Chương 66
Giọng điệu của cô bình thường, như đang nói điều gì đó rất tự nhiên, nhưng hai chữ “Bắc Thành” và “có nhà” lại nối với nhau, giống như một câu thần chú, đột nhiên gây ra một làn sóng, ùa về tòa tháp trắng cũ kỹ trong lòng đã bị gió tuyết đè nát từ lâu của Khương Dư Sanh.
Nàng nghĩ đến năm đó, khi đang cùng đường bí lối, tràn đầy kỳ vọng, nghĩ đến nỗi tuyệt vọng mà nàng cảm thấy đêm đó trong băng tuyết, về rất nhiều sai lầm mà cả hai đã mắc phải trong nhiều năm qua.
Ngàn đêm cát bụi rong rêu đều bị câu này cuốn trôi.
Rõ ràng, nàng đã qua giai đoạn cuộc đời ỷ lại người khác, mong người khác cho mình một mái ấm, nhưng câu nói này vẫn có sức nặng khiến tâm hồn nàng rung động.
Tuyết ngàn lớp trên núi thánh đã được quét sạch, nhưng vò rượu chôn bên dưới vẫn còn ấm.
Giờ phút này lại sôi trào.
Trong mắt Khương Dư Sanh tràn ngập sương mù.
Nàng cầm tấm thẻ trong tay, siết thật chặt, không nhịn được ngồi lên đùi Bạc Tô, ôm cổ cô, cúi đầu hôn cô đầy dịu dàng.
Đêm đen ngoài xe im lặng, cây hoè lặng yên không tiếng động, như người bảo vệ vững chắc.
Một thành phố làm bằng thép cũng có lúc dịu dàng.
Nhưng nàng không hiểu cái hộp sắt làm bằng thép - xe chưa nổ máy, điều hòa trong xe cũng chưa bật, rất ngột ngạt.
Nụ hôn thật sự rất dài.
Trước khi đến mức thiếu oxy, Khương Dư Sanh buông Bạc Tô ra, hai người nhìn nhau, có thể thấy rõ giọt mồ hôi mỏng trên đầu mũi của nhau.
Không nhịn được cười.
Có chút quá khó khăn.
“Do chị vô ý, lẽ ra nên bật điều hoà trước.” Bạc Tô lau đi vết son dính trên môi Khương Dư Sanh, chưa đã thèm.
Khương Dư Sanh cười khẽ.
Cả hai thân mật vài giây, hô hấp cũng bình tĩnh lại một chút, Khương Dư Sanh rời khỏi lòng cô, lý trí nói: “Được rồi, về thôi.”
Bạc Tô không có ý định ở lại: “Ừm, chị đưa em về.”
“Đưa em về?”
“Ừm, đến cổng khoa nội trú.”
Cùng lắm chỉ trăm mét, lại đưa đến đưa lui, dính lấy nhau, nhưng cả hai đều không vạch trần.
Khương Dư Sanh tiếp nhận sự im lặng miễn cưỡng của cô: “Được.”
Cả hai xuống xe, khóa cửa, quay trở lại con đường cũ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lại bước đi, dường như nhanh hơn trước, như chỉ trong chớp mắt, khoa nội trú đã ở ngay trước mặt.
“Đến đây là được rồi.” Khương Dư Sanh đứng yên ở cửa.
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
“Ngủ ngon, đi đường chậm một chút.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Không khí yên lặng vài giây, không ai làm gì.
Khương Dư Sanh đành phải thấp giọng nói: “Đi đi.”
Bạc Tô cũng cười: “Ừm.”
Cả hai đồng loạt quay người lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng lần lượt vang lên trong không khí.
Vài giây sau, Khương Dư Sanh dừng lại ở đại sảnh, lặng lẽ quay người lại, nhìn Bạc Tô đi xa, thầm cầu mong: “Chị, tối nay mong chị có một giấc mơ đẹp.”
*
Gần mười giờ, Bạc Tô trở lại tầng 23 của Côn Luân Minh Hồ. Côn Luân Minh Hồ lại trở về trạng thái tĩnh lặng như xưa.
Bạc Tô đứng ở cửa thay giày, nhìn căn phòng trống, bóng dáng Khương Dư Sanh vẫn ngồi đây nán lại hiện ra trước mắt, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng cảm giác được mọi thứ có vẻ khác.
Khương Dư Sanh đã đến đây. Nàng thật sự có nhà ở Bắc Thành.
Cô mỉm cười quay trở lại phòng ngủ, nhặt ga trải giường Khương Dư Sanh đã thay cho cô lúc sáng rồi đi đến phòng giặt, nhét ga trải giường vào máy giặt để giặt sạch, sau đó đi vào phòng tắm, giúp Khương Dư Sanh lấy quần áo, váy ngủ và đồ lót chưa giặt ra ban công, giặt và phơi khô từng cái một, cuối cùng quay lại phòng ngủ, lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm để tắm.
Tắm rửa sấy tóc xong, cũng không còn sớm, cô tắt đèn trần, chuẩn bị đọc sách một lúc rồi ngủ, không ngờ vừa nhấc chăn lên, một chiếc máy màu bạc chợt hiện ra trong tầm mắt cô.
Bạc Tô sửng sốt một lúc.
Cô đưa tay nhặt nó lên, nếu nhìn không lầm thì đó là một chiếc iPod classic đã ngừng sản xuất từ lâu.
Cô cũng đã có một cái từ nhiều năm trước.
Sử dụng máy nghe nhạc đó, cô và Khương Dư Sanh cùng nhau nghe vô số nhạc pop, dành vô ngần thời gian cùng nhau đi trên xe buýt và phà.
Trái tim cô dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào xước.
Gần như dùng giọng tuyên bố, cô chụp một bức ảnh, gửi cho Khương Dư Sanh, hỏi: “Em để quên sao?”
Khương Dư Sanh lập tức trả lời: “Ừm.”
“Để lại cho chị.”
“Để lại cho chị?”
“Ừm, nếu buổi tối không ngủ được thì có thể nghe nó.”
“Được.” Bạc Tô lục lọi ngăn kéo, tìm thấy chiếc tai nghe có dây, cắm vào rồi trả lời: “Bây giờ chị sẽ nghe.”
Khương Dư Sanh gửi một biểu tượng cảm xúc che mắt cô.
Bạc Tô không để ý đến, chỉ cho là nàng tùy tiện trả lời.
Cô ngồi lại giường, mở máy nghe nhạc quen thuộc rồi vào danh sách bài hát.
Âm thanh trong danh sách rất ngắn gọn, chỉ có ba tập tin, một cái gọi là “kênh kép”, một cái gọi là “kênh trái”, một cái gọi là “kênh phải”, Bạc Tô không nghĩ nhiều, nghĩ rằng đó là một số loại âm thanh hỗ trợ giấc ngủ, nhấp vào “kênh kép” đầu tiên theo thứ tự.
Sau vài giây ồn ào trắng xóa, giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Khương Dư Sanh vang lên, gọi cô: “Chị...”
“Ở đây bây giờ đã mười một giờ rồi, em vừa tắm xong, ngồi vào bàn ghi âm lại cho chị. Em mới mua chiếc micro này cách đây vài ngày, có vẻ như nó không phải là chiếc micro chuyên dụng để ghi lại loại âm thanh này, nhưng em muốn dùng thử trước, có lẽ hiệu quả sẽ ổn?”
Toàn bộ quá trình rất mềm mại nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền các vị thần điều khiển giấc ngủ vào ban đêm nên chỉ thì thầm vào tai người yêu.
Đó là âm thanh asmr.
Bạc Tô không kịp phòng ngừa, một cảm giác tê dại truyền xuống tai, thẳng đến đỉnh đầu.
Khương Dư Sanh nói: “Không biết có thật sự có thể giúp chị ngủ hay không, vậy nên chị cứ nghe đi, em cũng không nói gì nghiêm túc đâu.”
Hơi ấm chảy qua khắp người.
Bạc Tô nằm xuống, lặng lẽ lắng nghe âm thanh hai kênh.
Khương Dư Sanh nói rằng nàng không muốn cô nghe quá nghiêm túc, vậy nên đã đọc cho cô nghe những câu chuyện không bổ dưỡng trước khi ngủ.
Tất cả đều là những câu chuyện cổ tích rất cổ điển, được lấy từ một số cuốn sách dành cho trẻ em không mấy xuất sắc, nhưng Bạc Tô lại bị chúng mê hoặc.
Bất tri bất giác, cô đã thực sự ngủ quên.
Ngọn đèn đọc sách lờ mờ, cô nằm ngửa, một tay ôm gối của Khương Dư Sanh, một tay đặt nghiêng, đeo tai nghe vào cả hai tai, ngủ đầy yên bình, vô thức mỉm cười.
Cô có một giấc mơ, trong đó cô nhìn thấy một toa tàu dài vô tận, chở đầy những hành khách không có gương mặt, đang phóng nhanh trên một đường ray đã định sẵn.
Cô cũng ở trên boong tàu.
Nỗi buồn và sự tuyệt vọng không thể giải thích được đã xé nát cô.
Như không thể chịu đựng được nữa, cô đẩy khung cảnh ngột ngạt xung quanh sang một bên, đập vỡ cửa sổ tàu rồi nhảy ra ngoài.
Nỗi đau và cái chết như mong đợi đã không đến, cỏ mềm đã tóm lấy cô.
Đoàn tàu tiếp tục lao đi với tốc độ cao, bị đường hầm tối tăm nuốt chửng.
Cô chạy qua vùng hoang vu vô tận.
Cỏ xanh, hoa núi nở rộ, Khương Dư Sanh đưa tay ôm cô trong gió tự do.
“Chị.”
Cô nghe thấy một bài thánh ca từ tâm hồn.
“Hy vọng em sẽ nhớ rõ, em vẫn còn một ngôi nhà ở Bắc Thành.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Nàng nghĩ đến năm đó, khi đang cùng đường bí lối, tràn đầy kỳ vọng, nghĩ đến nỗi tuyệt vọng mà nàng cảm thấy đêm đó trong băng tuyết, về rất nhiều sai lầm mà cả hai đã mắc phải trong nhiều năm qua.
Ngàn đêm cát bụi rong rêu đều bị câu này cuốn trôi.
Rõ ràng, nàng đã qua giai đoạn cuộc đời ỷ lại người khác, mong người khác cho mình một mái ấm, nhưng câu nói này vẫn có sức nặng khiến tâm hồn nàng rung động.
Tuyết ngàn lớp trên núi thánh đã được quét sạch, nhưng vò rượu chôn bên dưới vẫn còn ấm.
Giờ phút này lại sôi trào.
Trong mắt Khương Dư Sanh tràn ngập sương mù.
Nàng cầm tấm thẻ trong tay, siết thật chặt, không nhịn được ngồi lên đùi Bạc Tô, ôm cổ cô, cúi đầu hôn cô đầy dịu dàng.
Đêm đen ngoài xe im lặng, cây hoè lặng yên không tiếng động, như người bảo vệ vững chắc.
Một thành phố làm bằng thép cũng có lúc dịu dàng.
Nhưng nàng không hiểu cái hộp sắt làm bằng thép - xe chưa nổ máy, điều hòa trong xe cũng chưa bật, rất ngột ngạt.
Nụ hôn thật sự rất dài.
Trước khi đến mức thiếu oxy, Khương Dư Sanh buông Bạc Tô ra, hai người nhìn nhau, có thể thấy rõ giọt mồ hôi mỏng trên đầu mũi của nhau.
Không nhịn được cười.
Có chút quá khó khăn.
“Do chị vô ý, lẽ ra nên bật điều hoà trước.” Bạc Tô lau đi vết son dính trên môi Khương Dư Sanh, chưa đã thèm.
Khương Dư Sanh cười khẽ.
Cả hai thân mật vài giây, hô hấp cũng bình tĩnh lại một chút, Khương Dư Sanh rời khỏi lòng cô, lý trí nói: “Được rồi, về thôi.”
Bạc Tô không có ý định ở lại: “Ừm, chị đưa em về.”
“Đưa em về?”
“Ừm, đến cổng khoa nội trú.”
Cùng lắm chỉ trăm mét, lại đưa đến đưa lui, dính lấy nhau, nhưng cả hai đều không vạch trần.
Khương Dư Sanh tiếp nhận sự im lặng miễn cưỡng của cô: “Được.”
Cả hai xuống xe, khóa cửa, quay trở lại con đường cũ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lại bước đi, dường như nhanh hơn trước, như chỉ trong chớp mắt, khoa nội trú đã ở ngay trước mặt.
“Đến đây là được rồi.” Khương Dư Sanh đứng yên ở cửa.
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
“Ngủ ngon, đi đường chậm một chút.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Không khí yên lặng vài giây, không ai làm gì.
Khương Dư Sanh đành phải thấp giọng nói: “Đi đi.”
Bạc Tô cũng cười: “Ừm.”
Cả hai đồng loạt quay người lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng lần lượt vang lên trong không khí.
Vài giây sau, Khương Dư Sanh dừng lại ở đại sảnh, lặng lẽ quay người lại, nhìn Bạc Tô đi xa, thầm cầu mong: “Chị, tối nay mong chị có một giấc mơ đẹp.”
*
Gần mười giờ, Bạc Tô trở lại tầng 23 của Côn Luân Minh Hồ. Côn Luân Minh Hồ lại trở về trạng thái tĩnh lặng như xưa.
Bạc Tô đứng ở cửa thay giày, nhìn căn phòng trống, bóng dáng Khương Dư Sanh vẫn ngồi đây nán lại hiện ra trước mắt, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng cảm giác được mọi thứ có vẻ khác.
Khương Dư Sanh đã đến đây. Nàng thật sự có nhà ở Bắc Thành.
Cô mỉm cười quay trở lại phòng ngủ, nhặt ga trải giường Khương Dư Sanh đã thay cho cô lúc sáng rồi đi đến phòng giặt, nhét ga trải giường vào máy giặt để giặt sạch, sau đó đi vào phòng tắm, giúp Khương Dư Sanh lấy quần áo, váy ngủ và đồ lót chưa giặt ra ban công, giặt và phơi khô từng cái một, cuối cùng quay lại phòng ngủ, lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm để tắm.
Tắm rửa sấy tóc xong, cũng không còn sớm, cô tắt đèn trần, chuẩn bị đọc sách một lúc rồi ngủ, không ngờ vừa nhấc chăn lên, một chiếc máy màu bạc chợt hiện ra trong tầm mắt cô.
Bạc Tô sửng sốt một lúc.
Cô đưa tay nhặt nó lên, nếu nhìn không lầm thì đó là một chiếc iPod classic đã ngừng sản xuất từ lâu.
Cô cũng đã có một cái từ nhiều năm trước.
Sử dụng máy nghe nhạc đó, cô và Khương Dư Sanh cùng nhau nghe vô số nhạc pop, dành vô ngần thời gian cùng nhau đi trên xe buýt và phà.
Trái tim cô dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào xước.
Gần như dùng giọng tuyên bố, cô chụp một bức ảnh, gửi cho Khương Dư Sanh, hỏi: “Em để quên sao?”
Khương Dư Sanh lập tức trả lời: “Ừm.”
“Để lại cho chị.”
“Để lại cho chị?”
“Ừm, nếu buổi tối không ngủ được thì có thể nghe nó.”
“Được.” Bạc Tô lục lọi ngăn kéo, tìm thấy chiếc tai nghe có dây, cắm vào rồi trả lời: “Bây giờ chị sẽ nghe.”
Khương Dư Sanh gửi một biểu tượng cảm xúc che mắt cô.
Bạc Tô không để ý đến, chỉ cho là nàng tùy tiện trả lời.
Cô ngồi lại giường, mở máy nghe nhạc quen thuộc rồi vào danh sách bài hát.
Âm thanh trong danh sách rất ngắn gọn, chỉ có ba tập tin, một cái gọi là “kênh kép”, một cái gọi là “kênh trái”, một cái gọi là “kênh phải”, Bạc Tô không nghĩ nhiều, nghĩ rằng đó là một số loại âm thanh hỗ trợ giấc ngủ, nhấp vào “kênh kép” đầu tiên theo thứ tự.
Sau vài giây ồn ào trắng xóa, giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Khương Dư Sanh vang lên, gọi cô: “Chị...”
“Ở đây bây giờ đã mười một giờ rồi, em vừa tắm xong, ngồi vào bàn ghi âm lại cho chị. Em mới mua chiếc micro này cách đây vài ngày, có vẻ như nó không phải là chiếc micro chuyên dụng để ghi lại loại âm thanh này, nhưng em muốn dùng thử trước, có lẽ hiệu quả sẽ ổn?”
Toàn bộ quá trình rất mềm mại nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền các vị thần điều khiển giấc ngủ vào ban đêm nên chỉ thì thầm vào tai người yêu.
Đó là âm thanh asmr.
Bạc Tô không kịp phòng ngừa, một cảm giác tê dại truyền xuống tai, thẳng đến đỉnh đầu.
Khương Dư Sanh nói: “Không biết có thật sự có thể giúp chị ngủ hay không, vậy nên chị cứ nghe đi, em cũng không nói gì nghiêm túc đâu.”
Hơi ấm chảy qua khắp người.
Bạc Tô nằm xuống, lặng lẽ lắng nghe âm thanh hai kênh.
Khương Dư Sanh nói rằng nàng không muốn cô nghe quá nghiêm túc, vậy nên đã đọc cho cô nghe những câu chuyện không bổ dưỡng trước khi ngủ.
Tất cả đều là những câu chuyện cổ tích rất cổ điển, được lấy từ một số cuốn sách dành cho trẻ em không mấy xuất sắc, nhưng Bạc Tô lại bị chúng mê hoặc.
Bất tri bất giác, cô đã thực sự ngủ quên.
Ngọn đèn đọc sách lờ mờ, cô nằm ngửa, một tay ôm gối của Khương Dư Sanh, một tay đặt nghiêng, đeo tai nghe vào cả hai tai, ngủ đầy yên bình, vô thức mỉm cười.
Cô có một giấc mơ, trong đó cô nhìn thấy một toa tàu dài vô tận, chở đầy những hành khách không có gương mặt, đang phóng nhanh trên một đường ray đã định sẵn.
Cô cũng ở trên boong tàu.
Nỗi buồn và sự tuyệt vọng không thể giải thích được đã xé nát cô.
Như không thể chịu đựng được nữa, cô đẩy khung cảnh ngột ngạt xung quanh sang một bên, đập vỡ cửa sổ tàu rồi nhảy ra ngoài.
Nỗi đau và cái chết như mong đợi đã không đến, cỏ mềm đã tóm lấy cô.
Đoàn tàu tiếp tục lao đi với tốc độ cao, bị đường hầm tối tăm nuốt chửng.
Cô chạy qua vùng hoang vu vô tận.
Cỏ xanh, hoa núi nở rộ, Khương Dư Sanh đưa tay ôm cô trong gió tự do.
“Chị.”
Cô nghe thấy một bài thánh ca từ tâm hồn.
“Hy vọng em sẽ nhớ rõ, em vẫn còn một ngôi nhà ở Bắc Thành.”
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất