Chương 9
Nghỉ hè cũng không khác gì thường ngày. Cha khỏe hơn một chút, Hà Xuân Sinh không cần chăm sóc ông những chuyện nhỏ nhặt, có thể ra ruộng trồng ít rau dưa. Cuối mùa xuân có gieo một ít hạt cà, đậu đũa cùng rau bồ công anh, bây giờ đã có trái, khoai lang cũng bắt đầu có củ, đều là những món dễ trồng. Bữa cơm của hắn và cha cũng được cải thiện đôi chút.
Nhưng dù sao vẫn là miệng ăn núi lở. Mắt thấy tiền Tiêu Thệ đưa ngày một ít đi, Hà Xuân Sinh gấp gáp muốn tìm việc gì đó có thể kiếm tiền. Hắn đi hái nấm đỏ, đào măng mang lên chợ bán, hai tuần như thế kiếm được mười mấy, hai mươi đồng tiền.
Cha hắn rốt cuộc cũng phát hiện những mảnh vải bố kia thật ra không bán được, ngồi đó than thở mấy ngày, phương pháp chế màu chàm vốn đã viết được một nửa lại bị ông bỏ vào sâu trong ngăn tủ. Hỏi ra mới biết tiền đang tiêu là do bạn học của con trai quyên tặng, ông lại ngẩn người một lúc lâu.
Cha hắn vốn là một người có học thức, bởi vì thành phần gia đình không tốt mà không học được đại học. Nghề nhuộm vải lam tuy là tổ truyền nhưng đến đời cha hắn mới có thể khắc gỗ được hoa văn xinh đẹp như vậy. Cha còn phát minh ra một ít phương pháp nhuộm, làm khuôn cực kì tinh tế, trở thành một thợ nhuộm nức tiếng gần xa.
Thế nhưng làm thủ công có đẹp đến đâu cũng không bằng máy móc.
Nghỉ hè được khoảng nửa tháng, sáng hôm ấy, Hà Xuân Sinh mặc bộ quần áo Tiêu Thệ đưa ra ruộng đào một ít khoai lang, hái một ít đậu đũa đem về. Sau khi những cây hoa màu này lớn, rốt cuộc cũng không cần phải ăn cỏ lam thường xuyên nữa. Hôm qua hắn hái nấm đỏ, một nửa phơi khô trong sân, còn lại mấy cái, định hôm nay nấu cháo khoai lang nấm đỏ cho cha ăn.
Hắn rửa sạch thức ăn, bắt đầu nhóm lửa, cha ngồi bên song cửa, mấy ngày trước ông thường dạy đi dạy lại cho Hà Xuân Sinh cách khắc hoa, hôm nay lại không có chút hứng thú nào.
Nhóm lửa xong, Hà Xuân Sinh nghe thấy có người đi vào cổng nhà. Nhà lớn bây giờ còn hai hộ, thím Tư ở bên kia, bình thường không đi lối này. Hà Xuân Sinh quay đầu nhìn thử, chỉ thấy Tiêu Thệ đứng bên trong sân, dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Từ trong cổ họng lạnh lẽo, Hà Xuân Sinh nuốt một ngụm nước bọt. Cha trông thấy Tiêu Thệ, nói: "Xuân Sinh, bạn con đến thăm con kìa."
"Vâng." Hà Xuân Sinh lơ đãng đáp một câu, cúi đầu, đặt củi xuống đón Tiêu Thệ đang do dự bên cạnh cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thệ cũng không biết nên nói gì, chỉ gọi một tiếng: "Hà Xuân Sinh."
Đầu ngón tay bắt đầu tê rần. Hà Xuân Sinh không quay đầu lại, ừ một tiếng, hỏi: "Tới bằng gì?"
Tiêu Thệ ngây ngốc nhìn Hà Xuân Sinh, dường như không thích ứng lắm với thái độ hòa hoãn của hắn, cậu đáp: "Ngồi xe buýt."
Xe buýt chỉ chạy đến thôn Đồng Bát, cách đây khoảng ba, bốn dặm, có lẽ cậu đi bộ tới, đi đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng.
"Tôi tới để," Tiêu Thệ dừng một chút, nói, "Đưa bài thi cuối kỳ và bài tập hè cho cậu."
Sau khi thi một tuần, bình thường học sinh phải quay lại trường, công bố kết quả, nhận bài thi, sau đó phát bài tập hè. Tiêu Thệ nói tuần trước mình phải đi Hạ Môn với cha mẹ, vì vậy mà đến trễ một tuần.
Cậu đặt bài thi và bài tập xuống, dường như định về. Hà Xuân Sinh nói: "Ở lại ăn bữa cơm đi."
Tiêu Thệ ở lại. Bây giờ đã hơn mười một giờ, nếu cậu về nhà thì phải đi bộ ba, bốn dặm đường, ngồi xe buýt một tiếng, vào thành phố còn phải đổi xe, về đến nhà có khi đã hơn một giờ. Lúc cậu ra ngoài không nói với người nhà là sẽ về ăn cơm, cậu về đến nhà, người nhà chắc chắn đã ăn cơm xong.
Hà Xuân Sinh bảo Tiêu Thệ không cần làm gì cả, việc trong bếp không cần đến hai người làm. Cha hắn rất có thiện cảm với Tiêu Thệ, nắm tay cậu nói cảm ơn, còn nhờ cậu chuyển lời cảm ơn đến cô giáo và các bạn học.
Hà Xuân Sinh nghe mà thất thần, hóa ra ba cũng nói cảm ơn. Hóa ra tình cảm to lớn, lời cảm ơn vẫn có thể nói ra miệng.
Lúc trò chuyện với cha Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ nói năng rất lưu loát, không giống những câu nói lúc đối diện với hắn. Cậu bảo không cần cảm ơn, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Chỉ là không nhắc tới Hà Xuân Sinh trong lớp như thế nào, cha hắn hỏi, cậu liền lảng sang chuyện khác.
Tiêu Thệ không biết nói dối.
Hoặc là nói, có khi thành kiến của cậu ta đối với mình đã lớn đến mức không muốn giúp mình nói dối vài câu lời hay rồi?
Hà Xuân Sinh ngồi xổm bên bếp, nhét củi vào lò. Hắn dùng tay lau mồ hôi, tay dừng lại bên khóe miệng hơi cong lên. Cười ư? Hắn đã bao lâu rồi chưa cười?
Bữa trưa là cháo khoai lang nấm đỏ, có thêm chút thịt vụn, đậu đũa xào. Cha hắn không ăn được thức ăn cứng, Hà Xuân Sinh vốn định bỏ đậu đũa vào cháo nấu cho mềm, nhưng vẫn thấy quá thô, cha ăn không được, huống hồ hoàn toàn không có thức ăn thì ăn cũng không thoải mái, liền đem xào lên.
Lúc ăn cơm, Tiêu Thệ không nói chuyện. Cậu dùng đũa rất tốt, không hề gắp đảo linh tinh, chỉ yên tĩnh ăn. Ăn hết một bát cháo liền đặt bát đũa xuống.
Vết trầy bên tay phải đã kết vảy, tạo thành một mảng thịt màu hồng nhạt. Không biết vết thương lành hẳn có để lại vết sẹo màu nâu nào không?
Da dẻ trắng đến thế, nếu có vết sẹo dễ thấy như vậy, hẳn là không dễ nhìn. Hà Xuân Sinh nghĩ đến đó, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tiêu Thệ có dễ nhìn hay không liên quan gì đến hắn? Hắn mỗi ngày đều phải phiền não lo chết đói, từ khi nào lại quan tâm tới những chuyện vô vị như vậy?
Hà Xuân Sinh không để ý tới tầng sóng nước lan ra trong lòng, mạnh mẽ ép mình không được nghĩ xa hơn.
Cha đã ăn cơm xong, hơi mệt một chút. Hà Xuân Sinh đỡ ông về phòng ngủ. Sau khi quay lại, Tiêu Thệ và đống bát đũa trên bàn đã biến mất rồi. Hà Xuân Sinh nghe bên cạnh cửa có tiếng nước truyền đến.
Hà Xuân Sinh tựa cửa, không ngăn cản Tiêu Thệ rửa chén. Hắn không thể không chú ý đến cảm giác khó chịu truyền đến từ trái tim mình, cũng không biết điều này có ý nghĩa gì. Hắn trông thấy Tiêu Thệ lập tức khó chịu, nhưng nếu để hắn lựa chọn giữa nhìn thấy và không nhìn thấy, hắn lại càng không bằng lòng không được gặp cậu.
"Cậu đang hẹn hò à?" Lúc Hà Xuân Sinh hỏi ra lời, cả hắn và Tiêu Thệ đều giật mình.
Hắn trông thấy mặt Tiêu Thệ nhanh chóng đỏ lên, đỏ đến mức dường như sắp chảy máu. Lòng Hà Xuân Sinh cứ như bị ai đó nhét vào một tảng đá lớn.
"Không. Chỉ là thân hơn một chút thôi." Tiêu Thệ biết hắn đang nói gì, cậu thấp giọng trả lời, "Đừng nói như vậy, không tốt cho cậu ấy đâu."
"Học sinh giỏi hẹn hò, có phải là hẹn nhau thi cùng một trường đại học không?" Hà Xuân Sinh không khống chế được chính mình, tiếp tục hỏi.
Tiêu Thệ đã rửa bát xong. Cậu đứng dậy, sắc đỏ trên mặt đã biến mất, cậu đáp: "Cậu đừng nói vậy, tôi không hẹn hò với ai cả, học kỳ sau tôi phải chuyển trường rồi."
Mãi đến tận lúc Tiêu Thệ đảo khách thành chủ cầm chén đũa chất vào tủ bếp, Hà Xuân Sinh cũng không thể thốt ra lời nào nữa.
Tiêu Thệ đeo cặp sách lên, nói với Hà Xuân Sinh: "Tôi phải đi rồi."
Hà Xuân Sinh tiến đến, kéo cánh tay cậu: "Cậu muốn đi đâu?"
Cánh tay Tiêu Thệ trong tay hắn nhẹ nhàng dùng lực, Hà Xuân Sinh lại làm như không biết.
"Tôi phải về nhà." Tiêu Thệ có chút bất đắc dĩ, Hà Xuân Sinh khi lúng túng quả thực không thể nói lý.
"Học kỳ sau cậu chuyển đi đâu?"
"Ba tôi đến Hạ thành công tác, tôi phải chuyển đến đó học."
Hà Xuân Sinh buông lỏng tay, hắn nhìn Tiêu Thệ đi khỏi hàng hiên, từ cổng đi ra ngoài. Đến khi bóng cậu biến mất, Hà Xuân Sinh bỗng nhiên chạy vội đến cửa, nhìn theo bóng lưng cậu đang từ từ khuất dần giữa những mảnh đất hoang vu mọc đầy cỏ xanh.
Giữa hè, giữa trưa mặt trời gay gắt, chiếu vào người lại lạnh lẽo, lạnh đến mức Hà Xuân Sinh run lập cập, lạnh đến mức hắn không chịu đựng nổi, co người ôm lấy mình.
Lời tác giả: Câu chuyện này hư cấu, tên thành phố cũng hư cấu, không nên cho là thật không nên cho là thật không nên cho là thật.
Nhưng dù sao vẫn là miệng ăn núi lở. Mắt thấy tiền Tiêu Thệ đưa ngày một ít đi, Hà Xuân Sinh gấp gáp muốn tìm việc gì đó có thể kiếm tiền. Hắn đi hái nấm đỏ, đào măng mang lên chợ bán, hai tuần như thế kiếm được mười mấy, hai mươi đồng tiền.
Cha hắn rốt cuộc cũng phát hiện những mảnh vải bố kia thật ra không bán được, ngồi đó than thở mấy ngày, phương pháp chế màu chàm vốn đã viết được một nửa lại bị ông bỏ vào sâu trong ngăn tủ. Hỏi ra mới biết tiền đang tiêu là do bạn học của con trai quyên tặng, ông lại ngẩn người một lúc lâu.
Cha hắn vốn là một người có học thức, bởi vì thành phần gia đình không tốt mà không học được đại học. Nghề nhuộm vải lam tuy là tổ truyền nhưng đến đời cha hắn mới có thể khắc gỗ được hoa văn xinh đẹp như vậy. Cha còn phát minh ra một ít phương pháp nhuộm, làm khuôn cực kì tinh tế, trở thành một thợ nhuộm nức tiếng gần xa.
Thế nhưng làm thủ công có đẹp đến đâu cũng không bằng máy móc.
Nghỉ hè được khoảng nửa tháng, sáng hôm ấy, Hà Xuân Sinh mặc bộ quần áo Tiêu Thệ đưa ra ruộng đào một ít khoai lang, hái một ít đậu đũa đem về. Sau khi những cây hoa màu này lớn, rốt cuộc cũng không cần phải ăn cỏ lam thường xuyên nữa. Hôm qua hắn hái nấm đỏ, một nửa phơi khô trong sân, còn lại mấy cái, định hôm nay nấu cháo khoai lang nấm đỏ cho cha ăn.
Hắn rửa sạch thức ăn, bắt đầu nhóm lửa, cha ngồi bên song cửa, mấy ngày trước ông thường dạy đi dạy lại cho Hà Xuân Sinh cách khắc hoa, hôm nay lại không có chút hứng thú nào.
Nhóm lửa xong, Hà Xuân Sinh nghe thấy có người đi vào cổng nhà. Nhà lớn bây giờ còn hai hộ, thím Tư ở bên kia, bình thường không đi lối này. Hà Xuân Sinh quay đầu nhìn thử, chỉ thấy Tiêu Thệ đứng bên trong sân, dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Từ trong cổ họng lạnh lẽo, Hà Xuân Sinh nuốt một ngụm nước bọt. Cha trông thấy Tiêu Thệ, nói: "Xuân Sinh, bạn con đến thăm con kìa."
"Vâng." Hà Xuân Sinh lơ đãng đáp một câu, cúi đầu, đặt củi xuống đón Tiêu Thệ đang do dự bên cạnh cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thệ cũng không biết nên nói gì, chỉ gọi một tiếng: "Hà Xuân Sinh."
Đầu ngón tay bắt đầu tê rần. Hà Xuân Sinh không quay đầu lại, ừ một tiếng, hỏi: "Tới bằng gì?"
Tiêu Thệ ngây ngốc nhìn Hà Xuân Sinh, dường như không thích ứng lắm với thái độ hòa hoãn của hắn, cậu đáp: "Ngồi xe buýt."
Xe buýt chỉ chạy đến thôn Đồng Bát, cách đây khoảng ba, bốn dặm, có lẽ cậu đi bộ tới, đi đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng.
"Tôi tới để," Tiêu Thệ dừng một chút, nói, "Đưa bài thi cuối kỳ và bài tập hè cho cậu."
Sau khi thi một tuần, bình thường học sinh phải quay lại trường, công bố kết quả, nhận bài thi, sau đó phát bài tập hè. Tiêu Thệ nói tuần trước mình phải đi Hạ Môn với cha mẹ, vì vậy mà đến trễ một tuần.
Cậu đặt bài thi và bài tập xuống, dường như định về. Hà Xuân Sinh nói: "Ở lại ăn bữa cơm đi."
Tiêu Thệ ở lại. Bây giờ đã hơn mười một giờ, nếu cậu về nhà thì phải đi bộ ba, bốn dặm đường, ngồi xe buýt một tiếng, vào thành phố còn phải đổi xe, về đến nhà có khi đã hơn một giờ. Lúc cậu ra ngoài không nói với người nhà là sẽ về ăn cơm, cậu về đến nhà, người nhà chắc chắn đã ăn cơm xong.
Hà Xuân Sinh bảo Tiêu Thệ không cần làm gì cả, việc trong bếp không cần đến hai người làm. Cha hắn rất có thiện cảm với Tiêu Thệ, nắm tay cậu nói cảm ơn, còn nhờ cậu chuyển lời cảm ơn đến cô giáo và các bạn học.
Hà Xuân Sinh nghe mà thất thần, hóa ra ba cũng nói cảm ơn. Hóa ra tình cảm to lớn, lời cảm ơn vẫn có thể nói ra miệng.
Lúc trò chuyện với cha Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ nói năng rất lưu loát, không giống những câu nói lúc đối diện với hắn. Cậu bảo không cần cảm ơn, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Chỉ là không nhắc tới Hà Xuân Sinh trong lớp như thế nào, cha hắn hỏi, cậu liền lảng sang chuyện khác.
Tiêu Thệ không biết nói dối.
Hoặc là nói, có khi thành kiến của cậu ta đối với mình đã lớn đến mức không muốn giúp mình nói dối vài câu lời hay rồi?
Hà Xuân Sinh ngồi xổm bên bếp, nhét củi vào lò. Hắn dùng tay lau mồ hôi, tay dừng lại bên khóe miệng hơi cong lên. Cười ư? Hắn đã bao lâu rồi chưa cười?
Bữa trưa là cháo khoai lang nấm đỏ, có thêm chút thịt vụn, đậu đũa xào. Cha hắn không ăn được thức ăn cứng, Hà Xuân Sinh vốn định bỏ đậu đũa vào cháo nấu cho mềm, nhưng vẫn thấy quá thô, cha ăn không được, huống hồ hoàn toàn không có thức ăn thì ăn cũng không thoải mái, liền đem xào lên.
Lúc ăn cơm, Tiêu Thệ không nói chuyện. Cậu dùng đũa rất tốt, không hề gắp đảo linh tinh, chỉ yên tĩnh ăn. Ăn hết một bát cháo liền đặt bát đũa xuống.
Vết trầy bên tay phải đã kết vảy, tạo thành một mảng thịt màu hồng nhạt. Không biết vết thương lành hẳn có để lại vết sẹo màu nâu nào không?
Da dẻ trắng đến thế, nếu có vết sẹo dễ thấy như vậy, hẳn là không dễ nhìn. Hà Xuân Sinh nghĩ đến đó, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tiêu Thệ có dễ nhìn hay không liên quan gì đến hắn? Hắn mỗi ngày đều phải phiền não lo chết đói, từ khi nào lại quan tâm tới những chuyện vô vị như vậy?
Hà Xuân Sinh không để ý tới tầng sóng nước lan ra trong lòng, mạnh mẽ ép mình không được nghĩ xa hơn.
Cha đã ăn cơm xong, hơi mệt một chút. Hà Xuân Sinh đỡ ông về phòng ngủ. Sau khi quay lại, Tiêu Thệ và đống bát đũa trên bàn đã biến mất rồi. Hà Xuân Sinh nghe bên cạnh cửa có tiếng nước truyền đến.
Hà Xuân Sinh tựa cửa, không ngăn cản Tiêu Thệ rửa chén. Hắn không thể không chú ý đến cảm giác khó chịu truyền đến từ trái tim mình, cũng không biết điều này có ý nghĩa gì. Hắn trông thấy Tiêu Thệ lập tức khó chịu, nhưng nếu để hắn lựa chọn giữa nhìn thấy và không nhìn thấy, hắn lại càng không bằng lòng không được gặp cậu.
"Cậu đang hẹn hò à?" Lúc Hà Xuân Sinh hỏi ra lời, cả hắn và Tiêu Thệ đều giật mình.
Hắn trông thấy mặt Tiêu Thệ nhanh chóng đỏ lên, đỏ đến mức dường như sắp chảy máu. Lòng Hà Xuân Sinh cứ như bị ai đó nhét vào một tảng đá lớn.
"Không. Chỉ là thân hơn một chút thôi." Tiêu Thệ biết hắn đang nói gì, cậu thấp giọng trả lời, "Đừng nói như vậy, không tốt cho cậu ấy đâu."
"Học sinh giỏi hẹn hò, có phải là hẹn nhau thi cùng một trường đại học không?" Hà Xuân Sinh không khống chế được chính mình, tiếp tục hỏi.
Tiêu Thệ đã rửa bát xong. Cậu đứng dậy, sắc đỏ trên mặt đã biến mất, cậu đáp: "Cậu đừng nói vậy, tôi không hẹn hò với ai cả, học kỳ sau tôi phải chuyển trường rồi."
Mãi đến tận lúc Tiêu Thệ đảo khách thành chủ cầm chén đũa chất vào tủ bếp, Hà Xuân Sinh cũng không thể thốt ra lời nào nữa.
Tiêu Thệ đeo cặp sách lên, nói với Hà Xuân Sinh: "Tôi phải đi rồi."
Hà Xuân Sinh tiến đến, kéo cánh tay cậu: "Cậu muốn đi đâu?"
Cánh tay Tiêu Thệ trong tay hắn nhẹ nhàng dùng lực, Hà Xuân Sinh lại làm như không biết.
"Tôi phải về nhà." Tiêu Thệ có chút bất đắc dĩ, Hà Xuân Sinh khi lúng túng quả thực không thể nói lý.
"Học kỳ sau cậu chuyển đi đâu?"
"Ba tôi đến Hạ thành công tác, tôi phải chuyển đến đó học."
Hà Xuân Sinh buông lỏng tay, hắn nhìn Tiêu Thệ đi khỏi hàng hiên, từ cổng đi ra ngoài. Đến khi bóng cậu biến mất, Hà Xuân Sinh bỗng nhiên chạy vội đến cửa, nhìn theo bóng lưng cậu đang từ từ khuất dần giữa những mảnh đất hoang vu mọc đầy cỏ xanh.
Giữa hè, giữa trưa mặt trời gay gắt, chiếu vào người lại lạnh lẽo, lạnh đến mức Hà Xuân Sinh run lập cập, lạnh đến mức hắn không chịu đựng nổi, co người ôm lấy mình.
Lời tác giả: Câu chuyện này hư cấu, tên thành phố cũng hư cấu, không nên cho là thật không nên cho là thật không nên cho là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất