Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 87: Ngoại truyên 1

Trước Sau
Bảo bối rất giỏi

*

Bốn bề yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc, Bạc Tô ngủ say cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Ánh sáng mờ ảo hiện ra, khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp rơi xuống má cô.

Bạc Tô vô thức cong môi, quay đầu nhìn về nguồn hơi ấm.

Khương Dư Sanh không manh áo che thân, một tay ôm eo cô, tựa trên cùng một chiếc gối với cô, cong mắt chăm chú ngóng nhìn cô.

Bạc Tô không khỏi cảm thấy động lòng. Cô cũng nghiêng người, vươn tay ôm lại Khương Dư Sanh, khàn giọng chào: “Chào buổi sáng.”

Khương Dư Sanh ngọt ngào nói: “Chào buổi sáng.”

Nàng ngủ ngon, sắc mặt tươi tắn, trượt đầu ngón tay từ sống mũi đến cằm Bạc Tô, trêu cô: “Thật ra thì...”

“Ừm?”

“Cũng không còn sớm mấy.”

Là do họ đã ở lại Dung Thành một đêm, tối hôm qua cùng với Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa trở lại Bành Đảo.

Chuyến đi theo kế hoạch của Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa vừa kết thúc, Khương Dư Sanh xót Bạc Tô không được ngủ ngon trong nhiều tháng qua, hy vọng cô có thể về Bành Đảo, thực sự thư giãn trong môi trường quen thuộc, có được một giấc ngủ ngon, nên đã kết thúc việc khảo sát chi nhánh Dung Thành từ rất sớm.

Nhưng trên thực tế, họ đã phần nào đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình - đêm qua hai người thậm chí còn mất kiểm soát hơn so với đêm trước ở một khách sạn mà không quá quan tâm đến điều kiện vệ sinh. Trong một môi trường quen thuộc, các nàng càng phóng túng, ngủ muộn hơn.

“Mấy giờ rồi?” Bạc Tô nửa tin nửa ngờ.

Khương Dư Sanh nói: “Bốn giờ rồi.”

“Bốn giờ chiều à?”

Khương Dư Sanh cười: “Nếu không thì sao? Chị à, chị còn muốn bây giờ là bốn giờ sáng hả?” Nàng chớp chớp mắt, giống như chợt nhận ra: “À, do em còn chưa đủ cố gắng sao?”

Bạc Tô lập tức xấu hổ che miệng nàng lại.

Nhưng tiếng cười ranh mãnh vẫn không khỏi tràn ra từ dưới lòng bàn tay cô.

Bạc Tô cũng không khỏi bật cười.

Cô bỏ bàn tay đang che miệng Khương Dư Sanh ra, đặt lại trên thắt lưng, quan tâm: “Em dậy lâu chưa?”

Khương Dư Sanh ngừng trêu cô: “Cũng tạm.”

Cũng tạm? Đưa ra lý do thoái thác mơ hồ như vậy, có nghĩa là dậy từ rất sớm. Lòng Bạc Tô dịu lại: “Đói không?”

“Một chút chút. Chị đói không?”

“Chị cũng vậy.”

“Cũng vậy thì cũng phải dậy ăn.” Khương Dư Sanh nghĩ đến điều gì đó, tiến lại gần, nhẹ nhàng cắn cằm cô, mang theo một chút trừng phạt, nhưng trong giọng nói rõ ràng rất đau lòng: “Chị không nói cho em biết chị gầy đi nhiều như vậy.”

Nàng không thể nhìn rõ trong video, nhưng khi thực sự đứng trước mặt và ôm Bạc Tô, nàng mới nhận ra cô gầy đi rất nhiều.

Phần lưng không có chút thịt nào, gần như toàn là xương.

Bạc Tô không hề ngụy biện, cọ cọ trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Trong khoảng thời gian này, nhờ em chịu khó nuôi chị béo lại, được không?”

Sự việc ở Bắc Thành về cơ bản đã kết thúc. Xét đến nguồn lực và thị trường của giới truyền thông cũng như khoảng cách từ Lộ Thành, địa chỉ văn phòng của công ty mới được định cư ở Hải Thành như một sự thỏa hiệp. Trước khi chính thức đến Hải Thành bắt đầu sự nghiệp mới, cô đã cố ý dành ra một khoảng thời gian nghỉ phép để có thể ở lại Bành Đảo, dành chút thời gian sớm chiều bên Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh nhìn cô một lúc lâu, không đáp lại, chỉ rúc vào hõm cổ cô, ôm cô thật chặt.

Một số cảm xúc chỉ trở nên sâu sắc hơn khi thức dậy, chúng đến đột ngột và dữ dội. Cảnh đời đổi thay, bây giờ nói ra, lại cảm thấy như đang làm quá.

Lòng Bạc Tô mềm như nước, không nói một lời, ôm nàng vào lòng, im lặng đáp lại nàng.

Một số cảm xúc, một số đau lòng, một số niềm vui, cảm giác khi giành lại được thứ gì đó và sống sót sau thảm họa, các nàng hiểu lẫn nhau.

Hai người lặng lẽ âu yếm một lúc trước khi thực sự đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ vào.

Bạc Tô rời khỏi giường, mở rèm.

Nắng đang chiếu rực rỡ ngoài cửa sổ. Trên bậu cửa, một bông lan hồ điệp đang nở rộ trong nắng xuân.

Cây lan hồ điệp được mua khi cô và Khương Dư Sanh đến thăm chợ hoa và chim gần đó một lần sau khi về nhà từ chuyến thăm bà Lưu. Lúc cô rời đi, nó chỉ là một chậu cành trơ trụi.



“Hoa lan hồ điệp đang nở rồi này.” Cô rũ mi mắt, như thể đã bỏ lỡ điều gì đó.

Khương Dư Sanh đến gần, ôm cô từ phía sau, đáp: “Ừm.”

“Cây xương rồng ngoài ban công hình như cũng đang nở hoa.” Lúc đó cả hai đã mua nó cùng với hoa lan hồ điệp.

Nàng muốn an ủi cô. Vẫn còn rất nhiều hoa đang nở, cô không bỏ lỡ, cả hai sẽ cùng nhau chờ đợi, cùng nhau ngắm nhìn.

Bạc Tô quay đầu lại, trong mắt có chút ngạc nhiên: “Xương rồng sao?”

“Ừm.”

Bạc Tô phản ứng: “Xương rồng có thể nở hoa, nhưng không phải chỉ nở vào tháng năm sao?”

“Ừm.”

“Vậy sao em lại nói là nó sắp nở?”

“Không phải tháng Năm sắp đến rồi sao?” Khương Dư Sanh tựa cằm vào vai Bạc Tô, giọng điệu rất thực tế.

Bạc Tô bật cười: “Sao em có thể chắc chắn là nó sẽ nở hoa?”

Khương Dư Sanh bật cười.

Bạc Tô khó hiểu, trong mắt tràn ngập ý cười: “Sao em lại cười?”

Khương Dư Sanh nói: “Em nghĩ, chị còn có thể nở hoa, sao xương rồng có thể không nở được chứ.”

Bạc Tô: “...”

Cô dùng trán khẽ cụng lên đỉnh đầu Khương Dư Sanh, thoáng hạ giọng, giả vờ không vui: “Hửm? Có ý gì đây? Khương Dư Sanh?”

Gọi cả họ lẫn tên.

Đã lâu rồi nàng mới nghe cô gọi tên mình như thế này, bỗng dưng có cảm giác khác lạ.

Khương Dư Sanh càng cười vui vẻ hơn.

Nàng vòng tay qua eo Bạc Tô, trong tư thế này, làm nũng lắc lắc: “Đang khen chị đấy,“

“Cũng thích chị nữa.”

Vừa nói vừa hôn lên má cô, thấy mặt Bạc Tô cứng đờ không cười, nàng lại hôn cô.

Rõ ràng là đang cố kiếm cớ, chẳng có ý gì cả, nhưng Bạc Tô lại không khỏi bật cười.

Cô khẽ hừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Vậy chị sẽ đợi xem xương rồng nở hoa.”

“Được.” Khương Dư Sanh không chút do dự.

“Bạn gái em muốn ngắm bông hoa này. Nó muốn nở thì phải nở, nó không muốn thì cũng phải nở.”

Nàng giả vờ quyền lực, cực kỳ đáng yêu, đó là điều Bạc Tô hiếm thấy ở nàng sau khi trưởng thành. Cuối cùng Bạc Tô cũng thả lỏng, để niềm vui tràn ngập khóe mắt và đuôi lông mày.

Cô véo nhẹ mũi Khương Dư Sanh, hai gương mặt tươi cười hòa cùng lan hồ điệp nở rộ, phấp phới trong ánh xuân.

*

Buổi tối, sau khi ăn tối và đi dạo, hai người ngồi bắt chéo chân trên sàn phòng làm việc để chơi xếp hình như xưa, chọn một bản nhạc êm dịu trên dàn âm thanh nổi.

Lúc ấy, Khương Dư Sanh đã nói sẽ đợi cô về giải trò xếp hình mà cả hai còn đang dang dở. Không ngờ sau vài tháng, nàng thật sự không tự giải. Lúc rời đi, mảnh ghép là dạng gì, hiện tại cũng là thế.

Chỉ là các mảnh ghép đều không có chút bụi nào, rõ ràng là Khương Dư Sanh đã luôn lau chùi sạch sẽ.

Bạc Tô mềm lòng.

Cô nhớ lại việc xem TV và chơi game cùng nhau khi còn nhỏ. Cho dù có thích bộ phim truyền hình hay cấp độ nóng lòng muốn hoàn thành đến đâu, Khương Dư Sanh sẽ không bao giờ lẳng lặng xem một mình khi cô đi vắng hoặc không có thời gian.

Bởi vì điều này, cả hai dường như đã vô tình hình thành một sự hiểu biết ngầm - bất kể có quan tâm hay không, chỉ cần họ bắt đầu cùng nhau và đối phương vẫn quan tâm, họ sẽ đồng hành cùng nhau đến cùng.

Có vẻ như ở một thời điểm nào đó, họ đã ngầm hiểu nhau - so với việc bộ phim truyền hình hay trò chơi này có thú vị hay không thì thời gian dành cho nhau và những trải nghiệm chung có được còn quý giá và đáng trân trọng hơn.

Trong lúc đang suy nghĩ về việc này, Khương Dư Sanh dường như đã hiểu rõ, đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Gần đây có một bộ phim truyền hình có vẻ khá nổi tiếng, sau này có thời gian chúng ta cùng nhau xem nhé?”

Từ khi ở bên nhau, có rất ít thời gian để họ có thể sống cùng nhau ngày đêm mà không có chuyện vặt vãnh, có thể gọi là “sinh hoạt“. Họ chưa bao giờ thử xem phim truyền hình cùng nhau.



Bạc Tô đồng ý: “Được.”

Khương Dư Sanh tìm thấy mảnh ghép còn thiếu trong góc, ấn nó xuống. Nàng nghĩ đến rất nhiều thứ mình đã dành dụm trong khoảng thời gian này, muốn làm với Bạc Tô.

“Cách đây một thời gian, Truyền Vũ đã nói rằng chị ấy và chị Già Hòa đang chơi một trò chơi hai người chơi trên Switch, có tên là “Nhà bếp náo loạn”, còn được gọi là “Breaking Up Kitchen“. Mỗi lần chơi xong, hôm sau chị ấy lại kể với em rằng chị ấy đã cãi nhau với chị Già Hòa. Cách đây một thời gian, sau khi chơi game lần cuối, chị ấy nói với em rằng chị ấy sẽ không bao giờ chơi trò chơi này nữa. Chị ấy cũng đã đưa cho em chiếc máy chơi game và băng cassette để sau này nếu em có cơ hội chơi với chị, nhớ nhìn ra xem là trò chơi có vấn đề, hay con người có vấn đề. Em cảm thấy cũng khá thú vị, hai ngày này chúng ta thử xem nhé?”

Bạc Tô cong môi: “Ừm.”

Cô nhớ lại lần duy nhất chơi cờ bay với Trang Truyền Vũ khi còn nhỏ. Sau khi cô ăn hết mấy quân cờ của Trang Truyền Vũ, Trang Truyền Vũ đã đứng trừng mắt nhìn cô rồi bật khóc.

“Chị cảm thấy vấn đề là do người.” Cô buồn cười.

Khương Dư Sanh cũng cười, không phản bác cô.

Khách quan mà nói, Bạc Tô thực sự là người có đủ tự tin để nói ra những điều như vậy. Dù đang lái xe hay chơi game, cô hiếm khi như thế, tâm trạng vô cùng ổn định.

“Ngoài ra còn có một trò chơi trên Steam tên là “Two People” nữa, có vẻ khá thú vị đấy. Cũng có thể thử xem.”

“Ừm.” Bạc Tô cũng tìm được một mảnh ghép, ấn vào.

“Còn có một cuốn sách khác em muốn đọc cùng chị nữa.”

“Ừm.”

Nàng nói gì, Bạc Tô cũng đều đáp “ừm.”

“Sao em nói gì chị cũng đồng ý thế?” Khương Dư Sanh nghiêng đầu.

Đáy mắt Bạc Tô lấp lánh ý cười: “Vì chị thật sự sẵn lòng.”

“Cảm giác như em nói gì chị cũng ừm cả.”

“Vậy nếu những lời chị nói đều là thật thì sao?” Bạc Tô bắt chước nàng, hơi nghiêng đầu, thả lỏng tư thế.

Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh lóe lên.

“Vậy...”

“Hửm?”

Khương Dư Sanh chống tay xuống đất, đè sát vào cô rồi nói: “Tối nay em vẫn muốn nằm trên?”

Bạc Tô mất cảnh giác: “...”

Hàng mi cô run rẩy, tai bỗng nhiên đỏ bừng.

Khương Dư Sanh tỏ vẻ vô tội: “Chị nói rồi, em nói gì chị cũng sẽ đồng ý cả.”

Bạc Tô: “...”

Khương Dư Sanh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy MC miệng lưỡi nhạy bén lại không còn gì để nói, muốn nói lại thôi, tai cũng đỏ bừng dưới ánh nhìn của nàng, bèn cười như ý muốn. Nàng nằm trong lòng Bạc Tô, ngẩng đầu nhìn Bạc Tô, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết, vẻ mặt ân cần thỏa hiệp: “Được rồi, nếu chị không muốn, em sẽ làm chị một lần.”

Bạc Tô nhướng mày: “Em làm chị à?”

Nàng đã nợ cô rất nhiều lần.

Khương Dư Sanh không chấp nhận loại hư danh này, nắm lấy tay Bạc Tô, tiến lùi tự nhiên: “Em nói sai rồi, là chị làm em.”

“Chị rất giỏi.”

Rõ ràng là đang ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng Bạc Tô có thể nghe ra ý trêu chọc.

Lời này... trước đây nàng cũng đã từng nói như vậy khi dụ dỗ cô làm này làm kia.

Hai má Bạc Tô lại càng nóng hơn.

Cô chỉ đơn giản đưa tay ra che mắt Khương Dư Sanh, ngăn nàng nhìn mình, nhưng đôi môi đỏ mọng lại không thể khống chế, khẽ nhếch lên.

Chịu đựng một lúc, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang cười của Khương Dư Sanh.

“Là Sanh Sanh rất giỏi.”

“Bảo bối rất giỏi.” Cô đáp lại từ tận đáy lòng.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau