Chương 5: Đừng khóc, đánh! (5)
Giao kèo với ác ma
Quý Sương đỏ mắt bưng trán, đau đến suýt chút nữa không đứng vững.
Chỉ thấy Bạch Trường Châu chậm rãi thu tay lại, cảnh cáo nhìn cậu, nói:"Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, coi như đây là lần cuối cậu nói chuyện với đồ chó chết kia."
Quý Sương dè dặt nhìn anh, nhưng đúng là cậu đã được tiếp thêm can đảm rồi.
"Tấm ảnh đó là ai gửi cho anh?"
Trương Lập Thành ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Quý Sương dùng giọng điều chất vấn như thế với hắn ta.
"Ai gửi quan trọng à? Nói đi, em vào khách sạn làm gì?"
"Là Quý Khanh đúng không?" Quý Sương hỏi, sự im lặng ở đầu dây bên kia đã cho cậu câu trả lời xác thực.
Tay cầm điện thoại của Quý Sương đã lạnh ngắt.
"Anh, mấy ngày nay đã ở đâu?" cậu hỏi, giọng nói khô khốc như một người đã chết.
Trương Lập Thành im lặng trong chốc lát, thản nhiên trả lời:"Một người bạn về nước, anh đi đón cậu ấy." giọng nói không hề nghe ra một chút chột dạ nào.
"Tận một tuần ư?"
Trương Lập Thành cáu gắt:"Em đừng có như vậy, bọn anh còn phải tụ tập ăn uống, tốn thời gian là phải. Quý Sương, hôm nay em không giống thường ngày chút nào, anh rất không thích."
Phải, không ngoan ngoãn, nói gì nghe đó như thường ngày nữa rồi.
Đôi mắt Quý Sương chua xót, cậu lại một lần nữa nhận thức, bản thân mình lúc trước rốt cuộc thảm hại thế nào.
Bạch Trường Châu nói không sai chút nào, với bất kì ai cũng vậy, Quý Sương cậu quả là hèn nhát và hạ mình đến tận cùng.
"Người bạn đó của anh, có phải rất giống em không?" Quý Sương ngước lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, tiếp tục muốn một câu trả lời thỏa đáng của Trương Lập Thành.
Lần này, Trương Lập Thành im lặng hơn cả, Quý Sương còn nghe thấy tiếng hơi thở hắn ta như đang kìm nén.
"Giống thì sao mà không giống thì sao? Quý Sương, rốt cuộc em muốn gì?"
"Em chỉ muốn biết, quan hệ thực sự của chúng ta là gì?"
Trương Lập Thành như đang nghĩ gì đó, cười khẩy một tiếng, báo ra địa chỉ của một quán rượu rồi nói:"Đến đó đi, anh cho em một câu trả lời." rồi cúp máy.
Hắn ta vừa mới hạ điện thoại xuống, mấy tên công tử thiếu gia bên cạnh lập tức ồ lên, nháo nhào muốn hóng hớt.
"Sao thế? Là chú chim sẻ kia gọi điện cho anh Lập Thành à?"
"Có phải thấy anh đàng điếm ở bên ngoài lâu quá, không chịu nổi cô đơn nên gọi về rồi đúng không?"
"Với loại yếu ớt như cậu ta, anh Lập Thành chơi một phát có khi đã ngất rồi ấy!"
Cả căn phòng cười ồ lên, chỉ có Trương Lập Thành là nhíu mày.
Thật ra, hắn ta vẫn chưa chạm vào Quý Sương được chút nào cả, nên nghe thấy mấy tên này đùa bỡn như thế cũng có hơi khó chịu.
Trương Lập Thành cau có mở tấm ảnh Quý Khanh gửi tới ra. Vốn hắn ta cũng không chú ý đến đứa em trai này của Quý Sương cho lắm, nhưng tấm ảnh này quả thực muốn bỏ qua cũng không được.
Trong ảnh, Quý Sương quần áo không chỉnh tề vào trong khách sạn, còn đi thang máy thẳng lên tầng dành cho người giàu có.
Thật khó để cho người ta không suy nghĩ sâu xa.
Trương Lập Thành không kìm lòng được mà nghĩ, Quý Sương vẫn luôn ra vẻ rụt rè, hóa ra hắn chỉ mới sơ sẩy mà đã dâng thân cho kẻ khác.
Mà thôi, đằng nào hắn ta cũng không hứng thú với món đồ dỏm đó.
So với vật thay thế chỉ được cái mã như Quý Sương, người hắn thích khác một trời một vực, vừa có thiên phú lại có khí chất, hơn hẳn những người sinh ra đã thấp kém.
Bây giờ người kia cũng đã trở lại rồi, hàng dỏm vẫn là nên bỏ đi thôi, nếu không mất công gây chướng ngại con đường theo đuổi của hắn.
Bỏ qua sự khó chịu bé nhỏ trong lòng, Trương Lập Thành đứng phắt dậy, nói với các đám anh em đang tụ tập.
"Về trước đây, lát nữa Quý Sương sẽ đến, nhớ chăm sóc cậu ta cẩn thận."
Một tên mồm nhanh nhảu hỏi:"Anh Trương, anh chơi chán chim sẻ rồi à?"
Trương Lập Thành khựng lại, đột nhiên nhớ đến những bữa cơm Quý Sương từng nấu cho hắn ta, một câu chào dịu dàng mỗi buổi đi làm về, cái nắm tay rụt rè lại âm nóng dưới ánh đèn phòng mờ mịt.
Nhưng so ra, vẫn là hương thơm mát lạnh khi ôm người kia mới càng hợp ý hắn ta hơn.
Hắn ta không đáp, chỉ bước nhanh ra ngoài, bên tai còn phảng phất nghe được một câu chế giễu:"Cũng phải, chỉ cần phượng hoàng vừa xuất hiện, chú chim sẻ kia làm sao chiếm nổi một góc mắt!"
Phải, người hợp với Trương Lập Thành hắn nhất, chỉ có người vừa giỏi giang vừa có khí chất kia thôi.
Quý Sương buông thõng tay, chiếc điện thoại bị cầm lòng lẻo như sắp rơi xuống, trong tai cậu vẫn còn văng vẳng giọng nói của Trương Lập Thành.
Hạ quyết tâm, Quý Sương khoác áo ra cửa, bắt xe đến địa chỉ Trương Lập Thành đã nói.
Cậu muốn một câu trả lời từ hắn.
Bạch Trường Châu chống cằm ngồi trong không gian, nhìn Quý Sương cứ mãi bất an nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Ban đầu anh muốn cảnh báo, nhưng xem ra vẫn phải cho nhóc con này chịu khổ một chút thì mới hoàn toàn buông bỏ được.
Phải dồn chú thỏ này vào đến tận cùng nhất của sự phẫn nộ và tuyệt vọng mới có thể đập tan được sự sợ hãi và bản tính phục tùng của cậu ta.
Nếu không, dù có thoát khỏi cái bóng của cha mẹ nuôi hay Trương Lập Thành, thì đoạn đường phía trước của Quý Sương cũng chỉ có đêm đen.
Xuống xe, Quý Sương nhìn quán rượu xa hoa trụy lạc này, cậu giống như một chú chim sẻ không thuộc về chốn lồng son này, bỗng cảm thấy bản thân mình thấp bé lại thường.
Đây là chỗ tụ tập quen thuộc của Trương Lập Thành và đám bạn của hắn, trước đây Quý Sương cũng từng tới, nhưng chưa bao giờ cậu lại sợ phải bước vào nơi này như thế.
Nhân viên nhận ra Quý Sương, đưa cậu đến một phòng riêng nằm khuất phía sau.
Vừa bước vào, đối mặt với Quý Sương chính là một tràng vỗ tay.
"Chúc mừng, phượng hoàng của chúng ta sắp phải trở lại làm chim sẻ rồi!"
Nhưng người lúc trước còn cười nói với Quý Sương, bây giờ lại thay phiên nhau chế giễu.
Họ ngồi rải rác trên ghế dài, trên bàn toàn là rượu và thuốc lá, âm nhạc dung tục đinh tai nhức óc, ánh đèn xanh đỏ lập lòe khiến cho khuôn mặt họ trong mắt Quý Sương trở nên đáng sợ.
Họ tựa như ma quỷ, lời lẽ là dao sắc, giết người không chút nương tay.
Còn Quý Sương đang cô đơn đứng đó, tựa như một trò đùa lớn để chúng cười cợt.
Cậu nhìn những người đã từng nói chuyện rất vui, hóa ra bọn họ vẫn luôn gọi mình như thế, âm thầm cười nhạo bản thân không xứng với chốn phồn hoa của giới thượng lưu.
Nhất thời, Quý Sương cảm thấy thế giới này như tan nát, dường như tất cả mọi người đều không thích cậu, mà viện trưởng dịu dàng nhất cũng đã ra đi.
Dường như trên thế giới này không còn một ai đứng về phía Quý Sương nữa.
"Trương Lập Thành đâu?" Quý Sương run rẩy hỏi, giọng nói dù bé nhỏ nhưng lại bị những con người kia nghe rõ mồn một.
"Anh Trương về rồi! Còn đang bận tán tỉnh ai kia rồi!"
"Ha ha, anh Trương biết người kia không thích mùi rượu nên chỉ đến một chút lại đi rồi!"
Quý Sương trong lòng chua xót, lúc trước cậu không thích mùi rượu và thuốc lá nhưng cũng không dám nói Trương Lập Thành cai, chỉ cho rằng hắn ta không bỏ được.
Hóa ra, chỉ là người xứng đáng được hắn ta tôn trọng không phải cậu mà thôi.
Nhưng Trương Lập Thành đã đi rồi, còn gọi cậu đến đây làm gì? Để nhận chế nhạo ư?
Bỗng một người nắm lấy tay Quý Sương, khoác vai cậu:"Này, anh Trương về rồi, sau này cũng không gặp cậu nữa đâu. Thế nào, có muốn đến chỗ tôi không?"
Mặt Quý Sương biến sắc, vội muốn đẩy gã ra nhưng đã bị giữ chặt cứng.
Một người khác cũng đứng dậy:"Tôi vừa ý cậu ta trước mà." nghe thế, người đàn ông đang khoác vai cậu thản nhiên nói ra một câu làm Quý Sương không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy chúng ta dùng chung đi."
Dùng chung? Từ ấy nghĩa là gì?
Trong mắt những người kia, Quý Sương cũng chỉ là một món đồ vật thôi sao?
Sự ác độc ấy làm cho sống lưng cậu lạnh toát, bàn tay nắm chặt.
Những người cậu cho là dí dỏm phóng khoáng, không hề tự đại hóa ra lại có bộ mặt như thế.
Quý Sương thấy đầu óc mình như trống rỗng, khung cảnh xung quanh chuyển sang tĩnh lặng, xám xịt giống như một bức tranh.
Bạch Trường Châu đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, anh như đang nằm trong những đôi cánh của mình, mái tóc đỏ nâu như chiếu ra một tầng hào quang.
Anh hứng thú nhìn Quý Sương, trong đôi mắt đẹp toàn là ác liệt và coi khinh, nhưng Quý Sương lại cảm thấy cảm xúc trần trụi mà thuần khiết đó hơn gấp trăm lần những bộ mặt giả dối ở đây.
"Ta biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải nói đến chuyện này một lần nữa. Vừa kịp thời gian ta đã tính toán, nhóc con."
Cơ thể bị kìm hãm bởi cái khoác vai mạnh bạo của người đàn ông kia, Quý Sương chỉ biết ngước mắt, nhìn lên Bạch Trường Châu như nhìn lên tia mặt trời cuối cùng trước khi đêm xuống.
"Tôi chẳng còn thứ gì để mất nữa rồi."
"Cái giá mà ngài nói là quá lớn, tôi không thể biết rất cuộc sau khi lấy được linh hồn của tôi thì ngài có lăng trì, tra tấn nó không. Cũng không biết một ác ma có thể hay không sẽ nuốt lời ngay sau khi giao kèo được lập thành." Quý Sương nói:"Dẫu cho cái kết của những kẻ trao linh hồn cho ác quỷ chưa bao giờ tốt đẹp."
"Nhưng tôi tin vào phẩm giá và lòng tự trọng của ngài."
Bạch Trường Châu hài lòng mỉm cười:"Rồi cậu sẽ biết cậu đã tin đúng người, Quý Sương."
Đôi tay anh nâng lên, giữa không trung xuất hiện một tờ giấy thô sơ rách rưới. Vung bút kí, ánh sáng vàng kim lóe lên rồi chộp tắt, giao ước giữa hai người được thành lập.
Màu xám chung quanh dần rút đi, người đàn ông đứng cạnh Quý Sương nghe thấy cậu trả lời.
"Bỏ ra."
Gã giật nảy mình, khí chất của Quý Sương dường như đã khác, tuy vẫn mờ nhạt như trước nhưng giờ đây nó giống như một tấm khiên, ra sức chống chọi lại bọn họ.
Gã nới lỏng tay, rồi lại bất ngờ lấy từ trong túi ra vài viên thuốc, nhân lúc Quý Sương không kịp trở tay bắt cậu nuốt hết.
Quý Sương không kịp đè tay hắn lại, cậu ôm cổ họng thở dốc, chân mềm nhũn tựa như sắp ngã đến nơi.
Quý Sương nhận ra, cơ thể cậu chẳng có gì thay đổi hết, sức mạnh lớn lao mà cậu trông ngóng vẫn chưa hề xuất hiện.
Hoảng loạn nhìn vẻ mặt đắc thắng của gã đàn ông kia, Quý Sương lại đỏ mắt nhìn Bạch Trường Châu không hề có một chút chột dạ nào.
Trái lại anh còn mỉm cười.
"Nhóc con, chẳng lẽ cậu cho rằng một khi kí khế ước là sẽ có được năng lực hay sao?" khóe miệng anh cong lên, tràn trề là sự trêu đùa.
"Ta chỉ nói cậu sẽ đi lên đỉnh cao bắt người khác phải nể phục, nhưng chưa từng nói chính ta sẽ đưa cậu lên."
"Mọi thứ trên đời đều phải trả giá, Quý Sương. Linh hồn của cậu sau khi chết là quá nhỏ bé, nó chỉ đủ để thuê được ta-một ác ma vĩ đại và cao quý làm người chỉ dạy cho cậu mà thôi. Còn năng lực là thứ cậu phải tự mình dành lấy."
Bạch Trường Châu cúi xuống, kề sát Quý Sương:"Nhưng cậu rất may mắn."
"Có biết sức mạnh trước đây ta cho cậu mượn từ đâu mà ra không?" anh hỏi, rồi lại tự đáp như vốn chẳng hề mong chờ một câu trả lời:"Nó là của chính cậu, trong một tương lai rất gần."
"Quý Sương, chỉ cần cậu cố gắng, cậu sẽ một lần nữa làm chủ được sức mạnh đó, việc ta có thể mượn lấy một ít từ cậu trong tương lai đã chứng minh điều đó."
Bạch Trường Châu:"Nhưng còn hiện tại, cậu vẫn chỉ yếu như sên thôi." anh hài lòng nhìn khuôn mặt thất vọng của Quý Sương, cảm thấy chơi đùa với cảm xúc của nhóc mít ướt này còn rất thú vị.
Nhưng Bạch Trường Châu cũng không đến nỗi ác độc, anh nhìn nhóc con nhà mình bị người ta ngang nhiên ép uống thuốc mà không thể phản kháng, cuối cùng mới cau mày muốn dạy cho gã đàn ông kia một bài học.
Mặc dù theo quy tắc thì Bạch Trường Châu không thể đích thân nhúng tay vào việc riêng của thế giới này, nhưng mượn dao giết người cũng không phải là không thể.
Một ác ma thì chẳng bao giờ tuân thủ luật lệ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến hẹn lại lên, tui sẽ cố gắng nỗi ngày một chương cho tới khi hết hàng tồn khoo((*^▽^*))o
Quý Sương đỏ mắt bưng trán, đau đến suýt chút nữa không đứng vững.
Chỉ thấy Bạch Trường Châu chậm rãi thu tay lại, cảnh cáo nhìn cậu, nói:"Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, coi như đây là lần cuối cậu nói chuyện với đồ chó chết kia."
Quý Sương dè dặt nhìn anh, nhưng đúng là cậu đã được tiếp thêm can đảm rồi.
"Tấm ảnh đó là ai gửi cho anh?"
Trương Lập Thành ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Quý Sương dùng giọng điều chất vấn như thế với hắn ta.
"Ai gửi quan trọng à? Nói đi, em vào khách sạn làm gì?"
"Là Quý Khanh đúng không?" Quý Sương hỏi, sự im lặng ở đầu dây bên kia đã cho cậu câu trả lời xác thực.
Tay cầm điện thoại của Quý Sương đã lạnh ngắt.
"Anh, mấy ngày nay đã ở đâu?" cậu hỏi, giọng nói khô khốc như một người đã chết.
Trương Lập Thành im lặng trong chốc lát, thản nhiên trả lời:"Một người bạn về nước, anh đi đón cậu ấy." giọng nói không hề nghe ra một chút chột dạ nào.
"Tận một tuần ư?"
Trương Lập Thành cáu gắt:"Em đừng có như vậy, bọn anh còn phải tụ tập ăn uống, tốn thời gian là phải. Quý Sương, hôm nay em không giống thường ngày chút nào, anh rất không thích."
Phải, không ngoan ngoãn, nói gì nghe đó như thường ngày nữa rồi.
Đôi mắt Quý Sương chua xót, cậu lại một lần nữa nhận thức, bản thân mình lúc trước rốt cuộc thảm hại thế nào.
Bạch Trường Châu nói không sai chút nào, với bất kì ai cũng vậy, Quý Sương cậu quả là hèn nhát và hạ mình đến tận cùng.
"Người bạn đó của anh, có phải rất giống em không?" Quý Sương ngước lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, tiếp tục muốn một câu trả lời thỏa đáng của Trương Lập Thành.
Lần này, Trương Lập Thành im lặng hơn cả, Quý Sương còn nghe thấy tiếng hơi thở hắn ta như đang kìm nén.
"Giống thì sao mà không giống thì sao? Quý Sương, rốt cuộc em muốn gì?"
"Em chỉ muốn biết, quan hệ thực sự của chúng ta là gì?"
Trương Lập Thành như đang nghĩ gì đó, cười khẩy một tiếng, báo ra địa chỉ của một quán rượu rồi nói:"Đến đó đi, anh cho em một câu trả lời." rồi cúp máy.
Hắn ta vừa mới hạ điện thoại xuống, mấy tên công tử thiếu gia bên cạnh lập tức ồ lên, nháo nhào muốn hóng hớt.
"Sao thế? Là chú chim sẻ kia gọi điện cho anh Lập Thành à?"
"Có phải thấy anh đàng điếm ở bên ngoài lâu quá, không chịu nổi cô đơn nên gọi về rồi đúng không?"
"Với loại yếu ớt như cậu ta, anh Lập Thành chơi một phát có khi đã ngất rồi ấy!"
Cả căn phòng cười ồ lên, chỉ có Trương Lập Thành là nhíu mày.
Thật ra, hắn ta vẫn chưa chạm vào Quý Sương được chút nào cả, nên nghe thấy mấy tên này đùa bỡn như thế cũng có hơi khó chịu.
Trương Lập Thành cau có mở tấm ảnh Quý Khanh gửi tới ra. Vốn hắn ta cũng không chú ý đến đứa em trai này của Quý Sương cho lắm, nhưng tấm ảnh này quả thực muốn bỏ qua cũng không được.
Trong ảnh, Quý Sương quần áo không chỉnh tề vào trong khách sạn, còn đi thang máy thẳng lên tầng dành cho người giàu có.
Thật khó để cho người ta không suy nghĩ sâu xa.
Trương Lập Thành không kìm lòng được mà nghĩ, Quý Sương vẫn luôn ra vẻ rụt rè, hóa ra hắn chỉ mới sơ sẩy mà đã dâng thân cho kẻ khác.
Mà thôi, đằng nào hắn ta cũng không hứng thú với món đồ dỏm đó.
So với vật thay thế chỉ được cái mã như Quý Sương, người hắn thích khác một trời một vực, vừa có thiên phú lại có khí chất, hơn hẳn những người sinh ra đã thấp kém.
Bây giờ người kia cũng đã trở lại rồi, hàng dỏm vẫn là nên bỏ đi thôi, nếu không mất công gây chướng ngại con đường theo đuổi của hắn.
Bỏ qua sự khó chịu bé nhỏ trong lòng, Trương Lập Thành đứng phắt dậy, nói với các đám anh em đang tụ tập.
"Về trước đây, lát nữa Quý Sương sẽ đến, nhớ chăm sóc cậu ta cẩn thận."
Một tên mồm nhanh nhảu hỏi:"Anh Trương, anh chơi chán chim sẻ rồi à?"
Trương Lập Thành khựng lại, đột nhiên nhớ đến những bữa cơm Quý Sương từng nấu cho hắn ta, một câu chào dịu dàng mỗi buổi đi làm về, cái nắm tay rụt rè lại âm nóng dưới ánh đèn phòng mờ mịt.
Nhưng so ra, vẫn là hương thơm mát lạnh khi ôm người kia mới càng hợp ý hắn ta hơn.
Hắn ta không đáp, chỉ bước nhanh ra ngoài, bên tai còn phảng phất nghe được một câu chế giễu:"Cũng phải, chỉ cần phượng hoàng vừa xuất hiện, chú chim sẻ kia làm sao chiếm nổi một góc mắt!"
Phải, người hợp với Trương Lập Thành hắn nhất, chỉ có người vừa giỏi giang vừa có khí chất kia thôi.
Quý Sương buông thõng tay, chiếc điện thoại bị cầm lòng lẻo như sắp rơi xuống, trong tai cậu vẫn còn văng vẳng giọng nói của Trương Lập Thành.
Hạ quyết tâm, Quý Sương khoác áo ra cửa, bắt xe đến địa chỉ Trương Lập Thành đã nói.
Cậu muốn một câu trả lời từ hắn.
Bạch Trường Châu chống cằm ngồi trong không gian, nhìn Quý Sương cứ mãi bất an nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Ban đầu anh muốn cảnh báo, nhưng xem ra vẫn phải cho nhóc con này chịu khổ một chút thì mới hoàn toàn buông bỏ được.
Phải dồn chú thỏ này vào đến tận cùng nhất của sự phẫn nộ và tuyệt vọng mới có thể đập tan được sự sợ hãi và bản tính phục tùng của cậu ta.
Nếu không, dù có thoát khỏi cái bóng của cha mẹ nuôi hay Trương Lập Thành, thì đoạn đường phía trước của Quý Sương cũng chỉ có đêm đen.
Xuống xe, Quý Sương nhìn quán rượu xa hoa trụy lạc này, cậu giống như một chú chim sẻ không thuộc về chốn lồng son này, bỗng cảm thấy bản thân mình thấp bé lại thường.
Đây là chỗ tụ tập quen thuộc của Trương Lập Thành và đám bạn của hắn, trước đây Quý Sương cũng từng tới, nhưng chưa bao giờ cậu lại sợ phải bước vào nơi này như thế.
Nhân viên nhận ra Quý Sương, đưa cậu đến một phòng riêng nằm khuất phía sau.
Vừa bước vào, đối mặt với Quý Sương chính là một tràng vỗ tay.
"Chúc mừng, phượng hoàng của chúng ta sắp phải trở lại làm chim sẻ rồi!"
Nhưng người lúc trước còn cười nói với Quý Sương, bây giờ lại thay phiên nhau chế giễu.
Họ ngồi rải rác trên ghế dài, trên bàn toàn là rượu và thuốc lá, âm nhạc dung tục đinh tai nhức óc, ánh đèn xanh đỏ lập lòe khiến cho khuôn mặt họ trong mắt Quý Sương trở nên đáng sợ.
Họ tựa như ma quỷ, lời lẽ là dao sắc, giết người không chút nương tay.
Còn Quý Sương đang cô đơn đứng đó, tựa như một trò đùa lớn để chúng cười cợt.
Cậu nhìn những người đã từng nói chuyện rất vui, hóa ra bọn họ vẫn luôn gọi mình như thế, âm thầm cười nhạo bản thân không xứng với chốn phồn hoa của giới thượng lưu.
Nhất thời, Quý Sương cảm thấy thế giới này như tan nát, dường như tất cả mọi người đều không thích cậu, mà viện trưởng dịu dàng nhất cũng đã ra đi.
Dường như trên thế giới này không còn một ai đứng về phía Quý Sương nữa.
"Trương Lập Thành đâu?" Quý Sương run rẩy hỏi, giọng nói dù bé nhỏ nhưng lại bị những con người kia nghe rõ mồn một.
"Anh Trương về rồi! Còn đang bận tán tỉnh ai kia rồi!"
"Ha ha, anh Trương biết người kia không thích mùi rượu nên chỉ đến một chút lại đi rồi!"
Quý Sương trong lòng chua xót, lúc trước cậu không thích mùi rượu và thuốc lá nhưng cũng không dám nói Trương Lập Thành cai, chỉ cho rằng hắn ta không bỏ được.
Hóa ra, chỉ là người xứng đáng được hắn ta tôn trọng không phải cậu mà thôi.
Nhưng Trương Lập Thành đã đi rồi, còn gọi cậu đến đây làm gì? Để nhận chế nhạo ư?
Bỗng một người nắm lấy tay Quý Sương, khoác vai cậu:"Này, anh Trương về rồi, sau này cũng không gặp cậu nữa đâu. Thế nào, có muốn đến chỗ tôi không?"
Mặt Quý Sương biến sắc, vội muốn đẩy gã ra nhưng đã bị giữ chặt cứng.
Một người khác cũng đứng dậy:"Tôi vừa ý cậu ta trước mà." nghe thế, người đàn ông đang khoác vai cậu thản nhiên nói ra một câu làm Quý Sương không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy chúng ta dùng chung đi."
Dùng chung? Từ ấy nghĩa là gì?
Trong mắt những người kia, Quý Sương cũng chỉ là một món đồ vật thôi sao?
Sự ác độc ấy làm cho sống lưng cậu lạnh toát, bàn tay nắm chặt.
Những người cậu cho là dí dỏm phóng khoáng, không hề tự đại hóa ra lại có bộ mặt như thế.
Quý Sương thấy đầu óc mình như trống rỗng, khung cảnh xung quanh chuyển sang tĩnh lặng, xám xịt giống như một bức tranh.
Bạch Trường Châu đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, anh như đang nằm trong những đôi cánh của mình, mái tóc đỏ nâu như chiếu ra một tầng hào quang.
Anh hứng thú nhìn Quý Sương, trong đôi mắt đẹp toàn là ác liệt và coi khinh, nhưng Quý Sương lại cảm thấy cảm xúc trần trụi mà thuần khiết đó hơn gấp trăm lần những bộ mặt giả dối ở đây.
"Ta biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải nói đến chuyện này một lần nữa. Vừa kịp thời gian ta đã tính toán, nhóc con."
Cơ thể bị kìm hãm bởi cái khoác vai mạnh bạo của người đàn ông kia, Quý Sương chỉ biết ngước mắt, nhìn lên Bạch Trường Châu như nhìn lên tia mặt trời cuối cùng trước khi đêm xuống.
"Tôi chẳng còn thứ gì để mất nữa rồi."
"Cái giá mà ngài nói là quá lớn, tôi không thể biết rất cuộc sau khi lấy được linh hồn của tôi thì ngài có lăng trì, tra tấn nó không. Cũng không biết một ác ma có thể hay không sẽ nuốt lời ngay sau khi giao kèo được lập thành." Quý Sương nói:"Dẫu cho cái kết của những kẻ trao linh hồn cho ác quỷ chưa bao giờ tốt đẹp."
"Nhưng tôi tin vào phẩm giá và lòng tự trọng của ngài."
Bạch Trường Châu hài lòng mỉm cười:"Rồi cậu sẽ biết cậu đã tin đúng người, Quý Sương."
Đôi tay anh nâng lên, giữa không trung xuất hiện một tờ giấy thô sơ rách rưới. Vung bút kí, ánh sáng vàng kim lóe lên rồi chộp tắt, giao ước giữa hai người được thành lập.
Màu xám chung quanh dần rút đi, người đàn ông đứng cạnh Quý Sương nghe thấy cậu trả lời.
"Bỏ ra."
Gã giật nảy mình, khí chất của Quý Sương dường như đã khác, tuy vẫn mờ nhạt như trước nhưng giờ đây nó giống như một tấm khiên, ra sức chống chọi lại bọn họ.
Gã nới lỏng tay, rồi lại bất ngờ lấy từ trong túi ra vài viên thuốc, nhân lúc Quý Sương không kịp trở tay bắt cậu nuốt hết.
Quý Sương không kịp đè tay hắn lại, cậu ôm cổ họng thở dốc, chân mềm nhũn tựa như sắp ngã đến nơi.
Quý Sương nhận ra, cơ thể cậu chẳng có gì thay đổi hết, sức mạnh lớn lao mà cậu trông ngóng vẫn chưa hề xuất hiện.
Hoảng loạn nhìn vẻ mặt đắc thắng của gã đàn ông kia, Quý Sương lại đỏ mắt nhìn Bạch Trường Châu không hề có một chút chột dạ nào.
Trái lại anh còn mỉm cười.
"Nhóc con, chẳng lẽ cậu cho rằng một khi kí khế ước là sẽ có được năng lực hay sao?" khóe miệng anh cong lên, tràn trề là sự trêu đùa.
"Ta chỉ nói cậu sẽ đi lên đỉnh cao bắt người khác phải nể phục, nhưng chưa từng nói chính ta sẽ đưa cậu lên."
"Mọi thứ trên đời đều phải trả giá, Quý Sương. Linh hồn của cậu sau khi chết là quá nhỏ bé, nó chỉ đủ để thuê được ta-một ác ma vĩ đại và cao quý làm người chỉ dạy cho cậu mà thôi. Còn năng lực là thứ cậu phải tự mình dành lấy."
Bạch Trường Châu cúi xuống, kề sát Quý Sương:"Nhưng cậu rất may mắn."
"Có biết sức mạnh trước đây ta cho cậu mượn từ đâu mà ra không?" anh hỏi, rồi lại tự đáp như vốn chẳng hề mong chờ một câu trả lời:"Nó là của chính cậu, trong một tương lai rất gần."
"Quý Sương, chỉ cần cậu cố gắng, cậu sẽ một lần nữa làm chủ được sức mạnh đó, việc ta có thể mượn lấy một ít từ cậu trong tương lai đã chứng minh điều đó."
Bạch Trường Châu:"Nhưng còn hiện tại, cậu vẫn chỉ yếu như sên thôi." anh hài lòng nhìn khuôn mặt thất vọng của Quý Sương, cảm thấy chơi đùa với cảm xúc của nhóc mít ướt này còn rất thú vị.
Nhưng Bạch Trường Châu cũng không đến nỗi ác độc, anh nhìn nhóc con nhà mình bị người ta ngang nhiên ép uống thuốc mà không thể phản kháng, cuối cùng mới cau mày muốn dạy cho gã đàn ông kia một bài học.
Mặc dù theo quy tắc thì Bạch Trường Châu không thể đích thân nhúng tay vào việc riêng của thế giới này, nhưng mượn dao giết người cũng không phải là không thể.
Một ác ma thì chẳng bao giờ tuân thủ luật lệ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến hẹn lại lên, tui sẽ cố gắng nỗi ngày một chương cho tới khi hết hàng tồn khoo((*^▽^*))o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất