Chương 7: Mái Ấm Mang Tên Thảo Nhi!
Tiệm bánh Thảo Nhi nơi Minh Hồng Nhi kinh doanh đặc biệt nổi tiếng bởi tay nghề làm bánh của cô ấy, lúc còn học đại học, Minh Hồng Nhi thật sự được mọi người xôn xao khen ngợi tài làm bánh vô cùng ngon cũng rất dễ nghiện.
Từ đó Minh Hồng Nhi càng có động lực đi làm thêm, để rồi tự tin dành ra một khoảng tiết kiệm rất lớn để mua lại một căn hai tầng rộng rãi, cải tạo và thiết kế lại rất lâu mới cho ra thành phẩm như ngày hôm nay.
Tầng trên chức năng hệt như một căn hộ nhỏ, ngoài ra còn có thể được dùng để cất tạm mấy đồ vật linh tinh không dùng.
Tầng trệt tuy rộng rãi thoáng mát, nhưng cũng bị cắt giảm một khoảng không gian khá lớn bên cạnh cầu thang để xây thành nhà bếp, phần còn lại đương nhiên sẽ dùng làm sảnh tiếp khách.
Dẫu vậy, để tránh mọi thứ trở nên ngột ngạt và tù túng, Minh Hồng Nhi đã dựng hẳn những tấm kính lớn hướng ra ngoài, trước cửa còn trồng thêm những bụi oải hương tím lịm bắt mắt, mang lại cảm giác thoải mái và thoáng đảng hơn.
Bên trong nội thất đơn giản, mỗi bộ gồm một bàn gỗ và bốn ghế đơn có đệm, sơn tường chủ đạo một màu nâu kem, đèn huỳnh quang vàng nhẹ, làm cho người khác lâng lâng ấm cúng, thái độ phục vụ nơi đây phóng khoáng dễ chịu, khách tới đây liền không muốn rời đi, cứ vậy mà tiệm bánh Thảo Nhi nổi lên như cồn giữa chốn O thị phồn hoa nhộn nhịp này.
...
Khung cảnh mọi người tất bật tiếp đãi khách hàng làm khoé môi Minh Yên khẽ cong lên ý cười, có hơi xúc động nàng thầm nghĩ, rằng nếu trước đây nàng không gặp Minh Hồng Nhi, không thân thiết với cô ấy, liệu nàng sẽ có ngày hôm nay?
Minh Yên ở nhà tuy không còn được Chu Lệ Tâm thương yêu như trước, nhưng nàng vẫn được theo mẹ về quê nội những dịp Tết Nguyên Đáng hằng năm, không như bên nhà ngoại trầm tính và yên tĩnh, nàng cảm thấy bản thân thừa hưởng cái tính hoạt náo và hoà đồng của bên nội hơn.
Họ hàng bên nội ai ai cũng hết mực trân quý nàng, nghe tin Minh Hào Viễn qua đời, họ càng cảm thương cho số phận của nàng mà xem nàng như quốc bảo, dâng lên mọi điều tốt đẹp và đáng giá nhất cho nàng.
Cô nàng, Minh Hồng Yến hiện đang làm ăn bên nước ngoài, vì rất khó trong việc liên hệ Chu Lệ Tâm thay mặt gửi quà cho nàng, cũng như không thể trực tiếp trao tận tay nên mới quyết định nhờ con bà, Minh Hồng Nhi gửi hộ, từ đây nàng cũng chính thức gặp gỡ người chị họ suốt ngày ở nhà luyện tay nghề mà hiếm khi về quê này.
Minh Hồng Nhi gặp nàng cũng hờ hững không biết tại sao mọi người lại nâng niu nàng như ngọc như ngà, lâu dần cô ấy mới nhận ra nàng còn nhỏ lại không hề đơn giản, nàng thông minh còn rất ít khi bị cảm xúc chi phối, có giận thì nàng chỉ cười cười cho qua.
Từ đó, cái tính quấy rối đến mức cực đoan của Minh Hồng Nhi mới dần bộc lộ, cô ấy bắt đầu để ý rồi kết thân, nói chuyện với nàng thường xuyên hơn, ngày rảnh không về quê cũng cố chấp đến nhà nàng quấy rầy, phiền phức độ nàng cự tuyệt nhưng cô ấy vẫn cứng đầu mò tới, lâu dần thành quen, nàng bất lực mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.
Sinh nhật năm Minh Yên 13 tuổi, nàng vẫn còn ám ảnh về cái ngày định mệnh hôm ấy mà tự nhốt mình trong phòng, khoá chốt không muốn ai làm phiền rồi tự mình dằn vặt trong bóng tối.
Minh Yên ngày thường dáng vẻ lạc quan vui tươi, nhưng nào có ai ngờ khi màn đêm buông xuống, lúc chỉ ở một mình nàng mới thật sự day dứt, thống khổ, vẫn tự trách tại nàng mà ba nàng mới hy sinh, trách tại sao lúc đó nàng lại quá hèn hạ không nhích nổi một chân, trách tại sao hôm ấy nàng lại cùng Minh Hào Viễn đi chơi, có phải chỉ cần mua một cái bánh kem đơn giản, đem về nhà, chờ mẹ về, rồi cùng nhau thưởng thức có phải yên ổn hơn không??
Nỗi ân hận khôn siết cứ vậy mà kéo dài đến gần nửa đêm, Minh Yên cắn rứt tâm can, vẫn tự mình gặm nhấm nỗi đau trong bóng tối, nàng khóc đến sưng cả mắt, cổ họng khô khốc như mất nước mấy ngày, mặt mày tái nhợt, nhem nhuốc trông vô cùng thê thảm, nàng mệt, mệt đến mức hai mí mắt trĩu nặng tựa ngàn cân, mỗi lần không kiềm được mà chợp mắt, nàng lại nhớ về khoảnh khắc đó, nàng thấp thỏm đến quên ăn mất ngủ, nàng sợ phải đối diện với sự tra tấn tinh thần này, sợ phải đối diện với sự thật, rằng chính nàng đã hại chết Minh Hào Viễn.
Để rồi tiếng gõ cửa bổng nhiên nhịp nhàng vang lên, tạm thời kiềm hãm nỗi khổ tâm đang dày vò lấy Minh Yên đầu buổi đến giờ, nàng cứ ngỡ đó là Chu Lệ Tâm nên cố giữ im lặng, toan lừa bà nàng không có trong phòng, nhưng người gõ cửa rất kiên trì, đứng đó gần nửa tiếng hết gõ lại đập đùng đùng như muốn phá làng phá xóm vậy.
Mà đúng vậy thật.
Người nọ không gọi Minh Yên ra được liền dùng vũ lực, bằng một cách thần kì nào đó mà đằng ấy thành công phá nát tay gạt cửa, rồi thật mạnh đạp đổ xông vào khoảng không tối mịt trong phòng.
Một màn này diễn ra quá nhanh, Minh Yên choáng ngợp thất kinh chưa kịp phản ứng đã bị người kia hai tay siết chặt lấy, nàng hoảng loạn, kịch liệt giãy nảy muốn thoát ra, để rồi buộc phải câm nín khi chất giọng trầm thấp hơi gấp gáp của Minh Hồng Nhi vang lên trấn tĩnh:
- Sao em không đi giỗ đầu của ba em? Em có biết chị lo lắm không? Không thấy em chị mới chạy về đây, đập cửa đùng đùng vậy mà em không trả lời buộc chị phải phá cửa kiểm tra, cũng may là em bình an, chị biết em rất đau khổ nhưng làm ơn, đừng bao giờ biến mất như vậy nữa.
Minh Hồng Nhi càng nói càng ôm Minh Yên chặt hơn, giọng nghẹn ngào như sắp khóc, nàng thấy vậy cũng lạ thường đau lòng thay cho cô ấy, nàng không ngờ, rằng chính mình ở trong cái nhà này vẫn còn có người hết mực quan tâm, nàng xúc động không kiềm được mà oà khóc, đấy cũng là lần đầu tiên có người chịu thấu hiểu nỗi bất lực của nàng, thật sự.
Đợi Minh Yên bình tĩnh, Minh Hồng Nhi bắt đầu tặng quà sinh nhật cho nàng, cô ấy biết ngày sinh nhật của nàng chỉ tổ gợi lại những cảm xúc tội lỗi và tuyệt vọng từ ngày hôm ấy, nên Minh Hồng Nhi muốn trao tặng một món quà thật sự ý nghĩa, thứ mà khi nàng nghĩ về, nàng sẽ không còn cảm thấy tủi thân nữa, và đó không gì khác ngoài lời mời vào làm thêm tại tiệm bánh Thảo Nhi, cũng là mời Minh Yên vào nơi sẽ từng chút chữa lành vết thương tâm hồn ấy của nàng.
Minh Yên khi nghe được điều này thì mừng rỡ đến cực điểm, hai tay ôm chặt lấy Minh Hồng Nhi, nàng xúc động liền nứt nở mãi không thôi, cả một năm qua, nàng ngoài việc cố gắng học tập, đạt thứ hạng cao nhất, tích cực tham gia những phong trào trường tổ chức, tất thảy đều chỉ phục vụ cho một ước mơ xa vời, sự quan tâm của Chu Lệ Tâm.
Nhưng rồi thì sao?
Bà chưa từng một lời hỏi thăm thành tích học tập hay sức khoẻ của nàng, họp phụ huynh về cũng chẳng nói gì, nàng xin tiền thì bà chỉ để trên bàn ăn rồi đi làm, hoàn toàn không thèm để đứa con gái này vào mắt.
Nàng nhiều lúc ấm ức tự hỏi, rằng nàng có phải là đứa con chính bà sinh ra hay không?
Nếu không phải thì những nụ cười khi được người ngoài ngưỡng mộ kia là sao? Hay những lần bà hoãn lại công việc để đến bên nàng cười đùa là sao? Liệu có lần nào trong đó là thật không? Liệu đó chỉ là giả tạo?
Nàng muốn hỏi, nhưng khi đối diện với Chu Lệ Tâm thì cảm giác tội lỗi ngày hôm đó lập tức ùa về, khiến nàng chỉ biết cứng họng rồi ủy khuất bỏ cuộc.
Minh Yên khổ sở cố sống qua ngày với nỗi dằn vặt trong lòng, nhưng có lẽ những tháng ngày đau đớn ấy sẽ nhanh chóng chấm dứt, khi mà giờ đây, những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài trên gương mặt bình thản của Minh Yên, nàng vì kiệt sức mà thiết đi lúc nào chẳng hay, ngủ rất an tĩnh trong vòng tay của Minh Hồng Nhi, cũng là liều thuốc an thần của nàng sau này.
...
Một tuần sau cái hôm sinh nhật của Minh Yên, nàng cùng Minh Hồng Nhi đến sớm chuẩn bị mở cửa, cũng được gặp gỡ Trần Bình và Tình Lam, hai người họ lúc đầu ngạc nhiên, chóng thôi đã đem lòng thích thú với người em hết sức dễ bảo này, hoàn toàn trái ngược với Minh Hồng Nhi ồn ào hoạt náo.
Tiệm bánh ngọt Thảo Nhi chính thức khai trương, dáng vẻ ấm cúng xuất hiện giữa chốn đô thị nhộn nhịp hối hả nhanh chóng thu hút đám đông.
Minh Hồng Nhi làm và bổ sung bánh kịp thời, Trần Bình chạy đôn chạy đáo phục vụ bàn, Tình Lam phụ trách thu ngân, đồng thời hướng dẫn Minh Yên đang xách ghế đứng bên cạnh cách tính tiền.
Nàng rất nhanh đã thành thục, thái độ tiếp khách cũng khỏi phải chê, khách xếp thành hàng dài chờ thanh toán đáng ra phải bực dọc mất kiên nhẫn, nhưng lúc thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng thì tất cả đều phải hạ hoả, nét mặt không giấu nổi sự mong chờ đến lượt, từ đó lan truyền trong số ít khách hàng một tin đồn vẫn còn lưu lại tận ngày nay, rằng tiệm bánh Thảo Nhi có trưng bày một con búp bê vô giá, có sắc đẹp mị hoặc, vạn người u mê.
...
- Có vẻ hết khách rồi, ta dọn dẹp đi mọi người, em nữa Minh Yên, đừng có ngây người ở đó nữa mà mau thống kê lại số liệu đi.
Minh Hồng Nhi vừa treo lên bản hiệu đóng cửa vừa cười cười cao giọng, Minh Yên bị gọi về hồn phách thì có chút lúng túng, rồi cũng khẩn trương bắt tay vào điểm lại số lượng cũng như các loại bánh đã bán, tính giá rồi kiểm tiền, ổn rồi mới đưa danh sách cho Trần Bình nhập liệu điện tử, anh ấy vốn làm bên ngành kiểm duyệt phần mềm điện tử, rãnh rỗi mới vào đây làm bán thời gian.
Minh Yên xong việc liền kiệt sức mà vô lực ngồi lên chiếc ghế đơn sau lưng, nàng cúi xuống đấm bóp đôi chân mỏi nhừ, vài lọn tóc dài hơi cong ở đuôi thuận đà xoã xuống che mắt, rồi bổng nhiên lại bị vén ra sau tai làm nàng có hơi bất ngờ, khẽ thở phào nàng nhẹ giọng:
- Chị xong việc nhanh ghê, vậy đợi em đi thay đồ cái nha.
Minh Yên dứt lời liền rời ghế, nhanh chân chạy lên lầu, lướt qua Tình Lam đang thẩn thờ ngồi xổm ở đó, tay vén tóc nàng vẫn khựng lại giữa không trung, dường như nhận thấy bản thân thảm hại thế nào mà cô ấy chậm rãi thu tay về, bình thản đứng dậy cũng đúng lúc nàng vừa xuống tới nơi, rãi bước đến bên Tình Lam mà cầm cổ tay cô ấy kéo đi, đồng thời cao giọng thúc giục:
- Nhanh đi chị. Đã hơn mười giờ tối rồi.
Trong mắt Tình Lam giờ chỉ có hình bóng nhỏ nhắn của Minh Yên đang cực lực kéo tay cô ấy, Tình Lam "ùm" nhẹ một tiếng đã hiểu, rồi khoé miệng cô ấy khẽ cong lên mỉm cười, vừa viên mãn cũng vừa... Chua xót.
Từ đó Minh Hồng Nhi càng có động lực đi làm thêm, để rồi tự tin dành ra một khoảng tiết kiệm rất lớn để mua lại một căn hai tầng rộng rãi, cải tạo và thiết kế lại rất lâu mới cho ra thành phẩm như ngày hôm nay.
Tầng trên chức năng hệt như một căn hộ nhỏ, ngoài ra còn có thể được dùng để cất tạm mấy đồ vật linh tinh không dùng.
Tầng trệt tuy rộng rãi thoáng mát, nhưng cũng bị cắt giảm một khoảng không gian khá lớn bên cạnh cầu thang để xây thành nhà bếp, phần còn lại đương nhiên sẽ dùng làm sảnh tiếp khách.
Dẫu vậy, để tránh mọi thứ trở nên ngột ngạt và tù túng, Minh Hồng Nhi đã dựng hẳn những tấm kính lớn hướng ra ngoài, trước cửa còn trồng thêm những bụi oải hương tím lịm bắt mắt, mang lại cảm giác thoải mái và thoáng đảng hơn.
Bên trong nội thất đơn giản, mỗi bộ gồm một bàn gỗ và bốn ghế đơn có đệm, sơn tường chủ đạo một màu nâu kem, đèn huỳnh quang vàng nhẹ, làm cho người khác lâng lâng ấm cúng, thái độ phục vụ nơi đây phóng khoáng dễ chịu, khách tới đây liền không muốn rời đi, cứ vậy mà tiệm bánh Thảo Nhi nổi lên như cồn giữa chốn O thị phồn hoa nhộn nhịp này.
...
Khung cảnh mọi người tất bật tiếp đãi khách hàng làm khoé môi Minh Yên khẽ cong lên ý cười, có hơi xúc động nàng thầm nghĩ, rằng nếu trước đây nàng không gặp Minh Hồng Nhi, không thân thiết với cô ấy, liệu nàng sẽ có ngày hôm nay?
Minh Yên ở nhà tuy không còn được Chu Lệ Tâm thương yêu như trước, nhưng nàng vẫn được theo mẹ về quê nội những dịp Tết Nguyên Đáng hằng năm, không như bên nhà ngoại trầm tính và yên tĩnh, nàng cảm thấy bản thân thừa hưởng cái tính hoạt náo và hoà đồng của bên nội hơn.
Họ hàng bên nội ai ai cũng hết mực trân quý nàng, nghe tin Minh Hào Viễn qua đời, họ càng cảm thương cho số phận của nàng mà xem nàng như quốc bảo, dâng lên mọi điều tốt đẹp và đáng giá nhất cho nàng.
Cô nàng, Minh Hồng Yến hiện đang làm ăn bên nước ngoài, vì rất khó trong việc liên hệ Chu Lệ Tâm thay mặt gửi quà cho nàng, cũng như không thể trực tiếp trao tận tay nên mới quyết định nhờ con bà, Minh Hồng Nhi gửi hộ, từ đây nàng cũng chính thức gặp gỡ người chị họ suốt ngày ở nhà luyện tay nghề mà hiếm khi về quê này.
Minh Hồng Nhi gặp nàng cũng hờ hững không biết tại sao mọi người lại nâng niu nàng như ngọc như ngà, lâu dần cô ấy mới nhận ra nàng còn nhỏ lại không hề đơn giản, nàng thông minh còn rất ít khi bị cảm xúc chi phối, có giận thì nàng chỉ cười cười cho qua.
Từ đó, cái tính quấy rối đến mức cực đoan của Minh Hồng Nhi mới dần bộc lộ, cô ấy bắt đầu để ý rồi kết thân, nói chuyện với nàng thường xuyên hơn, ngày rảnh không về quê cũng cố chấp đến nhà nàng quấy rầy, phiền phức độ nàng cự tuyệt nhưng cô ấy vẫn cứng đầu mò tới, lâu dần thành quen, nàng bất lực mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.
Sinh nhật năm Minh Yên 13 tuổi, nàng vẫn còn ám ảnh về cái ngày định mệnh hôm ấy mà tự nhốt mình trong phòng, khoá chốt không muốn ai làm phiền rồi tự mình dằn vặt trong bóng tối.
Minh Yên ngày thường dáng vẻ lạc quan vui tươi, nhưng nào có ai ngờ khi màn đêm buông xuống, lúc chỉ ở một mình nàng mới thật sự day dứt, thống khổ, vẫn tự trách tại nàng mà ba nàng mới hy sinh, trách tại sao lúc đó nàng lại quá hèn hạ không nhích nổi một chân, trách tại sao hôm ấy nàng lại cùng Minh Hào Viễn đi chơi, có phải chỉ cần mua một cái bánh kem đơn giản, đem về nhà, chờ mẹ về, rồi cùng nhau thưởng thức có phải yên ổn hơn không??
Nỗi ân hận khôn siết cứ vậy mà kéo dài đến gần nửa đêm, Minh Yên cắn rứt tâm can, vẫn tự mình gặm nhấm nỗi đau trong bóng tối, nàng khóc đến sưng cả mắt, cổ họng khô khốc như mất nước mấy ngày, mặt mày tái nhợt, nhem nhuốc trông vô cùng thê thảm, nàng mệt, mệt đến mức hai mí mắt trĩu nặng tựa ngàn cân, mỗi lần không kiềm được mà chợp mắt, nàng lại nhớ về khoảnh khắc đó, nàng thấp thỏm đến quên ăn mất ngủ, nàng sợ phải đối diện với sự tra tấn tinh thần này, sợ phải đối diện với sự thật, rằng chính nàng đã hại chết Minh Hào Viễn.
Để rồi tiếng gõ cửa bổng nhiên nhịp nhàng vang lên, tạm thời kiềm hãm nỗi khổ tâm đang dày vò lấy Minh Yên đầu buổi đến giờ, nàng cứ ngỡ đó là Chu Lệ Tâm nên cố giữ im lặng, toan lừa bà nàng không có trong phòng, nhưng người gõ cửa rất kiên trì, đứng đó gần nửa tiếng hết gõ lại đập đùng đùng như muốn phá làng phá xóm vậy.
Mà đúng vậy thật.
Người nọ không gọi Minh Yên ra được liền dùng vũ lực, bằng một cách thần kì nào đó mà đằng ấy thành công phá nát tay gạt cửa, rồi thật mạnh đạp đổ xông vào khoảng không tối mịt trong phòng.
Một màn này diễn ra quá nhanh, Minh Yên choáng ngợp thất kinh chưa kịp phản ứng đã bị người kia hai tay siết chặt lấy, nàng hoảng loạn, kịch liệt giãy nảy muốn thoát ra, để rồi buộc phải câm nín khi chất giọng trầm thấp hơi gấp gáp của Minh Hồng Nhi vang lên trấn tĩnh:
- Sao em không đi giỗ đầu của ba em? Em có biết chị lo lắm không? Không thấy em chị mới chạy về đây, đập cửa đùng đùng vậy mà em không trả lời buộc chị phải phá cửa kiểm tra, cũng may là em bình an, chị biết em rất đau khổ nhưng làm ơn, đừng bao giờ biến mất như vậy nữa.
Minh Hồng Nhi càng nói càng ôm Minh Yên chặt hơn, giọng nghẹn ngào như sắp khóc, nàng thấy vậy cũng lạ thường đau lòng thay cho cô ấy, nàng không ngờ, rằng chính mình ở trong cái nhà này vẫn còn có người hết mực quan tâm, nàng xúc động không kiềm được mà oà khóc, đấy cũng là lần đầu tiên có người chịu thấu hiểu nỗi bất lực của nàng, thật sự.
Đợi Minh Yên bình tĩnh, Minh Hồng Nhi bắt đầu tặng quà sinh nhật cho nàng, cô ấy biết ngày sinh nhật của nàng chỉ tổ gợi lại những cảm xúc tội lỗi và tuyệt vọng từ ngày hôm ấy, nên Minh Hồng Nhi muốn trao tặng một món quà thật sự ý nghĩa, thứ mà khi nàng nghĩ về, nàng sẽ không còn cảm thấy tủi thân nữa, và đó không gì khác ngoài lời mời vào làm thêm tại tiệm bánh Thảo Nhi, cũng là mời Minh Yên vào nơi sẽ từng chút chữa lành vết thương tâm hồn ấy của nàng.
Minh Yên khi nghe được điều này thì mừng rỡ đến cực điểm, hai tay ôm chặt lấy Minh Hồng Nhi, nàng xúc động liền nứt nở mãi không thôi, cả một năm qua, nàng ngoài việc cố gắng học tập, đạt thứ hạng cao nhất, tích cực tham gia những phong trào trường tổ chức, tất thảy đều chỉ phục vụ cho một ước mơ xa vời, sự quan tâm của Chu Lệ Tâm.
Nhưng rồi thì sao?
Bà chưa từng một lời hỏi thăm thành tích học tập hay sức khoẻ của nàng, họp phụ huynh về cũng chẳng nói gì, nàng xin tiền thì bà chỉ để trên bàn ăn rồi đi làm, hoàn toàn không thèm để đứa con gái này vào mắt.
Nàng nhiều lúc ấm ức tự hỏi, rằng nàng có phải là đứa con chính bà sinh ra hay không?
Nếu không phải thì những nụ cười khi được người ngoài ngưỡng mộ kia là sao? Hay những lần bà hoãn lại công việc để đến bên nàng cười đùa là sao? Liệu có lần nào trong đó là thật không? Liệu đó chỉ là giả tạo?
Nàng muốn hỏi, nhưng khi đối diện với Chu Lệ Tâm thì cảm giác tội lỗi ngày hôm đó lập tức ùa về, khiến nàng chỉ biết cứng họng rồi ủy khuất bỏ cuộc.
Minh Yên khổ sở cố sống qua ngày với nỗi dằn vặt trong lòng, nhưng có lẽ những tháng ngày đau đớn ấy sẽ nhanh chóng chấm dứt, khi mà giờ đây, những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài trên gương mặt bình thản của Minh Yên, nàng vì kiệt sức mà thiết đi lúc nào chẳng hay, ngủ rất an tĩnh trong vòng tay của Minh Hồng Nhi, cũng là liều thuốc an thần của nàng sau này.
...
Một tuần sau cái hôm sinh nhật của Minh Yên, nàng cùng Minh Hồng Nhi đến sớm chuẩn bị mở cửa, cũng được gặp gỡ Trần Bình và Tình Lam, hai người họ lúc đầu ngạc nhiên, chóng thôi đã đem lòng thích thú với người em hết sức dễ bảo này, hoàn toàn trái ngược với Minh Hồng Nhi ồn ào hoạt náo.
Tiệm bánh ngọt Thảo Nhi chính thức khai trương, dáng vẻ ấm cúng xuất hiện giữa chốn đô thị nhộn nhịp hối hả nhanh chóng thu hút đám đông.
Minh Hồng Nhi làm và bổ sung bánh kịp thời, Trần Bình chạy đôn chạy đáo phục vụ bàn, Tình Lam phụ trách thu ngân, đồng thời hướng dẫn Minh Yên đang xách ghế đứng bên cạnh cách tính tiền.
Nàng rất nhanh đã thành thục, thái độ tiếp khách cũng khỏi phải chê, khách xếp thành hàng dài chờ thanh toán đáng ra phải bực dọc mất kiên nhẫn, nhưng lúc thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng thì tất cả đều phải hạ hoả, nét mặt không giấu nổi sự mong chờ đến lượt, từ đó lan truyền trong số ít khách hàng một tin đồn vẫn còn lưu lại tận ngày nay, rằng tiệm bánh Thảo Nhi có trưng bày một con búp bê vô giá, có sắc đẹp mị hoặc, vạn người u mê.
...
- Có vẻ hết khách rồi, ta dọn dẹp đi mọi người, em nữa Minh Yên, đừng có ngây người ở đó nữa mà mau thống kê lại số liệu đi.
Minh Hồng Nhi vừa treo lên bản hiệu đóng cửa vừa cười cười cao giọng, Minh Yên bị gọi về hồn phách thì có chút lúng túng, rồi cũng khẩn trương bắt tay vào điểm lại số lượng cũng như các loại bánh đã bán, tính giá rồi kiểm tiền, ổn rồi mới đưa danh sách cho Trần Bình nhập liệu điện tử, anh ấy vốn làm bên ngành kiểm duyệt phần mềm điện tử, rãnh rỗi mới vào đây làm bán thời gian.
Minh Yên xong việc liền kiệt sức mà vô lực ngồi lên chiếc ghế đơn sau lưng, nàng cúi xuống đấm bóp đôi chân mỏi nhừ, vài lọn tóc dài hơi cong ở đuôi thuận đà xoã xuống che mắt, rồi bổng nhiên lại bị vén ra sau tai làm nàng có hơi bất ngờ, khẽ thở phào nàng nhẹ giọng:
- Chị xong việc nhanh ghê, vậy đợi em đi thay đồ cái nha.
Minh Yên dứt lời liền rời ghế, nhanh chân chạy lên lầu, lướt qua Tình Lam đang thẩn thờ ngồi xổm ở đó, tay vén tóc nàng vẫn khựng lại giữa không trung, dường như nhận thấy bản thân thảm hại thế nào mà cô ấy chậm rãi thu tay về, bình thản đứng dậy cũng đúng lúc nàng vừa xuống tới nơi, rãi bước đến bên Tình Lam mà cầm cổ tay cô ấy kéo đi, đồng thời cao giọng thúc giục:
- Nhanh đi chị. Đã hơn mười giờ tối rồi.
Trong mắt Tình Lam giờ chỉ có hình bóng nhỏ nhắn của Minh Yên đang cực lực kéo tay cô ấy, Tình Lam "ùm" nhẹ một tiếng đã hiểu, rồi khoé miệng cô ấy khẽ cong lên mỉm cười, vừa viên mãn cũng vừa... Chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất