Chương 10
Mùa hè năm lớp 12, Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm quen nhau.
Tất cả mọi người tại thời điểm ấy đều đang dồn hết tinh lực chiến đấu với kì thi đại học, bọn họ lại lén lút nói chuyện yêu đương, khi đó còn trẻ, không có cảm giác hối lỗi nào, trong đầu chỉ nghĩ đến đối phương.
Mùa đông giá rét, thích hợp nhất là nói những chuyện tình cảm ngọt ngào, ấm áp.
So với vùi vào trong chăn còn muốn thoải mái thích thú hơn.
Bởi vì là lớp 12, tết nguyên đán chỉ thả rong được một ngày, bọn họ hứa hẹn buổi tối cùng nhau đón năm mới.
Giang Nhất Phàm sinh ra trong gia đình truyền thống làm nghề giáo, cha là giáo sư đại học, còn mẹ thì làm giáo viên dạy trung học, quản rất nghiêm, tuyệt không cho phép Giang Nhất Phàm cùng với Hứa Miểu thành tích tệ hại ở chung.
Mà từ nhỏ mẹ của Hứa Miểu đã bỏ đi, ba thì quanh năm rượu chè đánh bạc, thường xuyên không trở về nhà, trong nhà thường không có ai, cho nên hẹn buổi tối sẽ ở tại nhà Hứa Miểu.
Tại giao thừa tối hôm đó, bọn họ cùng nhau đi dạo, bị gió lạnh gào thét sắp thổi thành ngu ngốc.
Hứa Miểu mặc bộ quần áo bằng bông khá mỏng, dưới chân mang một đôi giày cũ đơn bạc, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khăn quàng cổ là ấm áp, đây là quà giáng sinh Giang Nhất Phàm tặng cho cậu.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thường hay mắc bệnh sỉ diện hảo, Hứa Miểu trong nhà không có tiền, bị đông cứng thành chó ướp lạnh, vẫn cứ quật cường hất cằm lên, âm thanh run rẩy nói không lạnh.
Giang Nhất Phàm nghe vậy không nói gì nữa, dẫn cậu đi ăn cơm tối, bước vào cửa tiệm ấm áp, răng cùng cằm Hứa Miểu đang va vào lập cập, mới rốt cục thả lỏng.
Đang lúc ăn cơm, điện thoại Hứa Miểu đột nhiên vang lên.
Cái điện thoại này là của ba cậu dùng rồi lại đưa cho cậu, nói có chuyện gì để tiện mà liên hệ, mà Hứa Miểu từ khi nhận cái điện thoại di động này, bình thường ít khi có ai gọi cho cậu, chỉ khi nào đi chơi hay đi ăn.
Hứa Miểu nhìn thấy dãy số xa lạ, có chút kì quái, ấn phím nghe.
Bên kia truyền đến âm thanh của cảnh sát, báo tin ba cậu vì tai nạn xe cộ đã qua đời.
Hàm răng của Hứa Miểu liền không ngừng run rẩy, toàn thân cậu đều phát lạnh, mỗi bước đều như đạp ở trên băng mà đi, đầy đau đớn.
Giang Nhất Phàm cùng cậu chạy đến hiện trường, ba cậu nằm trên đất, bị vải trắng che kín, bên cạnh có một vũng máu, còn có một ít mảnh vỡ chai bia.
Hứa Miểu vừa muốn khóc vừa muốn cười, cậu thế nào cũng không nghĩ tới được, ba cậu qua đời cũng là ôm bia mà chết đi.
Nếu bia là con của hắn thì tốt biết bao.
Chuyện này xảy ra khiến cho năm mới không có cách nào vui vẻ mà đón mừng.
Hứa Miểu trong ngày cuối cùng trở thành cô nhi, bởi vì ba cậu rượu chè cờ bạc, trong nhà thân thích đa số đều cùng bọn họ cắt đứt quan hệ, thời điểm lo hậu sự cho ba cậu, chỉ có mấy vị họ hàng lại đây, hỗ trợ tang lễ.
Xong xuôi tang lễ, chỉ có chú của cậu hỏi cậu làm sao vượt qua tình cảnh này, Hứa Miểu cái gì cũng không nói, nói cũng vô ích, chú trong nhà cũng khó khăn.
Học kì cuối cùng của lớp 12, cậu tuy rằng nỗ lực đọc sách, nhưng chỉ vì mọi hoàn cảnh quá kém, thi đại học cũng chỉ đậu đại học hạng C.
Bởi vì học phí ở đại học hạng C rất cao, Hứa Miểu không có tiền đi học, xuất phát từ lòng tự trọng, cũng không chấp nhận trợ giúp của Giang Nhất Phàm, khi đó tuổi còn nhỏ, cho là bằng cấp học lực cũng không có bao nhiêu trọng yếu, cuối cùng, cậu bỏ học đại học, bắt đầu đi tìm việc làm, mà Giang Nhất Phàm lên Bắc Kinh học đại học.
Bọn họ bắt đầu tách ra, lâu lâu mới gặp một lần, bởi vì cả hai đều quá bận, hơn nữa vé xe lửa đi Bắc Kinh quá mắc.
Một lần đón giao thừa, Hứa Miểu muốn cho Giang Nhất Phàm một cái kinh hỉ, liền gạt hắn, giả bộ nói rằng mình bận làm việc quá không có thời gian, song thời điểm cậu đến Bắc Kinh, lại nhào vào một khoảng không.
Bởi vì Giang Nhất Phàm cũng gạt cậu quay về, muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.
*Đọc thấy thương deso luôn á (ó﹏ò。)
Ma xui quỷ khiến, bọn họ lần này không thể cùng nhau đón năm mới, chỉ có thể ôm điện thoại di động cười khúc khích chúc năm mới lẫn nhau.
Năm thứ 3, gần tới thời điểm tết Nguyên đán, bọn họ chia tay.
---- quay lại ----
Hứa Miểu cả người đều là mồ hôi, cậu ôm vai Giang Nhất Phàm, viền mắt hồng hồng, thanh âm thấp không rõ mơ hồ mang theo tiếng khóc.
Sau cơn sảng khoái, toàn thân Hứa Miểu như được nhúng nước, tóc tai đều là mồ hôi ẩm ướt, trên trán tóc đen dính lại, cảm giác một chút lười biếng.
Hứa Miểu để trần thân thể, đường nét phần eo lưu loát ưu mỹ, cậu đưa lưng về phía Giang Nhất Phàm, đột nhiên không muốn nói chuyện.
Bên ngoài xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo hoa nhỏ, nghe rất náo nhiệt.
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, ánh mắt thâm thuý tĩnh lặng, gọi tên của cậu, "Tiểu Hứa."
Hứa Miểu vẫn đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng một tiếng: "Hả?"
"Đi tắm?" Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu lại lắc đầu, nói: "Tôi không muốn động, đợi lát nữa lại đi."
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, quay người nhìn về phía hắn, đôi mắt đen kịt giống như được gột rửa, vừa đen vừa sáng như viên ngọc thạch, cậu nói: "Đến, tâm sự đi."
"Ừm." Giang Nhất Phàm đem quyền chủ động chọn đề tài cho cậu: "Tán gẫu cái gì?"
Hứa Miểu trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên tán gẫu cái gì, nhưng cậu lại muốn nói chuyện, nhưng lại không biết như thế nào, sau đó có chút lúng túng cùng trầm mặc.
Cậu do dự đã lâu, nhụt chí nói: "Anh muốn tán gẫu cái gì?"
Giang Nhất Phàm hiển nhiên so với cậu quyết đoán thẳng thắn hơn rất nhiều, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, trực tiếp hỏi: "Em bây giờ đối với tôi là cảm giác gì?"
"Tôi..." Cổ họng Hứa Miểu như là bị chặn lại, tâm tư cậu rất loạn, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Giang Nhất Phàm nhìn vẻ mặt cậu, liền mở miệng: "Không nghĩ ra được?"
Hứa Miểu mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thế thôi." Giang Nhất Phàm nói: "Đổi vấn đề."
Hứa Miểu có chút do dự, sợ là khó có thể trả lời vấn đề, do dự nói: "Được."
Giang Nhất Phàm: "Tại sao lại chia tay?"
Quả nhiên!
Hứa Miểu có chút căm tức, cậu nắm tóc, có chút buồn bực nói thầm, "Anh không thể hỏi một ít vấn đề thoải mái khác sao?"
Giang Nhất Phàm đem cậu khoá tại nơi đáy mắt, nói mà không có biểu cảm gì: "Không muốn."
Hứa Miểu đá hắn một cước, buồn bực nói: "Vậy anh lăn."
Cậu dùng khí lực không lớn, đá phải cơ bụng Giang Nhất Phàm, Giang Nhất Phàm vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ yên lặng nhìn về phía cậu, đã lâu, rốt cục ngữ khí chậm lại, "Tôi không hỏi nữa."
Hứa Miểu biệt nữa đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, "Tôi đi tắm, anh đem ráp trải giường đổi đi, dơ rồi."
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Trong phòng tắm không khí nóng hổi, dòng nước ấm áp dội trên người, đặc biệt thoải mái.
Giang Nhất Phàm đeo bao, không bắn bên trong, cũng bớt đi việc phải thanh lý mặt sau, cậu đơn giản tắm rửa sạch sẽ, thổi khô tóc tai, mặc áo ngủ đi ra khỏi buồng tắm.
Đi đến gian phòng, trên giường bày không ít thứ, Giang Nhất Phàm cầm nghiên cứu, không thấy rõ thần sắc.
Hứa Miểu nhìn thấy những thứ đó, mặt biến sắc, cấp tốc lấy chăn che lại, trừng mắt về phía Giang Nhất Phàm, "Tại sao lại nghịch đồ vật của tôi?"
"Xin lỗi." Giang Nhất Phàm âm thanh rất nặng, vẫn không mang theo một tia tâm tình, "Tìm chăn không cẩn thận nhìn thấy."
Hứa Miểu không lên tiếng, đem những món đồ dùng cất trở lại, có chút căm tức, "Sau này không cho phép nghịch đồ vật của tôi!"
"Ừm."
Sắc mặt Hứa Miểu vẫn là không tự nhiên, không dám cùng Giang Nhất Phàm đối diện, cậu rũ mắt bò lên giường, Giang Nhất Phàm nhìn bóng người của cậu, thấp giọng mở miệng: "Em thường hay dùng những cái đó -----"
Hứa Miểu mặt đỏ lên, vội vội vàng vàng đánh gãy lời nói của Giang Nhất Phàm: "Tôi không thường hay dùng!"
Giang Nhất Phàm trầm mặc.
Bị phát hiện những thứ khó nói, Hứa Miểu càng nghĩ càng cảm thấy không biết làm thế nào, há miệng, vẫn là nhịn không được giải thích: "Cái kia... tôi cũng là người trưởng thành, cũng là có nhu cầu... dùng này đó cũng không kì quái ------"
"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm âm thanh có chút khàn khàn.
Lời nói bị cắt đứt, Hứa Miểu bối rối, "A?"
"Không nên nói nữa." Giang Nhất Phàm thần sắc trên mặt hiếm thấy có chút buông lỏng, ngữ khí mơ hồ cũng có một tia không tự nhiên, "Có hình ảnh."
Hứa Miểu: "..."
Cậu ném một cái gối qua, thẹn quá hoá giận: "Không nói nữa!"
Giang Nhất Phàm tiếp nhận cái gối, để sang bên cạnh, đồng ý: "Được."
Hứa Miểu mặt lúc đỏ lúc trắng, bị tóm dùng đồ đùng này nọ liền chưa tính, còn muốn đối mặt nói những chuyện lúng túng này, cậu thật muốn một quyền đánh bay Giang Nhất Phàm, sau đó chui xuống đất ngủ đông, chưa qua mùa đông này tuyệt không ra gặp người.
Bất đắc dĩ chui xuống đất là không thể, cậu chỉ có thể trốn ở trong chăn, kiên quyết không giao lưu ánh mắt cùng với Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm tắt đèn, nằm xuống.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có khí tức lẫn nhau vững vàng hô hấp.
Bên cửa sổ lộ ra chút ánh sáng, Giang Nhất Phàm đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, hắn nhìn về bên phía Hứa Miểu, cậu cảm thấy trong chăn quá ngộp, lặng lẽ chui ra hít thở không khí.
"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Tôi đang ngủ."
Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy, ngữ khí bình thản, nói tiếp: "Em không cần cảm thấy lúng túng, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ em..."
Hứa Miểu nhanh chóng cắt lời: "Ngậm miệng!"
Hắn bỉu môi, biệt nữu nói: "Tôi cũng có những hình ảnh cấm."
Dứt tiếng, không bao lâu, Hứa Miểu cũng cười ra tiếng.
Giang Nhất Phàm đáy mắt cũng tràn ý cười.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hoà.
"Anh có phải cũng đang cười?" Hứa Miểu hỏi.
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
"Cười cũng không phát ra tiếng." Hứa Miểu nói: "Tôi chưa từng thấy khi nào anh nào cười mà phát ra âm thanh."
Giang Nhất Phàm: "Thời điểm em ngủ."
Hứa Miểu: "... Anh đừng nói nữa, thật quái đản."
Giang Nhất Phàm không trêu nữa, xoa xoa mái tóc đen của cậu: "Ngủ đi."
Hứa Miểu nhắm mắt lại, làm bé ngoan đi ngủ, khoé miệng của cậu vẫn là cong lên.
Năm nay tết Nguyên đán, là năm cậu thấy thoã mãn nhất, đủ khiến cậu có một buổi tối mộng đẹp.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hứa Miểu phát hiện chính mình ngủ ở trong lồng ngực của Giang Nhất Phàm, đầu gối lên cánh tay của hắn.
Cậu mặt có chút hồng, nhanh chóng đứng dậy, nhưng không ngờ đánh thức Giang Nhất Phàm.
Mới vừa tỉnh ngủ, Giang Nhất Phàm mở hai con mắt, ánh mắt lười biếng lại hờ hững: "Tỉnh rồi?"
Hứa Miểu ngồi dậy, sáng sớm quay mắt nhìn về phía Giang Nhất Phàm có chút bối rối cùng luống cuống, như là từ trong mộng đẹp tỉnh lại, theo bản năng há mồm nói chính là một câu: "Anh cần phải đi."
Giang Nhất Phàm nhíu mày, hắn cũng đứng dậy, không nghĩ cánh tay bị gối một đêm, đã tê dại không cử động được, mang theo một trận ngứa ngáy, hắn nhíu mày lại, đã lâu không ôm Hứa Miểu ngủ, cánh tay có chút không quen.
Hứa Miểu lướt qua hắn đi xuống giường, tận lực không nhìn tới hắn, như một làn khói chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Chờ thay xong quần áo, Giang Nhất Phàm cũng đi ra phòng khách, trên mặt không có biểu tình gì, tư thái tự nhiên, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng của chủ nhân, nói: "Có muốn ăn sáng hay không?"
"Không ăn." Hứa Miểu nắm tóc, do dự một phút chốc, hỏi: "Anh hôm nay không có lớp sao?"
"Không."
"..."
Hứa Miểu im lặng phút chốc, khô cằn mà nói: "Giáo sư đại học sao lại thoải mái như vậy?"
Tất cả mọi người tại thời điểm ấy đều đang dồn hết tinh lực chiến đấu với kì thi đại học, bọn họ lại lén lút nói chuyện yêu đương, khi đó còn trẻ, không có cảm giác hối lỗi nào, trong đầu chỉ nghĩ đến đối phương.
Mùa đông giá rét, thích hợp nhất là nói những chuyện tình cảm ngọt ngào, ấm áp.
So với vùi vào trong chăn còn muốn thoải mái thích thú hơn.
Bởi vì là lớp 12, tết nguyên đán chỉ thả rong được một ngày, bọn họ hứa hẹn buổi tối cùng nhau đón năm mới.
Giang Nhất Phàm sinh ra trong gia đình truyền thống làm nghề giáo, cha là giáo sư đại học, còn mẹ thì làm giáo viên dạy trung học, quản rất nghiêm, tuyệt không cho phép Giang Nhất Phàm cùng với Hứa Miểu thành tích tệ hại ở chung.
Mà từ nhỏ mẹ của Hứa Miểu đã bỏ đi, ba thì quanh năm rượu chè đánh bạc, thường xuyên không trở về nhà, trong nhà thường không có ai, cho nên hẹn buổi tối sẽ ở tại nhà Hứa Miểu.
Tại giao thừa tối hôm đó, bọn họ cùng nhau đi dạo, bị gió lạnh gào thét sắp thổi thành ngu ngốc.
Hứa Miểu mặc bộ quần áo bằng bông khá mỏng, dưới chân mang một đôi giày cũ đơn bạc, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khăn quàng cổ là ấm áp, đây là quà giáng sinh Giang Nhất Phàm tặng cho cậu.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thường hay mắc bệnh sỉ diện hảo, Hứa Miểu trong nhà không có tiền, bị đông cứng thành chó ướp lạnh, vẫn cứ quật cường hất cằm lên, âm thanh run rẩy nói không lạnh.
Giang Nhất Phàm nghe vậy không nói gì nữa, dẫn cậu đi ăn cơm tối, bước vào cửa tiệm ấm áp, răng cùng cằm Hứa Miểu đang va vào lập cập, mới rốt cục thả lỏng.
Đang lúc ăn cơm, điện thoại Hứa Miểu đột nhiên vang lên.
Cái điện thoại này là của ba cậu dùng rồi lại đưa cho cậu, nói có chuyện gì để tiện mà liên hệ, mà Hứa Miểu từ khi nhận cái điện thoại di động này, bình thường ít khi có ai gọi cho cậu, chỉ khi nào đi chơi hay đi ăn.
Hứa Miểu nhìn thấy dãy số xa lạ, có chút kì quái, ấn phím nghe.
Bên kia truyền đến âm thanh của cảnh sát, báo tin ba cậu vì tai nạn xe cộ đã qua đời.
Hàm răng của Hứa Miểu liền không ngừng run rẩy, toàn thân cậu đều phát lạnh, mỗi bước đều như đạp ở trên băng mà đi, đầy đau đớn.
Giang Nhất Phàm cùng cậu chạy đến hiện trường, ba cậu nằm trên đất, bị vải trắng che kín, bên cạnh có một vũng máu, còn có một ít mảnh vỡ chai bia.
Hứa Miểu vừa muốn khóc vừa muốn cười, cậu thế nào cũng không nghĩ tới được, ba cậu qua đời cũng là ôm bia mà chết đi.
Nếu bia là con của hắn thì tốt biết bao.
Chuyện này xảy ra khiến cho năm mới không có cách nào vui vẻ mà đón mừng.
Hứa Miểu trong ngày cuối cùng trở thành cô nhi, bởi vì ba cậu rượu chè cờ bạc, trong nhà thân thích đa số đều cùng bọn họ cắt đứt quan hệ, thời điểm lo hậu sự cho ba cậu, chỉ có mấy vị họ hàng lại đây, hỗ trợ tang lễ.
Xong xuôi tang lễ, chỉ có chú của cậu hỏi cậu làm sao vượt qua tình cảnh này, Hứa Miểu cái gì cũng không nói, nói cũng vô ích, chú trong nhà cũng khó khăn.
Học kì cuối cùng của lớp 12, cậu tuy rằng nỗ lực đọc sách, nhưng chỉ vì mọi hoàn cảnh quá kém, thi đại học cũng chỉ đậu đại học hạng C.
Bởi vì học phí ở đại học hạng C rất cao, Hứa Miểu không có tiền đi học, xuất phát từ lòng tự trọng, cũng không chấp nhận trợ giúp của Giang Nhất Phàm, khi đó tuổi còn nhỏ, cho là bằng cấp học lực cũng không có bao nhiêu trọng yếu, cuối cùng, cậu bỏ học đại học, bắt đầu đi tìm việc làm, mà Giang Nhất Phàm lên Bắc Kinh học đại học.
Bọn họ bắt đầu tách ra, lâu lâu mới gặp một lần, bởi vì cả hai đều quá bận, hơn nữa vé xe lửa đi Bắc Kinh quá mắc.
Một lần đón giao thừa, Hứa Miểu muốn cho Giang Nhất Phàm một cái kinh hỉ, liền gạt hắn, giả bộ nói rằng mình bận làm việc quá không có thời gian, song thời điểm cậu đến Bắc Kinh, lại nhào vào một khoảng không.
Bởi vì Giang Nhất Phàm cũng gạt cậu quay về, muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.
*Đọc thấy thương deso luôn á (ó﹏ò。)
Ma xui quỷ khiến, bọn họ lần này không thể cùng nhau đón năm mới, chỉ có thể ôm điện thoại di động cười khúc khích chúc năm mới lẫn nhau.
Năm thứ 3, gần tới thời điểm tết Nguyên đán, bọn họ chia tay.
---- quay lại ----
Hứa Miểu cả người đều là mồ hôi, cậu ôm vai Giang Nhất Phàm, viền mắt hồng hồng, thanh âm thấp không rõ mơ hồ mang theo tiếng khóc.
Sau cơn sảng khoái, toàn thân Hứa Miểu như được nhúng nước, tóc tai đều là mồ hôi ẩm ướt, trên trán tóc đen dính lại, cảm giác một chút lười biếng.
Hứa Miểu để trần thân thể, đường nét phần eo lưu loát ưu mỹ, cậu đưa lưng về phía Giang Nhất Phàm, đột nhiên không muốn nói chuyện.
Bên ngoài xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo hoa nhỏ, nghe rất náo nhiệt.
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, ánh mắt thâm thuý tĩnh lặng, gọi tên của cậu, "Tiểu Hứa."
Hứa Miểu vẫn đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng một tiếng: "Hả?"
"Đi tắm?" Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu lại lắc đầu, nói: "Tôi không muốn động, đợi lát nữa lại đi."
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, quay người nhìn về phía hắn, đôi mắt đen kịt giống như được gột rửa, vừa đen vừa sáng như viên ngọc thạch, cậu nói: "Đến, tâm sự đi."
"Ừm." Giang Nhất Phàm đem quyền chủ động chọn đề tài cho cậu: "Tán gẫu cái gì?"
Hứa Miểu trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên tán gẫu cái gì, nhưng cậu lại muốn nói chuyện, nhưng lại không biết như thế nào, sau đó có chút lúng túng cùng trầm mặc.
Cậu do dự đã lâu, nhụt chí nói: "Anh muốn tán gẫu cái gì?"
Giang Nhất Phàm hiển nhiên so với cậu quyết đoán thẳng thắn hơn rất nhiều, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, trực tiếp hỏi: "Em bây giờ đối với tôi là cảm giác gì?"
"Tôi..." Cổ họng Hứa Miểu như là bị chặn lại, tâm tư cậu rất loạn, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Giang Nhất Phàm nhìn vẻ mặt cậu, liền mở miệng: "Không nghĩ ra được?"
Hứa Miểu mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thế thôi." Giang Nhất Phàm nói: "Đổi vấn đề."
Hứa Miểu có chút do dự, sợ là khó có thể trả lời vấn đề, do dự nói: "Được."
Giang Nhất Phàm: "Tại sao lại chia tay?"
Quả nhiên!
Hứa Miểu có chút căm tức, cậu nắm tóc, có chút buồn bực nói thầm, "Anh không thể hỏi một ít vấn đề thoải mái khác sao?"
Giang Nhất Phàm đem cậu khoá tại nơi đáy mắt, nói mà không có biểu cảm gì: "Không muốn."
Hứa Miểu đá hắn một cước, buồn bực nói: "Vậy anh lăn."
Cậu dùng khí lực không lớn, đá phải cơ bụng Giang Nhất Phàm, Giang Nhất Phàm vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ yên lặng nhìn về phía cậu, đã lâu, rốt cục ngữ khí chậm lại, "Tôi không hỏi nữa."
Hứa Miểu biệt nữa đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, "Tôi đi tắm, anh đem ráp trải giường đổi đi, dơ rồi."
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Trong phòng tắm không khí nóng hổi, dòng nước ấm áp dội trên người, đặc biệt thoải mái.
Giang Nhất Phàm đeo bao, không bắn bên trong, cũng bớt đi việc phải thanh lý mặt sau, cậu đơn giản tắm rửa sạch sẽ, thổi khô tóc tai, mặc áo ngủ đi ra khỏi buồng tắm.
Đi đến gian phòng, trên giường bày không ít thứ, Giang Nhất Phàm cầm nghiên cứu, không thấy rõ thần sắc.
Hứa Miểu nhìn thấy những thứ đó, mặt biến sắc, cấp tốc lấy chăn che lại, trừng mắt về phía Giang Nhất Phàm, "Tại sao lại nghịch đồ vật của tôi?"
"Xin lỗi." Giang Nhất Phàm âm thanh rất nặng, vẫn không mang theo một tia tâm tình, "Tìm chăn không cẩn thận nhìn thấy."
Hứa Miểu không lên tiếng, đem những món đồ dùng cất trở lại, có chút căm tức, "Sau này không cho phép nghịch đồ vật của tôi!"
"Ừm."
Sắc mặt Hứa Miểu vẫn là không tự nhiên, không dám cùng Giang Nhất Phàm đối diện, cậu rũ mắt bò lên giường, Giang Nhất Phàm nhìn bóng người của cậu, thấp giọng mở miệng: "Em thường hay dùng những cái đó -----"
Hứa Miểu mặt đỏ lên, vội vội vàng vàng đánh gãy lời nói của Giang Nhất Phàm: "Tôi không thường hay dùng!"
Giang Nhất Phàm trầm mặc.
Bị phát hiện những thứ khó nói, Hứa Miểu càng nghĩ càng cảm thấy không biết làm thế nào, há miệng, vẫn là nhịn không được giải thích: "Cái kia... tôi cũng là người trưởng thành, cũng là có nhu cầu... dùng này đó cũng không kì quái ------"
"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm âm thanh có chút khàn khàn.
Lời nói bị cắt đứt, Hứa Miểu bối rối, "A?"
"Không nên nói nữa." Giang Nhất Phàm thần sắc trên mặt hiếm thấy có chút buông lỏng, ngữ khí mơ hồ cũng có một tia không tự nhiên, "Có hình ảnh."
Hứa Miểu: "..."
Cậu ném một cái gối qua, thẹn quá hoá giận: "Không nói nữa!"
Giang Nhất Phàm tiếp nhận cái gối, để sang bên cạnh, đồng ý: "Được."
Hứa Miểu mặt lúc đỏ lúc trắng, bị tóm dùng đồ đùng này nọ liền chưa tính, còn muốn đối mặt nói những chuyện lúng túng này, cậu thật muốn một quyền đánh bay Giang Nhất Phàm, sau đó chui xuống đất ngủ đông, chưa qua mùa đông này tuyệt không ra gặp người.
Bất đắc dĩ chui xuống đất là không thể, cậu chỉ có thể trốn ở trong chăn, kiên quyết không giao lưu ánh mắt cùng với Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm tắt đèn, nằm xuống.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có khí tức lẫn nhau vững vàng hô hấp.
Bên cửa sổ lộ ra chút ánh sáng, Giang Nhất Phàm đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, hắn nhìn về bên phía Hứa Miểu, cậu cảm thấy trong chăn quá ngộp, lặng lẽ chui ra hít thở không khí.
"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Tôi đang ngủ."
Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy, ngữ khí bình thản, nói tiếp: "Em không cần cảm thấy lúng túng, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ em..."
Hứa Miểu nhanh chóng cắt lời: "Ngậm miệng!"
Hắn bỉu môi, biệt nữu nói: "Tôi cũng có những hình ảnh cấm."
Dứt tiếng, không bao lâu, Hứa Miểu cũng cười ra tiếng.
Giang Nhất Phàm đáy mắt cũng tràn ý cười.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hoà.
"Anh có phải cũng đang cười?" Hứa Miểu hỏi.
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
"Cười cũng không phát ra tiếng." Hứa Miểu nói: "Tôi chưa từng thấy khi nào anh nào cười mà phát ra âm thanh."
Giang Nhất Phàm: "Thời điểm em ngủ."
Hứa Miểu: "... Anh đừng nói nữa, thật quái đản."
Giang Nhất Phàm không trêu nữa, xoa xoa mái tóc đen của cậu: "Ngủ đi."
Hứa Miểu nhắm mắt lại, làm bé ngoan đi ngủ, khoé miệng của cậu vẫn là cong lên.
Năm nay tết Nguyên đán, là năm cậu thấy thoã mãn nhất, đủ khiến cậu có một buổi tối mộng đẹp.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hứa Miểu phát hiện chính mình ngủ ở trong lồng ngực của Giang Nhất Phàm, đầu gối lên cánh tay của hắn.
Cậu mặt có chút hồng, nhanh chóng đứng dậy, nhưng không ngờ đánh thức Giang Nhất Phàm.
Mới vừa tỉnh ngủ, Giang Nhất Phàm mở hai con mắt, ánh mắt lười biếng lại hờ hững: "Tỉnh rồi?"
Hứa Miểu ngồi dậy, sáng sớm quay mắt nhìn về phía Giang Nhất Phàm có chút bối rối cùng luống cuống, như là từ trong mộng đẹp tỉnh lại, theo bản năng há mồm nói chính là một câu: "Anh cần phải đi."
Giang Nhất Phàm nhíu mày, hắn cũng đứng dậy, không nghĩ cánh tay bị gối một đêm, đã tê dại không cử động được, mang theo một trận ngứa ngáy, hắn nhíu mày lại, đã lâu không ôm Hứa Miểu ngủ, cánh tay có chút không quen.
Hứa Miểu lướt qua hắn đi xuống giường, tận lực không nhìn tới hắn, như một làn khói chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Chờ thay xong quần áo, Giang Nhất Phàm cũng đi ra phòng khách, trên mặt không có biểu tình gì, tư thái tự nhiên, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng của chủ nhân, nói: "Có muốn ăn sáng hay không?"
"Không ăn." Hứa Miểu nắm tóc, do dự một phút chốc, hỏi: "Anh hôm nay không có lớp sao?"
"Không."
"..."
Hứa Miểu im lặng phút chốc, khô cằn mà nói: "Giáo sư đại học sao lại thoải mái như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất