Chương 43
Ngày lễ Minh Hồng Nhi ngỏ ý muốn mời Minh Yên ngủ lại tiệm, nhưng khi biết nàng có hẹn với bạn thì Minh Hồng Nhi sửng sốt lắm, ngỡ ngàng thoáng chốc vui mừng, mà cô ấy hết chúc mừng lại dồn dập hỏi han về người bạn ấy của nàng.
Phiền quá Minh Yên không màng trả lời Minh Hồng Nhi lấy một câu, chỉ đơn giản là im lặng cùng nhau phụ dọn cửa tiệm, tiễn biệt mọi người rồi liền hối thúc Minh Hồng Nhi đưa nàng về nhà.
Minh Yên kín miệng như vậy đến Minh Hồng Nhi cũng không khui mở được, chỉ đành ngoan ngoãn đưa nàng về nhà trong sự tiết nuối.
….
Về nhà rồi Minh Yên lại bổng dưng trở nên có chút bần thần, phòng khách sáng đèn thấp thoáng qua rèm cửa sổ, dường như Chu Lệ Tâm đã về, lại không biết hiện tại bà đang ở đâu.
Cũng bởi phòng ngủ Chu Lệ Tâm nằm cạnh cầu thang dưới lầu, nay sáng đèn phòng khách như vậy, thật khó để xác định chính xác bà đang ở đâu.
Minh Hồng Nhi rõ ràng đầu đuôi sự việc liền cảm thấy bất an thay phần Minh Yên, khẽ quay đầu muốn mở lời động viên lại bị nàng bất ngờ hai tay vịnh vai, nhẹ nhàng trèo xuống xe rồi thật thật chạy nhanh đến trước cổng nhà, vẫn không quên quay đầu nàng cười cười cao giọng:
- Em cảm ơn chị Minh Nhi, chị về được rồi.
Trời đêm rũ ánh vàng cam từ lâu đã ôm lấy tấm thân nhỏ bé đang dần lùi vào trong nhà, hợp tóc mái đan bóng lên đôi mắt khẽ nheo mất tự nhiên, cũng là óng ánh nụ cười hở răng không thể nào gượng gạo hơn.
Minh Yên biểu hiện nói dối đã tốt hơn rồi, nhưng trong khung cảnh vắng lặng đến chột dạ này ư?
Cảnh đẹp nhưng nụ cười ấy sao mà u sầu quá, đơn thuần chỉ cảm nhận được một sự cô đơn buồn tủi, dường như bí bách lại chỉ một mình bản thân tự gặm nhấm.
Minh Yên từ lâu đã vạch ra ranh giới, tình nguyện cô lập khỏi mọi người xung quanh, không muốn một ai vì nàng mà bận tâm vướng lòng, cũng như nàng chẳng vì ai mà dần chìm sâu vào vết thương lòng ấy.
Chưa một ai từng hiểu rõ về nàng, đến Minh Hồng Nhi chỉ vừa tiến vào lãnh địa của Minh Yên không lâu, lại hoàn toàn mù mịt không biết phải tiếp tục đồng cảm thế nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nàng ngày qua ngày cố chịu đựng vết thương lòng ấy mà thôi.
…
Kê chìa khoá dự phòng Minh Yên dần cất bước vào nhà, phòng khách sáng đèn, ti vi vẫn tích cực chạy chương trình quảng cáo nhưng người đâu thì chẳng thấy, khẽ thở phào nàng dần tiến bước, muốn lên lầu lại bắt gặp Chu Lệ Tâm từ gian bếp bước ra.
- Thưa mẹ mới về.
Minh Yên thoáng giật mình khựng bước, nhưng chóng thôi, nàng thoắt cái đã trở về dáng vẻ lãnh đạm ban đầu mà bình thản cất giọng không nặng không nhẹ, dứt lời liền lách người bỏ lên phòng.
Nghe rồi Chu Lệ Tâm chỉ đơn giản là khẽ quay đầu liếc mắt dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang dần mất hút sau vách tường, không còn vướng bận liền tiến bước đến phòng khách, tiếp tục xem ti vi.
…
Không còn khuất mắt mà Minh Yên trong lòng giờ đây chỉ hồi hộp trông đợi đến ngày hôm sau đi chơi, soạn đồ rồi nàng cũng nhanh chân đi vệ sinh cá nhân, tắm rửa xong lại sáng đèn ngủ, tắt đèn lên giường dần vỗ giấc.
Vẫn không quên cài đặt báo thức, để khi mở nguồn lại bất ngờ hiện ra trên màn hình là thông báo lời mời kết bạn, thoáng ngạc nhiên Minh Yên ngón tay vô thức tò mò bấm vào.
Để rồi màn hình thoắt cái đã hiện ra trang cá nhân của một cái tên vô cùng quen thuộc, cũng đồng thời làm cho Minh Yên một phen ngỡ ngàng liền không tin nổi thủ thỉ trong miệng:
- Hàn Lâm… Là Hàn Lâm sao? Sao… cậu ấy biết được tài khoản của mình chứ?
Không chần chừ Minh Yên liền vui sướng chấp nhận ngay lời mời kết bạn từ Hàn Lâm, vào màn hình nhắn tin nàng vô cùng phấn khích dịch người ra sát mép giường, hướng điện thoại lại gần đèn ngủ nhìn cho đỡ mỏi mắt.
Để mà giờ đây, Minh Yên môi nhỏ bất giác tủm tỉm hoan hỉ, ngón tay theo đó liền không kiềm được nhấn ngay cái sticker chào hỏi luôn được gợi ý.
[ 10:13 ]
[ Minh Yên: *sticker vẫy tay* ]
[ Hàn Lâm: Cậu thật sự khá chậm chạp trong việc kiểm tra điện thoại nhỉ? Tớ đã gửi từ 3 tiếng trước rồi đó. ]
[ Minh Yên: Tớ bận việc. ]
[ Hàn Lâm: Vậy cậu nhớ những gì ta đã hẹn nhau hồi chiều không? ]
[ Minh Yên: Nhớ chứ! ]
[ Hàn Lâm: Vậy ngủ ngon nha. Mai nhớ đến sớm đấy con sâu ngủ Minh Yên. ]
[ Hàn Lâm: *sticker con mèo ngái ngủ* ]
- Thật sự mình ngủ nhiều đến vậy sao?
Minh Yên sắc mặt không giấu nổi sự vui sướng mà lẩm bẩm trong miệng thầm cảm thán, sự thật thì đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắn tin nhiệt tình với nàng như Hàn Lâm.
Hàn Lâm rất lương thiện nhưng vì lí gì lại đặc biệt đối tốt với Minh Yên như vậy, có hỏi cô cũng chỉ lảng tránh không muốn đề cập đến vấn đề này, nàng tự nhủ, rằng khi có dịp, chắc chắn nàng sẽ phanh khui cái miệng kín tiếng của Hàn Lâm a.
Để mà giờ đây, môi nhỏ vẫn lưu luyến ý cười viên mãn mà Minh Yên nằm cuộn người dần vỗ giấc, có chút khó khăn vì mong chờ xen lẫn hồi hộp, nhưng sau cùng, mọi thứ dần hoà mình vào giấc nồng.
…
Sáng hôm sau ngày lễ, Minh Yên như đã hẹn mà đúng giờ đứng chờ sẵn tại trạm xe buýt vẫn hay cùng Hàn Lâm đến trường.
Minh Yên ăn diện bộ áo sơ mi sáng màu lục lam ngắn tay, hợp cổ hoa sen trắng muốt mềm mịn, đóng thùng gọn gàng trong chân váy xếp ly màu trắng dài quá gối, còn khoác ngoài chiếc áo hoodie hoa cúc quen thuộc, không cài áo khẽ che đi đường eo thon thả.
Tóc đen nhánh Minh Yên cột cao nửa đầu thành tóc đuôi ngựa, cúi đầu xem giờ, liền khiến cho tóc mai tơi mỏng khẽ che mắt, cũng là thấp thoáng bóng người quen thuộc dần tiến đến phía xa.
- Chờ có lâu không, Minh Yên?
Giọng trầm êm tai câu dẫn Minh Yên buộc phải ngẩn đầu ngước nhìn người trước mắt, ngỡ ngàng thay khi Hàn Lâm lại bước xuống từ chiếc xe Wave đen tuyền mới toanh, có chút choáng ngợp nàng hai mắt tròn xoe, nhướng mày mà cao giọng sửng sốt:
- Cậu biết chạy xe sao?
- Đúng vậy, chỉ là đây là xe của mẹ tớ, phải những dịp nghỉ lễ thế này, tớ mới có thể mượn được đấy.
Đậu xe lên vỉa hè xong Hàn Lâm không cởi mũ bảo hiểm, vừa nói vừa bước đến bên cạnh Minh Yên đang chết đứng sửng sờ tại chổ, nàng hết hướng mắt trầm trồ lên chiếc xe lại quay sang bỡ ngỡ với cách ăn diện của cô.
Áo thun trắng ngắn tay đóng thùng trong quần kaki ống rộng sáng một màu nâu, đơn điệu nhưng rất thời đại, vừa tôn dáng dốc thanh thoát cao ráo cũng là nổi bậc lên vòng eo thon gọn của Hàn Lâm.
- Hôm qua tớ đã dặn cậu về lựa chọn bộ phim sẽ xem, cậu đã chuẩn bị chưa?
Hàn Lâm vừa nói vừa đưa chiếc mũ bảo hiểm đến trước mặt Minh Yên, nghe hỏi nàng nhận nón rồi lại thoáng lúng túng, ngập ngừng không biết phải nói gì.
Lời Hàn Lâm dặn dò làm sao Minh Yên có thể quên béng mất được chứ, nhưng sự thật là dù có lựa chọn mãi nàng vẫn không thể nào đưa ra quyết định.
Bản thân đã không hay xem phim còn chưa từng đặt chân đến rạp chiếu, nay Hàn Lâm ngỏ ý đương nhiên Minh Yên sẽ không từ chối, nhưng để lựa chọn xem phim thì nàng đành nhường lại quyết định cho Hàn Lâm.
Bởi dù sao Minh Yên vẫn muốn trông thấy Hàn Lâm vui vẻ hơn, với một nụ cười như toả nắng trên môi, cũng là trên gương mặt tuyệt đẹp hút hồn.
- Tớ không biết phải xem bộ nào. Cậu quyết định đi.
Minh Yên xoã tóc vừa cao giọng vừa đội lên chiếc mũ bảo hiểm mới nhận, Hàn Lâm nghe hỏi lại không tỏ ra bất ngờ là mấy, chỉ là thầm đoán trước mà dự phòng trong lòng từ ngày hôm qua rồi.
- Được, lên xe đi.
Hàn Lâm nói rồi liền quay người chuẩn bị xe trước, Minh Yên theo sau thầm hân hoan trong lòng, rằng hôm nay nàng sẽ được đi chơi cùng Hàn Lâm rồi a!
Phiền quá Minh Yên không màng trả lời Minh Hồng Nhi lấy một câu, chỉ đơn giản là im lặng cùng nhau phụ dọn cửa tiệm, tiễn biệt mọi người rồi liền hối thúc Minh Hồng Nhi đưa nàng về nhà.
Minh Yên kín miệng như vậy đến Minh Hồng Nhi cũng không khui mở được, chỉ đành ngoan ngoãn đưa nàng về nhà trong sự tiết nuối.
….
Về nhà rồi Minh Yên lại bổng dưng trở nên có chút bần thần, phòng khách sáng đèn thấp thoáng qua rèm cửa sổ, dường như Chu Lệ Tâm đã về, lại không biết hiện tại bà đang ở đâu.
Cũng bởi phòng ngủ Chu Lệ Tâm nằm cạnh cầu thang dưới lầu, nay sáng đèn phòng khách như vậy, thật khó để xác định chính xác bà đang ở đâu.
Minh Hồng Nhi rõ ràng đầu đuôi sự việc liền cảm thấy bất an thay phần Minh Yên, khẽ quay đầu muốn mở lời động viên lại bị nàng bất ngờ hai tay vịnh vai, nhẹ nhàng trèo xuống xe rồi thật thật chạy nhanh đến trước cổng nhà, vẫn không quên quay đầu nàng cười cười cao giọng:
- Em cảm ơn chị Minh Nhi, chị về được rồi.
Trời đêm rũ ánh vàng cam từ lâu đã ôm lấy tấm thân nhỏ bé đang dần lùi vào trong nhà, hợp tóc mái đan bóng lên đôi mắt khẽ nheo mất tự nhiên, cũng là óng ánh nụ cười hở răng không thể nào gượng gạo hơn.
Minh Yên biểu hiện nói dối đã tốt hơn rồi, nhưng trong khung cảnh vắng lặng đến chột dạ này ư?
Cảnh đẹp nhưng nụ cười ấy sao mà u sầu quá, đơn thuần chỉ cảm nhận được một sự cô đơn buồn tủi, dường như bí bách lại chỉ một mình bản thân tự gặm nhấm.
Minh Yên từ lâu đã vạch ra ranh giới, tình nguyện cô lập khỏi mọi người xung quanh, không muốn một ai vì nàng mà bận tâm vướng lòng, cũng như nàng chẳng vì ai mà dần chìm sâu vào vết thương lòng ấy.
Chưa một ai từng hiểu rõ về nàng, đến Minh Hồng Nhi chỉ vừa tiến vào lãnh địa của Minh Yên không lâu, lại hoàn toàn mù mịt không biết phải tiếp tục đồng cảm thế nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nàng ngày qua ngày cố chịu đựng vết thương lòng ấy mà thôi.
…
Kê chìa khoá dự phòng Minh Yên dần cất bước vào nhà, phòng khách sáng đèn, ti vi vẫn tích cực chạy chương trình quảng cáo nhưng người đâu thì chẳng thấy, khẽ thở phào nàng dần tiến bước, muốn lên lầu lại bắt gặp Chu Lệ Tâm từ gian bếp bước ra.
- Thưa mẹ mới về.
Minh Yên thoáng giật mình khựng bước, nhưng chóng thôi, nàng thoắt cái đã trở về dáng vẻ lãnh đạm ban đầu mà bình thản cất giọng không nặng không nhẹ, dứt lời liền lách người bỏ lên phòng.
Nghe rồi Chu Lệ Tâm chỉ đơn giản là khẽ quay đầu liếc mắt dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang dần mất hút sau vách tường, không còn vướng bận liền tiến bước đến phòng khách, tiếp tục xem ti vi.
…
Không còn khuất mắt mà Minh Yên trong lòng giờ đây chỉ hồi hộp trông đợi đến ngày hôm sau đi chơi, soạn đồ rồi nàng cũng nhanh chân đi vệ sinh cá nhân, tắm rửa xong lại sáng đèn ngủ, tắt đèn lên giường dần vỗ giấc.
Vẫn không quên cài đặt báo thức, để khi mở nguồn lại bất ngờ hiện ra trên màn hình là thông báo lời mời kết bạn, thoáng ngạc nhiên Minh Yên ngón tay vô thức tò mò bấm vào.
Để rồi màn hình thoắt cái đã hiện ra trang cá nhân của một cái tên vô cùng quen thuộc, cũng đồng thời làm cho Minh Yên một phen ngỡ ngàng liền không tin nổi thủ thỉ trong miệng:
- Hàn Lâm… Là Hàn Lâm sao? Sao… cậu ấy biết được tài khoản của mình chứ?
Không chần chừ Minh Yên liền vui sướng chấp nhận ngay lời mời kết bạn từ Hàn Lâm, vào màn hình nhắn tin nàng vô cùng phấn khích dịch người ra sát mép giường, hướng điện thoại lại gần đèn ngủ nhìn cho đỡ mỏi mắt.
Để mà giờ đây, Minh Yên môi nhỏ bất giác tủm tỉm hoan hỉ, ngón tay theo đó liền không kiềm được nhấn ngay cái sticker chào hỏi luôn được gợi ý.
[ 10:13 ]
[ Minh Yên: *sticker vẫy tay* ]
[ Hàn Lâm: Cậu thật sự khá chậm chạp trong việc kiểm tra điện thoại nhỉ? Tớ đã gửi từ 3 tiếng trước rồi đó. ]
[ Minh Yên: Tớ bận việc. ]
[ Hàn Lâm: Vậy cậu nhớ những gì ta đã hẹn nhau hồi chiều không? ]
[ Minh Yên: Nhớ chứ! ]
[ Hàn Lâm: Vậy ngủ ngon nha. Mai nhớ đến sớm đấy con sâu ngủ Minh Yên. ]
[ Hàn Lâm: *sticker con mèo ngái ngủ* ]
- Thật sự mình ngủ nhiều đến vậy sao?
Minh Yên sắc mặt không giấu nổi sự vui sướng mà lẩm bẩm trong miệng thầm cảm thán, sự thật thì đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắn tin nhiệt tình với nàng như Hàn Lâm.
Hàn Lâm rất lương thiện nhưng vì lí gì lại đặc biệt đối tốt với Minh Yên như vậy, có hỏi cô cũng chỉ lảng tránh không muốn đề cập đến vấn đề này, nàng tự nhủ, rằng khi có dịp, chắc chắn nàng sẽ phanh khui cái miệng kín tiếng của Hàn Lâm a.
Để mà giờ đây, môi nhỏ vẫn lưu luyến ý cười viên mãn mà Minh Yên nằm cuộn người dần vỗ giấc, có chút khó khăn vì mong chờ xen lẫn hồi hộp, nhưng sau cùng, mọi thứ dần hoà mình vào giấc nồng.
…
Sáng hôm sau ngày lễ, Minh Yên như đã hẹn mà đúng giờ đứng chờ sẵn tại trạm xe buýt vẫn hay cùng Hàn Lâm đến trường.
Minh Yên ăn diện bộ áo sơ mi sáng màu lục lam ngắn tay, hợp cổ hoa sen trắng muốt mềm mịn, đóng thùng gọn gàng trong chân váy xếp ly màu trắng dài quá gối, còn khoác ngoài chiếc áo hoodie hoa cúc quen thuộc, không cài áo khẽ che đi đường eo thon thả.
Tóc đen nhánh Minh Yên cột cao nửa đầu thành tóc đuôi ngựa, cúi đầu xem giờ, liền khiến cho tóc mai tơi mỏng khẽ che mắt, cũng là thấp thoáng bóng người quen thuộc dần tiến đến phía xa.
- Chờ có lâu không, Minh Yên?
Giọng trầm êm tai câu dẫn Minh Yên buộc phải ngẩn đầu ngước nhìn người trước mắt, ngỡ ngàng thay khi Hàn Lâm lại bước xuống từ chiếc xe Wave đen tuyền mới toanh, có chút choáng ngợp nàng hai mắt tròn xoe, nhướng mày mà cao giọng sửng sốt:
- Cậu biết chạy xe sao?
- Đúng vậy, chỉ là đây là xe của mẹ tớ, phải những dịp nghỉ lễ thế này, tớ mới có thể mượn được đấy.
Đậu xe lên vỉa hè xong Hàn Lâm không cởi mũ bảo hiểm, vừa nói vừa bước đến bên cạnh Minh Yên đang chết đứng sửng sờ tại chổ, nàng hết hướng mắt trầm trồ lên chiếc xe lại quay sang bỡ ngỡ với cách ăn diện của cô.
Áo thun trắng ngắn tay đóng thùng trong quần kaki ống rộng sáng một màu nâu, đơn điệu nhưng rất thời đại, vừa tôn dáng dốc thanh thoát cao ráo cũng là nổi bậc lên vòng eo thon gọn của Hàn Lâm.
- Hôm qua tớ đã dặn cậu về lựa chọn bộ phim sẽ xem, cậu đã chuẩn bị chưa?
Hàn Lâm vừa nói vừa đưa chiếc mũ bảo hiểm đến trước mặt Minh Yên, nghe hỏi nàng nhận nón rồi lại thoáng lúng túng, ngập ngừng không biết phải nói gì.
Lời Hàn Lâm dặn dò làm sao Minh Yên có thể quên béng mất được chứ, nhưng sự thật là dù có lựa chọn mãi nàng vẫn không thể nào đưa ra quyết định.
Bản thân đã không hay xem phim còn chưa từng đặt chân đến rạp chiếu, nay Hàn Lâm ngỏ ý đương nhiên Minh Yên sẽ không từ chối, nhưng để lựa chọn xem phim thì nàng đành nhường lại quyết định cho Hàn Lâm.
Bởi dù sao Minh Yên vẫn muốn trông thấy Hàn Lâm vui vẻ hơn, với một nụ cười như toả nắng trên môi, cũng là trên gương mặt tuyệt đẹp hút hồn.
- Tớ không biết phải xem bộ nào. Cậu quyết định đi.
Minh Yên xoã tóc vừa cao giọng vừa đội lên chiếc mũ bảo hiểm mới nhận, Hàn Lâm nghe hỏi lại không tỏ ra bất ngờ là mấy, chỉ là thầm đoán trước mà dự phòng trong lòng từ ngày hôm qua rồi.
- Được, lên xe đi.
Hàn Lâm nói rồi liền quay người chuẩn bị xe trước, Minh Yên theo sau thầm hân hoan trong lòng, rằng hôm nay nàng sẽ được đi chơi cùng Hàn Lâm rồi a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất