Chương 71
Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ của chị
*
Để bắt kịp lịch phát sóng sau Tết Nguyên đán, Bạc Tô lại khởi hành không ngừng nghỉ từ Bắc Thành vào ngày 27 tháng 8, đến Ô Thành, một địa điểm ghi hình khác của “Giữa núi và sông“.
Ô Thành nằm ở khu vực có độ cao lớn ở cực Tây của đất nước, ngọn núi Dục Sơn được quay nổi tiếng với những ngọn đồi, đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết.
Đó là mùa nóng nhất ở nội địa, nhiệt độ ở khu vực đô thị chính Ô Thành không quá thấp, nắng chói chang nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi vào vùng núi nơi có núi Dục Sơn, khiến một trận tuyết dày rơi xuống.
Sương trắng phủ mặt đất, núi lặng, sương mù đọng trên cành, hoa lê trong phút chốc nở khắp ngàn rừng.
Nó giống như một giấc mơ say sưa xảy ra vào ban ngày, hay giống như một phép lạ tình cờ xảy ra vào giữa mùa hè.
Mọi người trong đoàn ghi hình đều ngạc nhiên, có chút buồn bã - lịch quay phim sắp bị trì hoãn.
Nhưng một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Bạc Tô.
Không có thời gian để thưởng thức, nên cô đã thảo luận về tính khả thi với người lập kế hoạch, đạo diễn và nhiếp ảnh gia, đưa ra quyết định nhanh chóng, hướng dẫn thay đổi hướng quay cũng như giải thích kế hoạch để đáp ứng tốt hơn món quà thiên nhiên ban tặng này.
Cô bận đến tận khuya mới làm xong việc. Vừa có tín hiệu trở về khách sạn, cô lập tức gửi báo cáo cho Khương Dư Sanh.
“Chị về khách sạn rồi.” Sáng sớm trước khi khởi hành, cô đã nói với Khương Dư Sanh, hôm nay cô lên núi, có thể sẽ không có tín hiệu.
Cô lo Khương Dư Sanh đang đợi cô chúc ngủ ngon.
Thật ra Khương Dư Sanh không phải cố ý chờ đợi.
Nhưng khi nghe thấy điện thoại rung lên, nhìn thấy tin nhắn của Bạc Tô, sợi dây trong lòng nàng chợt thả lỏng.
“Ừm.” Nàng ngồi trên giường trong phòng Bạc Tô, đóng cuốn sách trong tay lại.
Thấy trời đã khuya, nàng muốn hỏi hôm nay buổi ghi hình có ổn không? Có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bạc Tô không?
Trước khi nàng hỏi, Bạc Tô đã gửi một đoạn video ngắn sang.
Trong video có những cánh đồng tuyết bất tận, những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ và những cây ngọc phủ bạc.
Những bông tuyết rơi lặng lẽ, chậm rãi giữa đất trời bao la.
Giống như tiên cảnh nhân gian.
Bạc Tô nói: “Tuyết rơi ở núi Dục Sơn.”
“Lúc ghi hình, chị đã bị mất tập trung vài giây.”
Khương Dư Sanh ngờ ngợ: “Mất tập trung ở đâu?”
Thật hiếm khi một người vốn nổi tiếng là người có khả năng tập trung từ nhỏ lại đôi khi bị phân tâm trong công việc.
Bạc Tô nói: “Chị nhớ lúc nhỏ em đã kéo chị đi xem phim Đôrêmon. Trong một tập phim, Nobita muốn trải nghiệm cuộc phiêu lưu trên núi tuyết, Đôrêmon đã nghĩ ra cánh cửa thần kỳ và đường hầm thu nhỏ.”
“Chị không muốn mạo hiểm, nhưng đột nhiên lại muốn có cánh cửa thần kỳ đó.”
Việc cô muốn làm gì với cánh cửa thần kỳ, không cần nói cũng biết.
Mặt hồ bên trong Khương Dư Sanh gợn sóng.
Trên thực tế, nàng đã không còn khao khát với tuyết như khi còn trẻ nữa, tất cả những suy nghĩ lãng mạn về tuyết của nàng dường như đã bị chôn vùi trong băng tuyết đêm đó ở Bắc Thành.
Nhưng nàng vẫn thấy vui khi nghe được những suy nghĩ mơ hồ của Bạc Tô.
Nàng đánh chữ: “Không có cánh cửa thần kỳ, mà có thiên lý nhãn.”
“Cảm ơn bức ảnh của chị.”
“Em cũng ở đấy.”
Bạc Tô giống như bị nàng lấy lòng, trực tiếp gọi đến, giọng nói khàn khàn dịu dàng đặc biệt vào ban đêm, kèm theo nụ cười không hề giấu giếm: “Vậy thêm một cái thuận phong nhĩ đi.”
Khương Dư Sanh mỉm cười.
Bạc Tô và loa thoại dường như có một khoảng cách khá xa. Cô hỏi: “Chị bật loa ngoài tẩy trang được không?”
Khương Dư Sanh nói: “Đương nhiên có thể.”
Nàng đeo tai nghe Bluetooth, ôm gối Bạc Tô, thoải mái nghiêng người nói đùa: “Cô Bạc có mang hình tượng của thần tượng không đấy? Không cho em nhìn lúc tẩy trang à?”
Thông thường sẽ là nhiều cuộc gọi điện video hơn.
Bạc Tô cười nhẹ, không phản bác.
Thực ra là vì mặt và tay cô đều bị tê cóng, không muốn khiến Khương Dư Sanh đau lòng.
Khương Dư Sanh cũng không so đo.
Nàng tò mò về chủ đề trước: “Tại sao mùa hè lại có tuyết?”
Bạc Tô tẩy trang mắt: “Vì độ cao tương đối cao nên độ ẩm cũng khá lớn. Trong thành phố là trời mưa.”
“Trời có lạnh không? Chị có mang đủ quần áo không?”
“Mang đủ rồi. Chị đã kiểm tra thời tiết trước khi đi. Chị biết trời có thể mưa và lạnh, nhưng không ngờ lại có tuyết.”
Khương Dư Sanh yên tâm một chút, chuyển sang lo lắng: “Chuyện này có ảnh hưởng đến việc ghi hình của chị không?”
Bạc Tô cười: “Một chút, nhưng nhờ nó mà chị có kế hoạch tốt hơn và hình ảnh đẹp hơn.”
Trong giọng nói của cô có chút tự tin thoải mái, khiến Khương Dư Sanh cảm thấy vui vẻ.
“Vậy tốt quá, chúc mừng nhà sản xuất Bạc nhé.”
Bạc Tô lại phát ra tiếng cười khẽ êm tai.
Khương Dư Sanh có hứng trêu cô: “Chị ơi.”
“Ơi?”
“Chị có biết Frozen Rose không?”
Nàng đã từng nhìn thấy nó trên một hot search trước đây - một bông hồng làm từ tuyết mà người miền Nam chưa bao giờ nghĩ đến.
Đúng như dự đoán, Bạc Tô không biết: “Là gì thế?”
Khương Dư Sanh cong môi, không đáp, hỏi lại: “Khi nào Bắc Thành sẽ có tuyết?”
Bạc Tô nói: “Tháng mười hai hoặc tháng một.”
Khương Dư Sanh: “Vậy lúc đó em sẽ nói cho chị.”
Bạc Tô không nói gì, lại có tiếng nước chảy, một lúc sau, dường như cô đã lau khô mặt, hỏi: “Là một chủng loại khác của hoa hồng à?”
Khương Dư Sanh ranh mãnh: “Đúng vậy.”
Bạc Tô im lặng hai giây rồi đồng ý: “Được.”
Hai người trò chuyện về những chủ đề khác, cho đến khi Khương Dư Sanh nhớ ra Bạc Tô vẫn chưa tắm, còn phải dậy sớm, giục cô nghỉ ngơi, cả hai mới miễn cưỡng cúp máy.
Bạc Tô không đề cập gì đến sinh nhật của Khương Dư Sanh vào ngày 3 tháng 9, và Khương Dư Sanh cũng không đề cập đến nó, chứ đừng nói là hỏi cô cụ thể rằng Trang Truyền Vũ muốn tổ chức một bữa tiệc cho nàng vào ngày hôm đó, cô có muốn đến không? Hay cô thích thời gian ở một mình hơn?
Nàng và Bạc Tô có một ứng dụng dùng chung tài khoản, Bạc Tô sẽ cập nhật tất cả hành trình của mình theo thời gian thực trên đó, nàng có thể nhìn thấy khi mở ra.
Trước đó nàng đã để ý ngày hôm đó Bạc Tô đã sắp xếp việc ghi hình, cũng có kế hoạch cho ngày hôm sau.
Nàng không biết Bạc Tô bận nên quên hay vẫn nhớ, nhưng thật sự đã có sắp xếp, không đi được. Dù là loại nào, Khương Dư Sanh cũng không nhắc nhở.
Nàng không muốn làm gián đoạn nhịp độ làm việc của Bạc Tô hoặc mang bất kỳ gánh nặng nào cho cô.
Đối với nàng, sinh nhật thực ra không phải là một ngày đặc biệt cho đến khi gặp Bạc Tô - chưa có ai tổ chức sinh nhật cho nàng cả.
Bạc Tô là người đầu tiên mua bánh sinh nhật cho nàng.
Sau khi Bạc Tô rời đi, nàng đã quen với việc không coi đó là một ngày đặc biệt - không còn ai nhớ đến và cũng không còn ai chúc mừng.
Nhưng không sao, sau này nàng cũng không cần người khác nhớ đến hay chúc mừng mình.
Tự bản thân ý thức được việc mình may mắn được sinh ra đời và tồn tại quan trọng hơn lời chúc mừng của những người khác.
Hãy trân trọng mỗi năm và sống trọn cho đến khoảnh khắc này, đây chính là lời nhắn nàng gửi đến bản thân vào mỗi dịp sinh nhật.
*
Vốn dĩ nàng không có ý định phiền người khác, ăn mừng đông người, nhưng năm nay Trang Truyền Vũ rất quan tâm, dùng mọi cách có thể vận động, còn nói năm nay Chu Đạo không tổ chức teambuilding nên coi như lần này sẽ là teambuilding thư giãn. Khương Dư Sanh thấy ánh mắt mọi người lấp lánh, khó từ chối sự nhiệt tình nên đã đồng ý.
Bạc Tô vẫn ở trạng thái quên lãng cho đến ngày 2 tháng 9. Khương Dư Sanh thực sự nghĩ rằng cô đã quên, vào sáng ngày 3 tháng 9, một người đưa thư đột nhiên đến trước cửa, phá vỡ sự im lặng.
“Khương Dư Sanh, cô Khương có ở đây không?” Anh ta đến trước cửa Chu Đạo hỏi.
Khương Dư Sanh bước ra khỏi nhà hàng: “Tôi đây.”
Đối phương nói: “Có một lô hàng thực phẩm tươi sống yêu cầu cô phải đích thân ký nhận.”
Khương Dư Sanh ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ mua thực phẩm tươi sống, cũng chưa bao giờ thấy người chuyển phát nhanh giao hàng đến tận nhà ở Bành Đảo.
Nàng ngập ngừng cầm lấy gói hàng chuyển phát nhanh, nhìn rõ người gửi trên phiếu chuyển phát nhanh – Quản Thanh, tim chợt nhảy nhót, khóe môi bất giác cong lên.
Nàng ký nhận chuyển phát nhanh.
Trì Kỳ cũng theo nàng ra ngoài, vốn đã có kinh nghiệm: “Cô Bạc gửi à?”
Khương Dư Sanh không giấu giếm: “Ừm.”
Mọi người trong nhà hàng dường như đều lắp đặt thiết bị chụp từ khóa, khi nghe thấy từ khóa “Cô Bạc”, họ đột nhiên chạy ra, tò mò hỏi: “Là gì thế?”
“Thực phẩm tươi sống được cung cấp bởi chuỗi hậu cần. Có muốn ăn không?”
“Là bánh kem sao? Nhưng bánh kem nhất định phải từ Ô Thành xa xôi tới sao?” Ánh mắt Chung Hân sắc bén, nhìn ra địa chỉ gửi thư là Ô Thành.
Khương Dư Sanh không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào.
Trước hành động gửi vàng thỏi gây sốc của Bạc Tô lần trước, lần này nàng không dám mở chúng ra trước mặt mọi người.
Nàng nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian trước giờ mở cửa trưa, nói: “Chị cho vào tủ lạnh trước, phòng khi có gì đó khó bảo quản.”
Lý do đầy đủ, tuy rằng mọi người đều tò mò, nhưng cũng khó có thể ép buộc.
“Chị mang đi đi, nhưng sau khi mở ra có thể cho bọn em xem được không?” Ánh mắt Trịnh Vân đầy trông mong.
Chung Hân, Hàn Nhiễm và Trì Kỳ đều gật đầu.
Khương Dư Sanh bật cười.
“Ừm.” Nàng tốt tính đồng ý.
Sau đó mọi người đều nở nụ cười, giục nàng đi mau, như thể họ còn mong đợi điều này hơn cả nàng – chủ nhân thực sự của món quà.
Khương Dư Sanh buồn cười. Như họ mong muốn, nàng cầm hộp chuyển phát nhanh bằng cả hai tay, không mang ô, bước nhanh về số 33 đường Vĩnh Thành.
Đến bếp công cộng tầng một, nàng mở hộp xốp, lấy túi lạnh bọc trong túi màu đen ra, mở khóa kéo.
Túi đựng đồ bảo quản lạnh nâng lên, sau khi mở ra, hộp trưng bày trong suốt bên trong sẽ lộ ra.
Trên tấm sa tanh màu đỏ mềm mại, một bông hồng tuyết trong suốt lặng lẽ nở ra, trắng tinh không tì vết, cánh hoa mỏng như cánh ve sầu, như tuyết và cát trắng đông đặc, mang một vẻ đẹp kiêu sa, vô cùng mong manh.
Bên cạnh bông hoa là một tấm thiệp có nét chữ quen thuộc với Khương Dư Sanh, chữ của Bạc Tô:
“Sao phải đợi lần sau?
Tuyết kỳ diệu, em cũng kỳ diệu.
Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ của chị.”
Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch.
Sau khi đi xa hàng nghìn cây số, phải cẩn thận đến mức nào để bông hoa này xuất hiện trước mặt nàng với vẻ ngoài nguyên vẹn như vậy?
Ô Thành là vùng dân cư thưa thớt, chuyển phát nhanh nổi tiếng là bất tiện, cô đã tìm người vượt qua mọi khó khăn để giao bông hồng này chỉ vì nụ cười của nàng.
Trái tim Khương Dư Sanh chìm trong nước biển ấm áp.
Lớp tuyết xám bao phủ thành phố phía bắc năm đó dường như đã tan đi sau lớp bụi và tái hiện trong pha lê của bông hồng này.
Nàng cẩn thận lấy toàn bộ tủ trưng bày ra, chạy đua với thời gian để tìm nhiều góc độ khác nhau, chụp rất nhiều bức ảnh, sau đó cẩn thận lấy tấm thiệp ra trước khi cánh hoa tan chảy, bỏ toàn bộ tủ trưng bày vào ngăn đá tủ lạnh, bảo tồn một mình.
Nàng gửi ảnh, khen Bạc Tô: “Em nhận được hoa rồi, tay nghề của cô Bạc tốt quá.”
Hình như Bạc Tô lại ở trên núi, không có tín hiệu, không phản hồi gì suốt vài tiếng đồng hồ. Mãi đến khoảng ba giờ chiều, cô mới trả lời tin nhắn: “Cô Khương thích là tốt rồi.”
Lúc này Khương Dư Sanh đang chọn poster cho sự kiện sản phẩm mới trên máy tính, tình cờ rảnh rỗi, trêu cô: “Bây giờ không gọi là công chúa nhỏ nữa à?”
Có vẻ Bạc Tô bị nàng trêu đến đơ ra, trạng máy [đang soạn tin nhắn] của cô hiển thị một lúc, nhưng không có tin nhắn nào được gửi đi.
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh cong thành hình trăng non, không làm khó cô nữa, chủ động nói: “Cảm ơn chị, bảo bối, em rất thích.”
Nàng đăng một biểu tượng cảm xúc đơn giản về một chú thỏ nhỏ đang bay về phía một con lợn với rất nhiều trái tim.
Bạc Tô đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu cùng bộ sticker.
Cô giải thích: “Đáng ra lúc này chị phải có mặt ở sân bay Lộ Thành rồi, nhưng tuyết làm chậm tiến độ nên khuya muộn chị mới đến được.”
Khương Dư Sanh bao dung: “Không sao đâu.”
“Không phải em đã nhận được quà và tấm lòng rồi à? Nếu muộn quá thì nghỉ ngơi qua đêm rồi đến sau đi.”
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Trì Kỳ làm xong việc đang làm, đi ra khỏi bếp cùng nhau chọn áp phích, Khương Dư Sanh và Bạc Tô trò chuyện một lúc rồi ngừng.
Nàng thực sự không sao cả, nàng biết đâu là ưu tiên.
Chỉ là, nàng nhận ra rằng sự khao khát của bản thân dành cho Bạc Tô lại mãnh liệt hơn nhiều so với nàng nghĩ.
*
Tám giờ tối, Chu Đạo đóng cửa sớm, nàng đi đến biệt thự bên bờ biển mà Trang Truyền Vũ đã đặt chỗ để ăn thịt nướng trên bãi biển.
Trên bãi biển trước biệt thự, rèm trời trên mây và rèm KTV ngoài trời đã được dựng lên, đèn vàng và âm nhạc nhàn nhã, Thẩm Già Hòa, Trần Thự và một số người bạn trẻ của Trang Truyền Vũ và Khương Dư Sanh đã đến, họ đều đang rửa chén, xiên nguyên liệu.
Khương Dư Sanh đi theo Trang Truyền Vũ, chào hỏi mọi người.
“Đợi lâu rồi, đói bụng hết rồi phải không?” Nàng áy náy.
Bạn bè nói: “Không, bọn này đều mới đến không lâu, chỉ có chị Già Hòa bận thôi.”
Thẩm Già Hòa buộc cao mái tóc dài, vén vạt váy hoa, ngồi trước lò nướng, tay không ngừng chuyển động. Thịt bò xiên và xúc xích nướng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn trên vỉ nướng.
Trang Truyền Vũ nghiêng người đến, hít hít mũi như cún con, thẳng thừng nói: “Em đói.”
Giống như đang làm nũng, thèm mắng.
Thẩm Già Hòa liếc cô ấy, vươn tay đưa cho cô ấy một xiên xúc xích nướng: “Mới vừa thử độ nóng của xiên đầu tiên, không biết chín hay chưa, em ăn thử xem sao.”
Trang Truyền Vũ lập tức bất mãn: “Chị ác độc quá, xem em là chuột bạch à?”
Thẩm Già Hòa nhướng mày, cong môi: “Có ăn hay không?”
Giống như không ăn là chị sẽ bỏ xuống ngay.
Đôi mày mảnh khảnh của Trang Truyền Vũ nhíu lại thành hình chữ bát, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng tiến về phía trước, cắn một miếng thật lớn theo tư thế Thẩm Già Hòa đút cho mình ăn.
Vẻ mặt thích thú nhai thức ăn rõ ràng chứa đầy sự hài lòng hơn là khó chịu.
Không ai trong số đám bạn là không nhìn thấy, quái lạ kêu lên “ôi trời trời trời.”
“Tiểu Trang, trong người cậu có máu M phải không?”
“Cuối cùng cũng có người có thể trị được cậu rồi.”
“Ôi, trước đây tôi không để ý, cứ cho là Trang nữ vương của bọn này nhất định phải là S.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiếng cười vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trang Truyền Vũ tức giận: “Lăn hết ra giùm, đang nói cái gì đấy?”
Khương Dư Sanh cũng không nhịn được cười.
“Chúng ta vào trong trước, cất đồ đạc trước khi ra ngoài nhé?” Nàng hỏi ý kiến mọi người.
Mọi người đều đồng ý.
Chu Đạo và nhóm bạn tản bộ về biệt thự.
Biệt thự được thắp sáng rực rỡ, được trang trí bằng đèn lồng và đồ trang trí, tràn ngập không khí của một bữa tiệc sinh nhật, rõ ràng là đã được trang trí cẩn thận.
Khương Dư Sanh dừng lại, chụp vài bức ảnh.
Nàng theo số thẻ phòng được chỉ định trên tay, di chuyển lên tầng ba, quẹt thẻ để mở cửa.
Nàng vừa bước vào cửa, đóng cửa lại, nhét thẻ vào, chưa kịp bật đèn, sau lưng đã vang lên tiếng xào xạc, một giây tiếp theo, lập tức rơi vào một cái ôm mềm mại.
Không kịp phòng ngừa, Khương Dư Sanh hoảng sợ, muốn vùng vẫy theo phản xạ.
Người phụ nữ cười khẽ, ôm eo Khương Dư Sanh, thân mật hôn lên tai và làn da dưới tai nàng, hơi thở khiến bên tai Khương Dư Sanh râm ran.
Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch, nhưng cơ thể lập tức nhận ra hơi thở của người yêu, thả lỏng.
Vừa mừng vừa sợ, vừa buồn cười vừa lo.
Chân nàng nhũn ra, tựa vào vòng tay Bạc Tô, nghiêng người hôn lên cằm cô, cắn nhẹ, mắng: “Nguy hiểm quá, đồ ngốc.”
Bạc Tô: “Ừm?”
Khương Dư Sanh: “Thiếu chút nữa em giật chỏ rồi.”
Hàng mi dài của Bạc Tô chớp chớp trong bóng tối, rồi lại nở nụ cười thắp sáng bầu trời đầy sao.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Để bắt kịp lịch phát sóng sau Tết Nguyên đán, Bạc Tô lại khởi hành không ngừng nghỉ từ Bắc Thành vào ngày 27 tháng 8, đến Ô Thành, một địa điểm ghi hình khác của “Giữa núi và sông“.
Ô Thành nằm ở khu vực có độ cao lớn ở cực Tây của đất nước, ngọn núi Dục Sơn được quay nổi tiếng với những ngọn đồi, đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết.
Đó là mùa nóng nhất ở nội địa, nhiệt độ ở khu vực đô thị chính Ô Thành không quá thấp, nắng chói chang nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi vào vùng núi nơi có núi Dục Sơn, khiến một trận tuyết dày rơi xuống.
Sương trắng phủ mặt đất, núi lặng, sương mù đọng trên cành, hoa lê trong phút chốc nở khắp ngàn rừng.
Nó giống như một giấc mơ say sưa xảy ra vào ban ngày, hay giống như một phép lạ tình cờ xảy ra vào giữa mùa hè.
Mọi người trong đoàn ghi hình đều ngạc nhiên, có chút buồn bã - lịch quay phim sắp bị trì hoãn.
Nhưng một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Bạc Tô.
Không có thời gian để thưởng thức, nên cô đã thảo luận về tính khả thi với người lập kế hoạch, đạo diễn và nhiếp ảnh gia, đưa ra quyết định nhanh chóng, hướng dẫn thay đổi hướng quay cũng như giải thích kế hoạch để đáp ứng tốt hơn món quà thiên nhiên ban tặng này.
Cô bận đến tận khuya mới làm xong việc. Vừa có tín hiệu trở về khách sạn, cô lập tức gửi báo cáo cho Khương Dư Sanh.
“Chị về khách sạn rồi.” Sáng sớm trước khi khởi hành, cô đã nói với Khương Dư Sanh, hôm nay cô lên núi, có thể sẽ không có tín hiệu.
Cô lo Khương Dư Sanh đang đợi cô chúc ngủ ngon.
Thật ra Khương Dư Sanh không phải cố ý chờ đợi.
Nhưng khi nghe thấy điện thoại rung lên, nhìn thấy tin nhắn của Bạc Tô, sợi dây trong lòng nàng chợt thả lỏng.
“Ừm.” Nàng ngồi trên giường trong phòng Bạc Tô, đóng cuốn sách trong tay lại.
Thấy trời đã khuya, nàng muốn hỏi hôm nay buổi ghi hình có ổn không? Có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bạc Tô không?
Trước khi nàng hỏi, Bạc Tô đã gửi một đoạn video ngắn sang.
Trong video có những cánh đồng tuyết bất tận, những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ và những cây ngọc phủ bạc.
Những bông tuyết rơi lặng lẽ, chậm rãi giữa đất trời bao la.
Giống như tiên cảnh nhân gian.
Bạc Tô nói: “Tuyết rơi ở núi Dục Sơn.”
“Lúc ghi hình, chị đã bị mất tập trung vài giây.”
Khương Dư Sanh ngờ ngợ: “Mất tập trung ở đâu?”
Thật hiếm khi một người vốn nổi tiếng là người có khả năng tập trung từ nhỏ lại đôi khi bị phân tâm trong công việc.
Bạc Tô nói: “Chị nhớ lúc nhỏ em đã kéo chị đi xem phim Đôrêmon. Trong một tập phim, Nobita muốn trải nghiệm cuộc phiêu lưu trên núi tuyết, Đôrêmon đã nghĩ ra cánh cửa thần kỳ và đường hầm thu nhỏ.”
“Chị không muốn mạo hiểm, nhưng đột nhiên lại muốn có cánh cửa thần kỳ đó.”
Việc cô muốn làm gì với cánh cửa thần kỳ, không cần nói cũng biết.
Mặt hồ bên trong Khương Dư Sanh gợn sóng.
Trên thực tế, nàng đã không còn khao khát với tuyết như khi còn trẻ nữa, tất cả những suy nghĩ lãng mạn về tuyết của nàng dường như đã bị chôn vùi trong băng tuyết đêm đó ở Bắc Thành.
Nhưng nàng vẫn thấy vui khi nghe được những suy nghĩ mơ hồ của Bạc Tô.
Nàng đánh chữ: “Không có cánh cửa thần kỳ, mà có thiên lý nhãn.”
“Cảm ơn bức ảnh của chị.”
“Em cũng ở đấy.”
Bạc Tô giống như bị nàng lấy lòng, trực tiếp gọi đến, giọng nói khàn khàn dịu dàng đặc biệt vào ban đêm, kèm theo nụ cười không hề giấu giếm: “Vậy thêm một cái thuận phong nhĩ đi.”
Khương Dư Sanh mỉm cười.
Bạc Tô và loa thoại dường như có một khoảng cách khá xa. Cô hỏi: “Chị bật loa ngoài tẩy trang được không?”
Khương Dư Sanh nói: “Đương nhiên có thể.”
Nàng đeo tai nghe Bluetooth, ôm gối Bạc Tô, thoải mái nghiêng người nói đùa: “Cô Bạc có mang hình tượng của thần tượng không đấy? Không cho em nhìn lúc tẩy trang à?”
Thông thường sẽ là nhiều cuộc gọi điện video hơn.
Bạc Tô cười nhẹ, không phản bác.
Thực ra là vì mặt và tay cô đều bị tê cóng, không muốn khiến Khương Dư Sanh đau lòng.
Khương Dư Sanh cũng không so đo.
Nàng tò mò về chủ đề trước: “Tại sao mùa hè lại có tuyết?”
Bạc Tô tẩy trang mắt: “Vì độ cao tương đối cao nên độ ẩm cũng khá lớn. Trong thành phố là trời mưa.”
“Trời có lạnh không? Chị có mang đủ quần áo không?”
“Mang đủ rồi. Chị đã kiểm tra thời tiết trước khi đi. Chị biết trời có thể mưa và lạnh, nhưng không ngờ lại có tuyết.”
Khương Dư Sanh yên tâm một chút, chuyển sang lo lắng: “Chuyện này có ảnh hưởng đến việc ghi hình của chị không?”
Bạc Tô cười: “Một chút, nhưng nhờ nó mà chị có kế hoạch tốt hơn và hình ảnh đẹp hơn.”
Trong giọng nói của cô có chút tự tin thoải mái, khiến Khương Dư Sanh cảm thấy vui vẻ.
“Vậy tốt quá, chúc mừng nhà sản xuất Bạc nhé.”
Bạc Tô lại phát ra tiếng cười khẽ êm tai.
Khương Dư Sanh có hứng trêu cô: “Chị ơi.”
“Ơi?”
“Chị có biết Frozen Rose không?”
Nàng đã từng nhìn thấy nó trên một hot search trước đây - một bông hồng làm từ tuyết mà người miền Nam chưa bao giờ nghĩ đến.
Đúng như dự đoán, Bạc Tô không biết: “Là gì thế?”
Khương Dư Sanh cong môi, không đáp, hỏi lại: “Khi nào Bắc Thành sẽ có tuyết?”
Bạc Tô nói: “Tháng mười hai hoặc tháng một.”
Khương Dư Sanh: “Vậy lúc đó em sẽ nói cho chị.”
Bạc Tô không nói gì, lại có tiếng nước chảy, một lúc sau, dường như cô đã lau khô mặt, hỏi: “Là một chủng loại khác của hoa hồng à?”
Khương Dư Sanh ranh mãnh: “Đúng vậy.”
Bạc Tô im lặng hai giây rồi đồng ý: “Được.”
Hai người trò chuyện về những chủ đề khác, cho đến khi Khương Dư Sanh nhớ ra Bạc Tô vẫn chưa tắm, còn phải dậy sớm, giục cô nghỉ ngơi, cả hai mới miễn cưỡng cúp máy.
Bạc Tô không đề cập gì đến sinh nhật của Khương Dư Sanh vào ngày 3 tháng 9, và Khương Dư Sanh cũng không đề cập đến nó, chứ đừng nói là hỏi cô cụ thể rằng Trang Truyền Vũ muốn tổ chức một bữa tiệc cho nàng vào ngày hôm đó, cô có muốn đến không? Hay cô thích thời gian ở một mình hơn?
Nàng và Bạc Tô có một ứng dụng dùng chung tài khoản, Bạc Tô sẽ cập nhật tất cả hành trình của mình theo thời gian thực trên đó, nàng có thể nhìn thấy khi mở ra.
Trước đó nàng đã để ý ngày hôm đó Bạc Tô đã sắp xếp việc ghi hình, cũng có kế hoạch cho ngày hôm sau.
Nàng không biết Bạc Tô bận nên quên hay vẫn nhớ, nhưng thật sự đã có sắp xếp, không đi được. Dù là loại nào, Khương Dư Sanh cũng không nhắc nhở.
Nàng không muốn làm gián đoạn nhịp độ làm việc của Bạc Tô hoặc mang bất kỳ gánh nặng nào cho cô.
Đối với nàng, sinh nhật thực ra không phải là một ngày đặc biệt cho đến khi gặp Bạc Tô - chưa có ai tổ chức sinh nhật cho nàng cả.
Bạc Tô là người đầu tiên mua bánh sinh nhật cho nàng.
Sau khi Bạc Tô rời đi, nàng đã quen với việc không coi đó là một ngày đặc biệt - không còn ai nhớ đến và cũng không còn ai chúc mừng.
Nhưng không sao, sau này nàng cũng không cần người khác nhớ đến hay chúc mừng mình.
Tự bản thân ý thức được việc mình may mắn được sinh ra đời và tồn tại quan trọng hơn lời chúc mừng của những người khác.
Hãy trân trọng mỗi năm và sống trọn cho đến khoảnh khắc này, đây chính là lời nhắn nàng gửi đến bản thân vào mỗi dịp sinh nhật.
*
Vốn dĩ nàng không có ý định phiền người khác, ăn mừng đông người, nhưng năm nay Trang Truyền Vũ rất quan tâm, dùng mọi cách có thể vận động, còn nói năm nay Chu Đạo không tổ chức teambuilding nên coi như lần này sẽ là teambuilding thư giãn. Khương Dư Sanh thấy ánh mắt mọi người lấp lánh, khó từ chối sự nhiệt tình nên đã đồng ý.
Bạc Tô vẫn ở trạng thái quên lãng cho đến ngày 2 tháng 9. Khương Dư Sanh thực sự nghĩ rằng cô đã quên, vào sáng ngày 3 tháng 9, một người đưa thư đột nhiên đến trước cửa, phá vỡ sự im lặng.
“Khương Dư Sanh, cô Khương có ở đây không?” Anh ta đến trước cửa Chu Đạo hỏi.
Khương Dư Sanh bước ra khỏi nhà hàng: “Tôi đây.”
Đối phương nói: “Có một lô hàng thực phẩm tươi sống yêu cầu cô phải đích thân ký nhận.”
Khương Dư Sanh ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ mua thực phẩm tươi sống, cũng chưa bao giờ thấy người chuyển phát nhanh giao hàng đến tận nhà ở Bành Đảo.
Nàng ngập ngừng cầm lấy gói hàng chuyển phát nhanh, nhìn rõ người gửi trên phiếu chuyển phát nhanh – Quản Thanh, tim chợt nhảy nhót, khóe môi bất giác cong lên.
Nàng ký nhận chuyển phát nhanh.
Trì Kỳ cũng theo nàng ra ngoài, vốn đã có kinh nghiệm: “Cô Bạc gửi à?”
Khương Dư Sanh không giấu giếm: “Ừm.”
Mọi người trong nhà hàng dường như đều lắp đặt thiết bị chụp từ khóa, khi nghe thấy từ khóa “Cô Bạc”, họ đột nhiên chạy ra, tò mò hỏi: “Là gì thế?”
“Thực phẩm tươi sống được cung cấp bởi chuỗi hậu cần. Có muốn ăn không?”
“Là bánh kem sao? Nhưng bánh kem nhất định phải từ Ô Thành xa xôi tới sao?” Ánh mắt Chung Hân sắc bén, nhìn ra địa chỉ gửi thư là Ô Thành.
Khương Dư Sanh không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào.
Trước hành động gửi vàng thỏi gây sốc của Bạc Tô lần trước, lần này nàng không dám mở chúng ra trước mặt mọi người.
Nàng nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian trước giờ mở cửa trưa, nói: “Chị cho vào tủ lạnh trước, phòng khi có gì đó khó bảo quản.”
Lý do đầy đủ, tuy rằng mọi người đều tò mò, nhưng cũng khó có thể ép buộc.
“Chị mang đi đi, nhưng sau khi mở ra có thể cho bọn em xem được không?” Ánh mắt Trịnh Vân đầy trông mong.
Chung Hân, Hàn Nhiễm và Trì Kỳ đều gật đầu.
Khương Dư Sanh bật cười.
“Ừm.” Nàng tốt tính đồng ý.
Sau đó mọi người đều nở nụ cười, giục nàng đi mau, như thể họ còn mong đợi điều này hơn cả nàng – chủ nhân thực sự của món quà.
Khương Dư Sanh buồn cười. Như họ mong muốn, nàng cầm hộp chuyển phát nhanh bằng cả hai tay, không mang ô, bước nhanh về số 33 đường Vĩnh Thành.
Đến bếp công cộng tầng một, nàng mở hộp xốp, lấy túi lạnh bọc trong túi màu đen ra, mở khóa kéo.
Túi đựng đồ bảo quản lạnh nâng lên, sau khi mở ra, hộp trưng bày trong suốt bên trong sẽ lộ ra.
Trên tấm sa tanh màu đỏ mềm mại, một bông hồng tuyết trong suốt lặng lẽ nở ra, trắng tinh không tì vết, cánh hoa mỏng như cánh ve sầu, như tuyết và cát trắng đông đặc, mang một vẻ đẹp kiêu sa, vô cùng mong manh.
Bên cạnh bông hoa là một tấm thiệp có nét chữ quen thuộc với Khương Dư Sanh, chữ của Bạc Tô:
“Sao phải đợi lần sau?
Tuyết kỳ diệu, em cũng kỳ diệu.
Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ của chị.”
Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch.
Sau khi đi xa hàng nghìn cây số, phải cẩn thận đến mức nào để bông hoa này xuất hiện trước mặt nàng với vẻ ngoài nguyên vẹn như vậy?
Ô Thành là vùng dân cư thưa thớt, chuyển phát nhanh nổi tiếng là bất tiện, cô đã tìm người vượt qua mọi khó khăn để giao bông hồng này chỉ vì nụ cười của nàng.
Trái tim Khương Dư Sanh chìm trong nước biển ấm áp.
Lớp tuyết xám bao phủ thành phố phía bắc năm đó dường như đã tan đi sau lớp bụi và tái hiện trong pha lê của bông hồng này.
Nàng cẩn thận lấy toàn bộ tủ trưng bày ra, chạy đua với thời gian để tìm nhiều góc độ khác nhau, chụp rất nhiều bức ảnh, sau đó cẩn thận lấy tấm thiệp ra trước khi cánh hoa tan chảy, bỏ toàn bộ tủ trưng bày vào ngăn đá tủ lạnh, bảo tồn một mình.
Nàng gửi ảnh, khen Bạc Tô: “Em nhận được hoa rồi, tay nghề của cô Bạc tốt quá.”
Hình như Bạc Tô lại ở trên núi, không có tín hiệu, không phản hồi gì suốt vài tiếng đồng hồ. Mãi đến khoảng ba giờ chiều, cô mới trả lời tin nhắn: “Cô Khương thích là tốt rồi.”
Lúc này Khương Dư Sanh đang chọn poster cho sự kiện sản phẩm mới trên máy tính, tình cờ rảnh rỗi, trêu cô: “Bây giờ không gọi là công chúa nhỏ nữa à?”
Có vẻ Bạc Tô bị nàng trêu đến đơ ra, trạng máy [đang soạn tin nhắn] của cô hiển thị một lúc, nhưng không có tin nhắn nào được gửi đi.
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh cong thành hình trăng non, không làm khó cô nữa, chủ động nói: “Cảm ơn chị, bảo bối, em rất thích.”
Nàng đăng một biểu tượng cảm xúc đơn giản về một chú thỏ nhỏ đang bay về phía một con lợn với rất nhiều trái tim.
Bạc Tô đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu cùng bộ sticker.
Cô giải thích: “Đáng ra lúc này chị phải có mặt ở sân bay Lộ Thành rồi, nhưng tuyết làm chậm tiến độ nên khuya muộn chị mới đến được.”
Khương Dư Sanh bao dung: “Không sao đâu.”
“Không phải em đã nhận được quà và tấm lòng rồi à? Nếu muộn quá thì nghỉ ngơi qua đêm rồi đến sau đi.”
Bạc Tô đáp: “Ừm.”
Trì Kỳ làm xong việc đang làm, đi ra khỏi bếp cùng nhau chọn áp phích, Khương Dư Sanh và Bạc Tô trò chuyện một lúc rồi ngừng.
Nàng thực sự không sao cả, nàng biết đâu là ưu tiên.
Chỉ là, nàng nhận ra rằng sự khao khát của bản thân dành cho Bạc Tô lại mãnh liệt hơn nhiều so với nàng nghĩ.
*
Tám giờ tối, Chu Đạo đóng cửa sớm, nàng đi đến biệt thự bên bờ biển mà Trang Truyền Vũ đã đặt chỗ để ăn thịt nướng trên bãi biển.
Trên bãi biển trước biệt thự, rèm trời trên mây và rèm KTV ngoài trời đã được dựng lên, đèn vàng và âm nhạc nhàn nhã, Thẩm Già Hòa, Trần Thự và một số người bạn trẻ của Trang Truyền Vũ và Khương Dư Sanh đã đến, họ đều đang rửa chén, xiên nguyên liệu.
Khương Dư Sanh đi theo Trang Truyền Vũ, chào hỏi mọi người.
“Đợi lâu rồi, đói bụng hết rồi phải không?” Nàng áy náy.
Bạn bè nói: “Không, bọn này đều mới đến không lâu, chỉ có chị Già Hòa bận thôi.”
Thẩm Già Hòa buộc cao mái tóc dài, vén vạt váy hoa, ngồi trước lò nướng, tay không ngừng chuyển động. Thịt bò xiên và xúc xích nướng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn trên vỉ nướng.
Trang Truyền Vũ nghiêng người đến, hít hít mũi như cún con, thẳng thừng nói: “Em đói.”
Giống như đang làm nũng, thèm mắng.
Thẩm Già Hòa liếc cô ấy, vươn tay đưa cho cô ấy một xiên xúc xích nướng: “Mới vừa thử độ nóng của xiên đầu tiên, không biết chín hay chưa, em ăn thử xem sao.”
Trang Truyền Vũ lập tức bất mãn: “Chị ác độc quá, xem em là chuột bạch à?”
Thẩm Già Hòa nhướng mày, cong môi: “Có ăn hay không?”
Giống như không ăn là chị sẽ bỏ xuống ngay.
Đôi mày mảnh khảnh của Trang Truyền Vũ nhíu lại thành hình chữ bát, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng tiến về phía trước, cắn một miếng thật lớn theo tư thế Thẩm Già Hòa đút cho mình ăn.
Vẻ mặt thích thú nhai thức ăn rõ ràng chứa đầy sự hài lòng hơn là khó chịu.
Không ai trong số đám bạn là không nhìn thấy, quái lạ kêu lên “ôi trời trời trời.”
“Tiểu Trang, trong người cậu có máu M phải không?”
“Cuối cùng cũng có người có thể trị được cậu rồi.”
“Ôi, trước đây tôi không để ý, cứ cho là Trang nữ vương của bọn này nhất định phải là S.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiếng cười vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trang Truyền Vũ tức giận: “Lăn hết ra giùm, đang nói cái gì đấy?”
Khương Dư Sanh cũng không nhịn được cười.
“Chúng ta vào trong trước, cất đồ đạc trước khi ra ngoài nhé?” Nàng hỏi ý kiến mọi người.
Mọi người đều đồng ý.
Chu Đạo và nhóm bạn tản bộ về biệt thự.
Biệt thự được thắp sáng rực rỡ, được trang trí bằng đèn lồng và đồ trang trí, tràn ngập không khí của một bữa tiệc sinh nhật, rõ ràng là đã được trang trí cẩn thận.
Khương Dư Sanh dừng lại, chụp vài bức ảnh.
Nàng theo số thẻ phòng được chỉ định trên tay, di chuyển lên tầng ba, quẹt thẻ để mở cửa.
Nàng vừa bước vào cửa, đóng cửa lại, nhét thẻ vào, chưa kịp bật đèn, sau lưng đã vang lên tiếng xào xạc, một giây tiếp theo, lập tức rơi vào một cái ôm mềm mại.
Không kịp phòng ngừa, Khương Dư Sanh hoảng sợ, muốn vùng vẫy theo phản xạ.
Người phụ nữ cười khẽ, ôm eo Khương Dư Sanh, thân mật hôn lên tai và làn da dưới tai nàng, hơi thở khiến bên tai Khương Dư Sanh râm ran.
Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch, nhưng cơ thể lập tức nhận ra hơi thở của người yêu, thả lỏng.
Vừa mừng vừa sợ, vừa buồn cười vừa lo.
Chân nàng nhũn ra, tựa vào vòng tay Bạc Tô, nghiêng người hôn lên cằm cô, cắn nhẹ, mắng: “Nguy hiểm quá, đồ ngốc.”
Bạc Tô: “Ừm?”
Khương Dư Sanh: “Thiếu chút nữa em giật chỏ rồi.”
Hàng mi dài của Bạc Tô chớp chớp trong bóng tối, rồi lại nở nụ cười thắp sáng bầu trời đầy sao.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất