Chương 3
"Người là Thiên Sứ với đôi cánh trắng, vô tình mang ánh dương soi sáng tâm hồn ta, từng chút từng chút xua đi bóng tối trú ngụ trong linh hồn lạc lối này."
_________
"Tiểu Phong, dậy đi con, lát nữa papa đưa con sang nhà ông bà nội chơi."
Cục bông trắng trắng mềm mềm khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo anh kéo xuống ý bảo anh nằm xuống bên cạnh mình. Trịnh Minh An chịu không nổi sự đáng yêu này, mặc kệ có hẹn với mẹ Trịnh, anh nằm xuống dỗ cho cậu ngủ thêm một lát nữa. Nói một lát chứ khi anh thức dậy đã là chuyện của ba tiếng sau rồi. Nhìn lại đồng hồ anh hốt hoảng chạy vội vào nhà tắm, Tiểu Phong vừa hay từ đó đi ra, trên môi còn vươn nụ cười tươi tắn.
"Papa ngủ dậy trễ nha, ngủ dậy trễ sẽ bị phạt đánh mông đó."
Thật vậy, lúc Vương Tuấn Phong ở cô nhi viện mẹ Hạ đã nói ngủ dậy trễ là hư, mẹ sẽ phạt đánh mông những ai dậy trễ, chứ cậu chưa đủ tuổi để suy nghĩ theo nghĩ khác đâu.
Trịnh Minh An nghe xong muốn cạn lời, vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi đưa cậu đến nhà chính Trịnh gia.
Vừa vào tới nhà mẹ Trịnh đã chạy ra đón lấy Tiểu Phong ôm trên tay, suýt xoa hỏi cậu đi đường có mệt không, có khát không, chứ tuyệt nhiên không thèm nhìn đến đứa con ruột lấy một lần. Trịnh Minh An chết tâm, nhìn đứa con anh yêu thương đang tranh sủng với anh mà lòng quặn thắt. Không sao, còn ba anh mà, chắc ba anh không phũ anh như mẹ đâu ha?
"Ôi, cháu ngoan của ông."
Tiếng ba Trịnh vang lên từ trong nhà, ông đi đến cùng mẹ Trịnh hỏi han đứa cháu nội, và lơ luôn Trịnh Minh An.
Trịnh Minh An:...
Anh chính thức chết tâm, không còn gì lưu luyến.
"Ba, mẹ, còn đứa con trai cưng của ba mẹ ở đây nè, ba mẹ có thấy con không?"
Lúc này mẹ Trịnh mới để ý đến sự hiện diện của anh, bĩu môi.
"Anh ấy à? Tôi chưa đánh anh vì cái tội để hai ông bà già này ngồi đợi cả buổi sáng mà anh còn muốn tôi ngó tới anh à? Nói, sáng giờ anh đưa cháu nội tôi đi đâu mà bây giờ mới mang thằng bé tới đây? Nè nha, anh không giữ được thì để thằng bé ở đây tôi nuôi cho, thật là, con với chả cái."
Ba Trịnh đứng kế bên phụ họa.
"Đúng rồi đấy, con còn phải đi học, chi bằng để Tiểu Phong ở lại đây để ba mẹ trông cho."
"Không được! Ba mẹ à, Tiểu Phong là con con mà, thằng bé phải ở chung với con chứ."
Cả ba người đứng trước cửa nhà tranh giành nuôi Vương Tuấn Phong cả buổi mới đi vào nhà, suốt thời gian đó cậu vẫn bị ông bà nội ôm chặt cứng, chỉ tội cho Trịnh Minh An ngồi một bên đáng thương nhìn qua bên này.
Vương Tuấn Phong thấy Trịnh Minh An buồn hiu thì xin phép ông bà chạy lại chui vào lòng anh ngồi, còn nói nhỏ với anh là Tiểu Phong của papa, không ai giành Tiểu Phong với papa được đâu.
Nghe một câu nói của con trai cưng mà mát lòng mát dạ.
Chiều anh đưa cậu về ba mẹ Trịnh còn không muốn giao người, anh phải năn nỉ và hứa mỗi tuần sẽ đưa Tiểu Phong đến chơi với ông bà thì hai người họ mới miễn cưỡng buông tay cậu ra. Thật là, hai người họ thích cháu nội muốn chết, chỉ là Trịnh Minh An còn quá nhỏ thôi, bây giờ từ trên trời rơi xuống một đứa cháu vừa đáng yêu, vừa lễ phép thì ai mà không thích cho được.
Vương Tuấn Phong được buông ra thì cũng mệt đến mức chỉ muốn ngủ, anh ôm cậu ra xe nói là cậu cứ việc ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi cậu dậy. Cậu mắt mở chẳng lên, gật gù rồi thiếp đi.
Chiếc xe thể thao màu đen lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã tới nhà. Trịnh Minh An xuống xe, anh vòng qua cửa xe bên kia bế cậu vào trong nhà, nhìn cậu ngủ ngon như vậy anh không nỡ đánh thức cậu dậy.
Đưa cậu lên phòng, anh thầm tính toán xem sau này có nên đưa cậu về nhà chính Trịnh gia nữa không, hôm nay anh bị ghẻ lạnh hơi nhiều rồi đấy. Anh cũng mừng vì ba mẹ anh yêu thích đứa nhỏ này, nếu không thì anh không biết phải làm sao nữa.
À đúng rồi. Trịnh Minh An đứng dậy, vơ lấy chùm chìa khóa rồi đi ra khỏi nhà. Anh quên mất ngày mai anh phải đưa Tiểu Phong đến trường, bây giờ anh phải đi mua đồ mới cùng dụng cụ học tập cho cậu nữa, xém tí thì quên mất.
Cánh cửa đóng lại, Vương Tuấn Phong mở mắt dậy nhìn theo, tiếc là anh đi mất rồi.
__________
24/01/2023
[????: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)
Trời quơi tui chạy deadline sấp mặt, mò tới đây là dữ dằn lắm rồi á, khổ gì đâu á trời, hu hu hu ಥ‿ಥ]
_________
"Tiểu Phong, dậy đi con, lát nữa papa đưa con sang nhà ông bà nội chơi."
Cục bông trắng trắng mềm mềm khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo anh kéo xuống ý bảo anh nằm xuống bên cạnh mình. Trịnh Minh An chịu không nổi sự đáng yêu này, mặc kệ có hẹn với mẹ Trịnh, anh nằm xuống dỗ cho cậu ngủ thêm một lát nữa. Nói một lát chứ khi anh thức dậy đã là chuyện của ba tiếng sau rồi. Nhìn lại đồng hồ anh hốt hoảng chạy vội vào nhà tắm, Tiểu Phong vừa hay từ đó đi ra, trên môi còn vươn nụ cười tươi tắn.
"Papa ngủ dậy trễ nha, ngủ dậy trễ sẽ bị phạt đánh mông đó."
Thật vậy, lúc Vương Tuấn Phong ở cô nhi viện mẹ Hạ đã nói ngủ dậy trễ là hư, mẹ sẽ phạt đánh mông những ai dậy trễ, chứ cậu chưa đủ tuổi để suy nghĩ theo nghĩ khác đâu.
Trịnh Minh An nghe xong muốn cạn lời, vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi đưa cậu đến nhà chính Trịnh gia.
Vừa vào tới nhà mẹ Trịnh đã chạy ra đón lấy Tiểu Phong ôm trên tay, suýt xoa hỏi cậu đi đường có mệt không, có khát không, chứ tuyệt nhiên không thèm nhìn đến đứa con ruột lấy một lần. Trịnh Minh An chết tâm, nhìn đứa con anh yêu thương đang tranh sủng với anh mà lòng quặn thắt. Không sao, còn ba anh mà, chắc ba anh không phũ anh như mẹ đâu ha?
"Ôi, cháu ngoan của ông."
Tiếng ba Trịnh vang lên từ trong nhà, ông đi đến cùng mẹ Trịnh hỏi han đứa cháu nội, và lơ luôn Trịnh Minh An.
Trịnh Minh An:...
Anh chính thức chết tâm, không còn gì lưu luyến.
"Ba, mẹ, còn đứa con trai cưng của ba mẹ ở đây nè, ba mẹ có thấy con không?"
Lúc này mẹ Trịnh mới để ý đến sự hiện diện của anh, bĩu môi.
"Anh ấy à? Tôi chưa đánh anh vì cái tội để hai ông bà già này ngồi đợi cả buổi sáng mà anh còn muốn tôi ngó tới anh à? Nói, sáng giờ anh đưa cháu nội tôi đi đâu mà bây giờ mới mang thằng bé tới đây? Nè nha, anh không giữ được thì để thằng bé ở đây tôi nuôi cho, thật là, con với chả cái."
Ba Trịnh đứng kế bên phụ họa.
"Đúng rồi đấy, con còn phải đi học, chi bằng để Tiểu Phong ở lại đây để ba mẹ trông cho."
"Không được! Ba mẹ à, Tiểu Phong là con con mà, thằng bé phải ở chung với con chứ."
Cả ba người đứng trước cửa nhà tranh giành nuôi Vương Tuấn Phong cả buổi mới đi vào nhà, suốt thời gian đó cậu vẫn bị ông bà nội ôm chặt cứng, chỉ tội cho Trịnh Minh An ngồi một bên đáng thương nhìn qua bên này.
Vương Tuấn Phong thấy Trịnh Minh An buồn hiu thì xin phép ông bà chạy lại chui vào lòng anh ngồi, còn nói nhỏ với anh là Tiểu Phong của papa, không ai giành Tiểu Phong với papa được đâu.
Nghe một câu nói của con trai cưng mà mát lòng mát dạ.
Chiều anh đưa cậu về ba mẹ Trịnh còn không muốn giao người, anh phải năn nỉ và hứa mỗi tuần sẽ đưa Tiểu Phong đến chơi với ông bà thì hai người họ mới miễn cưỡng buông tay cậu ra. Thật là, hai người họ thích cháu nội muốn chết, chỉ là Trịnh Minh An còn quá nhỏ thôi, bây giờ từ trên trời rơi xuống một đứa cháu vừa đáng yêu, vừa lễ phép thì ai mà không thích cho được.
Vương Tuấn Phong được buông ra thì cũng mệt đến mức chỉ muốn ngủ, anh ôm cậu ra xe nói là cậu cứ việc ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi cậu dậy. Cậu mắt mở chẳng lên, gật gù rồi thiếp đi.
Chiếc xe thể thao màu đen lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã tới nhà. Trịnh Minh An xuống xe, anh vòng qua cửa xe bên kia bế cậu vào trong nhà, nhìn cậu ngủ ngon như vậy anh không nỡ đánh thức cậu dậy.
Đưa cậu lên phòng, anh thầm tính toán xem sau này có nên đưa cậu về nhà chính Trịnh gia nữa không, hôm nay anh bị ghẻ lạnh hơi nhiều rồi đấy. Anh cũng mừng vì ba mẹ anh yêu thích đứa nhỏ này, nếu không thì anh không biết phải làm sao nữa.
À đúng rồi. Trịnh Minh An đứng dậy, vơ lấy chùm chìa khóa rồi đi ra khỏi nhà. Anh quên mất ngày mai anh phải đưa Tiểu Phong đến trường, bây giờ anh phải đi mua đồ mới cùng dụng cụ học tập cho cậu nữa, xém tí thì quên mất.
Cánh cửa đóng lại, Vương Tuấn Phong mở mắt dậy nhìn theo, tiếc là anh đi mất rồi.
__________
24/01/2023
[????: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)
Trời quơi tui chạy deadline sấp mặt, mò tới đây là dữ dằn lắm rồi á, khổ gì đâu á trời, hu hu hu ಥ‿ಥ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất