Nô Tài

Chương 5

Trước Sau
Trong phòng chỉ còn những lời đối thoại nhỏ nhẹ, ân cần đích mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền con thảo), truyền vào tai ta. Cuối dãy hành lang, thị hầu qua lại đều trộm nhìn ta, sau lại trộm che miệng cười. Ta tức giận đi từng bước từng bước, vừa đi vừa trừng mắt nhìn họ. Có cái gì đáng buồn cười? Ta hẳn là bị người người khinh khi! Tay chân bị trói nghiền, ta thống khổ nghĩ chẳng lẽ về sau đều như vậy? Không thể nào... Không có khoa trương như vậy chứ? Nghĩ đến ngày sau, ta không nén nỗi bi thương mà kêu lên ai oán, nhưng miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể ngô ngô kháng nghị.

Rốt cục, Vương phi cũng đi ra. Một đòan tùy tùng thị nữ nhắm mắt theo sau, ngạo nghễ, hiên ngang mang theo làn gió thơm trong phòng đoan trang đi ra. Tiểu vương gia đứng phía sau cung kính,ánh mắt cư nhiên nhất nhất hướng về phía ta. Lòng đột nhiên nhảy dựng. Hỗn đản! Người này có đôi mắt đào hoa làm cho ta như có dòng điện chạy qua người. Vương phi bước thong dong ngang qua ta thì bỗng nhiên ngừng lại. Phía sau nàng, đám thị nữ, cũng tự nhiên ngừng lại. Nhất thời, ta trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Tuy rằng những người nhìn ta bộ dạng không tồi, nhưng vẫn khiến ta cực độ khó chịu. Nhìn cái gì vậy? Ta hung hăng nhất nhất quay về phía họ trừng mắt, nhất là đối với Vương phi.

Vương phi lông mi hơi hơi nhảy dựng, kéo dài thanh âm nói: "Sanh nhi...." Tiểu vương gia trước mặt mẫu thân hắn trông thật thành thật, vội vàng đứng ở trước mặt, khoanh tay nói: "Hoàng ngạch nương, ta ở đây." Đôi mắt chính nghĩa đầy phẫn nộ của ta cùng ánh mắt Vương phi đột nhiên va chạm. Vương phi trỏ ngón tay thon dài, trắng muốt về phía ta nói: "Ngươi thích hồ nháo cùng mấy kẻ thân cận cũng được nhưng tên nô tài này lại không hiểu tôn ti, không phục làm kẻ hầu cận, ta nghĩ nên đánh một trận rồi đuổi ra khỏi đây." Tuy rằng lời này nói ra thực rất chướng tai nhưng lại thâm đắc lòng ta. Hình tượng Vương phi trong lòng ta lập tức trở nên phi thường cao quí. A, làn da Vương phi thật sự là tuyệt mĩ xinh đẹp. Ta bắt đầu mặt mày hớn hở, nghĩ về nhà thế nào cũng hướng mẹ mà khóc than kể lể...

"Này...." Tiểu vương gia chần chờ địa nhìn sang ta. Ta miệng ngô ngô thẳng kêu, liên tục gật đầu. Đánh đi đánh đi ta nguyện ý! Ta phải về nhà, ngươi đuổi ta đi!

"Hoàng ngạch nương, Ngọc Lang là cháu đích tôn của lão Hạ, ta nhìn rất vừa mắt nên cố ý mang về đây. Dù có không nghe lời cũng là do cuộc sống gia đình nô tài, đánh mấy đốn dạy dỗ một chút thì sẽ tốt thôi."

Tiểu vương gia tươi cười thật đáng sợ... "Sanh nhi biết phải xử trí ra sao, hoàng ngạch nương yên tâm."

Thật sự là tình thiên phích lịch, ta nhìn hắn mắt tóe lửa, đường về nhà vậy là bị chặt đứt tan tành.Ta trừng mắt, cằm cơ hồ rụng xuống đất. Người này chẳng những không thả ta đi, còn nói phải đánh mấy đốn. Ngươi dám đánh? Ta cắn ngươi!

Vương phi cười cười, xua tay nói: "Quên đi, hiện giờ ngươi là chủ nhân của Vương phủ, ta cũng không tiện xen vào. Cứ theo ý ngươi mà làm." Ta tội nghiệp cho chính mình, nhìn đoàn người của Vương phi rời đi. Kẻ không giúp đỡ chính nghĩa như nàng ta đích thị lão chủ chứa!

Hôm nay quả là gian nan. Dự cảm của ta thực chuẩn, tiểu Vương gia đưa tiễn Vương phi xong, liền tới tìm ta. Kỳ thật không cần tìm, ta vẫn bị trói ở cuối hành lang.

"Khó chịu sao?" Tiểu vương gia hì hì cười, trên cao cúi xuống nhìn ta. Ta hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu sang hướng khác.

Hắn bỗng nhiên nói phủ đầu: "Đúng rồi đúng rồi, ta quên ngươi còn thiếu một trận đòn, hiện tại có thể đem đi thực thi." Ta chợt quay đầu lại, trừng mắt, liếc hắn một cái trêu tức. Không khỏi tốn hơi thừa lời. Tên chủ tử chết tiệt dám trêu cợt nô tài!

"Không nên tức giận, ta thả ngươi ra." Hắn thân thủ, đem dây thừng trên người ta thực cởi bỏ.

Cơ thể vừa được tự do, lặp tức lôi miếng vải bịt miệng ra, ta có đầy ngập phẫn nộ phải phát tiết: "Vì cái gì không nghe Vương phi nói? Vương phi nói đuổi ta đi cơ mà!" Ta kêu to: "Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!"

Tiểu vương gia một bên giúp ta cởi những thứ khác, một bên chậm rãi nói: "Ngươi là nô tài, một ngày là nô tài, cả đời đều là nô tài của ta, có thể đi nơi nào?" Hắn lực lớn vô cùng, kéo ta thẳng vào thư phòng. "Đến đây, tiếp tục giúp ta bóp chân." Không hề nhìn đến ta đang nghiêm chỉnh kháng nghị cùng với tinh thần bất khuất, hắn ngông nghênh ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình.

Ta đứng ở đối diện, chăm chú theo dõi hắn."Không nghe lời, lại muốn bị đánh?" Hắn cư nhiên cười uy hiếp ta: "Quản giáo nô tài, khinh thì dùng trượng, nặng thì dùng roi, thật sự không nghe lời thì dùng sắt nung áp vào da thịt. Nhưng thật ra ta thích phạt bọn chúng quỳ trên đá nhọn dưới trời nắng kìa....."

Ta thoáng run run, tuy rằng ánh mắt vẫn bất khuất, nhưng chân thật ra đã phản bội ta từ lâu, ta lặng lẽ bước tới. Ít nhất tiểu vương gia lúc này cũng đã tự động tự giác đem chân đặt lên bàn, không đặt lên tảng thượng nữa.

Ta ngồi xuống, thành thật bắt đầu làm nô tài. Có một lúc trong lòng cân nhắc xem có nên bóp mạnh một chút để hắn về sau không dám cư xử tệ với ta nữa hay không.

"Đừng làm đau ta." Tiểu vương gia tiên phát chế nhân (ra tay trước để khống chế hành động của người khác), khẽ chớp chớp lông mi chậm rãi nói: "Ta đau, ngươi khẳng định hội càng đau." Hừ, đe dọa! Ánh mắt của hắn hảo thứ nhân, nhìn ta chăm chú làm cho da đầu ta run lên.



"Uy..." Ta cúi đầu nói thầm: "Ngươi có thể hay không không nhìn ta?"

Tiểu vương gia ở trên đỉnh đầu ta cười đến làm cho người ta nghiến răng tức giận: "Có tên nô tài nào lại như vậy không?"

Lại là nô tài nô tài... Chịu không nổi! Ta đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Không tồi, ta không phải hảo nô tài, chẳng lẽ ngươi chính là hảo chủ tử?" Nhất nhất kể hết tội trạng của hắn: "Ngươi đánh nô tài, khi dễ nô tài, đùa giỡn nô tài, đe dọa nô tài..." Lòng đầy căm phẫn đem những uất ức toàn bộ đổ ra hết; cằm bỗng nhiên bị nâng lên, giống như là bị dẫn dụ. Rõ ràng chỉ là cằm bị hắn nâng lên, cớ sao lại cảm thấy khó thở?"A..." Ta há to mồm, khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ thân thể tỏ vẻ bảo hắn buông ta ra. Một trận nhiệt khí phả vào mặt. Gương mặt tươi cười của tiểu Vương gia đột nhiên tới gần. Môi ta cư nhiên bị người ta hết cắn lại liếm.

Ta sửng sốt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Vốn miệng đang mở to, hiện tại trương đắc lớn hơn nữa, một đầu lưỡi ướt sũng thẳng tiến vào khoang miệng ta. Ta nghĩ khép miệng lại, cũng đã không còn kịp. Đầu lưỡi của Tiểu vương gia quả thực là đang đùa giỡn trong miệng của ta. Cảm giác tê dại ma mị vây chặt lấy thân thể, theo miệng lan tràn, cảm thấy như có con rắn nhỏ cựa quậy trong lòng bàn chân. Cơ hồ ngay cả chân đều mềm nhũn. Không, kỳ thật đã muốn mềm nhũn. Ta ngã vào trong lòng tiểu vương gia, ngực dựa vào tay hắn. Thời gian qua càng lúc càng chậm hơn, hoặc là càng lúc càng nhanh hơn. Ta không còn có thể phân định rõ ràng nữa. Chỉ thấy rõ tiểu vương gia đang cười. Lỗ tai cũng có cảm giác chẳng thể nghe thấy gì nữa. Cảm giác như ở trong mộng.

Rất lâu sau mới nghe thấy tiểu vương gia khẽ cười nhẹ: "Thoải mái đi?"

"Thoải mái....." Ta đần độn gật đầu, đột nhiên toàn thân đại chấn, nhảy lên cao ba trượng, kêu ầm lên: "Thoải mái cái quỷ!" Nhảy mạnh xuống đất khi chân đang mềm nhũn, ta nhào vào trong lòng tiểu vương gia, tức giận bỗng biến thành yêu thương ngọt ngào.

"Ngươi đùa giỡn ta!" -Ta cơ hồ phải khóc lớn lên.

Nếu ta là nữ nhân nhất định sẽ khóc lớn, hơn nữa phải bắt hắn lấy ta, sau đó cũng phải là một Vương phi có nha đầu theo hầu hạ, thấy không vừa mắt thì hô to: "Người đâu, mang ra ngoài đánh". Đáng tiếc ta không phải nữ nhân.

Tiểu vương gia thản nhiên nói: "Ta là chủ tử của ngươi, đừng nói hôn nhẹ, cho dù đem ngươi đánh chết, cũng là thiên kinh địa nghĩa (đạo trời đất)."

Hắn thật độc ác! Ta vội vàng giãy giụa, vùng khỏi ngực của hắn, bất đắc dĩ khí lực không bằng người.

Ta kêu to: "Ta không làm nô tài! Ta không làm nô tài!"

"Hảo hảo, không làm nô tài thì không làm nô tài." Tiểu vương gia vội nói. Ta lập tức thu thanh âm, nhìn kỹ hắn. Tên vô lại này liệu có tốt như vậy?

Ta thử nói: "Ngươi nói vậy, ta không phải nô tài. Ta phải về nhà." Tiểu vương gia cười lắc đầu: "Không làm nô tài, sẽ làm Ngọc Lang của ta để ta hôn."

Khốn kiếp!Lại đùa giỡn ta! Ta đưa chân đá hắn, bị hắn gạt ra.

Hắn ha hả cười. Tức chết, ta lại duỗi chân đá hắn một lần nữa. Bất ngờ, hắn ôm chặt lấy ta, đem ta kéo vào trong lòng ngực của hắn, thấp giọng nói: "Còn? Một chút tiến thối (có trước có sau=>người trên kẻ dưới) cũng đều không hiểu."

Sắc mặt lại bỗng nhiên khôi phục vẻ cao ngạo của kẻ tại thượng (bậc bề trên=>chủ tử),khiến người ta phải sợ hãi thật sự. Ta hoảng sợ, nhất thời phản ứng không kịp, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn.



Hắn lại cười, nụ cười làm cho đến băng tuyết cũng phải tan chảy: "Như vậy mới đúng, Ngọc Lang, Ngọc Lang, ngươi thật động lòng người mà." Sau đó lại là một trận hôn dài.

Ta thật sự oa oa khóc lớn: "Ngươi đùa giỡn ta...."

"Đúng đúng, ta đùa giỡn ngươi, đừng khóc đừng khóc. Ngọc Lang, ngươi như vậy không muốn làm nô tài, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp, được không?"

Ta lập tức thu tiếng khóc, hơn nữa quên chính mình còn ở trong lòng ngực của tiểu vương gia: "Biện pháp gì?"

"Làm bảo bối Ngọc Lang của ta."

Lại bắt đầu đùa giỡn! Ta hút khí, chuẩn bị lên tiếng khóc lớn. Đánh không lại trốn không thoát, khóc cũng có thể đi.

Tiểu vương gia thấy ta sắp khóc, vội vàng hét: "Ngươi làm tiểu bảo bối của ta, ta sẽ không bắt ngươi làm những việc của nô tài, không cần ngươi dập đầu, không cần ngươi giúp ta bóp chân, không cần ngươi bưng trà rót nước....." Hắn liệt kê rất nhiều ưu đãi, làm cho ta há to mồm.

"Còn có tiểu nha đầu hầu hạ ngươi chuyện ăn uống, thay đổi xiêm y,đem những thứ rách rưới trên người ngươi vứt đi hết..."

Hắn làm sao biết ta cảm thấy nhục nhã,chán ghét y phục của nô tài?

Ta liếm liếm môi, hỏi: "Như vậy là giống với chủ tử?"

Hắn cư nhiên bước đến, cũng liếm liếm môi của ta. Thật thoải mái nên ta cũng không cự tuyệt."Đối, quả thực cũng giống chủ tử. Được không?"

Cái đó còn phải hỏi? Ta ha ha cười, gật đầu liên tục: "Hảo! Hảo! Đương nhiên hảo!"

"Bất quá làm bảo bối của ta cũng có điều kiện." Cằm của ta một lần nữa giống như sắp rụng: "Cái gì? Còn có điều kiện?" Thanh âm bắt đầu biến điệu, có thể nghĩ điều kiện nhất định thực hà khắc.

Tiểu vương gia này từ đầu tới đuôi căn bản là không phải cái thứ tốt!"Đương nhiên là có điều kiện. Điều kiện chính là..... Mười ngày, không không, năm ngày bỏ ra một ngày, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, vô luận ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều phải nghe lời."

"Kia không phải là làm nô tài?"

"Chính là, năm ngày thì bốn ngày làm chủ tử, một ngày làm nô tài, như vậy so với mỗi ngày đều làm nô tài thì tốt hơn, đúng hay không?" Tiểu vương gia gương mặt đầy vẻ mê hoặc.

Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng là quá tốt rồi.

"Đối!" Ta gật đầu. Đem mình cấp bán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau