Nói Chuyện Yêu Đương Trong Truyền Thuyết Đô Thị

Chương 3

Trước Sau
Nghiêu Diệp nhìn dấu vết còn sót lại trên mặt đất, có chút sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại kịp thời lui về phía sau một bước, muốn tránh khỏi mấy tờ giấy vàng chưa kịp đốt

Đáng tiếc là mắt cá chân cậu hiện tại đang bị thương, khó tránh khỏi phản ứng nhưng không kịp, lúc lui về phía sau mũi giày cũng đã chạm vào mấy vết tro ở trên đường

Nghiêu Diệp tuy không tin chuyện tâm linh quỷ thần, nhưng cảm thấy nửa đêm mà còn đụng tới cảnh người khác đang đốt vàng mã thì cũng xui xẻo, cậu theo bản năng tránh đi góc này

Cậu tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên nhớ đến lời mấy cô ý tá tám chuyện với nhau ngay quầy lễ tân---có người hay đốt giấy tiền vàng mã ở ngã tư đường để đổi vận, ai mà xui xẻo dẫm trúng tro vàng còn sót lại thì coi như sẽ bị xui xẻo quấn thân

Bước chân chốc dừng lại, Nghiêu Diệp sờ sờ chóp mũi đông lạnh đến đỏ bừng của mình, có chút ngây người

Loại vận khí này, nghe lúc nào cũng có chút tà môn

Hồi còn bé cậu từng được mấy người lớn trong nhà kể qua mấy câu chuyện dân gian hay đồn, có người nói hồi xưa có rất nhiều phương pháp đổi vận được lưu truyền, nhưng tất cả đều không ngoại lệ mang ý nghĩa người nào muốn đổi vận thì cái xui xẻo của người đó đều sẽ được dịch chuyển lên người kẻ khác

Cho nên mới nói mấy chuyện thay đổi vận khí mệnh số như này, là việc tổn hại đến âm đức nhất

Trên thức tế mà nói thì, vận khí bị chuyển đi bất quá là một cách nói khác của dương khí thôi, nhiều lắm thì làm người được chuyển đến chút dương khí có thêm đôi phần khoẻ mạnh, kẻ bị lấy đi thì sẽ có chút suy yếu một thời gian thôi, suy yếu cỡ nào à, cỡ như bạn lúc bị cảm vậy

Bất quá cũng có mấy ngoại lệ, có chút người cơ bản đã yếu ớt, nếu còn gặp chuyện đổi vận khí như này, liền sẽ dễ gặp được những thứ không sạch sẽ, từ đó cũng có một số người chịu không nổi mà đi gặp ông bà

Nghiêu Diệp nghĩ đến đây, quay đầu thoáng nhìn mấy vết giấy bị đốt trọi thành tro xám

Gió thổi tro bay loạn khắp nơi, những mảnh giấy vàng còn sót lại giữa đêm khuya như thế này thực sự vô cùng bắt mắt

Nguyên lai, thật sự có người tin tưởng chuyện đổi vận này à

Nghiêu Diệp thu hồi ánh mắt, nhún vai, đem nào là giấy vàng, nào là tro xám vứt ra sau đầu

Mấy chuyện mê tín dị đoan như này mà còn có người tin, quả thật là sự thất bại của giáo dục

Khi còn nhỏ cậu cũng từng bị người khác lấy mấy chuyện này ra để lừa rồi, nên lúc lớn cũng không tin nữa

Nói thẳng ra thì mấy truyền thuyết mê tín thế này vốn chỉ là mấy chuyện do người đời trước dựng ra để an ủi tâm lý nhau thôi, cái gì mà vận số, cái gì mà dương khí chứ, không hề có khoa học nào chứng minh được

Nói đến chuyện đổi mệnh số thì càng thêm hoang đường, vận mệnh số phận của một người vốn dựa vào nỗ lực của bản thân họ, sao có thể bị mất đi chỉ vì dẫm vào mấy vết tro như này được? Gửi hy vọng vào việc chuyển đổi số mệnh của mình cho người khác, quả thật có hơi buồn cười

Nghiêu Diệp kéo cổ áo lại, nhanh chóng nện bước rời đi, bóng đêm buổi khuya càng thêm thâm trầm, cậu thật sự rất muốn quay lại nghỉ ngơi ngay bây giờ

Rào rào-------

Gió gào thét thổi qua, thổi bay ống quần của Nghiêu Diệp, đem vài miếng tro còn sót lại trên đó thổi bay đi, chỉ để lại một chút dấu vết xám mờ nhạt

Đêm khuya gió lạnh thấm đến tận xương, Nghiêu Diệp bước một bước thật dài, tuy rằng mắt cá có chút thương tổn, nhưng tốc độ cũng không chậm chút nào

Cậu một đường vừa đi vừa chịu đựng gió lạnh thổi đến, dưới tốc độ gần như chạy chậm thế này, một toà chung cư rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm nhìn

"Phù! Cuối cùng cũng về đến nơi"

Buổi tối âm u, bảo vệ ngồi trong phòng gác ngủ gà ngủ gật, Nghiêu Diệp bị lạnh đến choáng cả đầu, cậu run run quét thẻ chạy vội vào trong chung cư, đi thẳng một đường đến thang máy

Cửa thang máy đóng chặt, Nghiêu Diệp nhìn lên màn hình, có tổng cộng mười lăm tầng, thang máy mới xuống đến tầng mười ba

Phải đợi

Nghiêu Diệp sờ sờ lỗ tay đổ bừng của mình, ấn nút chờ thang máy xuống lầu một

Thang máy thong thả đi từ từ xuống, Nghiêu Diệp xoa xoa hai bàn tay đông cứng của mình vào nhau, lấy di động ra lướt vài cái, tin tức đầu tiên lập tức hiện lên

"Tin mới nhất, sắp tới không biết có bao nhiêu học sinh tiếp tục tự sát, nhảy từ lầu cao xuống đất, không những làm cha mẹ đau đớn muốn chết mà còn để lại nhiều rắc rối cho dân cư phụ cận, trải qua quá trình điều tra từ cảnh sát, nguyên nhân được xác định một phần là do áp lực học tập..."

Đọc tin này, bản thân Nghiêu Diệp thầm tiếc hận, dù gì cũng là một sinh mạng quá trẻ, cứ vậy mà biến mất, thật sự đáng tiếc

Học sinh hiện tại dễ đánh mất lí trí vào nhiều chuyện quá, cho dù học hành có nặng nề đến đâu cũng sẽ có biện pháp giải quyết mà, hà tất lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ

Đinh------

Không biết bao lâu rồi, thang máy mới chậm rãi xuống tới tầng một

Nghiêu Diệp thuận tay khoá điện thoại lại, chờ đợi cửa thang máy mở ra, cậu hiện tại mệt vô cùng, đang gấp không chờ nổi muốn ngâm mình trong dòng nước ấm để thả lỏng cơ thể đây này

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục trung học màu trắng, tóc dài xoã trên vai xuất hiện trước mặt Nghiêu Diệp

Mặt nữ sinh tái nhợt, thẳng tắp đứng giữa thang máy, vô tình lại chặn ngay cửa vào thang, hơn nữa còn không hề có ý tứ tránh sang một bên



Thấy vậy, Nghiêu Diệp nghi hoặc chớp chớp mắt, ôn thanh hỏi: "Xin hỏi, em có chuyện gì vậy? Có cần anh giúp gì không?"

Em gái này hơn nửa đêm rồi mà còn đứng ngay thang máy, chắc là bị phụ huynh phê bình chuyện gì rồi

Nữ sinh nhìn về phía Nghiêu Diệp, chậm rãi lắc lắc đầu, hình như bản thân nàng cũng cảm giác được mình đang chắn đường người khác nên nhích người sang một bên

Sau khi nữ sinh tránh ra, Nghiêu Diệp nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, vội ấn nút để cửa mở ra lần nữa, còn không quên quay đầu nói với cô nữ sinh trầm mặc đứng cách đó không xa nói: "Em gái nhỏ à, trễ lắm rồi, mau về nhà sớm đi, bằng không cha mẹ em sẽ lo lắng lắm"

Nhớ đến mấy tin tức xã hội vừa đọc, Nghiêu Diệp có chút sợ em gái nhỏ này sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng

Nữ sinh đứng trước cửa thang máy, lạnh lùng nhìn Nghiêu Diệp, không nói lấy một tiếng nào, bộ dáng rất không kiên nhẫn

Nghiêu Diệp có lòng tốt mà không được hồi đáp, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải bước vào thang máy

Cũng phải, hơn nửa đêm rồi, đột nhiên quyết định này nọ dùm một người lạ, xác thực làm người đó có chút không vui, người ta không phản ứng lại bạn cũng là chuyện bình thường

Nghiêu Diệp âm thầm mắng mình là đồ bao đồng, thánh mẫu đến tận nhà, cậu đơn giản không nhìn nữ sinh kia nữa, ấn nút lên tầng 10, chờ đợi thang máy đóng cửa

Nhưng mà, ngay lúc khoảnh khắc cánh cửa thang máy sắp khép lại, nữ sinh vốn dĩ đứng ngốc trước cửa đột nhiên sáp lại gần, ghé người vào trên cửa thang, xuyên thấu qua khe hở giữa hai cửa, một đôi mắt tan rã gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêu Diệp, biểu tình lạnh như băng

Đinh------thang máy hoàn toàn đóng cửa, mạnh mẽ vọt lên trên

Trong thang máy, Nghiêu Diệp trợn tròn mắt, theo bản năng lùi bước về sau, toàn thân như bị rót một thùng nước đá, cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt tạm dừng, giữa mày càng nổi lên sắc thái sợ hãi

Vừa rồi lúc đôi mắt kia đột nhiên kề sát vào, thực sự lực đánh vào thị giác người khác là quá lớn

Bởi vì mới nãy chỗ Nghiêu Diệp đứng cách cửa thang máy rất gần, cho nên cậu có thể rõ ràng nhìn đến, một đôi mắt đầy tử khí, tròng mắt vô thần, đồng tử mở rộng, trình độ khuếch tán thậm chí không thuộc về con người nữa rồi

Người nào học y thì biết, đồng tử màu đen lan rộng đến gần tròng trắng mắt---chỉ có khả năng là của người đã chết

Một đôi mắt như vậy, thế mà mới nãy lại gắt gao nhìn chằm chằm cậu, phảng phất tràn ngập oán hận

Trong thang máy vô cùng an tĩnh, tĩnh đến độ có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của bản thân, theo số tầng tăng lên, ngón tay Nghiêu Diệp cũng đi theo run rẩy, ngay cả cầm di động cũng không có sức

Một lúc lâu sau, cậu mới phục hồi tinh thần lại, hít sâu vài cái, nắm chặt di động trong tay, bình phục cảm xúc quá mức khẩn trương, nỗ lực phản bác những định luận trong suy nghĩ của mình

Trên đời này làm gì có quỷ, không đến nói quỷ thần là gì, chỉ biết đây chắc hẳn là lời đồn mà thôi, cặp mắt kia không nhất định là thuộc về người đã mất, có chút người đôi mắt có tật cũng sẽ xuất hiện tình trạng đồng tử bị khuếch tán, huống chi mới nãy nữ sinh nọ còn tung tăng nhảy nhót khoẻ mạnh cơ mà

Nhất định là do cậu nhìn lầm, có lẽ vừa rồi là trò đùa dai của cô học sinh nọ thôi, chỉ biết doạ mấy tên không có kiến thức như cậu

Nghiêu Diệp chớp chớp mắt, tự mình an ủi bản thân một phen, phỉ nhổ chính mình không kiên định nghe theo chủ nghĩa duy vật

"Nghĩ cái gì vậy! vừa rồi nhất định là do bị lạnh nên sinh hoang tưởng mà thôi!

Nghiêu Diệp gõ gõ đầu mình, ão não đầy mặt

Đều do hôm nay nghe quá nhiều chuyện bát quái

Chắc hẳn cậu bị ám ảnh bởi mấy câu chuyện linh tinh của mấy chị y tá rồi, hơn nữa gặp ngay lúc có người đốt vàng mã ngay ngã tư nên càng bị kích thích thêm, từ đó mới gây ra ảo giác cho cậu

Không sai, nhất định là do tác động tâm lí làm cậu sinh ra ảo giác

Tuy rằng tự mình an ủi như vậy, nhưng Nghiêu Diệp vẫn cố gắng đứng dựa vào vách trong thang máy, cố làm bản thân cách cửa thang càng xa càng tốt, tựa như nơi đó có đồ gì làm cậu cảm thấy không khoẻ vậy

Đinh----đã đến tầng 10

Nghiêu Diệp buông lỏng khớp hàm căng chặt, gấp không chờ nổi chạy ra khỏi thang, bởi vì bước chân dồn dập, mắt cá chân bị thương bắt đầu tỏ vẻ kháng nghị, người càng gấp thì hoả khí càng lớn, chỗ loét trong miệng cậu cũng càng thêm đau nhứt, làm cậu hận không thể xẻo nó ngay lập tức

Chịu đựng cảm giác không khoẻ khắp người, Nghiêu Diệp liếm liếm đôi môi khô khốc, lấy chìa khoá ra từ túi áo khoác, bước đến căn phòng chung cư có ghi số 1005, lưu loát mở cửa phòng, sau đó nhanh chóng đóng lại

Sau lớp cửa phòng, Nghiêu Diệp dựa thân cậu vào cửa, thở một hơi thật dài, thần kinh căng chặt phút chốc thả lỏng

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy căn chung cư nhỏ hẹp thế mà ấm áp thân thiết đến vậy, tuy mấy ngày trước cậu vừa chê cái căn chưa tới 70 mét vuông này vừa nhỏ vừa mắc, nhưng ngay thời khắc này, có một chỗ để dừng chân làm cậu yên tâm hơn rất nhiều

Duỗi tay mở đèn phòng khách, Nghiêu Diệp tìm lấy điều khiển từ xa của điều hoà, chỉnh độ ấm thành cao nhất, cho đến khi cảm thấy tứ chi cứng đờ của mình được ấm áp trở lại mới trở tay giảm độ xuống

Rốt cuộc thì tiền lương thực tập của cậu cũng không nhiều, điều hoà không được mở lâu, cậu chỉ mở một chút thôi đợi lát nữa vào phòng tắm, tắm nước ấm rồi sẽ tắt để tiết kiệm điện

Nghiêu Diệp nhìn thời gian hiển thị trên di động, đã 1 giờ 15 phút sáng rồi, không nghỉ ngơi nữa thì sáng mai 6 giờ dậy không nổi là sẽ trễ chuyến xe mất, phiền muộn thở dài, cậu cởi bỏ bớt các nút trên quần áo, đi về hướng phòng tắm

Đành phải tắm tốc chiến tốc thắng vậy

Vào lúc này, bên ngoài của phòng



Ngay chính giữa hành lang, vốn cửa thang máy đã đóng đang từ từ mở ra, một nữ sinh với khuôn mặt trắng bệch xuất hiện

Nó bước ra khỏi thang máy, đứng lặng một hồi lâu mới giật giật tứ chi cứng còng, bắt đầu đi từng phòng từng phòng ấn chuông cửa, cứ như đang tìm người nào

Khuôn mặt của nó bị mái tóc đen rối bời che mất, nó dùng cánh tay tinh tế vô lực ấn chuông cửa, mỗi một động tác đều chậm rì như người máy cũ chưa được bảo trì, sự kết nối giữa các khớp xương trên cơ thể cũng có chút kì lạ, làm người khác có chút không khoẻ, nếu muốn dùng một câu để hình dung, thì đó chính là----người này cực kì giống một thi thể biết đi

Ánh đèn trên hành lang bắt đầu lập loè

Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, bộ đồng phúc trắng xanh đan xen được mặc trên người nữ sinh phút chốc nhiễm đầy máu tươi

Truyền thuyết kể, quỷ thế thân sẽ đi theo người mà nó nhìn trúng, tìm được người đó, nhìn trộm người nọ, sau đó chớp lấy thời cơ, cướp đi sinh mạng của người ấy

- -----------------------------------

Trong phòng tắm

Xôn xao------------

Nghiêu Diệp mở vòi sen trên đỉnh đầu, dòng nước ấm áp theo đó phun trào, tẩy đi những mệt mỏi và khí lạnh trên người cậu

Cậu nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm bóc lên từ nước nóng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc nãy trong thang máy

Nếu cặp mắt kia là của người còn sống, vậy..vậy sao giác mạc lại không có bất kì ánh sáng nào? Tròng mắt cũng rất đục ngầu nữa

Nghiêu Diệp ấn tắt chốt vòi sen, vuốt mái tóc ngắn ướt đẫm ra sau đầu, gương mặt vừa mới có chút màu ấm lại tái nhợt xuống tiếp

Chắc rồi, chắc mới nãy là do cậu nhìn lầm thôi, em gái nọ rõ ràng là một người hết sức bình thường

Nghiêu Diệp thất thần cầm lấy khăn tắm vắt một bên, dùng khăn chà lau bọt nước trên cơ thể, đột nhiên tự giễu kéo kéo khoé miệng, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều

Ngày thường thì cậu là đại diện của chủ nghĩa duy vật, bây giờ gặp chuyện lại cứ thích nghi thần nghi quỷ, quả thật hết sức buồn cười

Cậu, một tên đàn ông trưởng thành, có cái gì phải sợ, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thì mọi chuyện sẽ qua thôi!

Nghiêu Diệp đánh trống tinh thần, đơn giản rửa mặt một cái, lần này cuối cùng cũng uống thuốc đúng hạn, lấy một viên thuốc mau lành vết loét ngay tủ đầu giường để ăn vào, sau đó bôi dầu hoa hồng vào vết thương ngay chân rồi mới nằm xuống ngủ

Ai, cả người đều bệnh, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng ngày nào đó cậu sẽ đột ngột đi gặp ông bà mất

Cũng là do gần đây quá mệt, nếu không phải mệt thì cậu cũng đâu cần bị bản thân nghi thần nghi quỷ doạ sợ đâu chứ!

Nghiêu Diệp buồn bã nằm trên giường, phảng phất nghe được tiếng kẽo kẹt phát ra từ đống xương cốt yếu ớt của mình, một loại cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng cậu

Nhưng ngay lúc này, tiếng chuông cửa ngoài phòng cậu lại vang lên

Đinh---đinh-----

Nghe được tiếng chuông cửa, một chút ý muốn nhúc nhích Nghiêu Diệp cũng không có, đầu cậu một khi đã dính vào gối là dính chết trên giường luôn, nằm trên giường, buồn ngủ đến mức mí mắt không mở ra nổi, căn bản không nghĩ đến chuyện mở cửa cho người quấy rầy cậu lúc nửa đêm

Nhất định là đứa nhóc hàng xóm nào nửa đêm ngủ không được nên bày trò quấy phá đây mà, không nên phản ứng lại

Một ngày bận rộn xoay từa lưa, ban đêm về nhà còn gặp chuyện kinh hách, cậu thật sự không muốn, cũng không có sức rời khỏi chiếc giường ấm áp này được

Bởi vậy, dù nghe được tiếng chuông cửa cậu cũng vứt sau đầu, coi như bản thân chưa nghe thấy gì, nặng nề chìm vào mộng đẹp

Ngoài cửa, nữ sinh sử dụng cánh tay cứng còng của mình, cứ ấn chuông cửa theo quy luật, cho đến khi 9 tiếng chuông vang lên mới dừng động tác lại, nhích từng bước chân đông cứng đến căn phòng tiếp theo, lặp lại động tác như vừa nãy, trầm mặc ấn chuông

Lạch cạch--------

Lạch cạch--------

Tiếng chân nặng nề trầm trọng của nó cứ quanh quẩn ngoài hành lang, làm bạn là tiếng chuông cửa vang lên không ngừng nghỉ, phá lệ chói tai

Không biết đã qua bao lâu, một cú đêm bị tiếng chuông cửa làm ồn đến hết kiên nhẫn quả thật không chịu nổi nữa, gã dùng sức mở bung cửa, chửi mười tám đời tổ tông tên nào quấy rối

Vốn bước chân Nữ sinh di chuyển đến phòng tiếp theo để ấn chuông bỗng dừng lại, cái đầu vốn lỏng lẻo đột nhiên xoay lại đối mặt, phát ra tiếng "khanh khách" đầy quỷ dị, đôi mắt trắng bệch đầy tơ máu như ẩn như hiện sau những sợi tóc màu đen

Trong nháy mắt đối diện với khuôn mặt tử khí của nữ sinh, gã ngay lập tức há hốc miệng, mặt đầy hoảng sợ, tiếng thét chói tai kẹt lại trong cổ họng

"Khanh khách-----"

Rắc

Cửa phòng lại lần nữa khép lại, trên hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh ngày xưa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau