Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 24

Trước Sau
Nàng không cố ý chiều chuộng Bạc Tô

*

Nàng cười sao? Nụ cười của Khương Dư Sanh dần biến mất trong đáy mắt.

Nàng vuốt đầu ngón tay sang trái, không trả lời tin nhắn, thoát khỏi hộp thoại, nói với bà cụ: "Không có, bà ơi, là..."

Là bạn sao?

Không hẳn là vậy.

Nàng giải thích: "Là tin nhắn của một cô gái gửi đến."

"Con gái thì sao? Không phải là không có khả năng mà?" Bà lão giống như đã nhìn thấu được tuổi trẻ các nàng.

Khương Dư Sanh chợt mở to hai mắt.

Bà lão bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa thẻ bảo hiểm y tế ra, có chút nghịch ngợm và đắc ý: "Sao vậy? Cho rằng bà già rồi nên cái gì cũng không hiểu sao? Bọn trẻ bây giờ không phải đều không để ý tới chuyện này à?"

Bà chỉ về phía trần nhà, nhỏ giọng nói: "Bà nhìn ra được hai cô bé sống ở tầng năm là một cặp. Hai cô bé cùng nhau ra vào mỗi ngày, dắt chó đi dạo và sống một cuộc sống đầy tươi đẹp. "

"Thật ra cũng không có gì khác biệt, chỉ là tìm được một người biết nóng biết lạnh, để chúng ta cùng nhau sống tốt mà thôi. Bà đây sống đến tuổi này rồi, không có gì không hiểu hay không nhận ra hết."

Bà lão cởi mở đáng ngạc nhiên.

Khương Dư Sanh ngạc nhiên, không khỏi giơ ngón tay cái lên ủng hộ bà.

Bà lão mỉm cười nhận lời khen.

Hai người không nói gì thêm về chủ đề này, Khương Dư Sanh lấy thẻ bảo hiểm y tế của bà cụ, liên kết người dùng rồi hẹn, cùng bà cụ xem phim truyền hình, trò chuyện một lúc thì đã gần hai giờ chiều, phải bắt đầu lên đường trở về.

Trên đường đi, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Khương Dư Sanh không cầm ô, đi dưới ánh nắng, cơ thể cảm thấy ấm áp.

Mặc dù ở tuổi thiếu niên nàng mới nhận ra rằng mình có tình cảm khác với Bạc Tô, và khi thích Bạc Tô, nàng lại lo lắng rằng mình sẽ không thể chấp nhận được, sau này nàng không còn quan tâm đến việc định hướng của mình khác với hầu hết mọi người nữa. Nhưng không ngờ, nàng biết được rằng những người thân thiết với mình hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, giống như nàng vậy, rồi lại cảm thấy vui vẻ, thoải mái không tài nào giải thích được.

Nàng dừng ở bến xe buýt, đợi rất lâu nhưng không thấy xe buýt tới nên lấy điện thoại di động ra để kiểm tra thời gian đến của xe buýt tiếp theo.

Khoảng mười phút sau, nàng thoát khỏi trang, đeo tai nghe Bluetooth, định bấm vào ứng dụng Tingle để nghe một khóa học về nhân văn, nhưng mắt lại vô tình quét qua biểu tượng WeChat màu xanh lá cây, suy nghĩ lang thang không kiểm soát được trong vài giây.

Vài giây sau, nàng vẫn không bấm vào biểu tượng hay trả lời hai tin nhắn của Bạc Tô, để nó lẻ loi, lạnh lẽo ở đấy.

Giữa những người lớn, thời gian rất quý giá và ranh giới cũng rất rõ ràng, việc chia sẻ cuộc sống hàng ngày thực ra là một điều rất gần gũi, thậm chí là mơ hồ. Nàng cho rằng dựa trên mối quan hệ hiện tại giữa nàng và Bạc Tô thì mong muốn chia sẻ này đã vượt quá giới hạn.

Nàng không có ý chiều chuộng Bạc Tô.

Cũng không có ý định nuông chiều bản thân.

Nàng mở trang chủ, nhấp vào ứng dụng bài giảng, chơi một khóa học, vừa đợi xe buýt đến vừa nghe.

*

Trên tầng 23 của penthouse Côn Luân Minh Hồ, một khu dân cư cao cấp ở Bắc Thành, Bạc Tô cố gắng chống nạng dọn dẹp nhà bếp xong, nhưng vẫn không đợi được câu trả lời của Khương Dư Sanh.

Cô không cố gắng nấu nướng hay gọi đồ ăn mang về, tự pha cho mình một ly sữa, uống vài ngụm rồi đi vào phòng sách làm việc.

Trời chiều ngã về tây, cô lại vô thức mất tập trung, với tay lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Lúc nó được gửi đi vào buổi trưa là dạng gì, bây giờ vẫn là như thế.

Cô hiểu rằng Khương Dư Sanh sẽ không trả lời tin nhắn này.

Thực ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng trước khi gửi tin đã do dự đến mức nào, giờ lại cảm thấy thất vọng vô cùng.



Bụng cô đau âm ỉ, không thể tập trung được, dừng việc đang làm lại, bấm lưu, đóng màn hình máy tính, ngồi lặng lẽ trong bầu trời tối đen.

Dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng lại tựa như không có, màn đêm hoàn toàn bao trùm mặt đất, trong bóng tối, cô đột nhiên nghe thấy vài tiếng chuông cửa leng keng.

Cô định thần lại, chạm vào điện thoại, bấm vào cuộc gọi video trên đấy.

Trong giao diện video của cuộc gọi, gương mặt của mẹ cô, Tạ Trường Yên hiện ra.

Hàng mi của Bạc Tô run lên. Cô ngồi thẳng dậy, nói: "Mẹ, đợi một chút."

Trong phòng khách, Tạ Trường Yên đã mở cửa, đến cửa trước.

Bà mặc một bộ vest công sở thanh lịch trang trọng, như thể vừa mới đi công tác nghiêm túc hoặc sắp tham dự, nhưng trên tay lại cầm một chiếc túi giữ lạnh không hợp với phong cách của mình.

"Mẹ nghe dì Hoàng nói hai ngày nay dì ấy có việc không thể tới được, sao con không nói cho mẹ biết? Để mẹ nhờ dì ở nhà nấu cơm mang đến cho con." Bà tiến lại gần, nói với Bạc Tô.

Bạc Tô nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, không cần phiền như vậy đâu ạ. Hôm qua con ăn ở ngoài, ngày mai có việc nên cũng không ở nhà."

Tạ Trường Yên lo lắng: "Hôm nay thì sao? Ăn cái gì?"

Cô con gái này của bà, từ nhỏ đến lớn đã rất khác, không làm người khác lo lắng, không sai ở điểm nào, nhưng trong việc tự chăm sóc bản thân, bà lại không yên tâm chút nào.

Trong năm thứ hai, cô đột nhiên sụt hơn mười mấy cân, đêm nào cũng không ngủ được, thiếu chút nữa dọa bà sợ chết khiếp. Cuối cùng cũng được điều trị tâm lý hơn một năm và đã khỏi bệnh, trong mấy năm đi làm vừa qua, cô giống như liều mạng đâm đầu, không biết phải nhập viện bao nhiêu lần.

Bạc Tô hơi giật mình, bình tĩnh đáp: "Con ăn sủi cảo đông lạnh rồi."

Tạ Trường Yên không nghi ngờ cô.

Bà đặt đồ ăn mang theo lên bàn ăn cuối phòng khách rồi nói: "Nếu lúc ăn thấy lạnh thì tự hâm nóng trong lò vi sóng nhé."

Bạc Tô đáp: "Vâng."

Ánh mắt Tạ Trường Yên nhìn xuống chân cô, quan tâm đến cô: "Ngày hôm qua kiểm tra chân thế nào rồi?"

Bạc Tô trả lời: "Khá ổn, tuần sau con không cần mang bảo hộ nữa."

Tạ Trường Yên gật đầu, tỏ vẻ nhẹ nhõm.

Ngược lại, Bạc Tô hỏi: "Còn mẹ thì sao? Buổi họp hai ngày trước thế nào rồi?"

Tạ Trường Yên không để bụng: "Vẫn như cũ, không có gì to tát."

Bạc Tô cũng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Hai người đứng đối diện nhau, đột nhiên không biết nói gì.

Không biết từ bao giờ giữa hai mẹ con đã có bức tường vô hình, không thể gần nhau hơn được nữa.

Rõ ràng năm đó đến Lộ Thành, bà đã nói với Bạc Tô rằng mẹ đã thực hiện được lời hứa, có thể đưa con về rồi. Hai mẹ con ôm nhau rơi nước mắt, hai trái tim vô cùng thân thiết.

Tạ Trường Yên nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên hỏi cô: "Con đến Lộ Thành à?"

Vẻ mặt Bạc Tô vẫn bình thường, không thể nhìn ra gì, đáp: "Vâng, con có việc."

Tạ Trường Yên nói rõ: "Mẹ thấy ai đó đăng ảnh gặp được con trong tiệc cưới lên mạng."

"Trước khi bức ảnh được nhiều người xem hơn, mẹ đã yêu cầu mọi người cắt bỏ lưu lượng truy cập có liên quan rồi."

"Mặc dù chuyện của bố con đã qua lâu rồi, mọi thứ lẽ ra phải trả cũng đã được bồi thường, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng người có tâm sẽ làm văn chương. Em họ của con cũng sắp tốt nghiệp, nhưng nó lại chọn cùng chuyên ngành với con, không biết trong lòng có ý định gì, con nhớ phải cẩn thận, đừng để người khác có cơ hội tạo sóng gió." Bà nhắc nhở đầy sâu xa.

Thực ra đó không phải là một lời trách móc, mà trong phút chốc, Bạc Tô vẫn có ảo tưởng rằng mình đã trở lại ngày thu đó mười hai năm trước, trong căn phòng u ám kia.

Năm đó, Tạ Trường Yên được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn đầu, cần phải phẫu thuật cắt bỏ phần lớn dạ dày, trước khi phẫu thuật, bà ấy đã xin nói chuyện riêng vài lời với cô.

Chú Tạ Trường Nghiệp ra khỏi phòng bệnh, trước khi ra ngoài, ông nhìn cô thật sâu, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, cũng giống như nhìn một tội nhân đầy chán ghét.



Bạc Tô biết mình thực sự là kẻ có tội. Dù sao Tạ Trường Yên làm cơ thể mình tổn thương đến như vậy cũng vì cô. Trong lúc cãi vã với cô, bà lập tức phát bệnh ngã xuống, đưa đi cấp cứu.

Cô ngơ ngác đứng đó, nhìn người mẹ yếu ớt của mình. Bà chưa kịp mở miệng, cô đã trầm giọng đồng ý: "Mẹ cứ yên tâm phẫu thuật đi, con sẽ không liên lạc với người ở Lộ Thành nữa, cũng sẽ xóa số điện thoại và QQ."

Tạ Trường Yên trông có vẻ ốm yếu và hốc hác, nhưng lại mỉm cười vui vẻ: "Được, vậy là tốt rồi."

"Đây mới là Nặc Nặc ngoan của mẹ."

Dường như cơn gió ảm đạm của mùa thu năm đó vẫn đang thổi vào mùa hè nóng nực này.

Bạc Tô rũ mi mắt, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Không nghe ra cảm xúc gì.

Tạ Trường Yên muốn nói lại thôi.

Quên đi, cô lớn như vậy rồi, cũng tự biết chừng mực, bà sợ nếu nói nhiều, Bạc Tô sẽ phản nghịch. Suy cho cùng, bao năm qua Bạc Tô chưa bao giờ khiến bà thất vọng. Bà tin tưởng cô.

Bà không nói gì thêm về chuyện này, đổi chủ đề, hỏi Bạc Tô: "Đúng rồi, chú của con nhờ mẹ hỏi con, cậu nhóc nhà họ Kỷ kia không có cơ hội sao? Cậu ta giống như cứ luôn tương tư về con, phải nhờ bố đến tận nhà hỏi đấy."

Giọng Bạc Tô trở nên nhẹ nhàng hơn: "Vâng."

Nhìn thấy bộ dáng không có hứng thú của cô, Tạ Trường Yên nuốt xuống vài lời nói: "Ừm, mẹ biết rồi."

Bà không ở lại lâu nữa vì sau đó còn phải tham dự một bữa tối công việc, vội vã đến rồi lại vội vàng rời đi.

Sau khi Tạ Trường Yên rời đi, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bạc Tô đưa bà ra cửa, đóng cửa lại, quay người nhìn vào căn nhà trống rỗng, tinh tế và lạnh lẽo, một lúc sau mới đưa tay tắt đèn lần nữa.

Tầm nhìn chìm vào bóng tối.

Cô chậm rãi di chuyển đến ghế sofa ngồi xuống, dường như hòa vào bóng tối, không thể phân biệt được với những thứ vô hồn và chết chóc xung quanh.

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên hai lần rồi sáng lên.

Đôi mắt của Bạc Tô cũng lóe lên tầng sáng.

Cô chịu đựng cơn đau quặn trong bụng, nghiêng người về phía trước, cầm lấy điện thoại, bấm kiểm tra.

Tin nhắn đến từ Quản Thanh, xác nhận đã sắp xếp công việc.

Cụm ánh sáng nhỏ đó lại vụt tắt.

Cô không buồn không vui trao đổi với Quản Thanh, xác nhận những vấn đề liên quan rồi thoát khỏi hộp thoại.

Không kiềm chế được bản thân, ánh mắt cô lại lướt về phía thanh trò chuyện trên cùng.

Vẫn cái vẻ im lặng đó.

Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng chọc vào, rồi lại chọc vào avatar của nàng, giống như thường lệ, rõ ràng biết sẽ không có gì, nhưng vẫn nhịn không được chờ đợi điều gì đó.

Không ngờ lần này lại có bất ngờ - Khương Dư Sanh đăng cập nhật mới trên Moments.

Vì nó được thiết lập chỉ hiển thị trong ba ngày nên Bạc Tô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ nội dung động nào trong vòng bạn bè của Khương Dư Sanh kể từ khi thêm nàng.

Đây là lần đầu tiên.

Cô bấm vào thì phát hiện bài đăng này là đăng giúp Trang Truyền Vũ.

Ảnh chụp màn hình vòng tròn bạn bè của Trang Truyền Vũ là tin nhắn cho thuê - tìm người thuê nhà trên tầng cao nhất của số 33 đường Vĩnh Thành.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau