Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 37

Trước Sau
Diệp An giật giật môi, nhìn thằng nhỏ, muốn nói gì đó, lại nhất thời không biết phải nói gì.

Một hồi lâu sau, y mới vươn tay, nhận nắm đậu đỏ trong lòng bàn tay thằng nhỏ, sau đó nhẹ giọng nói một câu, "Cảm ơn."

Giọng y khàn khàn, dẫn theo giọng mũi nghèn nghẹt, nghe vào tai khiến người đau lòng không thôi.

Gió dần dần ngừng lại, âm thanh xung quanh dường như trong nháy mắt đều tiêu thất, đứa nhỏ có chút vụng về nâng tay, xoa xoa khóe mắt Diệp An, nói với y, "Đừng khóc."

Trong lòng bàn tay phải Diệp An là nắm đậu đỏ nhận từ tay nhóc kia, y cúi đầu, rốt cuộc không khóc nữa, hai đứa nhỏ cứ như vậy mặt đối mặt ngồi xổm trên mặt đất, trầm mặc, cái gì cũng không nói.

Thấy Diệp An mãi không nói chuyện, thằng nhóc có chút tò mò đánh giá y, nhưng cái gì cũng không dám làm.

Tận đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, Diệp An mới đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu, hai đùi y đã tê rần, bất quá y cũng chỉ hơi nhăn mặt một chút xíu thôi, rồi lại lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu.

Cúi đầu liếc nhìn thằng nhỏ, khua khua tay trước mặt nó, "Tui phải về đây."

Ánh hoàng hôn chiếu từ sau lưng y lại, khiến bóng y phủ lên đầu thằng nhỏ, thằng nhỏ còn ngồi dưới đất, nó ngửa đầu nhìn Diệp An, trong mắt một mảnh mê mang, như không hiểu Diệp An nói cái gì.

"Tạm biệt." Khóe miệng Diệp An hơi cong lên, đây là lần đầu tiên y cười kể từ khi ông nội mất tới giờ, bất quá nụ cười này chỉ thoáng qua trong giây lát, rất nhanh đã biến mất không còn chút gì, y cũng xoay người rời khỏi.

Y đi rồi, thằng nhỏ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nghiêng đầu, nhìn theo hướng y rời đi, nhìn bóng dáng y khuất dần khỏi tầm mắt.

Thẳng đến khi rốt cuộc không còn trông thấy nữa, thằng nhỏ mới đứng dậy, chạy về phía cây hòe, đứng dưới tán cây, không nhúc nhích.

May mà trước khi ông nội qua đời đã dạy Diệp An không ít thứ, y có thể tự nhóm lửa, thổi cơm, ít nhất cũng không đến mức khiến cho mình bị đói chết.

Mà mấy ngày kế tiếp, mỗi lần ra ngoài Diệp An đều trông thấy thằng nhóc kia dưới tán cây hòe, thật giống như nó vẫn luôn ở đó, chưa từng rời đi.

Thấy y đến, thằng nhóc sẽ cười với y một chút, nhưng cái gì cũng không nói.

Diệp An cũng sẽ cười đáp lại nó, bất quá có đôi khi y cảm thấy rất kỳ lạ, không biết vì sao dường như mọi người đều không nhìn thấy thằng nhóc kia, hoặc cũng có thể có thấy, nhưng lại vờ như không nhìn thấy chăng.

Thế nhưng không quan trọng, một thời gian sau, Diệp An dẫn thằng nhóc kia về nhà, kể từ đó, nhà bọn họ liền có hai người.

Không một ai biết thằng nhóc kia là từ đầu đến, nó có vẻ hơi ngốc, thậm chí đến cả tên họ cũng không có, nói lại không sõi, chỉ biết có mấy câu, nhưng không quan hệ, nó không biết, Diệp An có thể dạy, hai đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau cũng rất tốt.

Tên thằng nhỏ là do Diệp An đặt.

Diệp Minh Xuyên.



Diệp An cho nó theo họ mình, lại đặt tên cho nó. Lúc đó y mới chỉ học được vài chữ từ chỗ ông nội, trong số những chữ ít ỏi mình biết, y chọn ra hai chữ có ý nghĩa không tồi dùng làm tên cho thằng nhỏ.

Minh trong ngày mai, Xuyên trong dòng sông.

Diệp Minh Xuyên....

Theo lý, Diệp Minh Xuyên cái gì cũng không biết, Diệp An thì còn quá nhỏ, muốn chiếu cố nó hẳn phải tốn không ít tâm tư, nhưng thực tế, trong hai người họ, là ai chiếu cố ai cũng không thể nói rõ ràng ra được.

Diệp Minh Xuyên không phải con người, chuyện này Diệp An sớm đã biết, tỷ như lúc trước Diệp Minh Xuyên đứng dưới tán cây hòe, người trong thôn quả thực không nhìn thấy nó, thậm chí nó theo Diệp An về nhà được vài ngày, người trong thôn vẫn như trước không trông thấy. Mỗi lần bọn họ thấy Diệp An nói chuyện với không khí, đều cho rằng đứa nhỏ này chịu kích thích quá lớn, nên phát điên rồi.

Sau đó, Diệp An có hỏi qua Minh Xuyên, nhưng trên mặt Diệp Minh Xuyên lại một mảnh mơ hồ, nó cũng như Diệp An, không biết vì sao người khác không trông thấy mình.

Bất quá kể từ ngày đó, người trong thôn lại thấy được Diệp Minh Xuyên, họ thậm chí còn tới hỏi Diệp An đứa nhỏ này là từ đâu đến, Diệp An chỉ nói nó là em trai mình, về phần những cái khác, y không rành nói dối, cũng không biết phải giải thích với mọi người trong thôn như thế nào.

May là họ cũng không truy vấn, về phần sau đó họ có bàn tán gì sau lưng không, hai đứa nó không biết, cũng không để ý.

Y chỉ cần biết nó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình là đủ rồi.

Y không sợ cô độc, y chỉ sợ khi đã quen có người bầu bạn rồi, lại phải quay trở về cảnh cô độc thôi.

Người trong thôn tuy không muốn nhận nuôi Diệp An, nhưng thi thoảng cũng sẽ tốt bụng tiếp tế cho hai đứa nhỏ một chút, nhưng chúng cũng không thể chỉ dựa vào tiếp tế của người trong thôn mà sống qua ngày được.

Trước khi mất, ông nội có để lại cho Diệp An mấy chục đồng, chỗ tiền này vốn dĩ cũng đủ cho Diệp An chi tiêu một khoảng thời gian, nhưng bây giờ y không chỉ có một mình, mà đã có thêm một Diệp Minh Xuyên, muốn tiêu cái gì cũng càng phải thận trọng hơn.

Thế nhưng tụi nó cần phải ăn cơm, cần phải đến trường, những cái này muốn cắt giảm cũng không cắt giảm được.

Chờ tụi nó lớn thêm một chút, vì nuôi sống chính mình, chỉ có thể mỗi ngày sau khi tan học đeo theo cái gùi nhỏ đựng đầy đá xuống dưới núi, bán cho mấy người sống ở chân núi, mỗi ngày đi mấy chuyến cũng kiếm được vài mao tiền, tích lũy lâu ngày cũng để được một khoản không nhỏ.

Bất quá thể lực của Diệp An không so được với Diệp Minh Xuyên, lại thêm tuổi y còn nhỏ, đi chưa được mấy bước đã phải dừng lại nghỉ ngơi. Diệp Minh Xuyên nhận ra, chạy tới chỗ Diệp An, hôn một cái thật mạnh lên má trái y. Diệp An sửng sốt, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Diệp Minh Xuyên hơi cúi đầu nhìn Diệp An, mắt nó trong vắt, sáng ngời, bên trong như cất chứa ngàn vạn vì tinh tú, rất đẹp.

Diệp Minh Xuyên không cảm thấy việc mình vừa làm có gì không ổn, còn một bộ thực thỏa mãn, ngốc ngốc nở nụ cười, nói với Diệp An, "Tử Dao trong phim chính là làm như vậy nha, chỉ cần cô ấy làm vậy với Mạnh Dịch Thiên, Mạnh Dịch Thiên sẽ lập tức khỏe lại."

Diệp An biết Diệp Minh Xuyên đang nói đến cái gì, không lâu trước đây, có người mang máy chiếu đến thôn chiếu phim điện ảnh, Tử Dao là nữ chính trong bộ phim đó, còn Mạnh Dịch Thiên là nam chính. Lúc Mạnh Dịch Thiên bị thương sẽ quấn lấy Tử Dao, mà Tử Dao thì lần nào cũng xấu hổ hôn hôn trán hắn, sau đó Mạnh Dịch Thiên lập tức cười rộ lên, nắm lấy tay Tử Dao, nói mình đã khỏe lại rồi.

Diệp An tuy thoạt nhìn còn nhỏ hơn Diệp Minh Xuyên một chút, nhưng y trời sinh trưởng thành sớm, những thứ Diệp Minh Xuyên không rõ, y đều hiểu cả. Những thứ thật thật giả giả trên phim y cũng có thể phân biệt được rõ ràng, bất quá dù vậy cũng chẳng sao.

Diệp Minh Xuyên cao hơn một chút so với Diệp An, có vẻ nó thực thích hành động vừa rồi, lần này đổi chỗ, cúi đầu hôn đánh chóc một cái lên môi Diệp An, sau đó vòng ra sau lưng y, nhấc cái gùi đựng đầy đá tảng trên lưng y xuống, nghiêng đầu, hai mắt cong cong nói, "Tiểu An, để tớ cõng cho."



Diệp Minh Xuyên cõng một gùi trên lưng, một gùi cầm trên tay, lại vẫn có thể nhảy nhót đi ở đằng trước.

Diệp An theo sau nó, tuy biết Diệp Minh Xuyên sẽ không cảm thấy mệt, nhưng vẫn không đành lòng, chạy vài bước đuổi kịp nó, vươn tay cùng nó nâng gùi.

Ánh mặt trời đỏ rực len qua tầng tầng lá cây chiếu xuống loang lổ, hai bóng dáng nho nhỏ vai kề vai đi xuống núi.

Ánh hoàng hôn kéo bóng tụi nó thật dài sau lưng.

Đoạn ký ức vốn phải thực thống khổ, nhưng vì có người ở bên, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Bất quá bây giờ tất cả chỉ còn là giấc mộng, hai người vẫn không thể cùng nhau đến cuối cùng.

- ---

Lúc Đường Dật tỉnh dậy mới là ba giờ sáng, y ngồi ngẩn người trên giường, hồi lâu cũng không có động tác.

Xung quanh vo ve tiếng muỗi kêu, bây giờ đã là giữa mùa hè, Đường Dật lại vẫn cảm thấy cả người lạnh run, y cuốn chăn bọc kín người mình, mắt mở to nhìn trần nhà tối đen, không biết nghĩ gì, cứ thế đến tận sáu giờ hơn.

Y rời giường, đánh răng rửa mặt, uống một cốc sữa đậu nành, đơn giản sửa soạn một chút, sau đó ra bến xe, bắt xe khách đi tới mấy sơn thôn ở ngoại thành thành phố H.

Trên xe, Đường Dật ngồi cạnh một cô gái trẻ, cô gái đeo tai nghe, ngả người lên lưng ghế, nhắm mắt lại, một lát sau, Đường Dật nghe được từ miệng cô gái vang lên tiếng ngâm khe khẽ, "Sớm biết tất cả sẽ trở thành giấc mộng như thế này, em đã chẳng đem tình yêu đặt vào nơi anh...."

Đường Dật tựa đầu lên cửa sổ, nhắm mắt, trong lòng một mảnh trầm tĩnh.

.....

Hai ngày sau, y trở lại thành phố S, những sơn thôn ở ngoại thành thành phố H y hầu như đều đã đi qua, bây giờ kinh tế phát triển, không ít nơi đều đang thực hiện đô thị hóa, thế nên không có bao nhiêu người nguyện ý bán nhà, cho dù có người muốn bán thì giá đưa ra cũng rất cao, chút tiền Đường Dật có trong tay căn bản không đủ.

Đường Dật về đến nhà không bao lâu thì Phùng Chính Luân gọi điện tới nói ba ngày nữa "Ngàn dặm tuyết trắng" sẽ khởi động máy, để Đường Dật chuẩn bị một chút.

Thực ra cũng có cái gì mà chuẩn bị đâu chứ? Kịch bản thì Đường Dật đã xem rồi, chỉ còn thiếu nước thuộc lòng lời thoại nữa thôi.

Phùng Chính Luân cúp máy không bao lâu thì gửi danh sách diễn viên qua cho Đường Dật, những cái tên trong danh sách này phần lớn Đường Dật không biết.

Cho đến khi y thấy được một cái tên – Diệp Minh Xuyên.

Y thực không ngờ, người Phùng Chính Luân tìm tới diễn vai Lận vương lại là Diệp Minh Xuyên, càng không ngờ Diệp Minh Xuyên thế mà lại đồng ý.

Bất quá, như vậy cũng có liên quan gì tới y đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau