Chương 26
Buổi tối, phía ngoài trời tuyết rơi nhẹ, từng hạt từng hạt tuyết óng ánh như hoa Edelweiss* nhẹ nhàng mà rơi xuống, rơi vào trên mái hiên, từng ngọn cây, mặt đất, rất nhanh liền tan đi.
*Edelweiss: Hoa nhung tuyết, tiếng Đức có nghĩa là trắng tinh khôi, cao quý
Được bao trùm một lớp trắng mỏng manh, nhiệt độ đang dần giảm xuống, càng lộ ra thêm sự ấm áp trong ổ chăn. Hứa Miểu còn đang trong giấc mộng, không khí lạnh lẽo tựa hồ xuyên qua lớp chăn, len lỏi qua thân thể, tiến vào trong cơn mơ của cậu.
Cậu vô ý thức rụt mình lại, hận không thể cuộn tròn một cục trốn vào trong chăn.
Bên này Hứa Miểu hơi động, Giang Nhất Phàm liền tỉnh.
Hắn nhếch con mắt nhìn qua người bên cạnh, chỉ nhìn thấy một vài sợi tóc đen bên ngoài, đầu Hứa Miểu toàn bộ chui vào chăn, cuộn thành một đoàn.
Giang Nhất Phàm cầm lấy một góc chăn kéo về phía sau, lộ ra cái đầu Hứa Miểu, làm cho cậu thông thoáng không khí.
Không khí lạnh lẽo dần tiếp xúc lên da thịt, Hứa Miểu trực tiếp bị lôi ra khỏi mộng cảnh, cậu lim dim mở mắt, con ngươi nửa khép, âm thanh hàm hồ mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm: "Anh làm gì nha..."
Giang Nhất Phàm đem mái tóc hỗn độn trên trán cậu vuốt qua một bên, nói: "Đừng chui cả người vào chăn ngủ, không đủ không khí để hít thở."
Hứa Miểu nghe vậy, ánh mắt u oán oan ức, nhìn hắn một cái: "Nhưng em rất lạnh."
Giang Nhất Phàm đem cậu ôm vào trong lòng, không tiếng động mà vỗ nhẹ lên phía sau lưng cậu, lời ít mà ý nhiều: "Nằm trong lồng ngực tôi."
Hứa Miểu rốt cục hết ai oán, không nhịn được cười, cậu nỗ lực khắc chế tâm tình, âm thanh lại mang theo vui vẻ: "Anh thật buồn nôn."
"Em không thích như vậy?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Không thích."
Giang Nhất Phàm nở nụ cười, nhắc lại chuyện cũ: "Là ai trước đây..."
Hứa Miểu cấp tốc ngắt lời hắn, "Không phải em!"
"Vậy là ai?"
Con mắt Hứa Miểu chuyển động, nụ cười giảo hoạt: "Là tiểu Hứa."
Giang Nhất Phàm thuận theo cậu, cười nhẹ: "Tiểu Hứa là ai?"
"Em làm sao biết? Anh đi hỏi người ta đi." Hứa Miểu nói xong, liền cầm lấy chăn che lại đầu: "Em muốn ngủ thêm một chút, anh đừng quậy em."
Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn về phía cậu, nghiêng người đến gần, cách chăn thấp giọng nói: "Tiểu Hứa là em."
Âm thanh của hắn rõ ràng truyền tới, từng chữ từng câu trầm thấp lọt vào tai, hô hấp Hứa Miểu hơi ngưng lại, lỗ tai cảm giác đã nóng đỏ lên.
Bây giờ là không thể ngủ được nữa rồi, Hứa Miểu liếm môi một cái, vén chăn lên vươn mình ngồi trên người Giang Nhất Phàm, cầm lấy cổ áo ngủ của hắn, hung ác nói: "Anh có nghĩ tới việc để cho em ngủ hay không?"
Giang Nhất Phàm bình tĩnh nhìn câu, hai chữ nói ra nhẹ như mây gió: "Không nghĩ."
"Thật xấu xa." Hứa Miểu sách một tiếmg, cậu sờ soạng phía sau một cái, quả nhiên như cậu dự liệu, hoả dục đang hừng hực. Bắt được nhược điểm của đối phương, cậu đắc ý dào dạt, "Còn nói em thích quấn lấy anh, chính anh cũng giống vậy thôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân!"
Giang Nhất Phàm ôm lấy eo cậu, ánh mắt triệt để trở nên sâu thẳm, tiếng nói cũng thấp xuống: "Tiểu Hứa."
Hứa Miểu cảm thấy bên eo có chút ngứa, cậu dựa vào lồng ngực Giang Nhất Phàm, hàm hồ nói: "Đến nào, làm một chút thể dục buổi sáng..."
Cua đồng bò ngang wattpad...
Hứa Miểu đá văng chăn cục chăn ra ngoài, mặc vào cái quần pyjamas, đi vào nhà tắm rửa ráy.
Tuy rằng nhiệt độ giảm xuống không ít, nhưng cậu vừa mới hây dô hò dô ta xong, cũng không cảm thấy lạnh, thời điểm đi ngang ban công, khoé mắt Hứa Miểu lơ đãng xẹt qua, nhất thời dừng bước, quay đầu kích động hô: "Bảo bảo! Có tuyết rồi!"
Trong phòng ngủ, Giang Nhất Phàm vừa lúc kéo màn cửa sổ ra, phong cảnh trước mắt mang theo chút tuyết đọng mỏng manh, trong không gian từng hoa tuyết xoay tròn rơi xuống, hắn đáp lời: "Thấy được."
Hứa Miểu hào hứng chạy vào phòng, trên người hoàn toàn trần truồng, không chút nào cảm thấy được lạnh, "Trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, nếu không chờ một lát ra ngoài chơi đi?"
Giang Nhất Phàm ánh mắt nhìn vào cậu, nhẹ nhàng cau mày, "Em trước tiên mặc quần áo vào."
Hứa Miểu hứng thú không để ý, hô: "Em không lạnh!"
Giang Nhất Phàm trầm mặc, đem áo khoác khoác lên người cậu, sờ sờ mái tóc đen ngổn ngang, "Đừng nhìn nữa, đi tắm đi."
Hứa Miểu lúc này mới nhớ tới chính sự, cởi áo khoác ra bỏ chạy đi tắm.
Trong thân thể còn sót một chút nhiệt hoả, cơ thể lại được nước nóng dội lên, tắm xong, bị hun đến da dẻ ửng hồng, bước ra ngoài, nhất thời run lẩy bẩy.
Hứa Miểu hít một hơi, một bên run cầm cập một bên mặc quần áo vào, cả người giống như là thân tàn chí kiên quấn toàn thân như người bệnh.
Rốt cục cũng mặc quần áo tử tế, thân thể từ từ cũng trở nên ấm áp.
Hứa Miểu bước ra ngoài, thấy Giang Nhất Phàm vẫn còn mặc áo ngủ, cậu sững sờ, hỏi: "Không phải nói sẽ ra ngoài chơi sao?"
Giang Nhất Phàm: "Chờ tôi tắm xong."
"Anh cần gì đi tắm, cũng không có ở trong thân thể anh." Hứa Miểu sách một tiếng. Sáng sớm chuyện đột nhiên xảy ra, luống cuống tay chân, nhất thời không tìm được đồ bảo hộ, liền trực tiếp tiến vào.
Cậu nhìn Giang Nhất Phàm một chút, đề nghị: "Đừng tắm, tí trở về rồi tắm sau."
Giang Nhất Phàm thấy cậu vội vã như vậy, không nói cái gì nữa, đi thay quần áo, hai người đồng thời xuống lầu.
Hoa tuyết vẫn là rất nhỏ, trên mặt đất chỉ có một lớp trắng mỏng manh.
Đổi thành mười năm trước, thời gian này đã sớm phủ tuyết trắng xoá, dày đặc một tầng, nếu ngã vào trên mặt tuyết, ngay lập tức liền xuất hiện một cái hố người.
Hứa Miểu dùng sức hốt một đống tuyết đọng trên tảng đá, giữ trong lòng bàn tay nho nhỏ, một xíu này cũng không thể vò thành một một cục tuyết được.
Nhưng như vậy cậu cũng thấy thoã mãn, hào hứng nâng một đống tuyết, giơ lên như một vật trân quý cho Giang Nhất Phàm xem.
Giang Nhất Phàm ánh mắt nhìn xuống dừng lại vài giây, tầm mắt lại tiếp tục nhấc lên, thẳng tắp nhìn về phía Hứa Miểu.
Hứa Miểu đội mũ cùng khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, tóc đen mềm mại sạch sẽ, khoé môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, như thiếu niên thuần tuý dương quang.
Giang Nhất Phàm chìm trụ hô hấp, cúi người ghé vào lỗ tai cậu, âm thanh chậm lại, "Tiểu Hứa, tôi muốn hôn em."
Hứa Miểu nâng tuyết, ngây ngẩn cả người.
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nhất Phàm, không kịp nghĩ nhiều, thật nhanh ở trên môi hắn lưu lại một nụ hôn, đôi môi mềm mại đụng chạm, rất nhanh liền chạy trốn.
Giống như che giấu đi sự lúng túng cùng không tự nhiên, Hứa Miểu lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tuyết, rồi hướng trên mặt Giang Nhất Phàm mà bôi, xong còn hỏi: "Có lạnh hay không?"
Tuyết nằm trên ngón tay, đã hoà tan, lúc chạm lên mặt Giang Nhất Phàm, chỉ còn lại cảm giác mát mẻ.
Giang Nhất Phàm giơ tay chạm vào chỗ nước trên hai má, đáy mắt rốt cục có mấy phần ý cười.
Hắn nhớ đến năm lớp 12, Hứa Miểu thường xuyên chạy xuống lầu, nắm lấy một nắm tuyết trở lại phòng học, hai tay bị đông cứng đến lạnh lẽo, còn cố ý hướng tay đến sau gáy hắn mà chạm.
Bất quá Hứa Miểu chỉ là làm dáng một chút, quá lạnh, không cam lòng.
Người trước mắt, cùng thiếu niên trong ký ức chồng vào nhau.
Mang khăn quàng cổ ấm áp mềm mại, cúi đầu nghiêm túc chơi tuyết, không nói lời nào cũng thấy chơi được rất hăng say.
Hứa Miểu đi khắp nơi thu thập tuyết, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng vò thành một quả cầu tuyết nho nhỏ, óng ánh lấp lánh.
Chơi lâu như vậy, tay cậu đã cóng đến hơi choáng, lòng bàn tay cũng đỏ chót.
Giang Nhất Phàm đem túi sưởi ấm đã nạp điện đưa cho cậu, mua được bữa sáng đặt trên bàn cơm, hủ tiếu mì vằn thắn nóng hổi toả ra hương thơm nồng vị.
Hứa Miểu tay đã ấm hơn, thèm khát nhìn bữa sáng trên bàn.
Giang Nhất Phàm còn đang tắm, Hứa Miểu không kịp đợi, liền ăn trước, hướng nhà tắm hô một tiếng: "Em ăn điểm tâm trước nha?"
"Ăn đi." Âm thanh Giang Nhất Phàm truyền đến.
Hứa Miểu ăn một hơi vừa mì vừa vằn thắn, lẫn vào nước canh, hương vị tràn ngập trong cổ họng, hạnh phúc cực kỳ.
Ngoài cửa sổ là bông tuyết nhẹ nhàng rơi, không nhanh không chậm phảng phất trong không gian.
Giang Nhất Phàm tắm xong đi ra, thời điểm đi ngang qua Hứa Miểu, vô thức sờ một cái sau gáy cậu.
Lòng bàn tay ấm áp, giống như là bông tuyết có nhiệt rơi vào trên cổ, mềm nhẹ, thoải mái.
Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, kìa mảnh hoa tuyết ấm áp đang trốn trong ánh mắt ấm áp của hắn, "Tắm xong rồi nha? Nhanh ăn đi, sắp lạnh rồi."
"Ừm." Giang Nhất Phàm ngồi vào ghế tựa, ngồi đối diện cậu, mở ra nắp hộp, bắt đầu ăn điểm tâm.
Giang Nhất Phàm ngày hôm nay không có việc gì, chỉ cần chờ học sinh thi xong, chấm điểm bài thi sau, hắn coi như bắt đầu kỳ nghỉ.
Hứa Miểu không nghĩ từ trước đến nay hắn sẽ ở nhà, trùng hợp ngày hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi, vì vậy liền dẫn hắn đi đến quán Internet, nhưng mà quán Internet sinh ý vẫn thảm đạm như cũ, nửa ngày cũng không thấy người lại đây lên mạng.
Hứa Miểu thẳng thắn đóng cửa hàng, nghỉ ngơi mấy ngày, còn có thể tiết kiệm chút điện.
Cậu khoá cửa xong, quay đầu hỏi Giang Nhất Phàm, "Chúng ta đi đâu đây?"
Giang Nhất Phàm ánh mắt hướng đại học A, đề nghị: "Đến trường đi dạo?"
Đại học A là trường đại học top đầu, trong 211 trường đại học cùng tuyến, thực lực tổng hợp xếp hạng cực kì cao, đầu vào phân hoá cũng cao, hồi Hứa Miểu học lớp 12, căn bản không dám nghĩ đến việc thi vào đại học A.
Lại một lần nữa đi đến đại học A, lần này có mang người theo, cũng không sợ nhu con ruồi không đầu đi loạn xạ.
Có lẽ bởi vì lý do là tuyết rơi, dọc theo đường đi cũng không gặp mặt nhiều sinh viên, trên đường quạnh quẽ yên tĩnh, chỉ có bông tuyết rơi nhẹ trong không gian.
Trường học diện tích lớn, cơ hồ đi đâu cũng thấy cũng thấy có xe, trên ghế ngồi đều có một tầng tuyết mỏng.
Hứa Miểu dùng khăn quàng cổ ngăn trở cằm cùng miệng, khắp nơi nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt viết đầy hiếu kỳ.
Giang Nhất Phàm chỉ ngắn gọn giới thiệu vài câu, sau tựa hồ lười mở miệng nói này đó, chếch con ngươi nhìn về phía Hứa Miểu, tận lực hạ thấp giọng, "Rất lạnh?"
Hứa Miểu gật đầu, "Có một chút lạnh, bất quá không có chuyện gì, vẫn chịu được."
Giang Nhất Phàm lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, thấp giọng hỏi: "Muốn đi ăn chưa? Không sai biệt lắm đã đến giờ cơm."
"Có thể sao?" Hứa Miểu hai mắt sáng rực lên, hắn còn chưa trải nghiệm thử cảm giác ăn cơm tại căn tin đại học, "Em không có thẻ sinh viên, có thể tại nhà ăn ăn cơm được không?"
Giang Nhất Phàm dẫn cậu đến căn tin gần đây, trong phòng ăn có một ít học sinh, Hứa Miểu mỗi món ăn trước quầy đều ngắm vài lần, cuối cùng chọn xong vài món ăn, Giang Nhất Phàm giúp cậu quẹt thẻ trả tiền.
Hứa Miểu bưng mâm thức ăn, liếc nhìn vài sinh viên đang vùi đầu ăn cơm, khó giải thích được có chút sốt sắng, cậu nuốt một ngụm nước bọt, tìm chỗ trống phía xa xa ngồi xuống.
Giang Nhất Phàm sau khi trả tiền xong, tầm mắt quét vòng bốn phía, thấy một mình cậu lẻ loi mà ngồi đằng kia ăn cơm, con ngươi chìm xuống, trực tiếp đi tới.
"Tại sao ngồi ở đây?" Giang Nhất Phàm ngồi đối diện cậu, thấp giọng hỏi.
"Nơi này yên tĩnh nha." Hứa Miểu nói xong, cắn một cục thịt viên, đôi mắt đều trợn tròn, "Ăn ngon!"
Giang Nhất Phàm không nói cái gì nữa, ngồi ở đây cũng tốt, tránh một chút có sinh viên tới dùng cơm, sẽ không có nhiều người chú ý.
Hứa Miểu có thể nói ăn như hùm như sói, rất nhanh liền ăn xong rồi.
Cậu để đũa xuống, mắt lom lom nhìn Giang Nhất Phàm
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, trong ánh mắt rõ ràng, "Còn muốn ăn?"
Hứa Miểu gật gật đầu.
Giang Nhất Phàm mạn khai mấy phần ý cười, "Đi thôi, tôi dẫn em đi mua thêm."
*Edelweiss: Hoa nhung tuyết, tiếng Đức có nghĩa là trắng tinh khôi, cao quý
Được bao trùm một lớp trắng mỏng manh, nhiệt độ đang dần giảm xuống, càng lộ ra thêm sự ấm áp trong ổ chăn. Hứa Miểu còn đang trong giấc mộng, không khí lạnh lẽo tựa hồ xuyên qua lớp chăn, len lỏi qua thân thể, tiến vào trong cơn mơ của cậu.
Cậu vô ý thức rụt mình lại, hận không thể cuộn tròn một cục trốn vào trong chăn.
Bên này Hứa Miểu hơi động, Giang Nhất Phàm liền tỉnh.
Hắn nhếch con mắt nhìn qua người bên cạnh, chỉ nhìn thấy một vài sợi tóc đen bên ngoài, đầu Hứa Miểu toàn bộ chui vào chăn, cuộn thành một đoàn.
Giang Nhất Phàm cầm lấy một góc chăn kéo về phía sau, lộ ra cái đầu Hứa Miểu, làm cho cậu thông thoáng không khí.
Không khí lạnh lẽo dần tiếp xúc lên da thịt, Hứa Miểu trực tiếp bị lôi ra khỏi mộng cảnh, cậu lim dim mở mắt, con ngươi nửa khép, âm thanh hàm hồ mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm: "Anh làm gì nha..."
Giang Nhất Phàm đem mái tóc hỗn độn trên trán cậu vuốt qua một bên, nói: "Đừng chui cả người vào chăn ngủ, không đủ không khí để hít thở."
Hứa Miểu nghe vậy, ánh mắt u oán oan ức, nhìn hắn một cái: "Nhưng em rất lạnh."
Giang Nhất Phàm đem cậu ôm vào trong lòng, không tiếng động mà vỗ nhẹ lên phía sau lưng cậu, lời ít mà ý nhiều: "Nằm trong lồng ngực tôi."
Hứa Miểu rốt cục hết ai oán, không nhịn được cười, cậu nỗ lực khắc chế tâm tình, âm thanh lại mang theo vui vẻ: "Anh thật buồn nôn."
"Em không thích như vậy?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Không thích."
Giang Nhất Phàm nở nụ cười, nhắc lại chuyện cũ: "Là ai trước đây..."
Hứa Miểu cấp tốc ngắt lời hắn, "Không phải em!"
"Vậy là ai?"
Con mắt Hứa Miểu chuyển động, nụ cười giảo hoạt: "Là tiểu Hứa."
Giang Nhất Phàm thuận theo cậu, cười nhẹ: "Tiểu Hứa là ai?"
"Em làm sao biết? Anh đi hỏi người ta đi." Hứa Miểu nói xong, liền cầm lấy chăn che lại đầu: "Em muốn ngủ thêm một chút, anh đừng quậy em."
Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn về phía cậu, nghiêng người đến gần, cách chăn thấp giọng nói: "Tiểu Hứa là em."
Âm thanh của hắn rõ ràng truyền tới, từng chữ từng câu trầm thấp lọt vào tai, hô hấp Hứa Miểu hơi ngưng lại, lỗ tai cảm giác đã nóng đỏ lên.
Bây giờ là không thể ngủ được nữa rồi, Hứa Miểu liếm môi một cái, vén chăn lên vươn mình ngồi trên người Giang Nhất Phàm, cầm lấy cổ áo ngủ của hắn, hung ác nói: "Anh có nghĩ tới việc để cho em ngủ hay không?"
Giang Nhất Phàm bình tĩnh nhìn câu, hai chữ nói ra nhẹ như mây gió: "Không nghĩ."
"Thật xấu xa." Hứa Miểu sách một tiếmg, cậu sờ soạng phía sau một cái, quả nhiên như cậu dự liệu, hoả dục đang hừng hực. Bắt được nhược điểm của đối phương, cậu đắc ý dào dạt, "Còn nói em thích quấn lấy anh, chính anh cũng giống vậy thôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân!"
Giang Nhất Phàm ôm lấy eo cậu, ánh mắt triệt để trở nên sâu thẳm, tiếng nói cũng thấp xuống: "Tiểu Hứa."
Hứa Miểu cảm thấy bên eo có chút ngứa, cậu dựa vào lồng ngực Giang Nhất Phàm, hàm hồ nói: "Đến nào, làm một chút thể dục buổi sáng..."
Cua đồng bò ngang wattpad...
Hứa Miểu đá văng chăn cục chăn ra ngoài, mặc vào cái quần pyjamas, đi vào nhà tắm rửa ráy.
Tuy rằng nhiệt độ giảm xuống không ít, nhưng cậu vừa mới hây dô hò dô ta xong, cũng không cảm thấy lạnh, thời điểm đi ngang ban công, khoé mắt Hứa Miểu lơ đãng xẹt qua, nhất thời dừng bước, quay đầu kích động hô: "Bảo bảo! Có tuyết rồi!"
Trong phòng ngủ, Giang Nhất Phàm vừa lúc kéo màn cửa sổ ra, phong cảnh trước mắt mang theo chút tuyết đọng mỏng manh, trong không gian từng hoa tuyết xoay tròn rơi xuống, hắn đáp lời: "Thấy được."
Hứa Miểu hào hứng chạy vào phòng, trên người hoàn toàn trần truồng, không chút nào cảm thấy được lạnh, "Trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, nếu không chờ một lát ra ngoài chơi đi?"
Giang Nhất Phàm ánh mắt nhìn vào cậu, nhẹ nhàng cau mày, "Em trước tiên mặc quần áo vào."
Hứa Miểu hứng thú không để ý, hô: "Em không lạnh!"
Giang Nhất Phàm trầm mặc, đem áo khoác khoác lên người cậu, sờ sờ mái tóc đen ngổn ngang, "Đừng nhìn nữa, đi tắm đi."
Hứa Miểu lúc này mới nhớ tới chính sự, cởi áo khoác ra bỏ chạy đi tắm.
Trong thân thể còn sót một chút nhiệt hoả, cơ thể lại được nước nóng dội lên, tắm xong, bị hun đến da dẻ ửng hồng, bước ra ngoài, nhất thời run lẩy bẩy.
Hứa Miểu hít một hơi, một bên run cầm cập một bên mặc quần áo vào, cả người giống như là thân tàn chí kiên quấn toàn thân như người bệnh.
Rốt cục cũng mặc quần áo tử tế, thân thể từ từ cũng trở nên ấm áp.
Hứa Miểu bước ra ngoài, thấy Giang Nhất Phàm vẫn còn mặc áo ngủ, cậu sững sờ, hỏi: "Không phải nói sẽ ra ngoài chơi sao?"
Giang Nhất Phàm: "Chờ tôi tắm xong."
"Anh cần gì đi tắm, cũng không có ở trong thân thể anh." Hứa Miểu sách một tiếng. Sáng sớm chuyện đột nhiên xảy ra, luống cuống tay chân, nhất thời không tìm được đồ bảo hộ, liền trực tiếp tiến vào.
Cậu nhìn Giang Nhất Phàm một chút, đề nghị: "Đừng tắm, tí trở về rồi tắm sau."
Giang Nhất Phàm thấy cậu vội vã như vậy, không nói cái gì nữa, đi thay quần áo, hai người đồng thời xuống lầu.
Hoa tuyết vẫn là rất nhỏ, trên mặt đất chỉ có một lớp trắng mỏng manh.
Đổi thành mười năm trước, thời gian này đã sớm phủ tuyết trắng xoá, dày đặc một tầng, nếu ngã vào trên mặt tuyết, ngay lập tức liền xuất hiện một cái hố người.
Hứa Miểu dùng sức hốt một đống tuyết đọng trên tảng đá, giữ trong lòng bàn tay nho nhỏ, một xíu này cũng không thể vò thành một một cục tuyết được.
Nhưng như vậy cậu cũng thấy thoã mãn, hào hứng nâng một đống tuyết, giơ lên như một vật trân quý cho Giang Nhất Phàm xem.
Giang Nhất Phàm ánh mắt nhìn xuống dừng lại vài giây, tầm mắt lại tiếp tục nhấc lên, thẳng tắp nhìn về phía Hứa Miểu.
Hứa Miểu đội mũ cùng khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, tóc đen mềm mại sạch sẽ, khoé môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, như thiếu niên thuần tuý dương quang.
Giang Nhất Phàm chìm trụ hô hấp, cúi người ghé vào lỗ tai cậu, âm thanh chậm lại, "Tiểu Hứa, tôi muốn hôn em."
Hứa Miểu nâng tuyết, ngây ngẩn cả người.
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nhất Phàm, không kịp nghĩ nhiều, thật nhanh ở trên môi hắn lưu lại một nụ hôn, đôi môi mềm mại đụng chạm, rất nhanh liền chạy trốn.
Giống như che giấu đi sự lúng túng cùng không tự nhiên, Hứa Miểu lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tuyết, rồi hướng trên mặt Giang Nhất Phàm mà bôi, xong còn hỏi: "Có lạnh hay không?"
Tuyết nằm trên ngón tay, đã hoà tan, lúc chạm lên mặt Giang Nhất Phàm, chỉ còn lại cảm giác mát mẻ.
Giang Nhất Phàm giơ tay chạm vào chỗ nước trên hai má, đáy mắt rốt cục có mấy phần ý cười.
Hắn nhớ đến năm lớp 12, Hứa Miểu thường xuyên chạy xuống lầu, nắm lấy một nắm tuyết trở lại phòng học, hai tay bị đông cứng đến lạnh lẽo, còn cố ý hướng tay đến sau gáy hắn mà chạm.
Bất quá Hứa Miểu chỉ là làm dáng một chút, quá lạnh, không cam lòng.
Người trước mắt, cùng thiếu niên trong ký ức chồng vào nhau.
Mang khăn quàng cổ ấm áp mềm mại, cúi đầu nghiêm túc chơi tuyết, không nói lời nào cũng thấy chơi được rất hăng say.
Hứa Miểu đi khắp nơi thu thập tuyết, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng vò thành một quả cầu tuyết nho nhỏ, óng ánh lấp lánh.
Chơi lâu như vậy, tay cậu đã cóng đến hơi choáng, lòng bàn tay cũng đỏ chót.
Giang Nhất Phàm đem túi sưởi ấm đã nạp điện đưa cho cậu, mua được bữa sáng đặt trên bàn cơm, hủ tiếu mì vằn thắn nóng hổi toả ra hương thơm nồng vị.
Hứa Miểu tay đã ấm hơn, thèm khát nhìn bữa sáng trên bàn.
Giang Nhất Phàm còn đang tắm, Hứa Miểu không kịp đợi, liền ăn trước, hướng nhà tắm hô một tiếng: "Em ăn điểm tâm trước nha?"
"Ăn đi." Âm thanh Giang Nhất Phàm truyền đến.
Hứa Miểu ăn một hơi vừa mì vừa vằn thắn, lẫn vào nước canh, hương vị tràn ngập trong cổ họng, hạnh phúc cực kỳ.
Ngoài cửa sổ là bông tuyết nhẹ nhàng rơi, không nhanh không chậm phảng phất trong không gian.
Giang Nhất Phàm tắm xong đi ra, thời điểm đi ngang qua Hứa Miểu, vô thức sờ một cái sau gáy cậu.
Lòng bàn tay ấm áp, giống như là bông tuyết có nhiệt rơi vào trên cổ, mềm nhẹ, thoải mái.
Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, kìa mảnh hoa tuyết ấm áp đang trốn trong ánh mắt ấm áp của hắn, "Tắm xong rồi nha? Nhanh ăn đi, sắp lạnh rồi."
"Ừm." Giang Nhất Phàm ngồi vào ghế tựa, ngồi đối diện cậu, mở ra nắp hộp, bắt đầu ăn điểm tâm.
Giang Nhất Phàm ngày hôm nay không có việc gì, chỉ cần chờ học sinh thi xong, chấm điểm bài thi sau, hắn coi như bắt đầu kỳ nghỉ.
Hứa Miểu không nghĩ từ trước đến nay hắn sẽ ở nhà, trùng hợp ngày hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi, vì vậy liền dẫn hắn đi đến quán Internet, nhưng mà quán Internet sinh ý vẫn thảm đạm như cũ, nửa ngày cũng không thấy người lại đây lên mạng.
Hứa Miểu thẳng thắn đóng cửa hàng, nghỉ ngơi mấy ngày, còn có thể tiết kiệm chút điện.
Cậu khoá cửa xong, quay đầu hỏi Giang Nhất Phàm, "Chúng ta đi đâu đây?"
Giang Nhất Phàm ánh mắt hướng đại học A, đề nghị: "Đến trường đi dạo?"
Đại học A là trường đại học top đầu, trong 211 trường đại học cùng tuyến, thực lực tổng hợp xếp hạng cực kì cao, đầu vào phân hoá cũng cao, hồi Hứa Miểu học lớp 12, căn bản không dám nghĩ đến việc thi vào đại học A.
Lại một lần nữa đi đến đại học A, lần này có mang người theo, cũng không sợ nhu con ruồi không đầu đi loạn xạ.
Có lẽ bởi vì lý do là tuyết rơi, dọc theo đường đi cũng không gặp mặt nhiều sinh viên, trên đường quạnh quẽ yên tĩnh, chỉ có bông tuyết rơi nhẹ trong không gian.
Trường học diện tích lớn, cơ hồ đi đâu cũng thấy cũng thấy có xe, trên ghế ngồi đều có một tầng tuyết mỏng.
Hứa Miểu dùng khăn quàng cổ ngăn trở cằm cùng miệng, khắp nơi nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt viết đầy hiếu kỳ.
Giang Nhất Phàm chỉ ngắn gọn giới thiệu vài câu, sau tựa hồ lười mở miệng nói này đó, chếch con ngươi nhìn về phía Hứa Miểu, tận lực hạ thấp giọng, "Rất lạnh?"
Hứa Miểu gật đầu, "Có một chút lạnh, bất quá không có chuyện gì, vẫn chịu được."
Giang Nhất Phàm lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, thấp giọng hỏi: "Muốn đi ăn chưa? Không sai biệt lắm đã đến giờ cơm."
"Có thể sao?" Hứa Miểu hai mắt sáng rực lên, hắn còn chưa trải nghiệm thử cảm giác ăn cơm tại căn tin đại học, "Em không có thẻ sinh viên, có thể tại nhà ăn ăn cơm được không?"
Giang Nhất Phàm dẫn cậu đến căn tin gần đây, trong phòng ăn có một ít học sinh, Hứa Miểu mỗi món ăn trước quầy đều ngắm vài lần, cuối cùng chọn xong vài món ăn, Giang Nhất Phàm giúp cậu quẹt thẻ trả tiền.
Hứa Miểu bưng mâm thức ăn, liếc nhìn vài sinh viên đang vùi đầu ăn cơm, khó giải thích được có chút sốt sắng, cậu nuốt một ngụm nước bọt, tìm chỗ trống phía xa xa ngồi xuống.
Giang Nhất Phàm sau khi trả tiền xong, tầm mắt quét vòng bốn phía, thấy một mình cậu lẻ loi mà ngồi đằng kia ăn cơm, con ngươi chìm xuống, trực tiếp đi tới.
"Tại sao ngồi ở đây?" Giang Nhất Phàm ngồi đối diện cậu, thấp giọng hỏi.
"Nơi này yên tĩnh nha." Hứa Miểu nói xong, cắn một cục thịt viên, đôi mắt đều trợn tròn, "Ăn ngon!"
Giang Nhất Phàm không nói cái gì nữa, ngồi ở đây cũng tốt, tránh một chút có sinh viên tới dùng cơm, sẽ không có nhiều người chú ý.
Hứa Miểu có thể nói ăn như hùm như sói, rất nhanh liền ăn xong rồi.
Cậu để đũa xuống, mắt lom lom nhìn Giang Nhất Phàm
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, trong ánh mắt rõ ràng, "Còn muốn ăn?"
Hứa Miểu gật gật đầu.
Giang Nhất Phàm mạn khai mấy phần ý cười, "Đi thôi, tôi dẫn em đi mua thêm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất