng cũng đồng thời sưởi nhiệt bản thân.

- Em làm ở đây lâu chưa? Hình như em với quản lí là chị em phải không?

Minh Tần ngắm nhìn nàng trông rất thưởng thức đồ do mình làm ra thì thầm mừng trong lòng, không kiềm được mong muốn được gần gủi mà anh ta nhẹ giọng mở lời.

- Cũng gần được ba năm rồi anh. Ngày tiệm khai trương chị Minh Nhi cũng là quản lí đến mời em vào làm thêm á.

Nhẹ giọng Minh Yên đặt lên bàn tách cà phê đã tiêu hết phân nửa, trên đầu môi còn hiện hữu một đường bọt sữa dài mỏng, Minh Tần nhìn thấy bộ ria mép mới ngộ nghĩnh này của nàng liền khẽ bật cười, quay đầu nàng khó hiểu trầm giọng:

- Anh cười gì vậy?

- Môi em dính sữa kìa.

Minh Tần nhịn cười liền nhẹ giọng nhắc nhở làm cho Minh Yên ngượng đến đỏ mặt phải quay đầu tránh né, hai tay che miệng nàng khẽ liếm sạch vệt sữa trên môi xong mới dám trở vào bàn tiếp tục tám chuyện, nhưng quay về nàng chỉ một mực cúi đầu không nói gì, bầu không khí này gượng gạo đến độ ngọt ngào đến không ngờ.

Thấy nàng ngại ngùng như vậy Minh Tần môi mỏng cong lên một nụ cười rất sâu, cứ như đang viên mãn tận hưởng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này vậy, nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng chuyển chủ đề, đánh tan bầu không khí xấu hổ hiện tại:

- Hè này em có đi chơi với bạn không? Thấy em ngoài chú tâm ôn bài với làm việc thì anh không thấy em muốn làm điều gì khác.



Được hỏi Minh Yên mới nhanh chóng cất đi dáng vẻ thẹn thùng ban nãy, cúi đầu nàng rũ nhẹ mi, hai tay trên bàn nâng niu tách cà phê đã nguội lạnh, ngón cái vuốt ve miệng ly nàng nhẹ giọng:

- Em có rất nhiều bạn, cũng kết bạn khá nhiều qua mạng xã hội, nhưng chủ yếu họ chỉ nhắn tin hay bắt chuyện với em mỗi khi hỏi bài thôi. Còn việc ngỏ ý mời em đi chơi thì chẳng có một ai cả.

Nói rồi Minh Yên nhấp một ngụm cà phê ngọt thanh, nhưng khi đề cập đến vấn đề này, cảm vị của nàng lại bổng dưng trở nên vô cùng khó nuốt, cổ họng cũng nghẹn ngào dường như vướng mắc một thứ gì đó.

Nàng trước kia luôn được rất nhiều người yêu quý và mến mộ, dần học lên cao nàng càng được nhiều người tìm tới bắt chuyện làm quen, vừa sang năm lớp 8 nàng đã dành ra một khoảng tiết kiệm để tự cấp cho mình một chiếc điện thoại, rồi từ đó bạn qua mạng cũng trở nên nhiều và dồn dập hơn.

Ngày thường hỏi bài đã nhiều, ngày thi bọn họ như giặt mà tràn vào gửi tin nhắn liên tục cho nàng, vì không muốn mất lòng mọi người nên nàng luôn cố gắng giải đáp thật nhanh cũng thật chính xác mọi thắc mắc, đem lại sự tín nhiệm tới mọi người.

Lâu dần nàng cảm thấy bản thân không được công dụng gì khác ngoài việc nhờ chỉ bài, sức nàng chăm học vốn đã xứng với danh hiệu học bá, nhưng nhiều lúc nàng cũng rất ghét cái mác đó, người người tôn nàng là thần đồng, cũng không ít người coi nàng là cột thông tin di động miễn phí.

Thật sự nàng đã ngây thơ đến nhường nào mà đến năm nay mới nhận ra, thường ngày đi học thì rất nhiều người tới nhờ chỉ bài, đến những ngày lễ thì ngó lơ không thèm nhắn tin với nàng, bản thân có nhắn thăm hỏi thì bên kia phải mất rất lâu để hồi âm, nhiều lúc cũng không thấy trả lời nữa cơ.

Sự thật thì nàng đã chẳng có nổi một người bạn thân, sắp tới sang cao trung, có lẽ nàng sẽ lại lần nữa chịu đựng khung cảnh tương tự, đơn độc và buồn tủi, mặc cho việc nàng rất vui tươi năng động thì dường như trong cái xã hội thu nhỏ đó, nàng lại không được mấy toả sáng.

Không có bạn Minh Yên bứt rứt lắm chứ, nhưng nổi giận phát tiết thì được gì? Cũng chỉ để lại ấn tượng xấu trong mắt mọi người mà thôi.

Sau cùng nàng cũng đã hạ quyết tâm, rằng khi mới vào đầu năm cao trung mà nàng không kết giao được bạn mới, thôi thì chẳng cần bè bạn gì nữa, chương trình cao trung thật sự rất khó, nàng cũng chẳng muốn phí sức chỉ dẫn những người coi nàng là công cụ.

Để mà giờ đây Minh Yên ngẩn đầu ngước nhìn Minh Tần, môi nhỏ thật tự nhiên nở một nụ cười thật tươi mà nàng cao giọng quả quyết:

- Em thấy bên cạnh mọi người nơi đây là em vui rồi, đặc biệt là sự có mặt của anh đó anh Minh Tần, cảm ơn anh đã chịu khó nổ lực và duy trì công việc trong hai ngày qua nha.

- Anh cũng… Cảm thấy rất vui khi được ở cùng em.

Minh Tần mê mẫn với hình ảnh một Minh Yên ôn nhuận mà vô thức nói lời xấu hổ, nhận ra bản thân vừa nói gì anh ta liền vội đưa lên nhấp một ngụm thật sâu tách cà phê trước mắt, toan tránh nhận về cái nhìn đầy phán xét của nàng sắp tới.

Nhưng nàng nghe vậy cũng chỉ nghĩ đó là một lời cảm ơn cho những lần nàng chỉ dẫn, để rồi nàng ngây ngô hoàn toàn không bận tâm đến một lời ban nãy của Minh Tần mà chậm rãi dùng xong cà phê, đặt chiếc tách lên bàn nàng ngoảnh đầu nhìn Minh Tần, lại lần nữa tươi cười đáp lễ:

- Em cũng cảm thấy rất vui khi chỉ được anh những điều mới a.

Minh Tần nhìn nàng khẽ thở phào, dường như nhận ra nàng rất hạn hẹp trong những chuyện phong tình liền khẽ mím môi như quyết tâm một điều gì đó, cũng đồng thời nhịn cười khi nàng lại để bộ ria bọt sữa trên đầu môi.



Trời mưa nên đợt khách buổi trưa vắng đến ngỡ ngàng, chỉ vài ba vị khách quen cũng chẳng thể nào níu kéo tài chính cửa tiệm được, Minh Hồng Nhi tâm trạng ủ dột muốn vào bếp kiếm gì đó bỏ bụng để khuây khoả cảm giác buồn tủi lại trông thấy nàng, người vẫn còn trưng ở đầu môi bộ ria bọt sữa trông vô cùng ngố nghĩnh buồn cười.

Tâm trạng của cô nhờ vậy mà tốt hẳn lên, phấn chấn cầu mong cho màn mưa nặng hạt chóng vánh trôi qua, để mà đợt khách buổi chiều cơ may cứu vớt đống bánh còn trưng trong tủ này.

Mưa tạnh tiếng lòng Minh Hồng Nhi cũng được báo đáp, may sao bán hết đống bánh còn tồn đọng trong tủ, vừa hay đã đến giờ đóng cửa mà mọi người chung tay dọn dẹp, tiễn biệt rồi hai chị em các nàng lũ lượt trở vào trong, ăn tối, làm việc riêng rồi cùng nhau lâm giấc mộng, kết thúc một ngày ế ẩm không mấy khả quan.

_Khu Tác Giả_

Tác giả: Minh Tần đang có ý với Minh Yên làng nước ơi!

Minh Tần: (suỵt) Tôi đã làm gì đâu mà Tác đổ oan tôi như vậy?

Tác Giả: Không oan! Mặt cậu đã hiện rõ hai chữ “rung động” rồi.

Minh Hồng Nhi: Ôi thôi! Sao đứa nào tới tiệm bà đều mến mộ thái quá Minh Yên nhà bà quá vậy?

Minh Yên: Mọi người đang nói gì vậy a?

Trần Bình: (bấm điện thoại chuẩn bị lo chuyện hậu sự)

Minh Tần: Ơ kìa…?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau