Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 33

Trước Sau
Hàn Lâm, người từ lần đầu gặp mặt đã để lại cho Minh Yên một cái nhìn không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói là oán hận cô đến thậm tệ chán ghét, người gì đâu vừa gặp đã tùy tiện đụng tay đụng chân, đã vậy còn trông thấy bộ dạng thảm thương của nàng nữa chứ!

Người tùy tiện như Minh Hồng Nhi nàng đã mệt mỏi lắm rồi, ít ra chị ấy còn là họ hàng rất biết chừng mực, đằng này Hàn Lâm thì sao? Vừa tùy tiện còn thái độ khi dễ người khác, chỉ dẫn được vài ba câu đã nhếch mép cười khinh, thật không biết số nàng số khổ hay gì mà cuộc đời cứ đưa đẩy cục nợ ấy tới gần mãi.

Để mà giờ đây, mặc cho việc vị trí bàn hiện tại có là nơi tối ưu tầm nhìn nhất thì nếu Hàn Lâm vẫn ngồi đấy, nàng thà chịu khổ căng mắt ra nhìn bảng còn hơn.

Dứt lối suy nghĩ nàng ngay lập tức đứng dậy, khẽ nhíu mày nàng xoay người muốn rời đi lại bị Hàn Lâm cầm tay giữ chân, thanh âm trầm khàn theo đó liền hối hả vang lên đầy khẩn thiết:

- Này! Tớ có chuyện muốn nói.

- Tôi không muốn phải lãng phí thời gian, càng không muốn nghe những gì từ một người tùy tiện như cô sắp nói. Nên bây giờ bỏ tay tôi ra được chưa?

Minh Yên ngoảnh mặt không thèm thu Hàn Lâm vào tầm mắt mà giọng không nặng không nhẹ vang lên rất băng lãnh, cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tiếp tục day dưa, mà cô chậm rãi buông tay, đầu ngón tay khẽ vẽ nhẹ một đường dài trên cổ tay Minh Yên, có chút lưu luyến rồi cũng đành trơ mắt nhìn nàng lên ngồi ở bàn đầu.

Nền trời quang đãng liền đã mang đến cho lớp học những tiếng cười đùa náo nhiệt, tiếng chuyện trò bôn ba bát quái, thật sự khác hẳn với khung cảnh vắng tanh buổi sớm tinh mơ.

Giữa nơi đất khách quê người xa lạ rồi ai cũng tìm được người kết thân, cùng chung thế giới quan mà thoải mái trò chuyện, nhưng Minh Yên nơi đây vốn đã chẳng có lấy một gương mặt thân quen, cũng chẳng mấy phiền muộn mà nàng chỉ chuyên tâm đọc cuốn tiểu thuyết mới nổi gần đây, không đi bắt chuyện, nên tuyệt nhiên chiếc ghế bên cạnh bị bỏ trống.

Để rồi không biết từ đâu một ngón tay thon nhỏ khẽ khàng chạm chạm lên bìa cuốn tiểu thuyết khiến Minh Yên có chút phân tâm, đóng lại cuốn truyện đang đọc dở mà nàng chậm rãi ngẩn đầu liền từ tốn nhẹ giọng thắc mắc:

- Tớ có thể giúp được gì cho cậu không?

- Oa… Giọng nói này. Chắc chắn là cậu rồi!

Thanh âm khẽ cao thuần khiết được cất lên từ một bạn học nữ, dáng dóc chỉ cao hơn Minh Yên độ chừng một ngón tay, mái tóc nâu sẫm dài chạm lưng được cột gọn thành đuôi ngựa sau gáy, lộ rõ vòm trán tròn hợp sống mũi không quá cao, đôi mắt nâu mở to nhìn Minh Yên lấp lánh như tìm được vàng, môi tròn hồng nhuận không kiềm được liền cong lên ý cười hân hoan.

Để mà khi đã bắt chuyện được với Minh Yên, bạn học nữ kia lại hí hửng tranh ngay cái ghế ngồi bên cạnh nàng, nàng không cản, chỉ là không hiểu tại sao trong lớp có bao nhiêu người bắt chuyện, vậy mà cô ấy lại chọn nàng, một người chỉ chú tâm ngồi đọc truyện thôi thì có gì đáng chú ý chứ?

- Tớ là Thanh Ân, hân hạnh được gặp cậu.

Bạn học nữ kia cất xong balo lên móc treo mặt bên của chiếc bàn liền quay sang niềm nở tự ra mắt với Minh Yên, người nói cũng phải có người nghe, nàng phép tắc liền quay đầu, mắt đối mắt mà nhẹ giọng giới thiệu:

- Minh Yên, mong về sau được cậu giúp đỡ.

Biết Minh Yên cũng có ý kết thân mà Thanh Ân liền hớn hở kéo ghế lại gần với nàng hơn, không phòng bị nàng cũng không tỏ ra chán ghét hay bài xích, hay nói đúng hơn, cùng là con gái với nhau nàng không thấy những việc tiếp xúc gần gủi thế này là chuyện hiếm hoi hay nghiêm trọng, ngược lại còn rất đỗi bình thường nữa a.

Để mà giờ đây, Thanh Ân cẩn trọng vừa dịch ghế vừa ngước mắt thăm dò biểu cảm của Minh Yên, nhận thấy nàng dường như không mấy bận tâm lắm đến vấn đề lấn chiếm không gian riêng tư Thanh Ân mới bạo dạng hơn, nhích ghế sát đến độ tưởng chừng cả hai đã chạm vào nhau.

Ngồi vào chổ Thanh Ân có hơi nghiêng người ghé sát tai Minh Yên mà nhỏ giọng thủ thỉ, phòng bị cứ như không muốn ai khác biết được cuộc đối thoại này vậy:



- Nè… Người bị nhất bổng lên ở sảnh chính hồi vào ngày tra tên trúng tuyển là cậu đúng không?

Thanh Ân thắc mắc lại như đang khẳng định một lời này của bản thân, Minh Yên cũng bị câu hỏi này làm cho điếng hồn thất kinh, sắc mặt thoáng chút tái nhợt nàng chậm rãi ngoảnh đầu không dám nhìn Thanh Ân, cố tỏ ra thật tự nhiên lại vì căng thẳng mà hoạt động cứng nhắt đến mắt thường còn nhìn thấy được, môi nhỏ khẽ nứt khô không kiềm được mấp mấy lại vẫn muốn gắng gượng nhẹ giọng khẽ run:

- Cậu… Cậu nhầm người rồi.

- Minh Yên hạng năm, tớ nói có đúng không?

Minh Yên điệu bộ muốn trốn tránh trách nghiệm như vậy làm cho Thanh Ân khẽ mỉm cười biết chắc, rằng nàng chính là người cô ấy cần tìm, Thanh Ân ngày trước đi tra tên trúng tuyển vô tình thế nào lại bắt gặp cảnh tượng Minh Yên bị một thanh niên nhất bổng lên, nàng nổi bậc với dáng người thấp lùn khiêm tốn, xinh xắn hệt như một con búp bê cỡ lớn chỉ để con người ta nâng niu vậy, thật sự từ ngày hôm đó đến giờ, Thanh Ân vẫn không thể nào quên hình ảnh ấy của nàng được.

Để mà khi nghe được một lời này của Thanh Ân mà Minh Yên hổ thẹn biết chắc đã không thể tiếp tục chạy trốn, liền chậm chạp ngoảnh đầu, chân mày giật giật nàng cố gượng lên một nụ cười thật tự nhiên lại trông khó coi đến buồn cười, vẫn muốn thử sức tránh thoát mà nàng nhẹ giọng ngờ vực:

- Sao cậu chắc chắn Minh Yên mà cậu nói là tớ? Có thể trùng tên mà.

- Chẳng phải chính miệng cậu nói sao?

Cười cười Thanh Ân dịch người ngồi sát mép ghế nhường lại không gian an toàn cho Minh Yên bình tâm, nghe rồi nàng lại chợt nhớ ra, quả thật bản thân đúng là đã có ăn mừng và nói lớn với Minh Tần khi biết được thành tích, cũng không ngờ chính khoảnh khắc đó bản thân đã lộ tên, trong một hoàn cảnh éo le như vậy, gặt về không ít người tò mò tìm kiếm nàng, Thanh Âm đích thị là một điển hình a.

Dù đã lường trước việc bản thân sẽ bị gợi về sự cố xấu hổ ấy, nhưng Minh Yên vẫn không thể đỡ nổi một cảnh bị Thanh Ân tra hỏi dồn dập như hiện tại, chỉ đành khẽ thở dài, để rồi nàng thần sắc lãnh cảm dường như rất không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này mà nhẹ giọng hờ hửng:

- Người ở sảnh chính đúng là tớ. Nhưng nếu cậu chỉ ở đây để hỏi chuyện về ngày hôm kia thì xong rồi đó. Cậu có thể nhường chổ cho người khác hoặc ngồi ở đây luôn cũng được. Tớ không phiền.

Nói rồi Minh Yên không nói không rằng liền quay người muốn lần nữa trở về đọc truyện, hụt hẫng thoáng qua Thanh Ân bất thường nhíu mày thành một đường lo âu, khẽ mím môi, không kiềm được liền khẽ vội cao giọng:

- Minh Yên, cậu làm bạn với tớ được không?

- Được.

Thanh Ân ngỏ ý làm Minh Yên tay đang lật lật từng trang sách cũng phải khựng lại thoáng trầm ngâm, chóng thôi nàng đã ngay lập tức đồng ý, bởi Thanh Ân mới gặp mặt đã khá lịch sự gây chú ý với nàng, không phải phô trưng loè loẹc hay kinh động ép buộc, chỉ là một hành động gõ gõ đầu sách thôi cũng đủ để gây thiện cảm.

Cùng với biểu hiện của Thanh Ân thì trông cô ấy rõ vẻ rất muốn kết thân với Minh Yên, cảm nhận được lòng thành của cô ấy nàng mới dễ dàng đồng ý như vậy, bởi nếu trong tương lai cô ấy có biểu hiện của những kẻ từng lợi dụng nàng như công cụ hỏi bài, đương nhiên… Mặc xác không thương tiết.

- Nè nè… Anh trai từng đi cùng cậu ở sảnh chính là ai vậy? Bạn trai cậu à?

Thanh Ân được kết thân với Minh Yên thì vui lắm, nét mặt tươi tắn không giấu nổi niềm hạnh phúc mà hí hửng dịch sát người đến, vai chạm vai cô ấy có chút dè chừng, giữ lâu cũng không thấy nàng có phản ứng, dường như biết nàng hoàn toàn thờ ơ về việc đụng chạm giữa con gái, nên Thanh Âm phấn khích liền không kiềm được tò mò mới nhẹ giọng dò hỏi.

Khẽ nhíu mày Minh Yên quay đầu nhìn Thanh Ân có chút khó hiểu thầm thắc mắc, rằng nàng khi đi cùng Minh Tần trông giống một cặp đôi lắm à? Anh em nhìn thì thuyết phục hơn a.



- Không. Là người quen thôi.

Minh Yên nói rồi cũng quay đầu tiếp tục lướt mắt trên những trang truyện, Thanh Ân bất thường trong lòng nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời ưng ý.

Để rồi cô ấy chồm người hai tay khoanh trên bàn, kê đầu lên tay cô ấy ngoảnh mặt ngước nhìn dáng vẻ đang đăm chiêu của Minh Yên, tóc mái tơi mỏng khẽ đan bóng lên đôi mắt đen láy như mặt hồ tĩnh lặng, ngay cả khi bóng dáng ngả nghiêng của Thanh Ân có thấp thoáng thì đôi mắt ấy vẫn không một chút động tĩnh, rất tĩnh lặng khiến Thanh Ân có chút thổn thức, hồi hợp mà vô thức nhẹ giọng chậm rãi:

- Vậy… À? Nhưng nhìn hai người như vậy cũng không khó để dễ bị hiểu lầm. Tại… cậu xinh đẹp đến thế kia mà.

- Cậu nói gì cơ?

Minh Yên đang đắm mình trong từng câu chữ lại bổng dưng nghe có tiếng của Thanh Ân, hoàn hồn rồi nàng mới ngờ nghệch hỏi lại, cũng đồng thời khiến cho Thanh Ân buộc phải thoát khỏi sự mê mụi, nhận ra bản thân vừa nói điều ngớ ngẩn mà Thanh Ân sắc mặt có chút ửng đỏ, tưởng Minh Yên nghe được nhưng càng tức cười hơn khi chính nàng quá tập trung liền không rõ cô ấy nói gì.

Bắt được ánh mắt long lanh đầy mong đợi của Minh Yên mà Thanh Ân lúng túng, không còn cách nào khác đành khẩn trương nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của nàng, bổng dưng sựt nhớ ra một điều gì đó mà cô ấy vội lục tìm trong túi váy chiếc điện thoại, để rồi vừa mở nguồn Thanh Ân vừa cố tỏ ra thật tự nhiên liền niềm nở ngỏ ý:

- Cậu có điện thoại không? Tụi mình giờ đã là bạn rồi, cũng nên trao đổi liên lạc với nhau nhỉ?

- Cũng… Được.

Minh Yên lưỡng lự có chút bất đắc dĩ chấp nhận, lên cao trung việc học rất khó nên nàng từ đầu đã không có ý định kết bạn, tính tình từ đó cũng trở nên trầm lặng ít nói hơn những cấp dưới, vậy mà Thanh Ân giờ lại ngỏ lời muốn kết bạn với nàng qua mạng xã hội, thật sự việc này đối nàng cũng không có gì mới mẻ, có điều cô ấy nhiệt tình khác hẳn với những người kết bạn với nàng chỉ để hỏi bài, nên nàng cũng có chút… Mong chờ.

Mở nguồn điện thoại Minh Yên qua một loạt thao tác đã có thể kết bạn với Thanh Ân qua mạng xã hội, có thể nhắn tin và liên lạc mọi lúc mọi nơi với nàng làm Thanh Ân vui lắm, khoé môi bất giác cong lên một nụ cười rạng ngời, ý cười sâu đến tít cả mắt, khiến Minh Yên cũng vui lây, khẽ mỉm cười nàng lại cúi đầu nhìn vào ảnh đại diện của Thanh Ân trên mạng xã hội, có lẽ từ giờ nàng đã có một người bạn thân thật sự rồi.

Minh Yên khẽ mỉm cười cất đi chiếc điện thoại vào túi váy rồi tiếp tục đắm mình trong thế giới tiểu thuyết, vai chạm vai ngồi cùng một Thanh Ân hoan hỉ đang ngắm nhìn mãi con mèo long trắng mắt xanh, cũng là ảnh đại diện của nàng trên mạng xã hội, mà đâu biết rằng, nhất cử nhất động của hai người đều được Hàn Lâm phía sau thu vào tầm mắt.

Có chút chướng mắt Hàn Lâm đành nén xuống cục tức trong lòng mà ngồi đợi đến khi tiếng trống trường bổng dưng vang lên, cả lớp theo đó liền lũ lượt kéo nhau trong tiếng cười đùa xuống sân làm lễ, Thanh Ân kết thân với Minh Yên nên nàng đi đâu cô ấy đều lẽo đẽo theo sau, Hàn Lâm cũng chầm chậm đứng dậy, cất bước khỏi lớp rồi dần dõi theo các nàng.

_Góc Tác Giả_

Hàn Lâm: Minh Yên chọn bạn thật sự rất kén cá chọn canh a.

Minh Yên: Tôi vì một tương lai tươi sáng mới không kết thân với cô.

Hàn Lâm: Tác giả là muốn tôi sống khổ a.

Tác Giả: (đang gậm nhắm thanh khoai tây chiên) Sao lại lôi tôi vào?

Minh Yên: Cũng đáng. Một người tùy tiện như cô rất đáng phải như vậy.

Hàn Lâm: Ơ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau