Chương 4
Em là đồ ngốc à?
*
Trong trí nhớ của Khương Dư Sanh, đêm đầu tiên nàng ở nhà họ Bạc không mấy dễ chịu.
Lúc đó mẹ của Bạc Lâm vẫn còn sống, là một bà già khoảng bảy mươi tuổi, không cao, hơi gù nhưng đầy minh mẫn. Bà lão trông không giống Bạc Lâm cho lắm, có phần nghiêm nghị, luôn khiến Khương Dư Sanh lo lắng không tài nào giải thích được khi bị bà đánh giá bằng đôi mắt sắc bén.
Không chỉ mỗi Khương Dư Sanh căng thẳng, có thể nhìn ra được Khương Mi, mẹ của nàng cũng có chút lo lắng, đặc biệt là khi nghe Bạc Lâm mở miệng gọi "mẹ", nhưng bà lão lại nói: "Không kết hôn, không phù hợp.", không cứng, không mềm, nhưng đầy uy quyền.
Vì vậy Khương Dư Sanh càng trở nên thận trọng và nghe lời hơn, vì sợ gây rắc rối cho Khương Mi.
Bà lão sắp xếp cho nàng ở trên lầu đối diện với Bạc Tô. Khương Dư Sanh có chút sợ việc sống một mình trong hoàn cảnh xa lạ, nhưng nàng không dám phản bác, chỉ liếc nhìn người mẹ không rảnh thời gian quan tâm đến mình rồi đành nghe lời bà, xách chiếc vali nhỏ lên lầu.
Buổi tối, sau giờ cơm, bà lão trở về phòng xem TV, Khương Mi và Bạc Lâm đi mua sắm. Khương Dư Sanh không biết phải làm gì nên theo Bạc Tô lên lầu, về phòng, yên phận là một người trong suốt.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, ghế màu đỏ sậm kiểu cũ và bức chân dung của một ông lão ngoại quốc có râu không rõ danh tính treo trên tường.
Ánh mắt ông lão sâu thẳm, quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh tắt đèn, nằm trên giường nhìn ông mấy giây, sống lưng vô cớ bắt đầu lạnh đi.
Nàng hơi sợ.
Mưa xuân vẫn đang rơi ngoài cửa sổ, sấm sét làm cành lá xào xạc, bóng cây đung đưa, giống như quái vật ăn thịt người sắp đột nhập cửa sổ bất cứ lúc nào.
Nàng không khỏi nghĩ đến lời bà ngoại đã nói với mình khi ở quê có sấm sét. Sấm sét là thần linh trên đời cảnh cáo những đứa trẻ không nghe lời. Nếu cháu không ngoan, không nhường cho anh họ em họ, lại làm cho bọn nó không vui, bọn nó sẽ dẫn trăm con quỷ đến bắt cháu.
Nàng sợ đến mức trốn vào trong lòng của bà ngoại, tuy bà hù nàng, nhưng vẫn ôm chặt nàng vào lòng.
Bây giờ bà ngoại không còn nữa, sẽ không có ai che chở cho nàng.
Nàng ôm đầu gối, cuộn tròn như một quả bóng trên giường.
Tia chớp ngoài cửa sổ càng lúc càng nhanh, sấm sét càng lúc càng lớn, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác tiếng nổ ngày càng gần. Tuyến phòng ngự tâm lý của Khương Dư Sanh cuối cùng đã sụp đổ.
Nàng ngồi dậy, do dự hết lần này đến lần khác, ra khỏi giường, mặc áo khoác ngoài vào, ôm gối bước ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng Bạc Tô ở đối diện.
Sợ Bạc Tô đã ngủ rồi, nàng không dám gõ cửa, chỉ khẽ gọi: "Chị ơi... Chị ơi..."
Khắp nơi đều yên tĩnh, bên trong cửa cũng không có động tĩnh gì.
Khương Dư Sanh cúi người nhìn vết nứt trên cửa xem có chút ánh sáng nào không.
Trong khe cửa dường như có một tia sáng mờ nhạt, nhưng Khương Dư Sanh không thể biết đó có phải là ảo ảnh hay không, chứ đừng nói đến đó có phải là ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường ngoài cửa sổ hay không.
Nàng kiên trì gọi thêm hai tiếng nữa: "Chị ơi? Chị ơi..."
Bạc Tô vẫn không trả lời.
Có chút thất vọng, Khương Dư Sanh đành phải ôm gối chuẩn bị trở về phòng.
Đúng lúc này, sấm sét lại vang lên, làm rung chuyển cây cối ngoài phòng khách. Khương Dư Sanh sợ đến mức nhảy dựng lên, không đi về phòng nữa.
Ở phía xa, trong khung cửa tối tăm và quỷ dị, gương mặt của ông già có bộ râu bị sét đánh trắng bệch, đôi mắt quỷ dị của ông ta vẫn đang nhìn nàng, khiến lông tơ trên người Khương Dư Sanh dựng đứng.
Nàng không dám quay lại nữa, chỉ ngồi tại chỗ, ôm gối tựa vào cửa phòng Bạc Tô.
Nàng nghĩ, có lẽ chị gái đã ngủ quên nên không đáp lời mình. Tuy nhiên, nếu thực sự có ma đến bắt nàng, nàng lớn tiếng kêu cứu thì chị gái chắc chắn sẽ nghe thấy.
Cô sẽ đến cứu nàng.
Nghĩ thế, nàng cảm thấy an tâm, buồn ngủ với những suy nghĩ lung tung của bản thân đến mức ngủ quên mà không hề hay biết.
Mãi cho đến rạng sáng, nàng chợt ngã khụy vì Bạc Tô mở cửa.
"Em đang làm gì vậy?!" Người chị này cuối cùng cũng nói được lời đầu tiên với nàng.
Đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, giọng nói nghe hay hơn Khương Dư Sanh mong đợi, nhưng có vẻ không vui.
Khương Dư Sanh ngã xuống đất, bả vai đau nhức, vừa mới thức nên đầu óc còn có chút mông lung. Nàng lẩm bẩm, không biết nên giải thích như thế nào.
Bạc Tô không để ý đến nàng, cau mày, ôm lấy đồng phục học sinh, đi thẳng ra ngoài, sang phòng tắm bên cạnh rồi đóng cửa lại.
Khương Dư Sanh ngây ngốc tại chỗ.
Tay nàng đau, vai đau, đầu đau, lúc đứng dậy còn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thật đáng sợ khi Bạc Tô ghét nàng, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng cảm giác khó chịu, chậm rãi bước từng bước đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi chị, em không cố ý hù dọa chị. Em sợ sấm sét nên tối qua định tìm chị xin ngủ chung nhưng lại ngủ quên mất."
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, Bạc Tô phớt lờ nàng.
Khương Dư Sanh đứng dậy, chợt nhận ra mình lạnh, lập tức nói: "Chị ơi, em hơi lạnh, em về phòng mặc quần áo trước nhé."
Bạc Tô vẫn không quan tâm đến nàng.
Khương Dư Sanh đứng một lúc, trời quá lạnh nên ôm gối trở về phòng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Bạc Tô ra khỏi phòng tắm, hình như đi xuống lầu.
Chắc đã đến giờ ăn sáng rồi.
Sợ tạo cho mọi người ấn tượng là một cô bé hư ngủ nướng, Khương Dư Sanh nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa rồi chạy xuống lầu.
Mặt nàng hồng đầy kỳ lạ, nhưng không ai để ý. Khi sắp ăn xong bữa sáng, nàng mới phát hiện ra: "Mẹ ơi, hình như con bị sốt rồi."
Nàng thấp giọng cầu xin Khương Mi giúp đỡ, như thể đã làm điều gì đó rất sai trái.
Quả nhiên, Khương Mi lúng túng liếc nhìn bà lão, sợ bà hiểu lầm, cho rằng chăn mỏng là lỗi của bà, lập tức mắng Khương Dư Sanh: "Sao con lại như vậy? Có phải con lại đá chăn hay không? Sao ngày nào con cũng lắm chuyện như vậy thế?"
Khương Dư Sanh cúi đầu, không dám biện hộ, thật ra nàng cũng chưa từng đá chăn. Nhưng nàng lại có chút lo lắng Bạc Tô sẽ mách đêm qua nàng không ngủ ngoan, dọa cô giật mình ở cửa.
Nhưng Bạc Tô đứng ngoài cuộc, chỉ ăn đồ ăn của mình.
"Trên đảo có trung tâm y tế không? Ăn xong em sẽ đưa con bé đi tiêm." Khương Mi không kiên nhẫn sờ trán nàng, quay đầu hỏi Bạc Lâm.
Lúc này Khương Dư Sanh mới khẽ phản đối: "Mẹ, con không thích tiêm ngừa."
Nàng rất sợ đau.
Đau thì không được khóc, khóc sẽ bị mắng.
Khương Mi khó chịu: "Vậy con muốn cái gì?" Hôm nay bà ta còn phải giúp nàng làm thủ tục chuyển trường, nhiều chuyện muốn chểt.
Khương Dư Sanh nói: "Con uống một chút thuốc là được rồi."
"Đúng vậy, con nít mà, sẽ sớm khỏi thôi, lạm dụng kháng sinh cũng không tốt." Bạc Lâm giúp giải vây. Ông hỏi bà lão: "Mẹ, trong nhà có thuốc cảm không?"
Bà lão không nóng không lạnh nói: "Không biết, để mẹ tìm xem."
Khương Mi lập tức nhiệt tình cảm ơn: "Vậy phiền dì ạ." Ngày hôm qua bà kêu mẹ một lần, nhưng bà lão không cảm kích, hôm nay Khương Mi cũng không dám tìm rắc rối.
Bà lão không biết có nên đáp lại hay không, sau khi Bạc Tô ăn xong, cô cất bát đĩa, đặt lại vào bồn rửa trong bếp, sau đó khoác cặp lên lưng rồi đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, cô không nói một lời.
Khương Dư Sanh cảm ơn cô đã không vạch trần mình. Khi cô đi, nàng lấy hết can đảm nói: "Chị ơi, đi đường cẩn thận nhé."
Giọng sữa đầy ngọt ngào và mềm mại.
Bạc Tô dừng lại một lúc, sau đó vẫn không phản ứng gì, thờ ơ bước ra khỏi nhà.
Khương Dư Sanh có chút mất mát.
Buổi chiều, nàng ở nhà một mình dưỡng bệnh, nhớ đến lời bà lão dặn trước khi ra ngoài chơi mạt chược: "Trời mưa nhớ ra sân lấy quần áo vào." Nên không dám ngủ một xíu nào.
Buổi tối, mưa cuối cùng cũng kéo tới, Khương Dư Sanh không dám chậm trễ, đứng dậy chạy xuống lầu. Bởi vì từ nhỏ đã được bảo làm những việc này nên nàng rất tháo vác, nhanh chóng thu dọn tất cả quần áo trên giá phơi.
Đang định thu hai món đồ cuối cùng thì cửa sân đột nhiên mở ra, Khương Dư Sanh nhìn ra ngoài thì thấy là Bạc Tô đi học về với cặp sách trên lưng và một chiếc ô.
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, nàng mỉm cười dịu dàng, rụt rè gọi: "Chị."
Mặt nàng vẫn đỏ bừng như sốt cao nhưng nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng.
Đôi môi mỏng của Bạc Tô lập tức mím lại.
Cô tiến lại gần, lấy hết quần áo trên tay nàng, thu lại hai bộ quần áo còn lại, lạnh lùng nói: "Không cần em lấy quần áo cho chị, lần sau đừng làm vậy."
Sắc mặt Khương Dư Sanh bỗng dưng tái nhợt, cho rằng Bạc Tô không thích mình.
Bạc Tô nắm chặt những ngón tay bên cạnh váy học sinh, sau hai giây, cuối cùng cũng không nói gì nữa, quay người đi vào nhà.
Khương Dư Sanh ngơ ngác đứng đó, dù nàng có giỏi an ủi bản thân đến mấy cũng nhận thấy Bạc Tô dường như rất ghét mình. Nàng đã vẽ ra cho mình một bức tranh về thế giới Sở – Hà – Hán trong đầu, quyết định sẽ không không biết điều, chọc chị gái giận nữa.
Chiều hôm sau, nàng lại ở nhà một mình. Buổi tối, cơn mưa xuân khó chịu ập đến khiến mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn.
Khương Dư Sanh cầm ô đi ra ngoài muốn thu quần áo, nàng phát hiện giá phơi quần áo hôm nay chỉ có một bộ đồng phục học sinh và đồ lót của Bạc Tô, lập tức luống cuống tay chân.
Nàng nhớ rõ lời cảnh cáo 'không cần lấy quần áo cho chị' đầy lạnh lùng của Bạc Tô ngày hôm qua. Nhưng nếu nàng không làm, để quần áo bị ướt, nàng cũng sợ bị bà Bạc mắng.
Không biết phải làm sao, nàng nảy ra một cách, đẩy quần áo trên móc lại với nhau, giơ tay lên cầm ô che quần áo.
Cơn mưa phùn rơi xuống như sợi chỉ giữa trời và đất, Khương Dư Sanh run rẩy trong mưa.
Rốt cuộc sau khi đợi được vài phút, Bạc Tô cũng đi học về.
Khương Dư Sanh vô thức mỉm cười, muốn gọi cô là "chị", nhưng lại nghĩ đến gì đó, nuốt xuống, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Nàng cảm nhận rõ ràng rằng khoảnh khắc Bạc Tô nhìn mình, gương mặt vốn không có chút hơi ấm nào của cô đột nhiên hóa thành băng giá.
Nàng cảm thấy không ổn, hoài nghi bản thân lại làm sai chuyện gì đó.
Quả nhiên, Bạc Tô nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, mắng nàng: "Em là đồ ngốc à?"
Khương Dư Sanh vừa lạnh vừa hoảng, rưng rưng nước mắt vì tủi thân. Nhưng nàng không dám khóc, sợ làm Bạc Tô càng ghét mình hơn nên đành cắn môi dưới, kìm lại.
Các đốt ngón tay cầm cán ô của Bạc Tô trở nên trắng bệch đến mức cô phải hít một hơi thật sâu trước khi nói: "Đi vào."
Lạnh như băng.
Nước mắt của Khương Dư Sanh lả chả rơi xuống.
Bạc Tô nhìn chằm chằm hai giây, sau đó giơ tay nhấc quần áo và giá phơi quần áo ra khỏi giàn phơi, cuối cùng cũng dịu giọng hỏi: "Đi tắm đi. Em có biết dùng nước nóng không?"
Khương Dư Sanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Gương mặt như ngọc của Bạc Tô không có biểu cảm gì: "Bên phải là nước nóng, nếu không thì theo chị lên lầu."
Khương Dư Sanh lập tức nín khóc, mỉm cười. Nàng giống như vừa hiểu ra sự lo lắng ẩn dưới lời nói lạnh lùng của Bạc Tô đã bắt đầu lộ rõ.
Thực ra nàng cũng biết bật nước nóng nhưng vẫn theo Bạc Tô lên lầu như một cái đuôi nhỏ.
Lúc đó nàng còn nhỏ, chưa biết nhiều, lại không được quan tâm nhiều nên có người ném cho nàng một ít xương, cho nàng một chút đồ tốt, nàng sẽ giống như một con chó con, vẫy đuôi vồ lấy, muốn lấy lòng gấp đôi, muốn thân thiết gấp bội.
Bạc Tô đã dùng rất nhiều năm nuôi dưỡng khát vọng dựa dẫm vào cô khi gặp chuyện của nàng. Nhưng lại chỉ dùng một khoảnh khắc ngắn ngủi và một lời nói, chặt đứt sự cuồng si của nàng, khiến nàng hiểu được việc tự cứu rỗi mình và tự lực cánh sinh quý đến nhường nào.
Mưa trong mơ vẫn cứ rơi lộp độp xuống đất, mưa ngoài mộng cũng rơi từng giọt.
Khương Dư Sanh bị cơn đau thần kinh quen thuộc đánh thức.
Trên đốt ngón tay còn lại của ngón tay bị đứt, nơi rõ ràng là trống rỗng dường như vẫn còn dây thần kinh, nhói lên và đau đớn.
Khương Dư Sanh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, giống sắc trời trong giấc mộng của nàng.
Nàng ngồi trên giường một lúc, mới dần phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Nàng bước xuống giường, rót một cốc nước, uống một viên thuốc rồi vứt giấc mơ xưa và lọ thuốc rỗng vào thùng rác.
Sau khi thay bộ đồ ngủ, trang điểm và sấy tóc, nàng lại ra ngoài như thường lệ, chuẩn bị cho một ngày mới bận rộn.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạc Tô: Sao em ấy lại khóc thế? Khó hiểu.jpg
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Trong trí nhớ của Khương Dư Sanh, đêm đầu tiên nàng ở nhà họ Bạc không mấy dễ chịu.
Lúc đó mẹ của Bạc Lâm vẫn còn sống, là một bà già khoảng bảy mươi tuổi, không cao, hơi gù nhưng đầy minh mẫn. Bà lão trông không giống Bạc Lâm cho lắm, có phần nghiêm nghị, luôn khiến Khương Dư Sanh lo lắng không tài nào giải thích được khi bị bà đánh giá bằng đôi mắt sắc bén.
Không chỉ mỗi Khương Dư Sanh căng thẳng, có thể nhìn ra được Khương Mi, mẹ của nàng cũng có chút lo lắng, đặc biệt là khi nghe Bạc Lâm mở miệng gọi "mẹ", nhưng bà lão lại nói: "Không kết hôn, không phù hợp.", không cứng, không mềm, nhưng đầy uy quyền.
Vì vậy Khương Dư Sanh càng trở nên thận trọng và nghe lời hơn, vì sợ gây rắc rối cho Khương Mi.
Bà lão sắp xếp cho nàng ở trên lầu đối diện với Bạc Tô. Khương Dư Sanh có chút sợ việc sống một mình trong hoàn cảnh xa lạ, nhưng nàng không dám phản bác, chỉ liếc nhìn người mẹ không rảnh thời gian quan tâm đến mình rồi đành nghe lời bà, xách chiếc vali nhỏ lên lầu.
Buổi tối, sau giờ cơm, bà lão trở về phòng xem TV, Khương Mi và Bạc Lâm đi mua sắm. Khương Dư Sanh không biết phải làm gì nên theo Bạc Tô lên lầu, về phòng, yên phận là một người trong suốt.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, ghế màu đỏ sậm kiểu cũ và bức chân dung của một ông lão ngoại quốc có râu không rõ danh tính treo trên tường.
Ánh mắt ông lão sâu thẳm, quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh tắt đèn, nằm trên giường nhìn ông mấy giây, sống lưng vô cớ bắt đầu lạnh đi.
Nàng hơi sợ.
Mưa xuân vẫn đang rơi ngoài cửa sổ, sấm sét làm cành lá xào xạc, bóng cây đung đưa, giống như quái vật ăn thịt người sắp đột nhập cửa sổ bất cứ lúc nào.
Nàng không khỏi nghĩ đến lời bà ngoại đã nói với mình khi ở quê có sấm sét. Sấm sét là thần linh trên đời cảnh cáo những đứa trẻ không nghe lời. Nếu cháu không ngoan, không nhường cho anh họ em họ, lại làm cho bọn nó không vui, bọn nó sẽ dẫn trăm con quỷ đến bắt cháu.
Nàng sợ đến mức trốn vào trong lòng của bà ngoại, tuy bà hù nàng, nhưng vẫn ôm chặt nàng vào lòng.
Bây giờ bà ngoại không còn nữa, sẽ không có ai che chở cho nàng.
Nàng ôm đầu gối, cuộn tròn như một quả bóng trên giường.
Tia chớp ngoài cửa sổ càng lúc càng nhanh, sấm sét càng lúc càng lớn, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác tiếng nổ ngày càng gần. Tuyến phòng ngự tâm lý của Khương Dư Sanh cuối cùng đã sụp đổ.
Nàng ngồi dậy, do dự hết lần này đến lần khác, ra khỏi giường, mặc áo khoác ngoài vào, ôm gối bước ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng Bạc Tô ở đối diện.
Sợ Bạc Tô đã ngủ rồi, nàng không dám gõ cửa, chỉ khẽ gọi: "Chị ơi... Chị ơi..."
Khắp nơi đều yên tĩnh, bên trong cửa cũng không có động tĩnh gì.
Khương Dư Sanh cúi người nhìn vết nứt trên cửa xem có chút ánh sáng nào không.
Trong khe cửa dường như có một tia sáng mờ nhạt, nhưng Khương Dư Sanh không thể biết đó có phải là ảo ảnh hay không, chứ đừng nói đến đó có phải là ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường ngoài cửa sổ hay không.
Nàng kiên trì gọi thêm hai tiếng nữa: "Chị ơi? Chị ơi..."
Bạc Tô vẫn không trả lời.
Có chút thất vọng, Khương Dư Sanh đành phải ôm gối chuẩn bị trở về phòng.
Đúng lúc này, sấm sét lại vang lên, làm rung chuyển cây cối ngoài phòng khách. Khương Dư Sanh sợ đến mức nhảy dựng lên, không đi về phòng nữa.
Ở phía xa, trong khung cửa tối tăm và quỷ dị, gương mặt của ông già có bộ râu bị sét đánh trắng bệch, đôi mắt quỷ dị của ông ta vẫn đang nhìn nàng, khiến lông tơ trên người Khương Dư Sanh dựng đứng.
Nàng không dám quay lại nữa, chỉ ngồi tại chỗ, ôm gối tựa vào cửa phòng Bạc Tô.
Nàng nghĩ, có lẽ chị gái đã ngủ quên nên không đáp lời mình. Tuy nhiên, nếu thực sự có ma đến bắt nàng, nàng lớn tiếng kêu cứu thì chị gái chắc chắn sẽ nghe thấy.
Cô sẽ đến cứu nàng.
Nghĩ thế, nàng cảm thấy an tâm, buồn ngủ với những suy nghĩ lung tung của bản thân đến mức ngủ quên mà không hề hay biết.
Mãi cho đến rạng sáng, nàng chợt ngã khụy vì Bạc Tô mở cửa.
"Em đang làm gì vậy?!" Người chị này cuối cùng cũng nói được lời đầu tiên với nàng.
Đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, giọng nói nghe hay hơn Khương Dư Sanh mong đợi, nhưng có vẻ không vui.
Khương Dư Sanh ngã xuống đất, bả vai đau nhức, vừa mới thức nên đầu óc còn có chút mông lung. Nàng lẩm bẩm, không biết nên giải thích như thế nào.
Bạc Tô không để ý đến nàng, cau mày, ôm lấy đồng phục học sinh, đi thẳng ra ngoài, sang phòng tắm bên cạnh rồi đóng cửa lại.
Khương Dư Sanh ngây ngốc tại chỗ.
Tay nàng đau, vai đau, đầu đau, lúc đứng dậy còn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thật đáng sợ khi Bạc Tô ghét nàng, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng cảm giác khó chịu, chậm rãi bước từng bước đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi chị, em không cố ý hù dọa chị. Em sợ sấm sét nên tối qua định tìm chị xin ngủ chung nhưng lại ngủ quên mất."
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, Bạc Tô phớt lờ nàng.
Khương Dư Sanh đứng dậy, chợt nhận ra mình lạnh, lập tức nói: "Chị ơi, em hơi lạnh, em về phòng mặc quần áo trước nhé."
Bạc Tô vẫn không quan tâm đến nàng.
Khương Dư Sanh đứng một lúc, trời quá lạnh nên ôm gối trở về phòng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Bạc Tô ra khỏi phòng tắm, hình như đi xuống lầu.
Chắc đã đến giờ ăn sáng rồi.
Sợ tạo cho mọi người ấn tượng là một cô bé hư ngủ nướng, Khương Dư Sanh nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa rồi chạy xuống lầu.
Mặt nàng hồng đầy kỳ lạ, nhưng không ai để ý. Khi sắp ăn xong bữa sáng, nàng mới phát hiện ra: "Mẹ ơi, hình như con bị sốt rồi."
Nàng thấp giọng cầu xin Khương Mi giúp đỡ, như thể đã làm điều gì đó rất sai trái.
Quả nhiên, Khương Mi lúng túng liếc nhìn bà lão, sợ bà hiểu lầm, cho rằng chăn mỏng là lỗi của bà, lập tức mắng Khương Dư Sanh: "Sao con lại như vậy? Có phải con lại đá chăn hay không? Sao ngày nào con cũng lắm chuyện như vậy thế?"
Khương Dư Sanh cúi đầu, không dám biện hộ, thật ra nàng cũng chưa từng đá chăn. Nhưng nàng lại có chút lo lắng Bạc Tô sẽ mách đêm qua nàng không ngủ ngoan, dọa cô giật mình ở cửa.
Nhưng Bạc Tô đứng ngoài cuộc, chỉ ăn đồ ăn của mình.
"Trên đảo có trung tâm y tế không? Ăn xong em sẽ đưa con bé đi tiêm." Khương Mi không kiên nhẫn sờ trán nàng, quay đầu hỏi Bạc Lâm.
Lúc này Khương Dư Sanh mới khẽ phản đối: "Mẹ, con không thích tiêm ngừa."
Nàng rất sợ đau.
Đau thì không được khóc, khóc sẽ bị mắng.
Khương Mi khó chịu: "Vậy con muốn cái gì?" Hôm nay bà ta còn phải giúp nàng làm thủ tục chuyển trường, nhiều chuyện muốn chểt.
Khương Dư Sanh nói: "Con uống một chút thuốc là được rồi."
"Đúng vậy, con nít mà, sẽ sớm khỏi thôi, lạm dụng kháng sinh cũng không tốt." Bạc Lâm giúp giải vây. Ông hỏi bà lão: "Mẹ, trong nhà có thuốc cảm không?"
Bà lão không nóng không lạnh nói: "Không biết, để mẹ tìm xem."
Khương Mi lập tức nhiệt tình cảm ơn: "Vậy phiền dì ạ." Ngày hôm qua bà kêu mẹ một lần, nhưng bà lão không cảm kích, hôm nay Khương Mi cũng không dám tìm rắc rối.
Bà lão không biết có nên đáp lại hay không, sau khi Bạc Tô ăn xong, cô cất bát đĩa, đặt lại vào bồn rửa trong bếp, sau đó khoác cặp lên lưng rồi đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, cô không nói một lời.
Khương Dư Sanh cảm ơn cô đã không vạch trần mình. Khi cô đi, nàng lấy hết can đảm nói: "Chị ơi, đi đường cẩn thận nhé."
Giọng sữa đầy ngọt ngào và mềm mại.
Bạc Tô dừng lại một lúc, sau đó vẫn không phản ứng gì, thờ ơ bước ra khỏi nhà.
Khương Dư Sanh có chút mất mát.
Buổi chiều, nàng ở nhà một mình dưỡng bệnh, nhớ đến lời bà lão dặn trước khi ra ngoài chơi mạt chược: "Trời mưa nhớ ra sân lấy quần áo vào." Nên không dám ngủ một xíu nào.
Buổi tối, mưa cuối cùng cũng kéo tới, Khương Dư Sanh không dám chậm trễ, đứng dậy chạy xuống lầu. Bởi vì từ nhỏ đã được bảo làm những việc này nên nàng rất tháo vác, nhanh chóng thu dọn tất cả quần áo trên giá phơi.
Đang định thu hai món đồ cuối cùng thì cửa sân đột nhiên mở ra, Khương Dư Sanh nhìn ra ngoài thì thấy là Bạc Tô đi học về với cặp sách trên lưng và một chiếc ô.
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, nàng mỉm cười dịu dàng, rụt rè gọi: "Chị."
Mặt nàng vẫn đỏ bừng như sốt cao nhưng nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng.
Đôi môi mỏng của Bạc Tô lập tức mím lại.
Cô tiến lại gần, lấy hết quần áo trên tay nàng, thu lại hai bộ quần áo còn lại, lạnh lùng nói: "Không cần em lấy quần áo cho chị, lần sau đừng làm vậy."
Sắc mặt Khương Dư Sanh bỗng dưng tái nhợt, cho rằng Bạc Tô không thích mình.
Bạc Tô nắm chặt những ngón tay bên cạnh váy học sinh, sau hai giây, cuối cùng cũng không nói gì nữa, quay người đi vào nhà.
Khương Dư Sanh ngơ ngác đứng đó, dù nàng có giỏi an ủi bản thân đến mấy cũng nhận thấy Bạc Tô dường như rất ghét mình. Nàng đã vẽ ra cho mình một bức tranh về thế giới Sở – Hà – Hán trong đầu, quyết định sẽ không không biết điều, chọc chị gái giận nữa.
Chiều hôm sau, nàng lại ở nhà một mình. Buổi tối, cơn mưa xuân khó chịu ập đến khiến mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn.
Khương Dư Sanh cầm ô đi ra ngoài muốn thu quần áo, nàng phát hiện giá phơi quần áo hôm nay chỉ có một bộ đồng phục học sinh và đồ lót của Bạc Tô, lập tức luống cuống tay chân.
Nàng nhớ rõ lời cảnh cáo 'không cần lấy quần áo cho chị' đầy lạnh lùng của Bạc Tô ngày hôm qua. Nhưng nếu nàng không làm, để quần áo bị ướt, nàng cũng sợ bị bà Bạc mắng.
Không biết phải làm sao, nàng nảy ra một cách, đẩy quần áo trên móc lại với nhau, giơ tay lên cầm ô che quần áo.
Cơn mưa phùn rơi xuống như sợi chỉ giữa trời và đất, Khương Dư Sanh run rẩy trong mưa.
Rốt cuộc sau khi đợi được vài phút, Bạc Tô cũng đi học về.
Khương Dư Sanh vô thức mỉm cười, muốn gọi cô là "chị", nhưng lại nghĩ đến gì đó, nuốt xuống, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Nàng cảm nhận rõ ràng rằng khoảnh khắc Bạc Tô nhìn mình, gương mặt vốn không có chút hơi ấm nào của cô đột nhiên hóa thành băng giá.
Nàng cảm thấy không ổn, hoài nghi bản thân lại làm sai chuyện gì đó.
Quả nhiên, Bạc Tô nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, mắng nàng: "Em là đồ ngốc à?"
Khương Dư Sanh vừa lạnh vừa hoảng, rưng rưng nước mắt vì tủi thân. Nhưng nàng không dám khóc, sợ làm Bạc Tô càng ghét mình hơn nên đành cắn môi dưới, kìm lại.
Các đốt ngón tay cầm cán ô của Bạc Tô trở nên trắng bệch đến mức cô phải hít một hơi thật sâu trước khi nói: "Đi vào."
Lạnh như băng.
Nước mắt của Khương Dư Sanh lả chả rơi xuống.
Bạc Tô nhìn chằm chằm hai giây, sau đó giơ tay nhấc quần áo và giá phơi quần áo ra khỏi giàn phơi, cuối cùng cũng dịu giọng hỏi: "Đi tắm đi. Em có biết dùng nước nóng không?"
Khương Dư Sanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Gương mặt như ngọc của Bạc Tô không có biểu cảm gì: "Bên phải là nước nóng, nếu không thì theo chị lên lầu."
Khương Dư Sanh lập tức nín khóc, mỉm cười. Nàng giống như vừa hiểu ra sự lo lắng ẩn dưới lời nói lạnh lùng của Bạc Tô đã bắt đầu lộ rõ.
Thực ra nàng cũng biết bật nước nóng nhưng vẫn theo Bạc Tô lên lầu như một cái đuôi nhỏ.
Lúc đó nàng còn nhỏ, chưa biết nhiều, lại không được quan tâm nhiều nên có người ném cho nàng một ít xương, cho nàng một chút đồ tốt, nàng sẽ giống như một con chó con, vẫy đuôi vồ lấy, muốn lấy lòng gấp đôi, muốn thân thiết gấp bội.
Bạc Tô đã dùng rất nhiều năm nuôi dưỡng khát vọng dựa dẫm vào cô khi gặp chuyện của nàng. Nhưng lại chỉ dùng một khoảnh khắc ngắn ngủi và một lời nói, chặt đứt sự cuồng si của nàng, khiến nàng hiểu được việc tự cứu rỗi mình và tự lực cánh sinh quý đến nhường nào.
Mưa trong mơ vẫn cứ rơi lộp độp xuống đất, mưa ngoài mộng cũng rơi từng giọt.
Khương Dư Sanh bị cơn đau thần kinh quen thuộc đánh thức.
Trên đốt ngón tay còn lại của ngón tay bị đứt, nơi rõ ràng là trống rỗng dường như vẫn còn dây thần kinh, nhói lên và đau đớn.
Khương Dư Sanh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, giống sắc trời trong giấc mộng của nàng.
Nàng ngồi trên giường một lúc, mới dần phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Nàng bước xuống giường, rót một cốc nước, uống một viên thuốc rồi vứt giấc mơ xưa và lọ thuốc rỗng vào thùng rác.
Sau khi thay bộ đồ ngủ, trang điểm và sấy tóc, nàng lại ra ngoài như thường lệ, chuẩn bị cho một ngày mới bận rộn.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạc Tô: Sao em ấy lại khóc thế? Khó hiểu.jpg
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất