Chương 55
"Trở lại...." Đường Dật nằm trong lòng Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt ánh lên tia sáng nhàn nhạt, rất giống ánh sáng phát ra từ nửa viên yêu châu Diệp Minh Xuyên đang cầm trong tay.
Trong bóng đêm, đôi mắt ấy phảng phất như nhiễm lên một tầng hơi nước, y nhìn Diệp Minh Xuyên, nửa ngày cũng không chớp mắt, không biết có phải là đã nhận ra người trước mắt hay không.
Diệp Minh Xuyên không dám nói tiếng nào, hắn biết Đường Dật có lẽ chỉ đang nói mớ thôi, nhưng lại chẳng biết rốt cuộc phải làm sao mới an ủi được y, chỉ có thể siết chặt hơn cánh tay, để y dựa sát vào trong lòng mình.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng bạc trải dài trên sườn núi, soi tỏ gốc cây không biết tên độc nhất ở đó, mỗi lần cơn gió đêm thổi qua, lại làm lay động bóng cây in trên khu đất trống trải. Một lát sau, Đường Dật quay đầu, dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, âm u mở miệng, "Tôi biết cậu ấy đã trở lại, nhưng vậy thì sao chứ?"
Diệp Minh Xuyên khựng lại, huyết sắc trên mặt toàn bộ biến mất sạch, hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Đường Dật thế nào, đúng thế, hắn đã trở lại, nhưng vậy thì sao?
Hắn vẫn không thể cứu được Diệp An, không những thế, hắn thậm chí còn để vụt mất cơ hội duy nhất được gặp y. Gần đây hắn thường xuyên có cảm giác là mình hại chết Diệp An. Nếu không có hắn, đứa nhỏ trong câu chuyện xưa kia chắc hẳn vẫn đang ở lại thôn nhỏ này, giống như mỗi một người nơi đây chậm rãi lớn lên, bình thản trải qua một đời, mà không phải dùng gần hết đời người để chạy quanh tìm kiếm một người như vậy.
Trong hoảng hốt, hắn giống như nghe được có tiếng hát từ bên ngoài vọng lại, lúc xa lúc gần, như là từ một miền hư ảo nào đó, vừa xuất hiện đã lại biến mất vào hư vô.
"Hahah.... Hahahah...." Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Đường Dật, tiếng cười thê lương lại tuyệt vọng, khiến người không đành lòng nghe thêm.
"Tiểu An, cậu ta đã trở lại." Thế nên đừng như vậy nữa, có được không?
"Cậu ấy đã trở lại sao?" Câu này Đường Dật hỏi Diệp Minh Xuyên, nhưng lại giống như đang hỏi chính y. Y quay đầu lại, đối diện Diệp Minh Xuyên, chầm chậm nói tiếp, "Tiểu Xuyên của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nữa."
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nhìn người thanh niên u buồn tuyệt vọng trong lòng mình. Vươn tay gạt đi lọn tóc bị mồ hồi thấm ướt sũng trên trán Đường Dật, trong mắt Diệp Minh Xuyên lộ ra vẻ do dự, người trong lòng hắn lúc này đến cùng là ai đây? Là chấp niệm của Diệp An, hay là Tiểu An đã dành cả một đời người tìm kiếm hắn kia, Diệp Minh Xuyên không thể phân rõ được, hoặc cũng có thể, với một kẻ đã không còn đoạn ký ức kia như hắn mà nói, dù là Diệp An hay Đường Dật, cũng đều giống nhau.
Đường Dật không để ý đến động tác của Diệp Minh Xuyên, y ngửa đầu, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhếch môi, hỏi, "Tôi rốt cuộc còn chờ đợi cái gì nữa chứ...."
Mang theo trong câu nói ấy là tiếng thở dài buồn bã, tiếng thở dài ấy vang vọng trong căn phòng trống, biến thành lớp sương mù dày đặc thổi cũng không đi, bao vây lấy Diệp Minh Xuyên, khiến hắn đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Diệp Minh Xuyên không còn tâm tình nghĩ đến cái gì khác, chỉ có thể một lần lại một lần an ủi người trong lòng, "Tiểu An, tôi đã trở về, không cần phải chờ nữa, không cần phải chờ nữa đâu."
Đường Dật nghe được lập tức an tĩnh xuống, đến lúc Diệp Minh Xuyên cho rằng y đã ngủ lại, y đột nhiên hướng về phía Diệp Minh Xuyên lớn tiếng kêu, "Anh không phải cậu ấy." Trong bóng đêm, mắt y trợn trừng đến muốn nứt, như một con thú bị vây đến đường cùng, bị cắt đi móng vuốt sắc bén, chỉ có thể dùng tiếng gào thét để biểu đạt tuyệt vọng cùng phẫn nộ của mình, "Anh không phải cậu ấy! Anh không phải cậu ấy...."
Diệp Minh Xuyên phong bế thanh âm trong phòng lại, để tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mấy người Phùng Chính Luân, rồi ôm chặt lấy Đường Dật, một chút cũng không phiền mà lặp đi lặp lại với người đã phát điên trong lòng, "Tôi là Tiểu Xuyên mà, tôi đã về rồi, Tiểu An."
Đường Dật ở trong lòng Diệp Minh Xuyên giãy dụa thật lâu, cuối cùng dường như nghe được lời Diệp Minh Xuyên nói, y mới thấp giọng xuống, thì thào, "Tiểu Xuyên của tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa...."
"Cậu ta trở lại rồi mà, Tiểu An...." Diệp Minh Xuyên nghẹn giọng nói, hốc mắt nóng bừng, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt chảy ra.
Đột nhiên, Đường Dật mạnh ngẩng đầu, không chút lưu tình cắn lên cánh tay lộ ra ngoài áo của Diệp Minh Xuyên, máu lập tức từ chỗ vết cắn chảy ra, nhưng Diệp Minh Xuyên không cảm thấy đau. Hắn nâng tay còn lại lên, nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt dọc sống lưng Đường Dật, như đang dỗ dành đứa trẻ vì lạc đường mà khóc lóc vậy.
Mùi máu tươi tản ra khắp miệng Đường Dật, một lúc sau, khi miếng thịt trên cánh tay Diệp Minh Xuyên sắp bị cắn đứt ra, y mới buông lỏng khớp hàm, ngả đầu về phía sau, vừa vặn oa trong ngực Diệp Minh Xuyên.
Y ngẩng đầu, nhìn Diệp Minh Xuyên, dường như muốn cười với hắn một cái, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn không nhấc lên được, y hỏi, "Diệp Minh Xuyên, cậu còn trở về làm gì?"
Cậu còn trở về làm gì? Để cho tôi biết người tôi cả đời tìm kiếm đã quên mất tôi, đã thích một người khác rồi sao.
Nếu như vậy thì tôi thà chưa từng gặp được cậu, y bi ai nghĩ.
Trước khi chết, y đã tìm được Tiểu Xuyên của mình, cũng biết Tiểu Xuyên không cần có y bên cạnh vẫn có thể sống rất tốt, y tưởng rằng như vậy có thể khiến mình thỏa mãn, nhưng hóa ra, y lại vẫn rất để ý.
Bất quá, thế thì sao chứ?
Đường Dật hạ mắt, tia sáng mờ nhạt trong mắt cũng chầm chậm lui tán, không bao lâu sau, có lẽ vì mệt mỏi quá độ, y nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, thật giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, thần sắc thản nhiên, cẩn thận đặt môi lên trán Đường Dật, sau đó ghé sát tai y, trầm giọng nói, "Tôi về để tìm cậu, Tiểu An...."
Chỉ là nói xong câu này, chính Diệp Minh Xuyên lại nhịn không được bật cười, nhưng còn chưa chờ khóe miệng nhếch lên hết, nước mắt đã rơi xuống trước. Giọt nước ấy trượt theo sườn mặt hắn, rơi xuống khóe môi Đường Dật.
Hắn vươn tay, lau đi giọt nước vương trên môi Đường Dật, hắn nói mình trở về là để tìm y, nhưng sự thực là suốt mười mấy năm tồn tại trên nhân thế qua, hắn ngay đến tên của y cũng nhớ không nổi, hắn lấy đâu ra mặt mũi mà nói như thế đây.
"Tiểu An, xin lỗi, xin lỗi...."
Xin lỗi là hai chữ vô dụng nhất trên đời này, nhưng lại là hai chữ duy nhất hắn có thể nói với y lúc này.
Một đêm này, Diệp Minh Xuyên làm sao cũng không thể dỗ mình vào giấc ngủ, hắn cứ quỳ bên cạnh Đường Dật như thế, vươn tay, một lần lại một lần dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét gương mặt Đường Dật.
Hắn cầm máu cho vết thương trên cánh tay, sau đó không quan tâm tới nó nữa. Nơi ấy sau này sẽ để lại một vết sẹo, hắn biết, nhưng cũng không cảm thấy xấu xí. Hắn nâng cánh tay lên, cúi đầu, đặt xuống đó một nụ hôn.
Hắn nghĩ, bằng bất cứ giá nào, mình cũng nhất định phải nhớ ra Diệp An.
Nếu không, ngay đến chính bản thân hắn cũng không thể tìm được lý do thuyết phục mình giữ y lại mất.
Người Diệp An muốn, là Tiểu Xuyên đã cùng y lớn lên, cùng y trải qua những năm tháng vất vả ấy, chứ không phải hắn, không phải Diệp Minh Xuyên cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ biết làm y thương tâm tuyệt vọng.
- ----
Sáng hôm sau, Đường Dật tỉnh lại, vừa nghiêng đầu đã thấy Diệp Minh Xuyên nằm nghiêng bên cạnh, quay mặt về phía mình.
Y đã không còn nhớ những chuyện xảy ra đêm hôm qua. Y nheo mắt, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, thời gian trong nháy mắt này dường như ngừng lại, sau đó bắt đầu quay ngược về đến rất lâu rất lâu trước kia, cũng tại nơi này, cũng những con người ấy, cuộn mình vào nhau trong căn phòng rách nát say ngủ.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, mọi thứ lại quay về như cũ.
Diệp Minh Xuyên như cảm nhận được gì đó, mi mắt giật giật, sau đó mở ra, vừa vặn đối diện ánh mắt Đường Dật. Khóe miệng hắn đầu tiên là cong lên, rồi hoàn toàn không theo khống chế của đại não nói ra câu nói đầu tiên của ngày hôm nay, "Buổi sáng tốt lành, Tiểu An."
Đường Dật sửng sốt, thật lâu sau mới đáp lại Diệp Minh Xuyên, "Chào buổi sáng."
Y nói xong liền ngồi dậy, gấp gọn chăn gối của mình, mặc áo khoác, xuống giường. Diệp Minh Xuyên theo sát phía sau y, cùng y ra ngoài rửa mặt, ăn sáng.
Đợi xong xuôi tất cả, công việc ngày hôm nay liền chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên mấy người lớn tuổi trong thôn thấy có người đến quay phim, vì thế đều mang theo ghế xếp thành một vòng xung quanh, một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm, một bên tò mò nhìn bọn họ.
Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên thay xong trang phục diễn, Phùng Chính Luân cũng sắp xếp xong vị trí máy quay, cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay liền bắt đầu.
Trong căn phòng đơn sơ, chỉ có một bàn một giường, trên bàn bày một ấm trà, trên giường là một thanh niên trẻ một thân cẩm y hoa phục đang nằm, Phất Phi mặc áo vải màu xám ngồi ở bên giường. Người trên giường đến hôm nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Phất Phi lẳng lặng thở dài, biết quyết định cứu Lận vương điện hạ này của mình không hề sáng suốt, thế nhưng nếu như không cứu hắn, có lẽ cả đời này mình cũng chẳng thể an lòng được.
Đoán chừng người trên giường sắp tỉnh, Phất Phi đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh lấy thuốc.
Mà Phất Phi vừa đứng lên đi lấy thuốc, Lận vương liền tỉnh lại. Hắn mở to mắt, nhưng lại chỉ thấy được một mảnh tối đen. Hắn ổn định tâm thần, đột nhiên nghe được từ ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, là tiếng cửa phòng bị người đẩy ra.
Phất Phi thấy Lận vương đã ngồi dậy, lại cái gì cũng không nói, chỉ bưng bát thuốc trong tay đến trước mặt Lận vương. Lận vương vươn tay, túm lấy cổ tay người đối diện, da thịt trên cổ tay kia lành lạnh, trơn mịn, khiến Tần Trường Nghiêu có chút ngượng ngùng thu tay lại.
"Mắt của ta?" Hắn hỏi Phất Phi.
Phất Phi vì không muốn để Tần Trường Nghiêu nhận ra mình, đầu tiên hạ độc khiến mắt hắn nhìn không được, lại giả vờ mình là người câm, thế nên lúc này đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Tần Trường Nghiêu.
Thật lâu cũng không nghe đối phương trả lời, Tần Trường Nghiêu nghiêng dầu, "Ngươi không nói được?"
Phất Phi vẫn như trước không nói gì, chỉ đặt bát thuốc trên tay vào tay Tần Trường Nghiêu.
Tần Trường Nghiêu nhận lấy bát thuốc, không nói gì nữa. Có lẽ đối phương thật là người câm, hoặc cũng có thể chỉ là không muốn tiết lộ thân phận, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không tiện hỏi tiếp, dẫu sao mặc kệ thân phận đối phương là gì, hôm nay coi như cũng đã cứu mình một mạng.
Huống chi tình huống lúc này hắn rõ ràng là cá nằm trên thớt của người ta.
"Đa tạ." Một hơi cạn sạch bát thuốc trong tay, Tần Trường Nghiêu đột nhiên lại nhảy xuống giường.
Bất quá bởi vì thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, vừa chạm chân xuống đất, cả người hắn đã nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng ngã lên người Phất Phi, hai tay chống lên ngực y. Phất Phi sợ hắn ngã, vòng tay đỡ hai bên hông hắn, nhưng vẫn không mở miệng nói tiếng nào.
Sự cố này, ít nhất cũng khiến Tần Trường Nghiêu biết được người cứu mình là một nam tử. Hắn thu lại cánh tay đang chống trên ngực Phất Phi, vất vả dựng thẳng thân thể.
Tần Trường Nghiêu thế mớibiết lúc này mình yếu ớt đến trình độ nào. Hắn đỏ bừng mặt, nói với nam tử trướcmặt, "Cái kia, ta muốn đi nhà xí...."
Trong bóng đêm, đôi mắt ấy phảng phất như nhiễm lên một tầng hơi nước, y nhìn Diệp Minh Xuyên, nửa ngày cũng không chớp mắt, không biết có phải là đã nhận ra người trước mắt hay không.
Diệp Minh Xuyên không dám nói tiếng nào, hắn biết Đường Dật có lẽ chỉ đang nói mớ thôi, nhưng lại chẳng biết rốt cuộc phải làm sao mới an ủi được y, chỉ có thể siết chặt hơn cánh tay, để y dựa sát vào trong lòng mình.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng bạc trải dài trên sườn núi, soi tỏ gốc cây không biết tên độc nhất ở đó, mỗi lần cơn gió đêm thổi qua, lại làm lay động bóng cây in trên khu đất trống trải. Một lát sau, Đường Dật quay đầu, dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, âm u mở miệng, "Tôi biết cậu ấy đã trở lại, nhưng vậy thì sao chứ?"
Diệp Minh Xuyên khựng lại, huyết sắc trên mặt toàn bộ biến mất sạch, hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Đường Dật thế nào, đúng thế, hắn đã trở lại, nhưng vậy thì sao?
Hắn vẫn không thể cứu được Diệp An, không những thế, hắn thậm chí còn để vụt mất cơ hội duy nhất được gặp y. Gần đây hắn thường xuyên có cảm giác là mình hại chết Diệp An. Nếu không có hắn, đứa nhỏ trong câu chuyện xưa kia chắc hẳn vẫn đang ở lại thôn nhỏ này, giống như mỗi một người nơi đây chậm rãi lớn lên, bình thản trải qua một đời, mà không phải dùng gần hết đời người để chạy quanh tìm kiếm một người như vậy.
Trong hoảng hốt, hắn giống như nghe được có tiếng hát từ bên ngoài vọng lại, lúc xa lúc gần, như là từ một miền hư ảo nào đó, vừa xuất hiện đã lại biến mất vào hư vô.
"Hahah.... Hahahah...." Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Đường Dật, tiếng cười thê lương lại tuyệt vọng, khiến người không đành lòng nghe thêm.
"Tiểu An, cậu ta đã trở lại." Thế nên đừng như vậy nữa, có được không?
"Cậu ấy đã trở lại sao?" Câu này Đường Dật hỏi Diệp Minh Xuyên, nhưng lại giống như đang hỏi chính y. Y quay đầu lại, đối diện Diệp Minh Xuyên, chầm chậm nói tiếp, "Tiểu Xuyên của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nữa."
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nhìn người thanh niên u buồn tuyệt vọng trong lòng mình. Vươn tay gạt đi lọn tóc bị mồ hồi thấm ướt sũng trên trán Đường Dật, trong mắt Diệp Minh Xuyên lộ ra vẻ do dự, người trong lòng hắn lúc này đến cùng là ai đây? Là chấp niệm của Diệp An, hay là Tiểu An đã dành cả một đời người tìm kiếm hắn kia, Diệp Minh Xuyên không thể phân rõ được, hoặc cũng có thể, với một kẻ đã không còn đoạn ký ức kia như hắn mà nói, dù là Diệp An hay Đường Dật, cũng đều giống nhau.
Đường Dật không để ý đến động tác của Diệp Minh Xuyên, y ngửa đầu, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhếch môi, hỏi, "Tôi rốt cuộc còn chờ đợi cái gì nữa chứ...."
Mang theo trong câu nói ấy là tiếng thở dài buồn bã, tiếng thở dài ấy vang vọng trong căn phòng trống, biến thành lớp sương mù dày đặc thổi cũng không đi, bao vây lấy Diệp Minh Xuyên, khiến hắn đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Diệp Minh Xuyên không còn tâm tình nghĩ đến cái gì khác, chỉ có thể một lần lại một lần an ủi người trong lòng, "Tiểu An, tôi đã trở về, không cần phải chờ nữa, không cần phải chờ nữa đâu."
Đường Dật nghe được lập tức an tĩnh xuống, đến lúc Diệp Minh Xuyên cho rằng y đã ngủ lại, y đột nhiên hướng về phía Diệp Minh Xuyên lớn tiếng kêu, "Anh không phải cậu ấy." Trong bóng đêm, mắt y trợn trừng đến muốn nứt, như một con thú bị vây đến đường cùng, bị cắt đi móng vuốt sắc bén, chỉ có thể dùng tiếng gào thét để biểu đạt tuyệt vọng cùng phẫn nộ của mình, "Anh không phải cậu ấy! Anh không phải cậu ấy...."
Diệp Minh Xuyên phong bế thanh âm trong phòng lại, để tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mấy người Phùng Chính Luân, rồi ôm chặt lấy Đường Dật, một chút cũng không phiền mà lặp đi lặp lại với người đã phát điên trong lòng, "Tôi là Tiểu Xuyên mà, tôi đã về rồi, Tiểu An."
Đường Dật ở trong lòng Diệp Minh Xuyên giãy dụa thật lâu, cuối cùng dường như nghe được lời Diệp Minh Xuyên nói, y mới thấp giọng xuống, thì thào, "Tiểu Xuyên của tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa...."
"Cậu ta trở lại rồi mà, Tiểu An...." Diệp Minh Xuyên nghẹn giọng nói, hốc mắt nóng bừng, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt chảy ra.
Đột nhiên, Đường Dật mạnh ngẩng đầu, không chút lưu tình cắn lên cánh tay lộ ra ngoài áo của Diệp Minh Xuyên, máu lập tức từ chỗ vết cắn chảy ra, nhưng Diệp Minh Xuyên không cảm thấy đau. Hắn nâng tay còn lại lên, nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt dọc sống lưng Đường Dật, như đang dỗ dành đứa trẻ vì lạc đường mà khóc lóc vậy.
Mùi máu tươi tản ra khắp miệng Đường Dật, một lúc sau, khi miếng thịt trên cánh tay Diệp Minh Xuyên sắp bị cắn đứt ra, y mới buông lỏng khớp hàm, ngả đầu về phía sau, vừa vặn oa trong ngực Diệp Minh Xuyên.
Y ngẩng đầu, nhìn Diệp Minh Xuyên, dường như muốn cười với hắn một cái, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn không nhấc lên được, y hỏi, "Diệp Minh Xuyên, cậu còn trở về làm gì?"
Cậu còn trở về làm gì? Để cho tôi biết người tôi cả đời tìm kiếm đã quên mất tôi, đã thích một người khác rồi sao.
Nếu như vậy thì tôi thà chưa từng gặp được cậu, y bi ai nghĩ.
Trước khi chết, y đã tìm được Tiểu Xuyên của mình, cũng biết Tiểu Xuyên không cần có y bên cạnh vẫn có thể sống rất tốt, y tưởng rằng như vậy có thể khiến mình thỏa mãn, nhưng hóa ra, y lại vẫn rất để ý.
Bất quá, thế thì sao chứ?
Đường Dật hạ mắt, tia sáng mờ nhạt trong mắt cũng chầm chậm lui tán, không bao lâu sau, có lẽ vì mệt mỏi quá độ, y nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, thật giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, thần sắc thản nhiên, cẩn thận đặt môi lên trán Đường Dật, sau đó ghé sát tai y, trầm giọng nói, "Tôi về để tìm cậu, Tiểu An...."
Chỉ là nói xong câu này, chính Diệp Minh Xuyên lại nhịn không được bật cười, nhưng còn chưa chờ khóe miệng nhếch lên hết, nước mắt đã rơi xuống trước. Giọt nước ấy trượt theo sườn mặt hắn, rơi xuống khóe môi Đường Dật.
Hắn vươn tay, lau đi giọt nước vương trên môi Đường Dật, hắn nói mình trở về là để tìm y, nhưng sự thực là suốt mười mấy năm tồn tại trên nhân thế qua, hắn ngay đến tên của y cũng nhớ không nổi, hắn lấy đâu ra mặt mũi mà nói như thế đây.
"Tiểu An, xin lỗi, xin lỗi...."
Xin lỗi là hai chữ vô dụng nhất trên đời này, nhưng lại là hai chữ duy nhất hắn có thể nói với y lúc này.
Một đêm này, Diệp Minh Xuyên làm sao cũng không thể dỗ mình vào giấc ngủ, hắn cứ quỳ bên cạnh Đường Dật như thế, vươn tay, một lần lại một lần dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét gương mặt Đường Dật.
Hắn cầm máu cho vết thương trên cánh tay, sau đó không quan tâm tới nó nữa. Nơi ấy sau này sẽ để lại một vết sẹo, hắn biết, nhưng cũng không cảm thấy xấu xí. Hắn nâng cánh tay lên, cúi đầu, đặt xuống đó một nụ hôn.
Hắn nghĩ, bằng bất cứ giá nào, mình cũng nhất định phải nhớ ra Diệp An.
Nếu không, ngay đến chính bản thân hắn cũng không thể tìm được lý do thuyết phục mình giữ y lại mất.
Người Diệp An muốn, là Tiểu Xuyên đã cùng y lớn lên, cùng y trải qua những năm tháng vất vả ấy, chứ không phải hắn, không phải Diệp Minh Xuyên cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ biết làm y thương tâm tuyệt vọng.
- ----
Sáng hôm sau, Đường Dật tỉnh lại, vừa nghiêng đầu đã thấy Diệp Minh Xuyên nằm nghiêng bên cạnh, quay mặt về phía mình.
Y đã không còn nhớ những chuyện xảy ra đêm hôm qua. Y nheo mắt, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, thời gian trong nháy mắt này dường như ngừng lại, sau đó bắt đầu quay ngược về đến rất lâu rất lâu trước kia, cũng tại nơi này, cũng những con người ấy, cuộn mình vào nhau trong căn phòng rách nát say ngủ.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, mọi thứ lại quay về như cũ.
Diệp Minh Xuyên như cảm nhận được gì đó, mi mắt giật giật, sau đó mở ra, vừa vặn đối diện ánh mắt Đường Dật. Khóe miệng hắn đầu tiên là cong lên, rồi hoàn toàn không theo khống chế của đại não nói ra câu nói đầu tiên của ngày hôm nay, "Buổi sáng tốt lành, Tiểu An."
Đường Dật sửng sốt, thật lâu sau mới đáp lại Diệp Minh Xuyên, "Chào buổi sáng."
Y nói xong liền ngồi dậy, gấp gọn chăn gối của mình, mặc áo khoác, xuống giường. Diệp Minh Xuyên theo sát phía sau y, cùng y ra ngoài rửa mặt, ăn sáng.
Đợi xong xuôi tất cả, công việc ngày hôm nay liền chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên mấy người lớn tuổi trong thôn thấy có người đến quay phim, vì thế đều mang theo ghế xếp thành một vòng xung quanh, một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm, một bên tò mò nhìn bọn họ.
Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên thay xong trang phục diễn, Phùng Chính Luân cũng sắp xếp xong vị trí máy quay, cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay liền bắt đầu.
Trong căn phòng đơn sơ, chỉ có một bàn một giường, trên bàn bày một ấm trà, trên giường là một thanh niên trẻ một thân cẩm y hoa phục đang nằm, Phất Phi mặc áo vải màu xám ngồi ở bên giường. Người trên giường đến hôm nay vẫn hôn mê chưa tỉnh. Phất Phi lẳng lặng thở dài, biết quyết định cứu Lận vương điện hạ này của mình không hề sáng suốt, thế nhưng nếu như không cứu hắn, có lẽ cả đời này mình cũng chẳng thể an lòng được.
Đoán chừng người trên giường sắp tỉnh, Phất Phi đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh lấy thuốc.
Mà Phất Phi vừa đứng lên đi lấy thuốc, Lận vương liền tỉnh lại. Hắn mở to mắt, nhưng lại chỉ thấy được một mảnh tối đen. Hắn ổn định tâm thần, đột nhiên nghe được từ ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, là tiếng cửa phòng bị người đẩy ra.
Phất Phi thấy Lận vương đã ngồi dậy, lại cái gì cũng không nói, chỉ bưng bát thuốc trong tay đến trước mặt Lận vương. Lận vương vươn tay, túm lấy cổ tay người đối diện, da thịt trên cổ tay kia lành lạnh, trơn mịn, khiến Tần Trường Nghiêu có chút ngượng ngùng thu tay lại.
"Mắt của ta?" Hắn hỏi Phất Phi.
Phất Phi vì không muốn để Tần Trường Nghiêu nhận ra mình, đầu tiên hạ độc khiến mắt hắn nhìn không được, lại giả vờ mình là người câm, thế nên lúc này đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Tần Trường Nghiêu.
Thật lâu cũng không nghe đối phương trả lời, Tần Trường Nghiêu nghiêng dầu, "Ngươi không nói được?"
Phất Phi vẫn như trước không nói gì, chỉ đặt bát thuốc trên tay vào tay Tần Trường Nghiêu.
Tần Trường Nghiêu nhận lấy bát thuốc, không nói gì nữa. Có lẽ đối phương thật là người câm, hoặc cũng có thể chỉ là không muốn tiết lộ thân phận, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không tiện hỏi tiếp, dẫu sao mặc kệ thân phận đối phương là gì, hôm nay coi như cũng đã cứu mình một mạng.
Huống chi tình huống lúc này hắn rõ ràng là cá nằm trên thớt của người ta.
"Đa tạ." Một hơi cạn sạch bát thuốc trong tay, Tần Trường Nghiêu đột nhiên lại nhảy xuống giường.
Bất quá bởi vì thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, vừa chạm chân xuống đất, cả người hắn đã nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng ngã lên người Phất Phi, hai tay chống lên ngực y. Phất Phi sợ hắn ngã, vòng tay đỡ hai bên hông hắn, nhưng vẫn không mở miệng nói tiếng nào.
Sự cố này, ít nhất cũng khiến Tần Trường Nghiêu biết được người cứu mình là một nam tử. Hắn thu lại cánh tay đang chống trên ngực Phất Phi, vất vả dựng thẳng thân thể.
Tần Trường Nghiêu thế mớibiết lúc này mình yếu ớt đến trình độ nào. Hắn đỏ bừng mặt, nói với nam tử trướcmặt, "Cái kia, ta muốn đi nhà xí...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất