Chương 25
Hứa Miểu chặt chẽ nắm tay hắn, cho dù cầu thang chật hẹp, không đủ cho hai người sóng vai mà đi, mà Hứa Miểu tình nguyện nghiêng thân thể, cũng không nguyện buông tay ra.
Giang Nhất Phàm vẫn đang gọi điện thoại, thanh âm trầm thấp ở trên cầu thang đặc biệt rõ ràng.
Đi tới lầu hai, ngoài cửa đột nhiên mở ra, bà cầm theo một túi rác cúi đầu xuất môn, vừa ngẩng đầu liền thấy Hứa miểu, "A Miểu, con trở lại rồi?"
Nhìn thấy bà, Hứa Miểu theo bản năng mà buông tay ra, hắn không kịp phản ứng, dẫn đến lực đạo có chút lớn, tay trái Giang Nhất Phàm ở trong không khí trơ trọi.
Động tác này quá lớn, bà nhìn lại, chú ý nắm tay của hai người họ, Giang Nhất Phàm cũng ngưng cuộc điện thoại, một câu "Có việc" liền ấn tắt cuộc nói chuyện.
Hứa Miểu cắn răng, không biết nên làm thế nào cho phải, hô một câu: "Bà..."
Nghe đến âm thanh Hứa Miểu, bà lấy lại tinh thần, nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, lại nhìn một chút Giang Nhất Phàm bên cạnh, nở nụ cười, hỏi: "Miểu Miểu, đây là bằng hữu của con?"
"Ừm." Hứa Miểu gật đầu, cậu mạnh mẽ cắn hạ đầu lưỡi, bị bắt bài rồi, cậu cũng không thèm đến xỉa, "Bạn trai con."
Bà triệt để ngây ngẩn cả người, bà đã lớn tuổi, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói có chuyện như vậy, phản ứng chậm chạp rồi mới chần chờ hỏi: "A Miểu, con là nữ sao?"
Hứa Miểu: "..."
An tĩnh chốc lát, đèn cầu thang bắt đầu tối lại.
(Huhu, đọc truyện trên wattpad yinchan14 để ủng hộ cho bạn edit nha)
Giang Nhất Phàm một lần nữa cầm tay Hứa Miểu, thời điểm mở miệng, ánh đèn bị âm thanh kinh sợ phải sáng lên, chiếu sáng chỗ rẽ lầu nho nhỏ, trên mặt hắn thần sắc cũng đặc biệt rõ ràng.
"Bà." Giang Nhất Phàm âm thanh vĩnh viễn bình thản không lộ ra tâm tình gì, giờ khắc này lại mang theo nghiêm túc, "Cháu và tiểu Hứa là người yêu."
Bà nhìn hắn, mới nhớ tới hắn chính là người ngày đó canh giữ ở trước cửa nhà Hứa Miểu.
"Cháu..." Bà chần chờ mở miệng, lại bị Hứa Miểu giành trước một bước, Hứa Miểu hướng bà nghiêng mình, chân thành nói: "Bà, hi vọng bà có thể hiểu được. Bọn con đi về trước."
Không chờ bà nói chuyện, Hứa Miểu quay người lên lầu, cậu vẫn luôn căng thẳng, nắm lấy tay Giang Nhất Phàm, lực đạo lớn hơn một ít, lòng bàn tay đổ mồ hôi nóng, từ lòng bàn tay nóng đến trên đầu quả tim.
Mãi đi khi đóng cửa lại, Hứa Miểu trở tay đem Giang Nhất Phàm áp trên cửa, nặng nề hôn môi hắn.
Giang Nhất Phàm cảm giác được cậu đang cố nén cảm xúc, lấy tay vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng chậm chạm mà vỗ, buông ra môi lưỡi của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, "Không có chuyện gì."
Hứa Miểu để cằm tại trên vai hắn, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, "Giang Nhất Phàm... bà tuổi tác lớn như vậy, vạn nhất không tiếp thu được, buổi tối không ngủ được làm sao bây giờ?"
"Không được..." Hứa Miểu còn đang lẩm bẩm, cậu buông Giang Nhất Phàm ra, "Em muốn đi tìm bà nói rõ ràng, tránh cho bà khỏi suy nghĩ nhiều."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, thấp giọng nói: "Tôi và em cùng đi."
Hứa Miểu nhìn hắn, lại lắc đầu: "Không cần, em hiện tại đi một mình cũng được."
Hứa Miểu hiện tại xem như là không cha không mẹ, bà là thân nhân duy nhất của cậu, cậu nghĩ bà vì chuyện của cậu sẽ phiền lòng.
Cậu đạp quang ảnh đi xuống lầu, đi tới trước cửa nhà bà, gõ cửa một cái, "Bà, là con."
Không bao lâu, bà tới mở cửa, bà không đi vứt túi rác kia, để tại bức tường bên cạnh.
Hứa Miểu thu tầm mắt lại, hướng bà nặn ra một nụ cười, nói: "Chúng ta tâm sự đi."
Cậu ngồi trên ghế salon, cùng bà đối mặt.
Hứa Miểu lấy hết dũng khí nhìn về phía bà, chậm rãi nói: "Con và Giang Nhất Phàm năm lớp 12 liền ở cùng nhau, rồi chia tay nhau 8 năm. Hắn là một học sinh tốt, cũng rất lợi hại, hắn ở nước Mỹ học bác sĩ, nửa cuối năm nay vừa mới về nước, con rất yêu hắn, cho nên cùng hắn một lần nữa ở cùng một chỗ."
"Con đã sống được ba mươi năm, thật sự chỉ yêu mình hắn, đối với những người khác đều không có cảm giác gì." Hứa Miểu cúi mặt xuống, "Bà, con thật sự hi vọng bà có thể hiểu được, không nên cảm thấy bọn con kì quái, cũng không cần khổ sở, con yêu thích nam nhân chính là một chuyện rất bình thường."
Cậu nói xong, rơi vào trầm mặc, yên tĩnh chờ bà mở miệng.
Không biết qua bao lâu, bà nặng nề mà thở dài, duỗi tay nắm chặt tay cậu, bàn tay thô ráp của bà nắm chặt tay cậu, "Miểu Miểu, con làm sao không nói sớm với bà?"
Hứa Miểu nghẹn tại cuống họng, lo lắng nói: "Con sợ bà không tiếp thụ được..."
"Bà không thể tiếp thụ được thì thế nào đây." Bà cười cười, nếp nhăn ngay mắt ngày càng sâu, nụ cười hoà ái.
"Đây là cuộc đời của con, không cần phải để ý nhiều quá cảm thụ của người khác."
Hứa Miểu ngẩng đầu lên, từng luồng chua xót dâng lên trong mũi, cậu mím chặt môi, nặng nề gật đầu.
"Bà chỉ là muốn con về sau sẽ có một người bạn đồng hành, cho nên mới thúc con kết hôn." Bà vuốt ve mu bàn tay của cậu, nói: "Không quản là nam hay là nữ, cùng con trải qua thật tốt là được."
...
(Huhu, đọc truyện trên wattpad yinchan14 để ủng hộ cho bạn edit nha)
Hứa Miểu lên lầu về đến nhà, đóng cửa lại đứng ở cửa hô một câu: "Giang Nhất Phàm."
Giang Nhất Phàm từ ban công đi ra, trên người còn mang theo chút khí lạnh, lững thững đi tới, hỏi: "Trò chuyện thế nào?"
Hứa Miểu duỗi hai tay ra, thẳng tắp nhìn hắn, "Bảo bảo, ôm."
Giang Nhất Phàm đôi mắt tràn ra một nụ cười, không tiếng động mà ôm lấy cậu, Hứa Miểu hai chân lại thuận thế vòng lấy hông của hắn, tay cũng ôm cổ của hắn, rốt cục nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi của hắn, "Không có chuyện gì rồi."
Giang Nhất Phàm như vậy ôm cậu đi đến phòng ngủ, khẽ cười một tiếng: "Tiểu Hứa thật là lợi hại."
"Không nên khen em như vậy." Hứa Miểu cười cười nắm hai lỗ tai của hắn, vừa nói, "Buổi tối ngày mai anh có rảnh không? Bà gọi chúng ta cùng đến nhà bà ăn cơm."
Giang Nhất Phàm: "Có thời gian."
"Cứ quyết định như vậy đi." Hứa Miểu đôi mắt cong lên đến đẹp đẽ, vui vẻ mà nghiêng đầu hôn hai má Giang Nhất Phàm, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng: "Làm một phát không?"
Giang Nhất Phàm hỏi: "Đằng sau em không còn đau nữa?"
Hứa Miểu đỏ mặt, lại biệt nữu, "Chỗ đó là bị quần áo cọ xát, anh đừng bính nơi đó là được."
Nói xong, cậu nhớ tới một số ham muốn của Giang Nhất Phàm, lỗ tai đều sắp hồng thấu, nhỏ giọng nói, "Một chút cũng được, em không sợ đau..."
Chơi một phát, liền đến hừng đông. Cua bò một cái, chuyển cảnh action.
Hứa Miểu nằm lỳ ở trên giường, Giang Nhất Phàm đem chăn đắp lên người cậu, lại bị cậu xốc ra, lẩm bẩm: "Không đắp chăn, em nóng."
"Sẽ lạnh." Giang Nhất Phàm vẫn là khăng khăng đem chăn đắp lên đến eo cậu, cấm cậu đem chăn vén ra, ánh mắt mơ hồ mang theo uy thế.
Hứa Miểu bĩu môi, nói: "Em nào có yếu ớt như vậy? Thân thể khoẻ mạnh lắm."
"Đến tâm sự." Giang Nhất Phàm mắt điếc tai ngơ, cụp mặt nhìn về phía cậu, "Đêm qua xảy ra chuyện gì, hắn tại sao gọi em là bảo bảo?"
Hứa Miểu: "... Anh đây là tính toán lại sao?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu trở mình, chống đỡ đầu nhìn Giang Nhất Phàm, giải thích: "Em lừa hắn nói em gọi là Vương Nhị Bảo, cho nên hắn cứ như vậy mà kêu, em cũng biết hắn là kẻ đáng ghét, sớm biết thêm em bảo hắn là Vương Nhị Cẩu."
Giang Nhất Phàm thân thủ sờ mái tóc đen ẩm ướt mồ hôi, thấp tiếng nói, "Vẫn còn sợ sao?"
Hứa Miểu lắc đầu một cái, còn nói, "Lúc đó có sợ, cảm giác mình không phải chết vì tai nạn xe cộ mà chính là bị hắn... Phi! Ngẫm lại liền buồn nôn, em tình nguyện thà rằng xe tông chết."
Giang Nhất Phàm theo bản năng nhíu chặt mi tâm, thấp giọng trách: "Không nên nói chuyện lung tung."
Hứa Miểu liền vui vẻ, "Học bá vẫn như thế có chút mê tín nha? Không có chuyện gì, thầy tướng số lúc trước giúp em tính một quẻ, nói em có thể sống đến tám mươi tám tuổi đấy!"
Giang Nhất Phàm rốt cục lộ ra một nụ cười, hắm ôm eo Hứa miểu, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, thân thể đụng tới một khắc kia, Hứa Miểu hít vào một hơi, "Ai, đau."
Giang Nhất Phàm buông người ra, Hứa Miểu nhăn mặt nói, "Đừng động, để bôi thuốc đi."
Cậu đây coi như là gieo gió gặt bão, vì nhất thời vui sướng, hiện tại cậu mẹ nó khó chịu, cảm giác ngứa ngáy đau rát.
Giang Nhất Phàm lấy ra thuốc mỡ, tỉ mỉ giúp cậu bôi thuốc.
Bôi qua một tầng thuốc mỡ, hình ảnh cảm giác quá mức.... Còn chưa có xoa đều thuốc mỡ, Hứa Miểu liền che lại con mắt của hắn, thẹn quá thành giận nói: "Không cho phép nhìn!"
Giang Nhất Phàm cười ra tiếng, hỏi: "Vậy chính em làm?"
Hứa Miểu cúi đầu nhìn một chút, do dự vài giây, mặt sưng lên nói: "Anh mò mẫm làm, ngược lại không cho phép nhìn."
Cậu cầm lấy tay Giang Nhất Phàm, dẫn dắt mà làm.
Kết quả, trái lại hoàn toàn ngược lại, lộng tới lộng lui không đúng chỗ, Hứa Miểu đau đầu, cậu lại thấy như lấy đá đập vào chân mình.
Cậu bỏ qua, buông tay ra lấy tay che mắt Giang Nhất phàm, vô lực thoả hiệp nói: "Thôi, tuỳ tiện, anh bôi thuốc đi."
Thật vất vả bôi thuốc xong, Hứa Miểu thiếu chút nữa lại bị gợi lên cơn động dục, Giang Nhất Phàm cũng không tốt hơn chỗ nào.
"Tới?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đừng, em còn muốn sống đến tám mươi tám đây."
Giang Nhất Phàm: "Được."
Hứa Miểu liếc liếc hắn, nói: "Anh đừng bính em, để em tự rũ xuống." Cậu tầm mắt dời xuống, kéo dài âm thanh, "Anh cũng tự giải quyết."
Hai người nằm một bên tiêu trừ hoả dục, bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, lại mang một tia ấm áp.
Hứa Miểu chuyên tâm suy nghĩ Trần Tuấn Soái, không bao lâu hoả dục liền mất, cậu quay đầu nhìn về phía Giang Nhất phàm, thấy đối phương dục vọng còn mạnh hơn, chỉ một chiêu, "Anh còn nhớ Trần Tuấn Soái không? Cái người mà chúng ta cùng ăn cơm hôm ấy đó, cậu ta mặc áo jacket, anh suy nghĩ về hắn một chút, ngay lập tức liền có thể tiêu bớt hoả, so với tắm nước lạnh còn hữu hiệu hơn."
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, không tiếng động mà dò hỏi: "?"
Hứa Miểu: "..."
Cậu ý thức đến cái gì, vội vã giải thích: "Em và cậu ta không có gì, cậu ta là thẳng nam, em cũng không thường nghĩ về hắn, chủ yếu là đem ra dập tắt dục vọng."
Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì bắt đầu nghĩ tới hắn?"
Hứa Miểu: "A?"
"Tại sao vào lúc này, lại đột nhiên nghĩ tới hắn?" Giang Nhất Phàm lời ít mà ý nhiều, xem ánh mắt của hắn lại rõ ràng mang theo uy hiếp cùng tìm tòi nghiên cứu.'
Hứa Miểu im lặng, không nghĩ tới Giang Nhất Phàm sẽ để ý điểm này.
Cậu hết chỗ nói rồi một phút chốc, nhẫn nhịn ý tưởng đập gối người kia, kiên nhẫn từng câu từng chữ mà giải thích, "Hai năm trước một buổi sáng sớm, em không muốn đi tắm nước lạnh hay dùng thứ gì khác, mà muốn bản thân yên tĩnh một xíu, liền bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ dời đi lực chú ý, không cẩn thận nghĩ đến soái soái, sau đó chính là tốt rồi, chính là nguyên nhân này, lúc đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, không tận lực nghĩ đến hắn. Anh sau đó đừng tiếp tục đoán mò, cẩn thận em đem anh đá ra khỏi phòng."
*Khúc cuối thiệt mình không hiểu ý cho mấy đâu:))
Giang Nhất Phàm vẫn đang gọi điện thoại, thanh âm trầm thấp ở trên cầu thang đặc biệt rõ ràng.
Đi tới lầu hai, ngoài cửa đột nhiên mở ra, bà cầm theo một túi rác cúi đầu xuất môn, vừa ngẩng đầu liền thấy Hứa miểu, "A Miểu, con trở lại rồi?"
Nhìn thấy bà, Hứa Miểu theo bản năng mà buông tay ra, hắn không kịp phản ứng, dẫn đến lực đạo có chút lớn, tay trái Giang Nhất Phàm ở trong không khí trơ trọi.
Động tác này quá lớn, bà nhìn lại, chú ý nắm tay của hai người họ, Giang Nhất Phàm cũng ngưng cuộc điện thoại, một câu "Có việc" liền ấn tắt cuộc nói chuyện.
Hứa Miểu cắn răng, không biết nên làm thế nào cho phải, hô một câu: "Bà..."
Nghe đến âm thanh Hứa Miểu, bà lấy lại tinh thần, nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, lại nhìn một chút Giang Nhất Phàm bên cạnh, nở nụ cười, hỏi: "Miểu Miểu, đây là bằng hữu của con?"
"Ừm." Hứa Miểu gật đầu, cậu mạnh mẽ cắn hạ đầu lưỡi, bị bắt bài rồi, cậu cũng không thèm đến xỉa, "Bạn trai con."
Bà triệt để ngây ngẩn cả người, bà đã lớn tuổi, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói có chuyện như vậy, phản ứng chậm chạp rồi mới chần chờ hỏi: "A Miểu, con là nữ sao?"
Hứa Miểu: "..."
An tĩnh chốc lát, đèn cầu thang bắt đầu tối lại.
(Huhu, đọc truyện trên wattpad yinchan14 để ủng hộ cho bạn edit nha)
Giang Nhất Phàm một lần nữa cầm tay Hứa Miểu, thời điểm mở miệng, ánh đèn bị âm thanh kinh sợ phải sáng lên, chiếu sáng chỗ rẽ lầu nho nhỏ, trên mặt hắn thần sắc cũng đặc biệt rõ ràng.
"Bà." Giang Nhất Phàm âm thanh vĩnh viễn bình thản không lộ ra tâm tình gì, giờ khắc này lại mang theo nghiêm túc, "Cháu và tiểu Hứa là người yêu."
Bà nhìn hắn, mới nhớ tới hắn chính là người ngày đó canh giữ ở trước cửa nhà Hứa Miểu.
"Cháu..." Bà chần chờ mở miệng, lại bị Hứa Miểu giành trước một bước, Hứa Miểu hướng bà nghiêng mình, chân thành nói: "Bà, hi vọng bà có thể hiểu được. Bọn con đi về trước."
Không chờ bà nói chuyện, Hứa Miểu quay người lên lầu, cậu vẫn luôn căng thẳng, nắm lấy tay Giang Nhất Phàm, lực đạo lớn hơn một ít, lòng bàn tay đổ mồ hôi nóng, từ lòng bàn tay nóng đến trên đầu quả tim.
Mãi đi khi đóng cửa lại, Hứa Miểu trở tay đem Giang Nhất Phàm áp trên cửa, nặng nề hôn môi hắn.
Giang Nhất Phàm cảm giác được cậu đang cố nén cảm xúc, lấy tay vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng chậm chạm mà vỗ, buông ra môi lưỡi của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, "Không có chuyện gì."
Hứa Miểu để cằm tại trên vai hắn, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, "Giang Nhất Phàm... bà tuổi tác lớn như vậy, vạn nhất không tiếp thu được, buổi tối không ngủ được làm sao bây giờ?"
"Không được..." Hứa Miểu còn đang lẩm bẩm, cậu buông Giang Nhất Phàm ra, "Em muốn đi tìm bà nói rõ ràng, tránh cho bà khỏi suy nghĩ nhiều."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, thấp giọng nói: "Tôi và em cùng đi."
Hứa Miểu nhìn hắn, lại lắc đầu: "Không cần, em hiện tại đi một mình cũng được."
Hứa Miểu hiện tại xem như là không cha không mẹ, bà là thân nhân duy nhất của cậu, cậu nghĩ bà vì chuyện của cậu sẽ phiền lòng.
Cậu đạp quang ảnh đi xuống lầu, đi tới trước cửa nhà bà, gõ cửa một cái, "Bà, là con."
Không bao lâu, bà tới mở cửa, bà không đi vứt túi rác kia, để tại bức tường bên cạnh.
Hứa Miểu thu tầm mắt lại, hướng bà nặn ra một nụ cười, nói: "Chúng ta tâm sự đi."
Cậu ngồi trên ghế salon, cùng bà đối mặt.
Hứa Miểu lấy hết dũng khí nhìn về phía bà, chậm rãi nói: "Con và Giang Nhất Phàm năm lớp 12 liền ở cùng nhau, rồi chia tay nhau 8 năm. Hắn là một học sinh tốt, cũng rất lợi hại, hắn ở nước Mỹ học bác sĩ, nửa cuối năm nay vừa mới về nước, con rất yêu hắn, cho nên cùng hắn một lần nữa ở cùng một chỗ."
"Con đã sống được ba mươi năm, thật sự chỉ yêu mình hắn, đối với những người khác đều không có cảm giác gì." Hứa Miểu cúi mặt xuống, "Bà, con thật sự hi vọng bà có thể hiểu được, không nên cảm thấy bọn con kì quái, cũng không cần khổ sở, con yêu thích nam nhân chính là một chuyện rất bình thường."
Cậu nói xong, rơi vào trầm mặc, yên tĩnh chờ bà mở miệng.
Không biết qua bao lâu, bà nặng nề mà thở dài, duỗi tay nắm chặt tay cậu, bàn tay thô ráp của bà nắm chặt tay cậu, "Miểu Miểu, con làm sao không nói sớm với bà?"
Hứa Miểu nghẹn tại cuống họng, lo lắng nói: "Con sợ bà không tiếp thụ được..."
"Bà không thể tiếp thụ được thì thế nào đây." Bà cười cười, nếp nhăn ngay mắt ngày càng sâu, nụ cười hoà ái.
"Đây là cuộc đời của con, không cần phải để ý nhiều quá cảm thụ của người khác."
Hứa Miểu ngẩng đầu lên, từng luồng chua xót dâng lên trong mũi, cậu mím chặt môi, nặng nề gật đầu.
"Bà chỉ là muốn con về sau sẽ có một người bạn đồng hành, cho nên mới thúc con kết hôn." Bà vuốt ve mu bàn tay của cậu, nói: "Không quản là nam hay là nữ, cùng con trải qua thật tốt là được."
...
(Huhu, đọc truyện trên wattpad yinchan14 để ủng hộ cho bạn edit nha)
Hứa Miểu lên lầu về đến nhà, đóng cửa lại đứng ở cửa hô một câu: "Giang Nhất Phàm."
Giang Nhất Phàm từ ban công đi ra, trên người còn mang theo chút khí lạnh, lững thững đi tới, hỏi: "Trò chuyện thế nào?"
Hứa Miểu duỗi hai tay ra, thẳng tắp nhìn hắn, "Bảo bảo, ôm."
Giang Nhất Phàm đôi mắt tràn ra một nụ cười, không tiếng động mà ôm lấy cậu, Hứa Miểu hai chân lại thuận thế vòng lấy hông của hắn, tay cũng ôm cổ của hắn, rốt cục nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi của hắn, "Không có chuyện gì rồi."
Giang Nhất Phàm như vậy ôm cậu đi đến phòng ngủ, khẽ cười một tiếng: "Tiểu Hứa thật là lợi hại."
"Không nên khen em như vậy." Hứa Miểu cười cười nắm hai lỗ tai của hắn, vừa nói, "Buổi tối ngày mai anh có rảnh không? Bà gọi chúng ta cùng đến nhà bà ăn cơm."
Giang Nhất Phàm: "Có thời gian."
"Cứ quyết định như vậy đi." Hứa Miểu đôi mắt cong lên đến đẹp đẽ, vui vẻ mà nghiêng đầu hôn hai má Giang Nhất Phàm, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng: "Làm một phát không?"
Giang Nhất Phàm hỏi: "Đằng sau em không còn đau nữa?"
Hứa Miểu đỏ mặt, lại biệt nữu, "Chỗ đó là bị quần áo cọ xát, anh đừng bính nơi đó là được."
Nói xong, cậu nhớ tới một số ham muốn của Giang Nhất Phàm, lỗ tai đều sắp hồng thấu, nhỏ giọng nói, "Một chút cũng được, em không sợ đau..."
Chơi một phát, liền đến hừng đông. Cua bò một cái, chuyển cảnh action.
Hứa Miểu nằm lỳ ở trên giường, Giang Nhất Phàm đem chăn đắp lên người cậu, lại bị cậu xốc ra, lẩm bẩm: "Không đắp chăn, em nóng."
"Sẽ lạnh." Giang Nhất Phàm vẫn là khăng khăng đem chăn đắp lên đến eo cậu, cấm cậu đem chăn vén ra, ánh mắt mơ hồ mang theo uy thế.
Hứa Miểu bĩu môi, nói: "Em nào có yếu ớt như vậy? Thân thể khoẻ mạnh lắm."
"Đến tâm sự." Giang Nhất Phàm mắt điếc tai ngơ, cụp mặt nhìn về phía cậu, "Đêm qua xảy ra chuyện gì, hắn tại sao gọi em là bảo bảo?"
Hứa Miểu: "... Anh đây là tính toán lại sao?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Hứa Miểu trở mình, chống đỡ đầu nhìn Giang Nhất Phàm, giải thích: "Em lừa hắn nói em gọi là Vương Nhị Bảo, cho nên hắn cứ như vậy mà kêu, em cũng biết hắn là kẻ đáng ghét, sớm biết thêm em bảo hắn là Vương Nhị Cẩu."
Giang Nhất Phàm thân thủ sờ mái tóc đen ẩm ướt mồ hôi, thấp tiếng nói, "Vẫn còn sợ sao?"
Hứa Miểu lắc đầu một cái, còn nói, "Lúc đó có sợ, cảm giác mình không phải chết vì tai nạn xe cộ mà chính là bị hắn... Phi! Ngẫm lại liền buồn nôn, em tình nguyện thà rằng xe tông chết."
Giang Nhất Phàm theo bản năng nhíu chặt mi tâm, thấp giọng trách: "Không nên nói chuyện lung tung."
Hứa Miểu liền vui vẻ, "Học bá vẫn như thế có chút mê tín nha? Không có chuyện gì, thầy tướng số lúc trước giúp em tính một quẻ, nói em có thể sống đến tám mươi tám tuổi đấy!"
Giang Nhất Phàm rốt cục lộ ra một nụ cười, hắm ôm eo Hứa miểu, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, thân thể đụng tới một khắc kia, Hứa Miểu hít vào một hơi, "Ai, đau."
Giang Nhất Phàm buông người ra, Hứa Miểu nhăn mặt nói, "Đừng động, để bôi thuốc đi."
Cậu đây coi như là gieo gió gặt bão, vì nhất thời vui sướng, hiện tại cậu mẹ nó khó chịu, cảm giác ngứa ngáy đau rát.
Giang Nhất Phàm lấy ra thuốc mỡ, tỉ mỉ giúp cậu bôi thuốc.
Bôi qua một tầng thuốc mỡ, hình ảnh cảm giác quá mức.... Còn chưa có xoa đều thuốc mỡ, Hứa Miểu liền che lại con mắt của hắn, thẹn quá thành giận nói: "Không cho phép nhìn!"
Giang Nhất Phàm cười ra tiếng, hỏi: "Vậy chính em làm?"
Hứa Miểu cúi đầu nhìn một chút, do dự vài giây, mặt sưng lên nói: "Anh mò mẫm làm, ngược lại không cho phép nhìn."
Cậu cầm lấy tay Giang Nhất Phàm, dẫn dắt mà làm.
Kết quả, trái lại hoàn toàn ngược lại, lộng tới lộng lui không đúng chỗ, Hứa Miểu đau đầu, cậu lại thấy như lấy đá đập vào chân mình.
Cậu bỏ qua, buông tay ra lấy tay che mắt Giang Nhất phàm, vô lực thoả hiệp nói: "Thôi, tuỳ tiện, anh bôi thuốc đi."
Thật vất vả bôi thuốc xong, Hứa Miểu thiếu chút nữa lại bị gợi lên cơn động dục, Giang Nhất Phàm cũng không tốt hơn chỗ nào.
"Tới?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đừng, em còn muốn sống đến tám mươi tám đây."
Giang Nhất Phàm: "Được."
Hứa Miểu liếc liếc hắn, nói: "Anh đừng bính em, để em tự rũ xuống." Cậu tầm mắt dời xuống, kéo dài âm thanh, "Anh cũng tự giải quyết."
Hai người nằm một bên tiêu trừ hoả dục, bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, lại mang một tia ấm áp.
Hứa Miểu chuyên tâm suy nghĩ Trần Tuấn Soái, không bao lâu hoả dục liền mất, cậu quay đầu nhìn về phía Giang Nhất phàm, thấy đối phương dục vọng còn mạnh hơn, chỉ một chiêu, "Anh còn nhớ Trần Tuấn Soái không? Cái người mà chúng ta cùng ăn cơm hôm ấy đó, cậu ta mặc áo jacket, anh suy nghĩ về hắn một chút, ngay lập tức liền có thể tiêu bớt hoả, so với tắm nước lạnh còn hữu hiệu hơn."
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, không tiếng động mà dò hỏi: "?"
Hứa Miểu: "..."
Cậu ý thức đến cái gì, vội vã giải thích: "Em và cậu ta không có gì, cậu ta là thẳng nam, em cũng không thường nghĩ về hắn, chủ yếu là đem ra dập tắt dục vọng."
Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì bắt đầu nghĩ tới hắn?"
Hứa Miểu: "A?"
"Tại sao vào lúc này, lại đột nhiên nghĩ tới hắn?" Giang Nhất Phàm lời ít mà ý nhiều, xem ánh mắt của hắn lại rõ ràng mang theo uy hiếp cùng tìm tòi nghiên cứu.'
Hứa Miểu im lặng, không nghĩ tới Giang Nhất Phàm sẽ để ý điểm này.
Cậu hết chỗ nói rồi một phút chốc, nhẫn nhịn ý tưởng đập gối người kia, kiên nhẫn từng câu từng chữ mà giải thích, "Hai năm trước một buổi sáng sớm, em không muốn đi tắm nước lạnh hay dùng thứ gì khác, mà muốn bản thân yên tĩnh một xíu, liền bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ dời đi lực chú ý, không cẩn thận nghĩ đến soái soái, sau đó chính là tốt rồi, chính là nguyên nhân này, lúc đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, không tận lực nghĩ đến hắn. Anh sau đó đừng tiếp tục đoán mò, cẩn thận em đem anh đá ra khỏi phòng."
*Khúc cuối thiệt mình không hiểu ý cho mấy đâu:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất