Chương 111: Khổ sở cùng ủy khuất
Đạn?! Lâm Văn Tịch mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn nam nhân, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì vậy chứ?!
“Vết thương nghiêm trọng như vậy mà người còn ở bên ngoài dầm mưa?! Bộ người không muốn sống nữa sao? Nếu như bị nhiễm trùng thì biết phải làm thế nào? Sao lại có thể không biết thương tiếc thân thể của mình như thế chứ…” Lâm Văn Tịch đã quên mất thân phận giữa mình và nam nhân, nhịn không được mà trách cứ anh, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
“Thực sự không sao mà.” Nam nhân cười cười với cậu. Thấy Lâm Văn Tịch lo lắng cho mình như thế Lê Diễm thực sự cảm thấy chút thương tích ấy không tính là gì cả, tình cảm ấm áp trong ***g ngực đã đánh bại sự đau đớn, từ một khắc anh nhìn thấy Lâm Văn Tịch mở cửa đi ra ngoài, gọi tên mình trong mưa kia, tất cả đau đớn và lãnh ý đều tan thành mây khói.
Lâm Văn Tịch rất muốn hỏi tại sao y lại bị thương, thế nhưng hiện tại giúp nam nhân băng bó lại mới là quan trọng nhất, cho nên cậu vội vã chạy vào phòng lục tung đồ đạc lên, cậu biết trong nhà mình còn cồn, thế nhưng lại không biết có thể tìm được băng gạc hay không. Lê Diễm nhìn bé con gấp gáp đến sốt ruột, trong lòng rất là cảm động, nhớ tới bộ dáng ban nãy khi em ấy dầm mưa khóc gọi tên mình, vốn cho rằng em ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình nhưng không ngờ tới khi em ấy thấy mình bị thương lại sốt ruột và lo lắng như thế, nghĩ đến mình đã từng “phụ” em ấy, Lê Diễm cảm thấy rất muốn mắng bản thân khốn nạn. Trải qua khoảng thời gian lâu như thế, kỳ thực anh cực kỳ nhớ thương cậu, nhưng lại không dám đến thăm cậu, nghĩ đến chuyện bỏ lại bé con sống một mình ở bên ngoài như thế, anh liền cảm thấy phi thường lo lắng, mỗi ngày làm nhiều phần công việc như vậy, lại còn bị đói đến ngất xỉu, đưa tiền thì em ấy lại không chịu xài, toàn bộ tiền trong tài khoản vẫn còn y nguyên, đã từng có lúc phi thường nhớ em ấy mà gọi điện thoại tới, nhưng vĩnh viễn chỉ nghe thấy trạng thái tắt nguồn, dù vậy Lê Diễm vẫn cứ nạp tiền điện thoại đều đặn cho cậu, hi vọng vào ngày nào đó sau khi bé con mở máy lên sẽ không đến nỗi vì không nạp tiền mà không gọi được, kỳ thực đã biết rất rõ rằng không thể liên hệ với em ấy, có đôi khi vẫn sẽ nhịn không được, vốn dĩ còn muốn nói gì đó với em, trên danh nghĩa là hỏi thăm này nọ, nhưng mỗi lần đều không có cách nào liên lạc được, phần lo lắng đó cũng hoàn toàn không cần thiết nữa.
Rõ ràng là rất thích, nhưng trước đây bởi vì bất đắc dĩ mà không thể không đuổi em ấy ra khỏi Lê gia để đảm bảo an toàn, hiện tại tốt lắm, mình đã thành một người “nhẹ gánh vô lo”, nhưng không biết bé con có chịu tha thứ cho mình hay không đây. Không biết gần đây em ấy sống thế nào… Bởi vì không muốn để cho Lê Tông Sinh hoặc người của Uông gia nhìn ra điểm khả nghi, thậm chí đến cả cơ sở ngầm Lê Diễm cũng không có sắp xếp để người ở lại bên cạnh Lâm Văn Tịch, bất quá cũng bởi vì quá bận rộn, anh không có cách nào bận tâm đến quá nhiều chuyện được. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi phải đưa người của cơ sở ngầm vào trong bang, phải nắm giữ các loại tư liệu, quan trọng nhất là, nhất định phải lấy an toàn của Lâm Văn Tịch làm tiền đề, cho nên lần này anh quyết định đánh cược một lần.
Lâm Văn Tịch đi ra liền nhìn thấy Lê Diễm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ của Trương lão, nam nhân trước giờ vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha làm bằng da cao cấp dường như không quá quen với thứ này, thỉnh thoảng lại động một cái, hình như là do không quá thoải mái. Nhưng cũng không có biểu hiện ra bộ dáng chán ghét, chẳng qua khi thấy trong phòng khách chỉ có một cái bàn dùng để ăn cơm và hai cái ghế thì lại nhíu mày. Lâm Văn Tịch cũng biết trong nhà mình chỉ có bốn bức tường, cậu đỏ mặt do cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ừm… Ở đây cái gì cũng không có… Có thể người sẽ…” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng mở miệng, nhất định là nam nhân sẽ không quen ở lại loại địa phương này đi, sau khi tới một lần rồi thì phỏng chừng rất nhanh sẽ muốn trở về, nơi này hoàn toàn không có cách nào so sánh được với khu nhà cấp cao của Lê gia. Lâm Văn Tịch cảm thấy trong lòng dâng lên một trận mất mát.
Không ngờ rằng nam nhân lại cười cười với cậu, “Sẽ không, ở đây rất sạch sẽ a. Hơn nữa, có em là được.”
Chỉ với một câu nói của nam nhân, liền khiến cho mặt của Lâm Văn Tịch đỏ bừng lên, tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Không biết tại sao nam nhân lại đột nhiên nói như vậy, cậu đỏ mặt cầm lấy rượu thuốc và băng gạc trong tay đi tới trước mặt của Lê Diễm, sau đó lại bưng một chậu nước ra, đầu tiên là giúp nam nhân rửa sạch vết thương, tiếp theo mới bôi thuốc.
Nhìn bé con đang cúi đầu bận rộn, Lê Diễm liền nhớ tới bộ dáng lần trước em ấy bôi thuốc giúp mình, cứ như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua thôi. Nhưng bọn họ đã tách khỏi nhau được vài tháng rồi.
“Tại sao lại dẫn tôi về.” Đột nhiên nam nhân cất tiếng nói, bởi vì ngay từ đầu hiển nhiên là Lâm Văn Tịch không muốn gặp anh, trực tiếp chạy vào trong nhà khóa cửa lại, anh còn cho rằng mình phải dầm mưa cả đêm ở bên ngoài nha.
“Người đều đã bị thương thành như vậy rồi, chẳng lẽ còn để người ở bên ngoài tiếp tục dầm mưa nữa được sao?” Lâm Văn Tịch nói đến đương nhiên.
“Chỉ bởi vì bị thương thôi sao? Vào thời điểm chưa biết tôi bị thương, tại sao lại đi mở cửa?”
Nam nhân dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mình, khiến Lâm Văn Tịch phải nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn anh, “Con… Chỉ là ngủ không được…”
“Tại sao lại ngủ không được?”
Nam nhân từng bước ép sát, giống như là nếu không nghe được cậu nói ra câu “vì con lo lắng cho người” liền không cam lòng vậy.
“Sao người lại bị thương.” Lâm Văn Tịch nói sang chuyện khác.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này sẽ nói cho em biết.”
Sau này? Lâm Văn Tịch có chút kỳ quái, cậu cùng nam nhân còn có thể có sau này sao… Đôi mắt không khỏi ảm đạm đi vài phần, “Sao người lại đi tới đây…”
“Tôi nhớ em.”
Một câu nói của nam nhân, liền khiến cho Lâm Văn Tịch giật mình sững sờ tại chỗ, tại sao hôm nay nam nhân cứ luôn nói mấy chuyện mà bản thân mình không có cách nào giải thích được vậy chứ… Khiến cho tim mình vừa chua xót vừa trướng đau… Vừa nãy lúc ở trong mưa y còn hôn mình, có phải là y vẫn thích mình hay không? Ngày hôm nay y đến tìm mình, thì ra là thật sự không phải muốn bảo mình rời đi hả? Qua một hồi lâu Lâm Văn Tịch mới chú ý tới không biết từ khi nào thì mình đã rơi nước mắt rồi, bàn tay đang cầm bông băng khử trùng cũng không ngừng run rẩy, “Người gạt con… Rõ ràng cách mấy ngày trước người còn… Còn… Còn bảo con rời đi…”
Lê Diễm nghe xong, nhưng lại không giải thích gì cả, chỉ nhàn nhạt nói, “Xin lỗi.”
“Rõ ràng người đã kết hôn rồi, tại sao còn muốn đến chứ… Con có thể không đi quấy rối người… Con đã hứa rồi… Tại sao còn muốn đuổi con đi…”
“Đừng khóc.” Thấy Lâm Văn Tịch rơi nước mắt, trong lòng Lê Diễm cũng rất khó chịu, điều anh không muốn nhất chính là nhìn thấy bé con khóc thành như vậy, thế nhưng không biết bản thân đã tạo nghiệt gì, hầu như mỗi lần ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch đều sẽ khiến cho em ấy phát khóc, “Em cũng biết là tôi không thích cô ấy mà.”
“Thế nhưng… Người đã đuổi con ra ngoài… Rõ ràng người nghĩ con là vì tiền nên mới tiếp cận người… Còn có… Chúng ta vốn là không nên cùng một chỗ…” Lâm Văn Tịch cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy ủy khuất nữa, cho nên mới nói ra mấy lời có chút ý tứ làm nũng như vậy, biết rất rõ rằng nam nhân trước mắt đã không còn là chủ nhân trước kia của mình nữa rồi, nhưng cậu vẫn là nhịn không được mà lật “sổ sách” trước kia ra tính nợ.
Lúc này Lê Diễm cũng im lặng đi, anh biết đích thật là mấy lời anh nói trước đây đã thương tổn Lâm Văn Tịch, anh cũng không quên cảm giác khϊếp sợ và nói không nên lời khi bản thân biết em ấy là cháu trai của mình, thế nhưng sau khi xảy ra mọi chuyện anh đã hối hận muốn chết, chỉ là bé con cái gì cũng không biết, bao gồm cả lúc này đây, mình cũng đang đánh cược một lần.
“Vết thương nghiêm trọng như vậy mà người còn ở bên ngoài dầm mưa?! Bộ người không muốn sống nữa sao? Nếu như bị nhiễm trùng thì biết phải làm thế nào? Sao lại có thể không biết thương tiếc thân thể của mình như thế chứ…” Lâm Văn Tịch đã quên mất thân phận giữa mình và nam nhân, nhịn không được mà trách cứ anh, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
“Thực sự không sao mà.” Nam nhân cười cười với cậu. Thấy Lâm Văn Tịch lo lắng cho mình như thế Lê Diễm thực sự cảm thấy chút thương tích ấy không tính là gì cả, tình cảm ấm áp trong ***g ngực đã đánh bại sự đau đớn, từ một khắc anh nhìn thấy Lâm Văn Tịch mở cửa đi ra ngoài, gọi tên mình trong mưa kia, tất cả đau đớn và lãnh ý đều tan thành mây khói.
Lâm Văn Tịch rất muốn hỏi tại sao y lại bị thương, thế nhưng hiện tại giúp nam nhân băng bó lại mới là quan trọng nhất, cho nên cậu vội vã chạy vào phòng lục tung đồ đạc lên, cậu biết trong nhà mình còn cồn, thế nhưng lại không biết có thể tìm được băng gạc hay không. Lê Diễm nhìn bé con gấp gáp đến sốt ruột, trong lòng rất là cảm động, nhớ tới bộ dáng ban nãy khi em ấy dầm mưa khóc gọi tên mình, vốn cho rằng em ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình nhưng không ngờ tới khi em ấy thấy mình bị thương lại sốt ruột và lo lắng như thế, nghĩ đến mình đã từng “phụ” em ấy, Lê Diễm cảm thấy rất muốn mắng bản thân khốn nạn. Trải qua khoảng thời gian lâu như thế, kỳ thực anh cực kỳ nhớ thương cậu, nhưng lại không dám đến thăm cậu, nghĩ đến chuyện bỏ lại bé con sống một mình ở bên ngoài như thế, anh liền cảm thấy phi thường lo lắng, mỗi ngày làm nhiều phần công việc như vậy, lại còn bị đói đến ngất xỉu, đưa tiền thì em ấy lại không chịu xài, toàn bộ tiền trong tài khoản vẫn còn y nguyên, đã từng có lúc phi thường nhớ em ấy mà gọi điện thoại tới, nhưng vĩnh viễn chỉ nghe thấy trạng thái tắt nguồn, dù vậy Lê Diễm vẫn cứ nạp tiền điện thoại đều đặn cho cậu, hi vọng vào ngày nào đó sau khi bé con mở máy lên sẽ không đến nỗi vì không nạp tiền mà không gọi được, kỳ thực đã biết rất rõ rằng không thể liên hệ với em ấy, có đôi khi vẫn sẽ nhịn không được, vốn dĩ còn muốn nói gì đó với em, trên danh nghĩa là hỏi thăm này nọ, nhưng mỗi lần đều không có cách nào liên lạc được, phần lo lắng đó cũng hoàn toàn không cần thiết nữa.
Rõ ràng là rất thích, nhưng trước đây bởi vì bất đắc dĩ mà không thể không đuổi em ấy ra khỏi Lê gia để đảm bảo an toàn, hiện tại tốt lắm, mình đã thành một người “nhẹ gánh vô lo”, nhưng không biết bé con có chịu tha thứ cho mình hay không đây. Không biết gần đây em ấy sống thế nào… Bởi vì không muốn để cho Lê Tông Sinh hoặc người của Uông gia nhìn ra điểm khả nghi, thậm chí đến cả cơ sở ngầm Lê Diễm cũng không có sắp xếp để người ở lại bên cạnh Lâm Văn Tịch, bất quá cũng bởi vì quá bận rộn, anh không có cách nào bận tâm đến quá nhiều chuyện được. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi phải đưa người của cơ sở ngầm vào trong bang, phải nắm giữ các loại tư liệu, quan trọng nhất là, nhất định phải lấy an toàn của Lâm Văn Tịch làm tiền đề, cho nên lần này anh quyết định đánh cược một lần.
Lâm Văn Tịch đi ra liền nhìn thấy Lê Diễm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ của Trương lão, nam nhân trước giờ vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha làm bằng da cao cấp dường như không quá quen với thứ này, thỉnh thoảng lại động một cái, hình như là do không quá thoải mái. Nhưng cũng không có biểu hiện ra bộ dáng chán ghét, chẳng qua khi thấy trong phòng khách chỉ có một cái bàn dùng để ăn cơm và hai cái ghế thì lại nhíu mày. Lâm Văn Tịch cũng biết trong nhà mình chỉ có bốn bức tường, cậu đỏ mặt do cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ừm… Ở đây cái gì cũng không có… Có thể người sẽ…” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng mở miệng, nhất định là nam nhân sẽ không quen ở lại loại địa phương này đi, sau khi tới một lần rồi thì phỏng chừng rất nhanh sẽ muốn trở về, nơi này hoàn toàn không có cách nào so sánh được với khu nhà cấp cao của Lê gia. Lâm Văn Tịch cảm thấy trong lòng dâng lên một trận mất mát.
Không ngờ rằng nam nhân lại cười cười với cậu, “Sẽ không, ở đây rất sạch sẽ a. Hơn nữa, có em là được.”
Chỉ với một câu nói của nam nhân, liền khiến cho mặt của Lâm Văn Tịch đỏ bừng lên, tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Không biết tại sao nam nhân lại đột nhiên nói như vậy, cậu đỏ mặt cầm lấy rượu thuốc và băng gạc trong tay đi tới trước mặt của Lê Diễm, sau đó lại bưng một chậu nước ra, đầu tiên là giúp nam nhân rửa sạch vết thương, tiếp theo mới bôi thuốc.
Nhìn bé con đang cúi đầu bận rộn, Lê Diễm liền nhớ tới bộ dáng lần trước em ấy bôi thuốc giúp mình, cứ như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua thôi. Nhưng bọn họ đã tách khỏi nhau được vài tháng rồi.
“Tại sao lại dẫn tôi về.” Đột nhiên nam nhân cất tiếng nói, bởi vì ngay từ đầu hiển nhiên là Lâm Văn Tịch không muốn gặp anh, trực tiếp chạy vào trong nhà khóa cửa lại, anh còn cho rằng mình phải dầm mưa cả đêm ở bên ngoài nha.
“Người đều đã bị thương thành như vậy rồi, chẳng lẽ còn để người ở bên ngoài tiếp tục dầm mưa nữa được sao?” Lâm Văn Tịch nói đến đương nhiên.
“Chỉ bởi vì bị thương thôi sao? Vào thời điểm chưa biết tôi bị thương, tại sao lại đi mở cửa?”
Nam nhân dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mình, khiến Lâm Văn Tịch phải nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn anh, “Con… Chỉ là ngủ không được…”
“Tại sao lại ngủ không được?”
Nam nhân từng bước ép sát, giống như là nếu không nghe được cậu nói ra câu “vì con lo lắng cho người” liền không cam lòng vậy.
“Sao người lại bị thương.” Lâm Văn Tịch nói sang chuyện khác.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này sẽ nói cho em biết.”
Sau này? Lâm Văn Tịch có chút kỳ quái, cậu cùng nam nhân còn có thể có sau này sao… Đôi mắt không khỏi ảm đạm đi vài phần, “Sao người lại đi tới đây…”
“Tôi nhớ em.”
Một câu nói của nam nhân, liền khiến cho Lâm Văn Tịch giật mình sững sờ tại chỗ, tại sao hôm nay nam nhân cứ luôn nói mấy chuyện mà bản thân mình không có cách nào giải thích được vậy chứ… Khiến cho tim mình vừa chua xót vừa trướng đau… Vừa nãy lúc ở trong mưa y còn hôn mình, có phải là y vẫn thích mình hay không? Ngày hôm nay y đến tìm mình, thì ra là thật sự không phải muốn bảo mình rời đi hả? Qua một hồi lâu Lâm Văn Tịch mới chú ý tới không biết từ khi nào thì mình đã rơi nước mắt rồi, bàn tay đang cầm bông băng khử trùng cũng không ngừng run rẩy, “Người gạt con… Rõ ràng cách mấy ngày trước người còn… Còn… Còn bảo con rời đi…”
Lê Diễm nghe xong, nhưng lại không giải thích gì cả, chỉ nhàn nhạt nói, “Xin lỗi.”
“Rõ ràng người đã kết hôn rồi, tại sao còn muốn đến chứ… Con có thể không đi quấy rối người… Con đã hứa rồi… Tại sao còn muốn đuổi con đi…”
“Đừng khóc.” Thấy Lâm Văn Tịch rơi nước mắt, trong lòng Lê Diễm cũng rất khó chịu, điều anh không muốn nhất chính là nhìn thấy bé con khóc thành như vậy, thế nhưng không biết bản thân đã tạo nghiệt gì, hầu như mỗi lần ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch đều sẽ khiến cho em ấy phát khóc, “Em cũng biết là tôi không thích cô ấy mà.”
“Thế nhưng… Người đã đuổi con ra ngoài… Rõ ràng người nghĩ con là vì tiền nên mới tiếp cận người… Còn có… Chúng ta vốn là không nên cùng một chỗ…” Lâm Văn Tịch cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy ủy khuất nữa, cho nên mới nói ra mấy lời có chút ý tứ làm nũng như vậy, biết rất rõ rằng nam nhân trước mắt đã không còn là chủ nhân trước kia của mình nữa rồi, nhưng cậu vẫn là nhịn không được mà lật “sổ sách” trước kia ra tính nợ.
Lúc này Lê Diễm cũng im lặng đi, anh biết đích thật là mấy lời anh nói trước đây đã thương tổn Lâm Văn Tịch, anh cũng không quên cảm giác khϊếp sợ và nói không nên lời khi bản thân biết em ấy là cháu trai của mình, thế nhưng sau khi xảy ra mọi chuyện anh đã hối hận muốn chết, chỉ là bé con cái gì cũng không biết, bao gồm cả lúc này đây, mình cũng đang đánh cược một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất