Chương 37
Ngày hôm sau, Hứa Miểu bị tiếng gõ cửa đánh thức, mới từ trong giấc mơ giãy dụa thức dậy đại não còn có chút ngu người, qua vài giây mới ý thức tới cái gì, cậu nhanh chóng tỉnh táo, vội vàng xuống giường, mang dép đi ra mở cửa.
Cậu vuốt lại tóc tai, mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Hứa Miểu tức giận lườm hắn một cái, mà rõ ràng lại mang theo ý cười, "Anh không phải có chìa khoá nhà em hay sao mà gõ cửa?"
Giang Nhất Phàm cầm một túi giấy, đi vào nhà cậu, "Trực tiếp mở đi vào chỉ có gọi về gia (???), không gọi đi chúc tết."
Hứa Miểu thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Cũng vậy."
Cậu vẫn còn mặc áo ngủ, tóc tai rối như tơ vò, rõ ràng mới vừa từ giường bước ra, Giang Nhất Phàm đem túi cho cậu, nói: "Đổi đi."
"Đây là cái gì?" Hứa Miểu tiếp nhận, mở ra bên trong nhìn, lại phát hiện ra là quần áo, cậu sững sờ, trợn tròn mắt: "Anh đã mua? Mua khi nào? Hiện tại năm mới không phải các cửa hàng đều đóng cửa sao?"
Giang Nhất Phàm mặc dù nói là tới để chúc tết, nhưng dường như xem đây là nhà mình, quen thuộc mà đi nấu nước pha trà, không để ý mà trả lời: "Mua trước đây, vừa vặn bây giờ phát huy được tác dụng."
Hứa Miểu càng bối rối, ý thức được cái gì, cậu cầm túi đi tới bên người Giang Nhất Phàm, áp chế tâm tình, hỏi: "Anh trước đây chuẩn bị cho em rất nhiều thứ sao?"
Ấm điện phát ra tiếng vang nhỏ bé, Giang Nhất Phàm quay người cúi đầu đối điện đôi mắt của cậu, phút chốc nhếch môi cười, "Rất nhiều."
Nhiều đến đếm không hết.
Hứa Miểu cảm giác bộ đồ này thật nặng, dây thừng trên túi giấy tựa hồ đang treo trong quả tim cậu, cậu nhẹ nhàng đem túi giấy thả xuống sàn nhà, chủ động đi ôm Giang Nhất Phàm, cảm nhận được nhiệt độ của hắn, buồn bực nói: "Cám ơn anh."
Giang Nhất Phàm vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Nhanh đi rửa mặt, để tôi làm bữa sáng."
Hứa Miểu cự tuyệt nói: "Nào có chuyện anh đến chúc tết còn làm điểm tâm, chờ một lát em làm."
Giang Nhất Phàm: "Không có chuyện gì, ngày hôm qua em cực khổ rồi."
Cậu chỉ là làm một bàn tiệc đêm giao thừa, Hứa Miểu không nhịn được cười rộ lên, "Vẫn được, không khổ cực, buổi trưa anh ở lại ăn cơm được không?"
Giang Nhất Phàm gật đầu, "Được."
Hứa Miểu rửa mặt xong, mặc vào bộ quần áo mới.
Quần áo thực thích hợp, kiểu tương đối trẻ trung, cậu ngồi trên ghế salon, cẩn thận mà mang giày vào, thích không chịu được.
"Thích không?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu vô cùng vui vẻ: "Thích vô cùng!"
Khuôn mặt cậu tươi cười, đôi mắt sáng ngời, chân thành mà nói: "Bảo bảo, cám ơn anh."
Giang Nhất Phàm cong cong môi, "Không cần cám ơn."
Hứa Miểu đột nhiên đứng dậy hôn Giang Nhất Phàm một cái, cười híp mắt, "Em tạ lễ."
Giang Nhất Phàm suy tư nửa ngày, tâm tình rất tốt mà cùng cậu đùa giỡn: "Không đủ."
Đáy mắt Hứa Miểu ý cười càng sâu, chậm chạp mà hỏi: "Muốn làm sao?"
"Thời gian không kịp, còn muốn sang bà đi chúc tết." Giang Nhất Phàm hôn hôn khoé môi của cậu, nói: "Chờ buổi tối."
Hứa Miểu vui vẻ nói: "Anh buổi tối không trở về?"
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, ngữ điệu có mấy phần sâu xa, "Không phải nói hôm nay đến em chúc tết hay sao?"
Hứa Miểu đương nhiên hiểu sai, ho nhẹ một tiếng: "... Em tưởng bình thường là đến chúc tết, ăn xong rồi đi."
Giang Nhất Phàm: "Ăn xong không đi."
Hứa Miểu nghĩ tới điều gì, hai má nóng bừng bừng, vội vàng nói: "Em nói là cơm nước xong."
Giang Nhất Phàm bất động thanh sắc mà đè xuống ý cười, cố ý hỏi ngược lại: " Lẽ nào tôi nói ý khác sao?"
Hứa Miểu: "..."
Cậu trừng mắt về phía Giang Nhất Phàm, "Lưu manh! Em đi nấu cơm!"
Tuy rằng ngữ khí dữ dằn, nhưng ở thời khắc quay người, độ cong đôi môi không nhin được mà giương lên.
Bọn họ ăn sáng, liền đi chuẩn bị một ít thực phẩm dinh dưỡng, cầm theo đi chúc tết bà.
Buổi trưa liền ở nhà bà cùng ăn cơm, Hứa Miểu cầm đũa chỉ chỉ bên phía tôm, lặng lẽ hướng Giang Nhất Phàm nói: "Anh nếm thử tôm, em cảm thấy ăn ngon nhất."
Giang Nhất Phàm gắp một con, hắn không thích ăn hải sản tươi, Hứa Miểu thấy hắn lột tôm không thuận lợi lắm, một hồi lâu mới lột xong, cậu liền nhích tới gần mà nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không? Còn muốn ăn em lột cho anh, anh lột tôm lâu quá."
Tại trước mặt bà, Hứa Miểu giống như cậu bé làm việc xấu, nói chuyện cùng Giang Nhất Phàm đều luôn đè thấp âm thanh.
Bà thấy hai người bọn họ luôn luôn lặng lẽ nói chuyện với nhau, nở nụ cười từ ái, tuy rằng có chút lo lắng cho Hứa Miểu, mà nhìn thấy nét cười của bọn họ, cảm thấy được đây cũng không phải là chuyện xấu gì.
Hứa Miểu lột tôm, đưa vào trong bát Giang Nhất Phàm, vừa lấy một miếng khăn giấy lau tay, đột nhiên phòng vệ sinh truyền đến một tiếng vang thật lớn, làm cậu giựt mình.
"Hỏng hỏng." Bà tay chống đỡ bàn đứng lên, lo lắng nói, "Trần nhà sụp."
Hứa Miểu vội vàng đi vào phòng vệ sinh, trong đây trần nhà sụp một khối, xi măng đập trên sàn nhà, khắp nơi bừa bộn.
Giang Nhất Phàm đứng ở bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Công trình rách nát." Hứa Miểu cau mày, nói "Không có chuyện gì, đợi lát nữa em đến xem."
Bà bộ dáng vẫn cứ lo lắng vô cùng, thở dài nói: "Năm mới, đây là chuyện xấu."
Lão nhân gia thường tương đối mê tín, Hứa Miểu vội vàng an ủi bà, "Sẽ không, cái kia có thể nói lên điều gì, chỉ là lâu quá nó cũ kĩ, chờ sau đó con sẽ đem nó sửa chữa lại, bảo đảm sẽ giống y như lúc trước."
Sắc mặt Giang Nhất Phàm không quá tốt, hỏi Hứa Miểu: "Thường bị như vậy?"
Hứa Miểu nở nụ cười: "Sao có thể, nếu hay sụp tường làm sao mà ở?"
Cơm nước xong, Hứa Miểu liền đi lấy xi măng cùng cái xẻng, bởi vì trần nhà cũng từng sụp vài lần, cậu đã chuẩn bị đầy đủ công cụ. Quấy xi măng xong, Hứa Miểu lấy cái thang, nhấc theo cái thùng xi măng nhỏ leo lên, dùng cái xẻng xoa xoa xi măng.
Giang Nhất Phàm đỡ cái thang, ngẩng đầu nhìn cậu, "Cẩn thận một chút."
Hứa Miểu hạ thấp đầu, hướng hắn cười cười, "Yên tâm, em ở phương diện này cực kì lợi hại."
Bà đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn hai người bọn họ đang giúp đỡ mình, lo lắng quanh quẩn trong lòng rốt cục cũng thoáng tan đi một ít.
Sau khi trét xong xi măng, chờ nó khô lại thì sơn lại trần.
Hứa Miểu leo xuống, lau mồ hôi trên trán, cười hỏi: "Anh có thể quét dọn dùm em được không? Em đi tắm."
Giang Nhất Phàm gật đầu, "Được."
Hứa Miểu đi lấy dao cạo cùng dây thép cho hắn, nói: "Đọng xi măng lại trên đất dùng dao cạo là được, còn không sạch sẽ thì dùng dây thép, khổ cực nha bảo bảo."
Giang Nhất Phàm tiếp nhận, cười nhạt: "Giao cho tôi đi."
Hứa Miểu trước khi trát trần cố ý thay quần áo khác, cũng cất nhẫn đi, quả nhiên sau khi chuẩn bị, trên quần áo dính không ít xi măng hôi hám, trên đầu cũng dính, cậu lên lầu tắm rửa sạch sẽ, liền đổi lại quần áo mới, mới đi xuống nhà bà.
Bà trong nhà bếp chuẩn bị rượu gạo nếp, mùi thơm trong veo tràn ngập trong phòng, Hứa Miểu đến nhà bếp liếc nhìn, cười hì hì nói: "Bà, thơm quá nha."
"Vừa nấu xong." Bà cười nói, "Đợi lát nữa hai đứa lại đây uống."
Hứa Miểu nói: "Được rồi."
Nói xong, Hứa Miểu liền đi tới nhà vệ sinh, nhìn thấy Giang Nhất Phàm nghiêm túc chuyên chú dọn sạch xi măng trên sàn nhà, cậu đi tới, cũng ngồi xổm xuống, nói: "Em đến giúp đỡ."
Giang Nhất Phàm nâng lên mí mắt, từ chối: "Không cần, tốt rồi."
"Được thôi." Hứa Miểu vẫn như cũ ngồi xổm bên cạnh hắn, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, "Bà nấu rượu gạo, vừa vặn có thể uống, uống vào thân thể cũng thêm ấm áp, anh có muốn nếm thử một chút không?"
Mi tâm Giang Nhất Phàm cau lại, nói: "Tôi chưa từng uống qua rượu gạo."
Hứa Miểu có chút bất ngờ, "Rượu nếp đều chưa uống qua? Trong nhà của anh sẽ không làm sao?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Nghĩ đến người nhà của hắn, Hứa Miểu nhất thời minh bạch, cậu cười cười, nói: "Không có chuyện gì, chờ một lát có thể nếm thử."
Dọn dẹp xong mặt đất, Giang Nhất Phàm đi rửa tay.
Hứa Miểu vẫn ung dung đứng bên cạnh, trong gương mà nhìn hắn.
Đột nhiên, Giang Nhất Phàm ngước mắt, thẳng tắp đối diện ánh mắt Hứa Miểu trong gương.
Hứa Miểu trong nháy mắt vui vẻ, hướng hắn chớp chớp mắt, "Ai nha, nhìn lén bị tóm rồi."
Đáy mắt Giang Nhất Phàm loan mấy phần ý cười, hắn tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau khô tay, hắn quay người khoá trái cửa, đứng ở trước mặt Hứa Miểu, nhìn từ trên cao xuống, lời ít mà ý nhiều: "Thưởng."
"Cái gì?" Hứa Miểu nháy mắt mấy cái, "Anh muốn thưởng?"
Giang Nhất Phàm gật đầu, nói: "Dọn dẹp xong sàn nhà, thưởng."
"Chỉ vậy mà đòi thưởng?" Hứa Miểu cười, "Vậy em trét trần nhà, ai thưởng cho em?"
Giang Nhất Phàm: "Tôi thưởng."
Hứa Miểu trong nháy mắt hiểu rõ, dở khóc dở cười nói: "Anh muốn gì cứ việc nói thẳng, cần phải thưởng lẫn nhau sao?"
Ánh mắt Giang Nhất Phàm rơi vào trên môi cậu, Hứa Miểu theo bản năng liếm liếm môi, vừa định ghé qua hôn, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh của bà: "Miểu Miểu, Nhất Phàm, hai đứa có sao không?"
Hứa Miểu dừng lại, bầu không khí ám muội hầu như không còn, cậu buồn phiền nói: "Thôi, đi ra ngoài uống rượu gạo đi, nó ngọt lắm."
Giang Nhất Phàm kéo tay cậu, không nói một lời khẽ hôn lên môi cậu, hạ thấp giọng nói: "Chưa thể ra ngoài khi chưa hôn."
Khoé môi lưu lại vết tích mềm mại, Hứa Miểu nhìn hắn, bỗng nhiên "Xì" cười ra tiếng, "Em nghĩ đến một câu nói, có tiện nghi không chiếm chính là khốn khiếp, giống là nói anh."
Giang Nhất Phàm mở cửa, hời hợt hỏi: "Tôi hôn em là chiếm tiện nghi?"
Hứa Miểu mạnh miệng nói: "Không được em đồng ý chính là chiếm tiện nghi."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, ý vị thâm trường nhìn cậu một cái.
Bà múc những chén rượu nóng hổi ra, cái miệng nhỏ Hứa Miểu uống, rượu ngọt ngào sưởi ấm dạ dày, cậu quay đầu hỏi Giang Nhất Phàm, "Thế nào? Uống được không?"
"Uống rất ngon." Giang Nhất Phàm ngước mắt, thấy bà trong nhà bếp vội vàng đem rượu còn lại chế vào bình nước nóng, hắn bất động thanh sắc tới gần Hứa Miểu, lại gần lỗ tai nói nhỏ: "Bất quá không ngọt bằng em." . Tìm truyện hay tại ( trù mtruyện. OR G )
Hứa Miểu không nhịn được cười: "... Thật buồn nôn."
Giang Nhất Phàm: "Tôi nói thật."
"Quá buồn nôn."
Mặt mày Giang Nhất Phàm trở nên nhu hoà, đưa tay sờ sờ hai má Hứa Miểu, dùng ngón tay vuốt nhẹ, vừa muốn nói chuyện, dư quang liếc thấy bà đang xoay người lại, hắn buông tay ra, tư thế khá là tự nhiên.
"Làm sao vậy?" Hứa Miểu có chút không rõ, chuyển con mắt liền thấy bà lại đây, liền: "Ồ."
Hai tay bà trên tạp dề xoa xoa, hàm hồ lẩm bẩm: "Thiếu chút nữa đã quên rồi..."
Bà từ trong phòng lấy ra một đôi giày chính mình làm, đưa tới trước mặt Giang Nhất Phàm, cười nói: "Nhât Phàm, bà đan cho con một đôi giày, con thử một chút xem có vừa chân hay không."
Cậu vuốt lại tóc tai, mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Hứa Miểu tức giận lườm hắn một cái, mà rõ ràng lại mang theo ý cười, "Anh không phải có chìa khoá nhà em hay sao mà gõ cửa?"
Giang Nhất Phàm cầm một túi giấy, đi vào nhà cậu, "Trực tiếp mở đi vào chỉ có gọi về gia (???), không gọi đi chúc tết."
Hứa Miểu thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Cũng vậy."
Cậu vẫn còn mặc áo ngủ, tóc tai rối như tơ vò, rõ ràng mới vừa từ giường bước ra, Giang Nhất Phàm đem túi cho cậu, nói: "Đổi đi."
"Đây là cái gì?" Hứa Miểu tiếp nhận, mở ra bên trong nhìn, lại phát hiện ra là quần áo, cậu sững sờ, trợn tròn mắt: "Anh đã mua? Mua khi nào? Hiện tại năm mới không phải các cửa hàng đều đóng cửa sao?"
Giang Nhất Phàm mặc dù nói là tới để chúc tết, nhưng dường như xem đây là nhà mình, quen thuộc mà đi nấu nước pha trà, không để ý mà trả lời: "Mua trước đây, vừa vặn bây giờ phát huy được tác dụng."
Hứa Miểu càng bối rối, ý thức được cái gì, cậu cầm túi đi tới bên người Giang Nhất Phàm, áp chế tâm tình, hỏi: "Anh trước đây chuẩn bị cho em rất nhiều thứ sao?"
Ấm điện phát ra tiếng vang nhỏ bé, Giang Nhất Phàm quay người cúi đầu đối điện đôi mắt của cậu, phút chốc nhếch môi cười, "Rất nhiều."
Nhiều đến đếm không hết.
Hứa Miểu cảm giác bộ đồ này thật nặng, dây thừng trên túi giấy tựa hồ đang treo trong quả tim cậu, cậu nhẹ nhàng đem túi giấy thả xuống sàn nhà, chủ động đi ôm Giang Nhất Phàm, cảm nhận được nhiệt độ của hắn, buồn bực nói: "Cám ơn anh."
Giang Nhất Phàm vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Nhanh đi rửa mặt, để tôi làm bữa sáng."
Hứa Miểu cự tuyệt nói: "Nào có chuyện anh đến chúc tết còn làm điểm tâm, chờ một lát em làm."
Giang Nhất Phàm: "Không có chuyện gì, ngày hôm qua em cực khổ rồi."
Cậu chỉ là làm một bàn tiệc đêm giao thừa, Hứa Miểu không nhịn được cười rộ lên, "Vẫn được, không khổ cực, buổi trưa anh ở lại ăn cơm được không?"
Giang Nhất Phàm gật đầu, "Được."
Hứa Miểu rửa mặt xong, mặc vào bộ quần áo mới.
Quần áo thực thích hợp, kiểu tương đối trẻ trung, cậu ngồi trên ghế salon, cẩn thận mà mang giày vào, thích không chịu được.
"Thích không?" Giang Nhất Phàm hỏi.
Hứa Miểu vô cùng vui vẻ: "Thích vô cùng!"
Khuôn mặt cậu tươi cười, đôi mắt sáng ngời, chân thành mà nói: "Bảo bảo, cám ơn anh."
Giang Nhất Phàm cong cong môi, "Không cần cám ơn."
Hứa Miểu đột nhiên đứng dậy hôn Giang Nhất Phàm một cái, cười híp mắt, "Em tạ lễ."
Giang Nhất Phàm suy tư nửa ngày, tâm tình rất tốt mà cùng cậu đùa giỡn: "Không đủ."
Đáy mắt Hứa Miểu ý cười càng sâu, chậm chạp mà hỏi: "Muốn làm sao?"
"Thời gian không kịp, còn muốn sang bà đi chúc tết." Giang Nhất Phàm hôn hôn khoé môi của cậu, nói: "Chờ buổi tối."
Hứa Miểu vui vẻ nói: "Anh buổi tối không trở về?"
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, ngữ điệu có mấy phần sâu xa, "Không phải nói hôm nay đến em chúc tết hay sao?"
Hứa Miểu đương nhiên hiểu sai, ho nhẹ một tiếng: "... Em tưởng bình thường là đến chúc tết, ăn xong rồi đi."
Giang Nhất Phàm: "Ăn xong không đi."
Hứa Miểu nghĩ tới điều gì, hai má nóng bừng bừng, vội vàng nói: "Em nói là cơm nước xong."
Giang Nhất Phàm bất động thanh sắc mà đè xuống ý cười, cố ý hỏi ngược lại: " Lẽ nào tôi nói ý khác sao?"
Hứa Miểu: "..."
Cậu trừng mắt về phía Giang Nhất Phàm, "Lưu manh! Em đi nấu cơm!"
Tuy rằng ngữ khí dữ dằn, nhưng ở thời khắc quay người, độ cong đôi môi không nhin được mà giương lên.
Bọn họ ăn sáng, liền đi chuẩn bị một ít thực phẩm dinh dưỡng, cầm theo đi chúc tết bà.
Buổi trưa liền ở nhà bà cùng ăn cơm, Hứa Miểu cầm đũa chỉ chỉ bên phía tôm, lặng lẽ hướng Giang Nhất Phàm nói: "Anh nếm thử tôm, em cảm thấy ăn ngon nhất."
Giang Nhất Phàm gắp một con, hắn không thích ăn hải sản tươi, Hứa Miểu thấy hắn lột tôm không thuận lợi lắm, một hồi lâu mới lột xong, cậu liền nhích tới gần mà nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không? Còn muốn ăn em lột cho anh, anh lột tôm lâu quá."
Tại trước mặt bà, Hứa Miểu giống như cậu bé làm việc xấu, nói chuyện cùng Giang Nhất Phàm đều luôn đè thấp âm thanh.
Bà thấy hai người bọn họ luôn luôn lặng lẽ nói chuyện với nhau, nở nụ cười từ ái, tuy rằng có chút lo lắng cho Hứa Miểu, mà nhìn thấy nét cười của bọn họ, cảm thấy được đây cũng không phải là chuyện xấu gì.
Hứa Miểu lột tôm, đưa vào trong bát Giang Nhất Phàm, vừa lấy một miếng khăn giấy lau tay, đột nhiên phòng vệ sinh truyền đến một tiếng vang thật lớn, làm cậu giựt mình.
"Hỏng hỏng." Bà tay chống đỡ bàn đứng lên, lo lắng nói, "Trần nhà sụp."
Hứa Miểu vội vàng đi vào phòng vệ sinh, trong đây trần nhà sụp một khối, xi măng đập trên sàn nhà, khắp nơi bừa bộn.
Giang Nhất Phàm đứng ở bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Công trình rách nát." Hứa Miểu cau mày, nói "Không có chuyện gì, đợi lát nữa em đến xem."
Bà bộ dáng vẫn cứ lo lắng vô cùng, thở dài nói: "Năm mới, đây là chuyện xấu."
Lão nhân gia thường tương đối mê tín, Hứa Miểu vội vàng an ủi bà, "Sẽ không, cái kia có thể nói lên điều gì, chỉ là lâu quá nó cũ kĩ, chờ sau đó con sẽ đem nó sửa chữa lại, bảo đảm sẽ giống y như lúc trước."
Sắc mặt Giang Nhất Phàm không quá tốt, hỏi Hứa Miểu: "Thường bị như vậy?"
Hứa Miểu nở nụ cười: "Sao có thể, nếu hay sụp tường làm sao mà ở?"
Cơm nước xong, Hứa Miểu liền đi lấy xi măng cùng cái xẻng, bởi vì trần nhà cũng từng sụp vài lần, cậu đã chuẩn bị đầy đủ công cụ. Quấy xi măng xong, Hứa Miểu lấy cái thang, nhấc theo cái thùng xi măng nhỏ leo lên, dùng cái xẻng xoa xoa xi măng.
Giang Nhất Phàm đỡ cái thang, ngẩng đầu nhìn cậu, "Cẩn thận một chút."
Hứa Miểu hạ thấp đầu, hướng hắn cười cười, "Yên tâm, em ở phương diện này cực kì lợi hại."
Bà đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn hai người bọn họ đang giúp đỡ mình, lo lắng quanh quẩn trong lòng rốt cục cũng thoáng tan đi một ít.
Sau khi trét xong xi măng, chờ nó khô lại thì sơn lại trần.
Hứa Miểu leo xuống, lau mồ hôi trên trán, cười hỏi: "Anh có thể quét dọn dùm em được không? Em đi tắm."
Giang Nhất Phàm gật đầu, "Được."
Hứa Miểu đi lấy dao cạo cùng dây thép cho hắn, nói: "Đọng xi măng lại trên đất dùng dao cạo là được, còn không sạch sẽ thì dùng dây thép, khổ cực nha bảo bảo."
Giang Nhất Phàm tiếp nhận, cười nhạt: "Giao cho tôi đi."
Hứa Miểu trước khi trát trần cố ý thay quần áo khác, cũng cất nhẫn đi, quả nhiên sau khi chuẩn bị, trên quần áo dính không ít xi măng hôi hám, trên đầu cũng dính, cậu lên lầu tắm rửa sạch sẽ, liền đổi lại quần áo mới, mới đi xuống nhà bà.
Bà trong nhà bếp chuẩn bị rượu gạo nếp, mùi thơm trong veo tràn ngập trong phòng, Hứa Miểu đến nhà bếp liếc nhìn, cười hì hì nói: "Bà, thơm quá nha."
"Vừa nấu xong." Bà cười nói, "Đợi lát nữa hai đứa lại đây uống."
Hứa Miểu nói: "Được rồi."
Nói xong, Hứa Miểu liền đi tới nhà vệ sinh, nhìn thấy Giang Nhất Phàm nghiêm túc chuyên chú dọn sạch xi măng trên sàn nhà, cậu đi tới, cũng ngồi xổm xuống, nói: "Em đến giúp đỡ."
Giang Nhất Phàm nâng lên mí mắt, từ chối: "Không cần, tốt rồi."
"Được thôi." Hứa Miểu vẫn như cũ ngồi xổm bên cạnh hắn, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười, "Bà nấu rượu gạo, vừa vặn có thể uống, uống vào thân thể cũng thêm ấm áp, anh có muốn nếm thử một chút không?"
Mi tâm Giang Nhất Phàm cau lại, nói: "Tôi chưa từng uống qua rượu gạo."
Hứa Miểu có chút bất ngờ, "Rượu nếp đều chưa uống qua? Trong nhà của anh sẽ không làm sao?"
Giang Nhất Phàm: "Ừm."
Nghĩ đến người nhà của hắn, Hứa Miểu nhất thời minh bạch, cậu cười cười, nói: "Không có chuyện gì, chờ một lát có thể nếm thử."
Dọn dẹp xong mặt đất, Giang Nhất Phàm đi rửa tay.
Hứa Miểu vẫn ung dung đứng bên cạnh, trong gương mà nhìn hắn.
Đột nhiên, Giang Nhất Phàm ngước mắt, thẳng tắp đối diện ánh mắt Hứa Miểu trong gương.
Hứa Miểu trong nháy mắt vui vẻ, hướng hắn chớp chớp mắt, "Ai nha, nhìn lén bị tóm rồi."
Đáy mắt Giang Nhất Phàm loan mấy phần ý cười, hắn tắt vòi nước, dùng khăn giấy lau khô tay, hắn quay người khoá trái cửa, đứng ở trước mặt Hứa Miểu, nhìn từ trên cao xuống, lời ít mà ý nhiều: "Thưởng."
"Cái gì?" Hứa Miểu nháy mắt mấy cái, "Anh muốn thưởng?"
Giang Nhất Phàm gật đầu, nói: "Dọn dẹp xong sàn nhà, thưởng."
"Chỉ vậy mà đòi thưởng?" Hứa Miểu cười, "Vậy em trét trần nhà, ai thưởng cho em?"
Giang Nhất Phàm: "Tôi thưởng."
Hứa Miểu trong nháy mắt hiểu rõ, dở khóc dở cười nói: "Anh muốn gì cứ việc nói thẳng, cần phải thưởng lẫn nhau sao?"
Ánh mắt Giang Nhất Phàm rơi vào trên môi cậu, Hứa Miểu theo bản năng liếm liếm môi, vừa định ghé qua hôn, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh của bà: "Miểu Miểu, Nhất Phàm, hai đứa có sao không?"
Hứa Miểu dừng lại, bầu không khí ám muội hầu như không còn, cậu buồn phiền nói: "Thôi, đi ra ngoài uống rượu gạo đi, nó ngọt lắm."
Giang Nhất Phàm kéo tay cậu, không nói một lời khẽ hôn lên môi cậu, hạ thấp giọng nói: "Chưa thể ra ngoài khi chưa hôn."
Khoé môi lưu lại vết tích mềm mại, Hứa Miểu nhìn hắn, bỗng nhiên "Xì" cười ra tiếng, "Em nghĩ đến một câu nói, có tiện nghi không chiếm chính là khốn khiếp, giống là nói anh."
Giang Nhất Phàm mở cửa, hời hợt hỏi: "Tôi hôn em là chiếm tiện nghi?"
Hứa Miểu mạnh miệng nói: "Không được em đồng ý chính là chiếm tiện nghi."
Giang Nhất Phàm nghe vậy, ý vị thâm trường nhìn cậu một cái.
Bà múc những chén rượu nóng hổi ra, cái miệng nhỏ Hứa Miểu uống, rượu ngọt ngào sưởi ấm dạ dày, cậu quay đầu hỏi Giang Nhất Phàm, "Thế nào? Uống được không?"
"Uống rất ngon." Giang Nhất Phàm ngước mắt, thấy bà trong nhà bếp vội vàng đem rượu còn lại chế vào bình nước nóng, hắn bất động thanh sắc tới gần Hứa Miểu, lại gần lỗ tai nói nhỏ: "Bất quá không ngọt bằng em." . Tìm truyện hay tại ( trù mtruyện. OR G )
Hứa Miểu không nhịn được cười: "... Thật buồn nôn."
Giang Nhất Phàm: "Tôi nói thật."
"Quá buồn nôn."
Mặt mày Giang Nhất Phàm trở nên nhu hoà, đưa tay sờ sờ hai má Hứa Miểu, dùng ngón tay vuốt nhẹ, vừa muốn nói chuyện, dư quang liếc thấy bà đang xoay người lại, hắn buông tay ra, tư thế khá là tự nhiên.
"Làm sao vậy?" Hứa Miểu có chút không rõ, chuyển con mắt liền thấy bà lại đây, liền: "Ồ."
Hai tay bà trên tạp dề xoa xoa, hàm hồ lẩm bẩm: "Thiếu chút nữa đã quên rồi..."
Bà từ trong phòng lấy ra một đôi giày chính mình làm, đưa tới trước mặt Giang Nhất Phàm, cười nói: "Nhât Phàm, bà đan cho con một đôi giày, con thử một chút xem có vừa chân hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất