Chương 87
Sau tiếng "cắt" của Tiết Phong, trong đoàn làm phim hồi lâu cũng không có tiếng động nào, diễn xuất của Đường Dật và Diệp Minh Xuyên quả thật rất tốt, chỉ một ánh mắt cũng có thể kéo những nhân viên công tác đứng xem bên ngoài hòa nhập vào vở diễn với họ, cảm nhận vui vẻ khổ sở của nhân vật.
Rõ ràng chỉ là một màn gặp lại đơn giản, thậm chí đến cả nói cũng không nói với nhau một lời, nhưng cảm giác bi ai nồng đậm ấy lại lây lan cho tất cả mọi người xung quanh, Dương Cẩn kiềm nén cùng Trịnh Liêm dịu dàng như hình thành hai mảng đối lập rõ ràng.
Ý trời như thế, đây âu cũng là ý trời, y tìm Trịnh Liêm rất lâu rất lâu, nhưng Trịnh Liêm rốt cuộc lại không nhận ra y, thậm chí không nhớ nổi từng có một người là y.
Lúc viết bộ "Luồng gió ấm" này, Đường Dật đã già lắm rồi, y không ngờ có một ngày thật sự gặp lại Diệp Minh Xuyên, mà khoảnh khắc gặp lại ấy, Diệp Minh Xuyên cũng giống như trong "Luồng gió ấm", không nhận ra mình, cũng không nhớ được trong sinh mệnh của hắn từng xuất hiện một người tên Diệp An.
Đường Dật vẫn đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt xiên đồ nướng vừa rồi chủ quán đưa cho mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Thực ra trong nguyên tác "Luồng gió ấm", đoạn này miêu tả chi tiết hơn, cũng khiến người ta cảm động hơn, trong sách, Dương Cẩn nhớ lại rất lâu trước kia, khi mình còn cùng một chỗ với Trịnh Liêm, hai đứa nhỏ bọn họ vì kiếm ăn mà đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến chạng vạng các quán ăn vặt bắt đầu bày bán, Trịnh Liêm sẽ đứng trước sạp hàng của người ta, im lặng chảy nước miếng, nhưng mà bọn họ không có tiền, Dương Cẩn chỉ có thể lừa Trịnh Liêm, nói mấy thứ này ăn không ngon, còn có độc nữa, sau đó kéo tay Trịnh Liêm nhanh chóng rời khỏi con đường này.
Trịnh Liêm rất nghe lời Dương Cẩn, y nói cái gì thì là cái đó, nói mấy thứ này không thể ăn, Trịnh Liêm cũng sẽ không phản bác, mặc dù có đôi lúc, hắn vẫn sẽ nhịn không được dừng trước mấy quán hàng đó ngóng nhìn.
Khi ấy Dương Cẩn liền nghĩ, nếu như sau này mình có tiền, nhất định sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của Trịnh Liêm.
Nhưng đó chung quy cũng chỉ là vọng tưởng thôi, thời điểm ấy, y vẫn còn quá yếu ớt, căn bản không bảo vệ được Trịnh Liêm, thế nên mới không thể không đưa Trịnh Liêm đi, để Trịnh Liêm có được cuộc sống an ổn hơn.
Bây giờ, hết thảy quả nhiên đều như y hằng mong muốn, Dương Cẩn vui thay cho hắn, nhưng đồng thời cũng thất lạc vô cùng.
Người từng là người duy nhất trên đời cùng y trải qua tháng năm đằng đẵng, nay lại có gia đình của riêng mình, thế giới của bọn họ sợ rằng sẽ không bao giờ có giao điểm nữa.
Tiết Phong tranh thủ khoảng thời gian này xem lại cảnh quay vừa rồi, hài lòng gật gật đầu, thời điểm quay "Từ kính", diễn xuất của Đường Dật tuy tốt, nhưng còn chưa đạt tới được trình độ này, chỉ một ánh mắt thôi, mà bi thương dường như đã muốn tràn cả ra ngoài.
Tiết Phong xem như đã hoàn toàn hiểu Diệp Minh Xuyên vì sao lại khăng khăng muốn để Đường Dật diễn, trong số các diễn viên cùng lứa với Đường Dật, gần như không một ai có thể so được với Đường Dật, thậm chí nói đúng lương tâm thì màn biểu diễn vừa rồi của y, còn tốt hơn Diệp Minh Xuyên một chút.
Cảnh này, Tiết Phong vốn cho rằng phải quay ba bốn lần mới được, không ngờ hai người vậy mà chỉ một lần đã qua.
Nếu Đường Dật có thể tiếp tục duy trì phong độ này, "Luồng gió ấm" rất có khả năng sẽ lấy được giải thưởng gì đó.
Đạo diễn vừa hô cắt, Diệp Minh Xuyên đã vội vàng ném nữ diễn viên bên cạnh qua một bên, rảo bước tiến về phía Đường Dật.
Thấy Đường Dật vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Diệp Minh Xuyên liền tiến lên một bước, tới trước mặt y nhỏ giọng hỏi, "Sao thế?"
Gió lớn dần, những chiếc lá khô trên cây ào ào rơi xuống, Đường Dật lắc đầu, "Không sao."
Diệp Minh Xuyên cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người Đường Dật, đứng bên cạnh nắm lấy tay y, "Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi."
"Được."
Tuy người trong đoàn làm phim đều đã nhìn ra Diệp Minh Xuyên đối xử với Đường Dật có chút khác biệt, nhưng không ngờ Diệp Minh Xuyên lại có thể thể hiện rõ ràng như vậy, không hề có lấy một chút ý muốn che giấu nào. Trong cái giới này, mức độ khoan dung đối với những cặp đôi đồng tính có thể nói là cực kỳ thấp, bất kể ngôi sao nào bị tuôn ra tin tức là đồng tính luyến ái, đều khó lòng tiếp tục phát triển trong giới.
Nhưng Diệp Minh Xuyên lại không để ý tới những thứ đó, "Luồng gió ấm" có lẽ sẽ là tác phẩm cuối cùng của Diệp Minh Xuyên, hắn cũng hy vọng nhân cơ hội này, thân cận với Đường Dật hơn một chút, thấu hiểu suy nghĩ của y hơn một chút.
Mấy cô nàng trong đoàn làm phim trông thấy cảnh tượng này hai mắt đều phát sáng, nếu như không phải trước khi vào đoàn các cô đã ký hiệp ước, không được phép để lộ bất cứ thông tin nào trong đoàn làm phim ra ngoài, thì chắc các cô đã đăng lên vòng bạn bè hết rồi.
Tiết Phong không để mọi người nghỉ ngơi quá lâu, ông muốn thừa dịp Đường Dật còn đang trong mạch cảm xúc, nhanh chóng quay cho xong cảnh tiếp theo, tranh thủ một lần liền qua.
Đó là lần thứ hai Dương Cẩn và Trịnh Liêm gặp lại sau nhiều năm xa cách, Trịnh Liêm đã sớm quên người này, bây giờ hắn là một người cảnh sát, có gia đình của mình, cũng có trách nhiệm của mình. Thời điểm trông thấy Dương Cẩn, hắn không có bất cứ suy nghĩ gì khác, đối với hắn mà nói, đó chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Sau lần đầu tiên gặp lại đó, Dương Cẩn trở về liền kêu mấy tên đàn em đi điều tra Trịnh Liêm, sau khi nhận được kết quả điều tra từ đàn em, y ngồi một mình trên ghế sô pha, trong phòng không bật đèn, cứ thế để bản thân mình chìm trong căn phòng tối đen.
Y đã biết được thân phận của Trịnh Liêm, cũng biết cuộc sống của hắn mấy năm gần đây không tồi, giống như những gì y vẫn hằng mong đợi.
Y vất vả lắm mới có thể lăn lộn tới vị trí hiện tại, nếu như đầu óc còn đủ minh mẫn, nên biết mình không nên có bất kì tiếp xúc nào với Trịnh Liêm nữa, dù sao chức nghiệp của Trịnh Liêm với y mà nói, có uy hiếp rất lớn.
Nhưng mà người đều sẽ có thất tình lục dục, ở một thời điểm nào đó khi lý trí bị tình cảm đánh bại, Dương Cẩn lại vụng trộm tới gặp Trịnh Liêm.
Có điều gặp thì sao chứ? Cậu ấy sẽ không bao giờ nhớ ra mày đâu!
- ---
Mấy ngày nay Diệp An trải qua thật sự không quá dễ chịu, Đình Vũ bởi vì không đủ nguồn vốn quay vòng, lại thêm thanh danh trên mạng cực xấu, đã không còn cơ hội trở mình. Tiêu Đằng liền trở về nhà họ Tiêu, bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình, đồng thời cũng tiện thể chèn ép Diệp An một phen.
Mới qua mấy ngày Diệp An đã phải chịu không ít ấm ức trong đoàn làm phim, cô ta rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại cho Tiêu Đằng, "Tiêu Đằng, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì sao?" Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại cười lạnh hai tiếng, "Diệp An, trước kia tôi muốn có được cô, bây giờ vẫn vậy, có điều tôi tính đổi phương pháp."
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi đối tốt với cô, cô không thèm để ý, vậy tôi chỉ đành đổi phương pháp để cho cô cảm nhận một chút tình yêu của tôi thôi."
"Anh có ý gì?"
Tiêu Đằng chậm rì rì đáp: "Bây giờ tôi tính bao dưỡng cô, thế nào?"
"Tiêu Đằng, anh có biết mình đang nói cái gì không?" Diệp An nghĩ không ra, Đình Vũ rõ ràng đã sắp phá sản rồi mà, không phải à? Sao Tiêu Đằng còn dám nói mấy lời này, lẽ nào hắn ta còn có hậu chiêu gì?
Nhất thời Diệp An có chút bối rối, không biết mình quyết định chia tay với Tiêu Đằng là đúng hay sai.
"Đương nhiên." Tiêu Đằng vẫn như trước cười cười, có điều tiếng cười kia nghe vào tai Diệp An lại có chút đáng sợ, hắn ta nói, "Diệp An, cô có biết để cô đi được đến ngày hôm nay, tôi đã ở sau lưng cô trả giá những gì không? Nếu cô bất nhân, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa, nếu sau này có một ngày tôi chán cô, yên tâm, tôi nhất định sẽ để cô rời đi."
"Tiêu Đằng, anh thật khiến tôi thất vọng."
Rốt cuộc là ai khiến ai thất vọng hơn đây? Nụ cười của Tiêu Đằng càng lúc càng chua xót, ngoài miệng lại vẫn vờ kiên cường nói, "Tôi còn có thể khiến cô thất vọng hơn nữa đấy, dù sao tim cô cũng không đặt ở chỗ tôi, vậy tôi chỉ cần cơ thể cô là được."
"Anh đúng là không thể nói lý mà!" Diệp An nói xong, hung hăng cúp điện thoại.
Tiêu Đằng tùy tiện ném di động qua một bên, thế thì để hắn ta càng không thể nói lý hơn một chút đi, hắn ta nghĩ.
Rõ ràng chỉ là một màn gặp lại đơn giản, thậm chí đến cả nói cũng không nói với nhau một lời, nhưng cảm giác bi ai nồng đậm ấy lại lây lan cho tất cả mọi người xung quanh, Dương Cẩn kiềm nén cùng Trịnh Liêm dịu dàng như hình thành hai mảng đối lập rõ ràng.
Ý trời như thế, đây âu cũng là ý trời, y tìm Trịnh Liêm rất lâu rất lâu, nhưng Trịnh Liêm rốt cuộc lại không nhận ra y, thậm chí không nhớ nổi từng có một người là y.
Lúc viết bộ "Luồng gió ấm" này, Đường Dật đã già lắm rồi, y không ngờ có một ngày thật sự gặp lại Diệp Minh Xuyên, mà khoảnh khắc gặp lại ấy, Diệp Minh Xuyên cũng giống như trong "Luồng gió ấm", không nhận ra mình, cũng không nhớ được trong sinh mệnh của hắn từng xuất hiện một người tên Diệp An.
Đường Dật vẫn đứng tại chỗ, trong tay nắm chặt xiên đồ nướng vừa rồi chủ quán đưa cho mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Thực ra trong nguyên tác "Luồng gió ấm", đoạn này miêu tả chi tiết hơn, cũng khiến người ta cảm động hơn, trong sách, Dương Cẩn nhớ lại rất lâu trước kia, khi mình còn cùng một chỗ với Trịnh Liêm, hai đứa nhỏ bọn họ vì kiếm ăn mà đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến chạng vạng các quán ăn vặt bắt đầu bày bán, Trịnh Liêm sẽ đứng trước sạp hàng của người ta, im lặng chảy nước miếng, nhưng mà bọn họ không có tiền, Dương Cẩn chỉ có thể lừa Trịnh Liêm, nói mấy thứ này ăn không ngon, còn có độc nữa, sau đó kéo tay Trịnh Liêm nhanh chóng rời khỏi con đường này.
Trịnh Liêm rất nghe lời Dương Cẩn, y nói cái gì thì là cái đó, nói mấy thứ này không thể ăn, Trịnh Liêm cũng sẽ không phản bác, mặc dù có đôi lúc, hắn vẫn sẽ nhịn không được dừng trước mấy quán hàng đó ngóng nhìn.
Khi ấy Dương Cẩn liền nghĩ, nếu như sau này mình có tiền, nhất định sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của Trịnh Liêm.
Nhưng đó chung quy cũng chỉ là vọng tưởng thôi, thời điểm ấy, y vẫn còn quá yếu ớt, căn bản không bảo vệ được Trịnh Liêm, thế nên mới không thể không đưa Trịnh Liêm đi, để Trịnh Liêm có được cuộc sống an ổn hơn.
Bây giờ, hết thảy quả nhiên đều như y hằng mong muốn, Dương Cẩn vui thay cho hắn, nhưng đồng thời cũng thất lạc vô cùng.
Người từng là người duy nhất trên đời cùng y trải qua tháng năm đằng đẵng, nay lại có gia đình của riêng mình, thế giới của bọn họ sợ rằng sẽ không bao giờ có giao điểm nữa.
Tiết Phong tranh thủ khoảng thời gian này xem lại cảnh quay vừa rồi, hài lòng gật gật đầu, thời điểm quay "Từ kính", diễn xuất của Đường Dật tuy tốt, nhưng còn chưa đạt tới được trình độ này, chỉ một ánh mắt thôi, mà bi thương dường như đã muốn tràn cả ra ngoài.
Tiết Phong xem như đã hoàn toàn hiểu Diệp Minh Xuyên vì sao lại khăng khăng muốn để Đường Dật diễn, trong số các diễn viên cùng lứa với Đường Dật, gần như không một ai có thể so được với Đường Dật, thậm chí nói đúng lương tâm thì màn biểu diễn vừa rồi của y, còn tốt hơn Diệp Minh Xuyên một chút.
Cảnh này, Tiết Phong vốn cho rằng phải quay ba bốn lần mới được, không ngờ hai người vậy mà chỉ một lần đã qua.
Nếu Đường Dật có thể tiếp tục duy trì phong độ này, "Luồng gió ấm" rất có khả năng sẽ lấy được giải thưởng gì đó.
Đạo diễn vừa hô cắt, Diệp Minh Xuyên đã vội vàng ném nữ diễn viên bên cạnh qua một bên, rảo bước tiến về phía Đường Dật.
Thấy Đường Dật vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Diệp Minh Xuyên liền tiến lên một bước, tới trước mặt y nhỏ giọng hỏi, "Sao thế?"
Gió lớn dần, những chiếc lá khô trên cây ào ào rơi xuống, Đường Dật lắc đầu, "Không sao."
Diệp Minh Xuyên cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người Đường Dật, đứng bên cạnh nắm lấy tay y, "Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi."
"Được."
Tuy người trong đoàn làm phim đều đã nhìn ra Diệp Minh Xuyên đối xử với Đường Dật có chút khác biệt, nhưng không ngờ Diệp Minh Xuyên lại có thể thể hiện rõ ràng như vậy, không hề có lấy một chút ý muốn che giấu nào. Trong cái giới này, mức độ khoan dung đối với những cặp đôi đồng tính có thể nói là cực kỳ thấp, bất kể ngôi sao nào bị tuôn ra tin tức là đồng tính luyến ái, đều khó lòng tiếp tục phát triển trong giới.
Nhưng Diệp Minh Xuyên lại không để ý tới những thứ đó, "Luồng gió ấm" có lẽ sẽ là tác phẩm cuối cùng của Diệp Minh Xuyên, hắn cũng hy vọng nhân cơ hội này, thân cận với Đường Dật hơn một chút, thấu hiểu suy nghĩ của y hơn một chút.
Mấy cô nàng trong đoàn làm phim trông thấy cảnh tượng này hai mắt đều phát sáng, nếu như không phải trước khi vào đoàn các cô đã ký hiệp ước, không được phép để lộ bất cứ thông tin nào trong đoàn làm phim ra ngoài, thì chắc các cô đã đăng lên vòng bạn bè hết rồi.
Tiết Phong không để mọi người nghỉ ngơi quá lâu, ông muốn thừa dịp Đường Dật còn đang trong mạch cảm xúc, nhanh chóng quay cho xong cảnh tiếp theo, tranh thủ một lần liền qua.
Đó là lần thứ hai Dương Cẩn và Trịnh Liêm gặp lại sau nhiều năm xa cách, Trịnh Liêm đã sớm quên người này, bây giờ hắn là một người cảnh sát, có gia đình của mình, cũng có trách nhiệm của mình. Thời điểm trông thấy Dương Cẩn, hắn không có bất cứ suy nghĩ gì khác, đối với hắn mà nói, đó chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Sau lần đầu tiên gặp lại đó, Dương Cẩn trở về liền kêu mấy tên đàn em đi điều tra Trịnh Liêm, sau khi nhận được kết quả điều tra từ đàn em, y ngồi một mình trên ghế sô pha, trong phòng không bật đèn, cứ thế để bản thân mình chìm trong căn phòng tối đen.
Y đã biết được thân phận của Trịnh Liêm, cũng biết cuộc sống của hắn mấy năm gần đây không tồi, giống như những gì y vẫn hằng mong đợi.
Y vất vả lắm mới có thể lăn lộn tới vị trí hiện tại, nếu như đầu óc còn đủ minh mẫn, nên biết mình không nên có bất kì tiếp xúc nào với Trịnh Liêm nữa, dù sao chức nghiệp của Trịnh Liêm với y mà nói, có uy hiếp rất lớn.
Nhưng mà người đều sẽ có thất tình lục dục, ở một thời điểm nào đó khi lý trí bị tình cảm đánh bại, Dương Cẩn lại vụng trộm tới gặp Trịnh Liêm.
Có điều gặp thì sao chứ? Cậu ấy sẽ không bao giờ nhớ ra mày đâu!
- ---
Mấy ngày nay Diệp An trải qua thật sự không quá dễ chịu, Đình Vũ bởi vì không đủ nguồn vốn quay vòng, lại thêm thanh danh trên mạng cực xấu, đã không còn cơ hội trở mình. Tiêu Đằng liền trở về nhà họ Tiêu, bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình, đồng thời cũng tiện thể chèn ép Diệp An một phen.
Mới qua mấy ngày Diệp An đã phải chịu không ít ấm ức trong đoàn làm phim, cô ta rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại cho Tiêu Đằng, "Tiêu Đằng, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì sao?" Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại cười lạnh hai tiếng, "Diệp An, trước kia tôi muốn có được cô, bây giờ vẫn vậy, có điều tôi tính đổi phương pháp."
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi đối tốt với cô, cô không thèm để ý, vậy tôi chỉ đành đổi phương pháp để cho cô cảm nhận một chút tình yêu của tôi thôi."
"Anh có ý gì?"
Tiêu Đằng chậm rì rì đáp: "Bây giờ tôi tính bao dưỡng cô, thế nào?"
"Tiêu Đằng, anh có biết mình đang nói cái gì không?" Diệp An nghĩ không ra, Đình Vũ rõ ràng đã sắp phá sản rồi mà, không phải à? Sao Tiêu Đằng còn dám nói mấy lời này, lẽ nào hắn ta còn có hậu chiêu gì?
Nhất thời Diệp An có chút bối rối, không biết mình quyết định chia tay với Tiêu Đằng là đúng hay sai.
"Đương nhiên." Tiêu Đằng vẫn như trước cười cười, có điều tiếng cười kia nghe vào tai Diệp An lại có chút đáng sợ, hắn ta nói, "Diệp An, cô có biết để cô đi được đến ngày hôm nay, tôi đã ở sau lưng cô trả giá những gì không? Nếu cô bất nhân, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa, nếu sau này có một ngày tôi chán cô, yên tâm, tôi nhất định sẽ để cô rời đi."
"Tiêu Đằng, anh thật khiến tôi thất vọng."
Rốt cuộc là ai khiến ai thất vọng hơn đây? Nụ cười của Tiêu Đằng càng lúc càng chua xót, ngoài miệng lại vẫn vờ kiên cường nói, "Tôi còn có thể khiến cô thất vọng hơn nữa đấy, dù sao tim cô cũng không đặt ở chỗ tôi, vậy tôi chỉ cần cơ thể cô là được."
"Anh đúng là không thể nói lý mà!" Diệp An nói xong, hung hăng cúp điện thoại.
Tiêu Đằng tùy tiện ném di động qua một bên, thế thì để hắn ta càng không thể nói lý hơn một chút đi, hắn ta nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất