Chương 36
“Nếu người bạn yêu không hề ghen tuông, họ có thể chẳng cần bạn nữa. Nhưng nếu người bạn yêu ghen tuông thật nhiều, chứng tỏ họ rất yêu bạn, họ không muốn bạn rơi vào tay của một ai khác. Và tất nhiên, bất cứ thứ gì cũng đều sẽ có ngoại lệ.”
_________
Dự án của công ty đang phát triển rất tốt, kéo theo đó thời gian Trịnh Minh An tiêu hao vào nó cũng tăng thêm rất nhiều. Nghĩ lại anh vẫn chưa chúc mừng chiến thắng của con trai, Trịnh Minh An đẩy nhanh công việc tranh thủ về nhà sớm làm một bàn tiệc nho nhỏ cho cậu. Tuy mấy cái giải đấu giữa hai khối trong trường diễn ra khá thường xuyên, cũng không có gì lớn lao nhưng anh vẫn muốn làm gì đó cho Vương Tuấn Phong, hay nói cách khác anh muốn làm một người ba hoàn mỹ, tận lực bù đắp cho cậu những gì cậu thiếu.
Hơn bốn giờ chiều anh làm xong công việc trong ngày, mặc dù bỏ luôn bữa trưa để làm rồi vẫn không thể hoàn thành sớm hơn một chút. Diệp Tư từ ngoài đẩy cửa vào thấy phần cơm trưa vẫn chưa ai đụng đến liền phát cáu.
“Trịnh Minh An, cậu muốn tuyệt thực hả? Mấy ngày nay thức khuya dậy sớm, người ngợm gầy nhom mà còn muốn bỏ bữa? Cứ đà này mình thấy dự án chưa xong là cậu đi chầu ông bà trước rồi.”
Diệp Tư thuộc mẫu người khẩu xà tâm phật, miệng thì chửi mắng thế nhưng cô vẫn đi pha cho anh một ly cà phê sữa. Hồi còn đi học chung cô từng thấy anh bị đau dạ dày tới độ ngất xỉu trên lớp, hỏi ra mới biết vì sợ muộn nên bỏ bữa sáng, từ đó về sau cô kiêm luôn bảo mẫu nhận nhiệm vụ giám sát việc ăn uống của anh. Đặt ly cà phê sữa nóng lên bàn, Diệp Tư tiếp tục càm ràm.
“Mình nói cậu đó, sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất, đừng cố liều mạng như thế. Uống một chút cà phê sữa đi cho dễ chịu, uống cà phê đen nhiều không tốt đâu.”
Quả thật nhịn ăn có một bữa mà bây giờ cơ thể anh khó chịu thật, đôi lúc chóng mặt buồn nôn nữa. Lời Diệp Tư nói không sai, là anh tham công tiếc việc, đến bản thân mình cũng không thèm lo. Anh cố gắng như vậy cũng chỉ vì sau này mà thôi, anh không muốn cho con anh sau này phải thua thiệt.
Uống một ngụm cà phê đầu óc thanh tỉnh lên rất nhiều, Trịnh Minh An cười đáp.
“Mình ổn mà, cậu cứ lo cho mình như gà mẹ nuôi con ấy. Như vậy thì biết tới bao giờ cậu mới có chồng đây, hóng thiệp cưới quá trời.”
Độ tuổi của hai người bây giờ ra đường ai cũng hỏi chuyện hôn nhân nên cô quen rồi, lườm cháy da Trịnh Minh An mà gắt.
“Đợi tới khi đó cậu nhất định phải đi phong bì thật lớn đó có biết không hả? Biết lo cho người khác sao cậu không tự lo cho bản thân mình đi, sắp già tới nơi rồi.”
“Tính ra hai chúng ta bằng tuổi.”
Diệp Tư: …
Diệp Tư: ok, bà đây cũng già được chưa.
Nhớ ra mình còn có việc, Trịnh Minh An nhờ Diệp Tư ở lại kiểm tra sổ sách giúp mình còn anh thì chạy ngay ra siêu thị mua một ít đồ về nấu ăn. Cảm giác “gà trống nuôi con” này cũng không tệ, chí ít không va phải phụ nữ phiền phức.
Chọn được vài món ưng ý, Trịnh Minh An vui vẻ trở về nhà, anh định bụng sẽ làm cho Vương Tuấn Phong bất ngờ một phen.
Người xưa có câu “nói trước bước không qua” cấm có sai, Trịnh Minh An chưa tạo được bất ngờ cho Vương Tuấn Phong thì Vương Tuấn Phong đã cho anh bất ngờ trước rồi. Như thường lệ anh về tới nhà cậu sẽ chạy ra đón anh, thi thoảng còn được tặng cho một cái hôn trên gò má. Ấy vậy mà hôm nay cửa không khóa, người cũng chẳng thấy đâu. Có chút hụt hẫng, Trịnh Minh An đặt hai túi đồ xuống để cởi giày thì vô tình thấy trên kệ giày có nhiều thêm một đôi giày của phụ nữ. Lấy làm lạ, anh nhìn kỹ hơn một chút thì nhận ra đó không thể nào là của mẹ Trịnh được, vì mẹ Trịnh khá cao, bà không thích mang giày cao hơn nữa. Có lần anh hỏi thì mẹ Trịnh đùa là bà thấy không khí bên trên loãng quá, ngửi thật khó chịu.
Nếu không phải mẹ Trịnh thì còn có thể là ai? Ngôi nhà này ngoài mẹ Trịnh và Diệp Tư đến thì chỉ có đứa bạn tên Hạ Tiểu Dii của Vương Tuấn Phong là hay lui tới, ngoài ra chắc chắn không còn ai khác.
Nghĩ bụng chắc là hai đứa bạn của con trai đến chơi, Trịnh Minh An không mấy bận tâm, để giày ngay ngắn lên kệ rồi đi vào nhà.
Bước vào nhà chính vẫn không thấy ai, anh nhớ bình thường đứa bạn nhỏ của Vương Tuấn Phong bám anh lắm. Trách làm sao được, con bé tôn sùng cái đẹp mà, nếu có trách thì chỉ trách bản thân mình quá đẹp mà thôi. Nếu biết anh về kiểu gì con bé cũng là đứa chạy ra nhanh nhất bám lấy anh cho coi. Ấy vậy mà hôm nay yên tĩnh thế.
Sự yên tĩnh này khiến Trịnh Minh An tò mò, anh đi vào trong phòng khách xem thử, quả nhiên ở đó có hai người, một là con trai anh, người con gái còn lại nhìn hơi lạ mắt, hình như không phải Hạ Tiểu Dii thì phải. Anh nhận ra ngay vì Hạ Tiểu Dii là tom boy, nhìn con bé không khác con trai là mấy, chỉ có gương mặt với đường nét mềm mại nữ tính hơn mà thôi.
Hai người họ vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của anh, nghe tiếng Vương Tuấn Phong phát ra đều đều thì có vẻ như hai người họ đang học nhóm. Anh từng đi học bởi vậy anh biết chuyện học nhóm là chuyện rất bình thường, mà sao nhóm chỉ có hai người vậy? Ít nhất cũng tầm ba, bốn người cơ chứ?
Bỏ qua sự tò mò của bản thân, sâu tận trong tâm can anh đâu đó thoáng qua một cảm giác khó chịu bức bối không thể diễn tả thành lời.
Không muốn làm phiền con mình học, Trịnh Minh An lẳng lặng đi ra phía nhà bếp định bụng sẽ nấu xong ngay khi cậu học xong rồi ăn luôn. Bất cẩn thế nào mà anh vấp phải cạnh bàn gần đó suýt té ngã, chiếc bàn bị lực đẩy di ra một đường khỏi vị trí cũ phát ra tiếng động làm hai người kia giật mình.
Vương Tuấn Phong ngước lên nhìn thấy anh đang ôm chân mình thì vội vã chạy tới xem anh có bị làm sao hay không. Vết bầm nho nhỏ đang dần tím lên làm Vương Tuấn Phong đau lòng không thôi, cậu cứ xoa xoa chỗ đó mãi không chịu buông.
“Papa sao lại bất cẩn như vậy a, papa về rồi cũng không gọi con, xách đồ nặng như vậy lỡ té ngã thì phải làm sao đây.”
Nhìn cái cạnh bàn nhọn hoắt chìa ra, Vương Tuấn Phong thầm rủa xả nó một phen, ngày mai cậu sẽ đi mua cái khác và đem vứt cái bàn chết tiệt này đi.
Trịnh Minh An nhìn Vương Tuấn Phong đang quỳ một chân dưới sàn nhà, hai tay xoa xoa vết bầm nhỏ của anh, mắt thì trừng cái bàn mà anh nhịn không được cười ra tiếng.
Đứa con này sao lại ngốc như vậy a, là do anh bất cẩn không nhìn đường thôi, cái bàn vô tri vô giác đó thì có tội tình gì đâu mà trừng nó.
Cô gái ngồi cùng Vương Tuấn Phong lúc này cũng vội chạy đến, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia không hiểu vì sao trong lòng anh lần nữa dâng lên một cảm xúc khó chịu không tên. Lấy chân mình ra khỏi tay Vương Tuấn Phong, anh để lại ba từ “Do bất cẩn” rồi xách đồ đi thẳng xuống nhà bếp, tuyệt nhiên không nhìn Vương Tuấn Phong thêm một cái nào.
____________
23/03/2023
????: Phàm đã nghe câu “có không giữ, mất tiếc ghê” chưa:))
Đọc lại câu trên ba lần, bạn sẽ hiểu ngay thôi ấy mà
ಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡ
Trời gì mà nó nóng vailoz, bật quạt maximum, gió thổi muốn bay cái nết t ra ngoài luôn mà nóng vẫn nóng nha 凸(`△´+)凸(`0´)凸
_________
Dự án của công ty đang phát triển rất tốt, kéo theo đó thời gian Trịnh Minh An tiêu hao vào nó cũng tăng thêm rất nhiều. Nghĩ lại anh vẫn chưa chúc mừng chiến thắng của con trai, Trịnh Minh An đẩy nhanh công việc tranh thủ về nhà sớm làm một bàn tiệc nho nhỏ cho cậu. Tuy mấy cái giải đấu giữa hai khối trong trường diễn ra khá thường xuyên, cũng không có gì lớn lao nhưng anh vẫn muốn làm gì đó cho Vương Tuấn Phong, hay nói cách khác anh muốn làm một người ba hoàn mỹ, tận lực bù đắp cho cậu những gì cậu thiếu.
Hơn bốn giờ chiều anh làm xong công việc trong ngày, mặc dù bỏ luôn bữa trưa để làm rồi vẫn không thể hoàn thành sớm hơn một chút. Diệp Tư từ ngoài đẩy cửa vào thấy phần cơm trưa vẫn chưa ai đụng đến liền phát cáu.
“Trịnh Minh An, cậu muốn tuyệt thực hả? Mấy ngày nay thức khuya dậy sớm, người ngợm gầy nhom mà còn muốn bỏ bữa? Cứ đà này mình thấy dự án chưa xong là cậu đi chầu ông bà trước rồi.”
Diệp Tư thuộc mẫu người khẩu xà tâm phật, miệng thì chửi mắng thế nhưng cô vẫn đi pha cho anh một ly cà phê sữa. Hồi còn đi học chung cô từng thấy anh bị đau dạ dày tới độ ngất xỉu trên lớp, hỏi ra mới biết vì sợ muộn nên bỏ bữa sáng, từ đó về sau cô kiêm luôn bảo mẫu nhận nhiệm vụ giám sát việc ăn uống của anh. Đặt ly cà phê sữa nóng lên bàn, Diệp Tư tiếp tục càm ràm.
“Mình nói cậu đó, sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất, đừng cố liều mạng như thế. Uống một chút cà phê sữa đi cho dễ chịu, uống cà phê đen nhiều không tốt đâu.”
Quả thật nhịn ăn có một bữa mà bây giờ cơ thể anh khó chịu thật, đôi lúc chóng mặt buồn nôn nữa. Lời Diệp Tư nói không sai, là anh tham công tiếc việc, đến bản thân mình cũng không thèm lo. Anh cố gắng như vậy cũng chỉ vì sau này mà thôi, anh không muốn cho con anh sau này phải thua thiệt.
Uống một ngụm cà phê đầu óc thanh tỉnh lên rất nhiều, Trịnh Minh An cười đáp.
“Mình ổn mà, cậu cứ lo cho mình như gà mẹ nuôi con ấy. Như vậy thì biết tới bao giờ cậu mới có chồng đây, hóng thiệp cưới quá trời.”
Độ tuổi của hai người bây giờ ra đường ai cũng hỏi chuyện hôn nhân nên cô quen rồi, lườm cháy da Trịnh Minh An mà gắt.
“Đợi tới khi đó cậu nhất định phải đi phong bì thật lớn đó có biết không hả? Biết lo cho người khác sao cậu không tự lo cho bản thân mình đi, sắp già tới nơi rồi.”
“Tính ra hai chúng ta bằng tuổi.”
Diệp Tư: …
Diệp Tư: ok, bà đây cũng già được chưa.
Nhớ ra mình còn có việc, Trịnh Minh An nhờ Diệp Tư ở lại kiểm tra sổ sách giúp mình còn anh thì chạy ngay ra siêu thị mua một ít đồ về nấu ăn. Cảm giác “gà trống nuôi con” này cũng không tệ, chí ít không va phải phụ nữ phiền phức.
Chọn được vài món ưng ý, Trịnh Minh An vui vẻ trở về nhà, anh định bụng sẽ làm cho Vương Tuấn Phong bất ngờ một phen.
Người xưa có câu “nói trước bước không qua” cấm có sai, Trịnh Minh An chưa tạo được bất ngờ cho Vương Tuấn Phong thì Vương Tuấn Phong đã cho anh bất ngờ trước rồi. Như thường lệ anh về tới nhà cậu sẽ chạy ra đón anh, thi thoảng còn được tặng cho một cái hôn trên gò má. Ấy vậy mà hôm nay cửa không khóa, người cũng chẳng thấy đâu. Có chút hụt hẫng, Trịnh Minh An đặt hai túi đồ xuống để cởi giày thì vô tình thấy trên kệ giày có nhiều thêm một đôi giày của phụ nữ. Lấy làm lạ, anh nhìn kỹ hơn một chút thì nhận ra đó không thể nào là của mẹ Trịnh được, vì mẹ Trịnh khá cao, bà không thích mang giày cao hơn nữa. Có lần anh hỏi thì mẹ Trịnh đùa là bà thấy không khí bên trên loãng quá, ngửi thật khó chịu.
Nếu không phải mẹ Trịnh thì còn có thể là ai? Ngôi nhà này ngoài mẹ Trịnh và Diệp Tư đến thì chỉ có đứa bạn tên Hạ Tiểu Dii của Vương Tuấn Phong là hay lui tới, ngoài ra chắc chắn không còn ai khác.
Nghĩ bụng chắc là hai đứa bạn của con trai đến chơi, Trịnh Minh An không mấy bận tâm, để giày ngay ngắn lên kệ rồi đi vào nhà.
Bước vào nhà chính vẫn không thấy ai, anh nhớ bình thường đứa bạn nhỏ của Vương Tuấn Phong bám anh lắm. Trách làm sao được, con bé tôn sùng cái đẹp mà, nếu có trách thì chỉ trách bản thân mình quá đẹp mà thôi. Nếu biết anh về kiểu gì con bé cũng là đứa chạy ra nhanh nhất bám lấy anh cho coi. Ấy vậy mà hôm nay yên tĩnh thế.
Sự yên tĩnh này khiến Trịnh Minh An tò mò, anh đi vào trong phòng khách xem thử, quả nhiên ở đó có hai người, một là con trai anh, người con gái còn lại nhìn hơi lạ mắt, hình như không phải Hạ Tiểu Dii thì phải. Anh nhận ra ngay vì Hạ Tiểu Dii là tom boy, nhìn con bé không khác con trai là mấy, chỉ có gương mặt với đường nét mềm mại nữ tính hơn mà thôi.
Hai người họ vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của anh, nghe tiếng Vương Tuấn Phong phát ra đều đều thì có vẻ như hai người họ đang học nhóm. Anh từng đi học bởi vậy anh biết chuyện học nhóm là chuyện rất bình thường, mà sao nhóm chỉ có hai người vậy? Ít nhất cũng tầm ba, bốn người cơ chứ?
Bỏ qua sự tò mò của bản thân, sâu tận trong tâm can anh đâu đó thoáng qua một cảm giác khó chịu bức bối không thể diễn tả thành lời.
Không muốn làm phiền con mình học, Trịnh Minh An lẳng lặng đi ra phía nhà bếp định bụng sẽ nấu xong ngay khi cậu học xong rồi ăn luôn. Bất cẩn thế nào mà anh vấp phải cạnh bàn gần đó suýt té ngã, chiếc bàn bị lực đẩy di ra một đường khỏi vị trí cũ phát ra tiếng động làm hai người kia giật mình.
Vương Tuấn Phong ngước lên nhìn thấy anh đang ôm chân mình thì vội vã chạy tới xem anh có bị làm sao hay không. Vết bầm nho nhỏ đang dần tím lên làm Vương Tuấn Phong đau lòng không thôi, cậu cứ xoa xoa chỗ đó mãi không chịu buông.
“Papa sao lại bất cẩn như vậy a, papa về rồi cũng không gọi con, xách đồ nặng như vậy lỡ té ngã thì phải làm sao đây.”
Nhìn cái cạnh bàn nhọn hoắt chìa ra, Vương Tuấn Phong thầm rủa xả nó một phen, ngày mai cậu sẽ đi mua cái khác và đem vứt cái bàn chết tiệt này đi.
Trịnh Minh An nhìn Vương Tuấn Phong đang quỳ một chân dưới sàn nhà, hai tay xoa xoa vết bầm nhỏ của anh, mắt thì trừng cái bàn mà anh nhịn không được cười ra tiếng.
Đứa con này sao lại ngốc như vậy a, là do anh bất cẩn không nhìn đường thôi, cái bàn vô tri vô giác đó thì có tội tình gì đâu mà trừng nó.
Cô gái ngồi cùng Vương Tuấn Phong lúc này cũng vội chạy đến, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia không hiểu vì sao trong lòng anh lần nữa dâng lên một cảm xúc khó chịu không tên. Lấy chân mình ra khỏi tay Vương Tuấn Phong, anh để lại ba từ “Do bất cẩn” rồi xách đồ đi thẳng xuống nhà bếp, tuyệt nhiên không nhìn Vương Tuấn Phong thêm một cái nào.
____________
23/03/2023
????: Phàm đã nghe câu “có không giữ, mất tiếc ghê” chưa:))
Đọc lại câu trên ba lần, bạn sẽ hiểu ngay thôi ấy mà
ಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡ
Trời gì mà nó nóng vailoz, bật quạt maximum, gió thổi muốn bay cái nết t ra ngoài luôn mà nóng vẫn nóng nha 凸(`△´+)凸(`0´)凸
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất