Chương 16: Sinh hoạt cùng nhau
Chờ đến khi Hạ Quân Dương rời khỏi, Lâm Văn Tịch mới dám ngẩng đầu lên hỏi nam nhân về vấn đề mà cậu vẫn luôn nghi hoặc.
“Anh làm như vậy… không phải là bởi vì chuyện ngày hôm đó chứ?” Thanh âm của cậu rất nhỏ, kèm theo đó còn có chút rụt rè. Lê Diễm biết trong lòng cậu vẫn còn đang sợ hãi. Nhưng đích xác thì ít nhiều gì nguyên nhân cũng là do chuyện ngày hôm đó, vì thế anh từ chối cho ý kiến.
Thấy nam nhân trầm mặc, Lâm Văn Tịch liền hiểu được, thì ra nam nhân thật sự làm vì lí do đó, dùng 50 vạn để mua lấy một đêm của mình sao? Mình thật sự không cần anh ấy đồng tình thương cảm! Càng không nên nhục nhã mình như vậy!
“Tôi không cần anh trả nợ giúp tôi! Anh đừng dùng tiền để nhục nhã tôi như vậy… Vốn dĩ tôi đã có công việc ổn định, mấy ngày nay chỉ là tôi muốn yên tĩnh chút mà thôi, không hề có ý muốn oán trách gì anh cả, tôi biết ngày đó anh…là do tác động của thuốc…nhưng tôi đã không để tâm đến chuyện đó nữa rồi…cho nên…tôi không cần anh giúp tôi trả nợ vì lí do đó …”
Đây là lần đầu tiên Lê Diễm thấy người này nói nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào thời khắc này lộ ra vẻ tiều tụy.
“Không phải tôi giúp cậu trả nợ, lúc nãy cũng đã nói qua hiện tại tôi là chủ nợ của cậu đi? Về phần số tiền đó thì cậu vẫn phải trả lại cho tôi.” Nam nhân chống lại ánh mắt của cậu, bình tĩnh nói.
Lâm Văn Tịch cũng dần dần hiểu ý tứ của nam nhân, thì ra không phải là anh ấy dùng tiền để nhục nhã cậu sao?
“Thế nhưng… Hiện tại tôi đã mất việc rồi, số tiền kia…có thể sẽ phải mất rất nhiều thời gian…thế nhưng anh cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại đầy đủ cho anh!”
“Ừm…Kỳ thực cậu không cần đi ra ngoài tìm việc làm, ở lại đây làm người giúp việc đi, chỉ cần phụ trách toàn bộ việc nhà là được rồi, có thể coi như là trả nợ. Đồng ý chứ? Dĩ nhiên là tôi sẽ không trói buộc cậu cả đời đâu, còn về phần thời hạn, liền giống như trong hợp bán thân mà cậu đã ký trước đây, thời hạn là bảy năm. Tự cậu quyết định đi.”
Ở lại chỗ này, làm người giúp việc…là có thể trả nợ? Lâm Văn Tịch không thể tin mà nhìn nam nhân trước mặt, anh vẫn mang theo biểu tình đạm mạc đó, khẩu khí cũng rất bình thản, nhưng không biết vì sao, đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy cuộc đời bị phá vỡ triệt để.
“Thế nhưng… Tôi… Cái gì cũng không biết làm…” Lâm Văn Tịch có chút sợ hãi, cậu chưa từng đi giúp việc, lại không được trải qua đào tạo kỷ lưỡng, có lẽ vẫn còn rất nhiều thứ chưa được thông thạo.
“Không sao, mỗi ngày cậu chỉ cần dọn dẹp và nấu cơm là được rồi.”
“Thế nhưng… Tôi không biết làm cơm Tây…” Lâm Văn Tịch cúi đầu, cảm thấy có chút tự ti, những món mình biết làm cũng không quá nhiều, nếu như muốn thỏa mãn nam nhân đã từng ăn qua sơn hào hải vị này, hẳn là sẽ rất khó đi?
“Không sao. Cứ bình thường là tốt rồi.” Lê Diễm lại nói tiếp, “Đi tắm trước đi.”
Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới đã có rất nhiều ngày mình chưa tắm rồi. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhớ đến nam nhân này có tính khiết phích, cậu càng thêm ngượng ngùng. Vén chăn lên mới phát hiện trên người mình vậy mà lại đang mặc một bộ đồ ngủ mới.
“Đây là tôi cho người đi mua. Còn có, cái này.” Lê Diễm nói xong liền ném qua một chai thuốc mỡ, nhất thời Lâm Văn Tịch không phản ứng kịp vật này là để làm cái gì.
“Hẳn là nơi đó của cậu đã nhiễm trùng rồi đi. Tự mình rửa sạch sẽ sau đó bôi nó lên. Chuyện đêm đó, tôi rất xin lỗi. Cậu nói cậu đã quên, như vậy cứ quên hết nó đi.” Lê Diễm nói xong liền đi ra ngoài. Lưu lại Lâm Văn Tịch với vẻ mặt đã đỏ bừng.
Buổi tối Lâm Văn Tịch từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra, vẫn cảm thấy không thể nào tin được, nam nhân giúp cậu trả nợ nhưng lại chỉ cần cậu làm người giúp việc, hơn nữa còn cho phép mình ở lại đây?
Ít nhiều gì thì Lâm Văn Tịch cũng đã đoán được lí do nam nhân để cậu ở lại, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, thế nhưng nhiều hơn vẫn là tràn ngập cảm kích. Vốn cho rằng sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa…thế nhưng không ngờ rằng… không chỉ nhanh như vậy đã gặp lại nhau, hơn nữa cậu còn trở thành người giúp việc của nhà anh? Lâm Văn Tịch cảm thấy cứ như mình đang nằm mơ vậy.
Kể từ thời điểm này, Lâm Văn Tịch bắt đầu một giai đoạn hoàn toàn mới trong cuộc đời cậu, đó chính là cuộc sống của một người giúp việc nhà.
Muốn ở lại đây, đầu tiên nhất định phải đi mua một ít đồ dùng hàng ngày mà Lâm Văn Tịch cần. Ban đầu vốn có dự định nhờ những người vệ sĩ kia giúp cậu mua về là được, nhưng nghĩ tới hiện tại Lâm Văn Tịch chỉ là một đứa nhỏ 17 tuổi, chắc là sẽ thích mua những thứ hợp với sở thích của mình hơn, lần trước vệ sĩ mua bộ áo ngủ tử khí trầm trầm kia về, tuy rằng Lâm Văn Tịch không nói gì, thế nhưng ngay cả Lê Diễm nhìn cũng đều thấy khó chịu. Vì vậy anh liền chuẩn bị tự mình lái xe dẫn cậu đi một chuyến đến siêu thị cách đó không xa.
Đi tới dưới lầu của một siêu thị cỡ lớn, sau khi Lê Diễm tìm chỗ đậu xe xong liền dẫn Lâm Văn Tịch đi vào.
Lê Diễm cực ít khi đi vào cái loại địa phương gọi là siêu thị này, vừa nhiều người lại dơ bẩn ầm ĩ, anh thật sự rất không thích. Sinh hoạt mỗi ngày của anh hầu như đều là từ nhà đến công ty, sau đó lại từ công ty về nhà, thỉnh thoảng sẽ đi đánh golf cùng mấy người bạn một chút, toàn bộ trên dưới công ty đều biết Lê tổng đã có vị hôn thê, người đó chính là con gái của Uông Kiếm Quốc, do đó mọi người cũng phi thường thức thời, không dám đánh chủ ý lên người anh, bởi vì trước đây Uông Chỉ Tâm ở Pháp, cho nên anh cũng không cần hẹn họ cùng người đó, những nơi như nhà hàng cao cấp ngoại trừ để bàn chuyện làm ăn thì anh cũng sẽ ít khi lui tới. Cho nên theo tổng kết của mọi người thì cuộc sống của Lê Diễm vẫn luôn phi thường không thú vị. Ngày hôm nay cùng đứa nhỏ này đi đến siêu thị, căn bản chính là lần đầu tiên của anh.
Lê Diễm vừa vào siêu thị, liền có không ít tầm mắt của nữ nhân tập trung vào người anh, mặc dù mang theo gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trên người anh vẫn tản ra một loại khí chất hấp dẫn người khác, do đó chỉ càng làm cho những nữ sinh kia thét chói tai mà thôi.
Ngay cả Lâm Văn Tịch cũng cảm nhận được mức độ được hoan nghênh của Lê Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương nhìn về phía anh, cũng may anh không có biểu hiện ra bộ dáng đặc biệt khó coi. Nếu như không phải vì mình, anh cũng sẽ không chạy đến loại địa phương này làm gì.
“Cần gì thì cứ chọn đi.” Lê Diễm nhìn vào thiếu niên nói.
“Vâng.” Lâm Văn Tịch đẩy xe, thế nhưng cậu chỉ chậm rãi bước đi chứ không hề chọn lấy bất kỳ món đồ nào cả.
“Cậu không mua sao?” Lê Diễm cau mày, thấy cậu nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào bảng giá, nhưng thủy chung không hề nâng tay lấy một thứ nào.
Nghe Lê Diễm nói, Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng mở miệng, “Trên người tôi không có bao nhiêu tiền… Nơi này quá đắt… Tôi nghĩ lần sau đến chợ hay cửa hàng bách hóa nào đó mua là được, để tự tôi đi thì tốt rồi, sẽ không làm phiền đến anh.”
Lê Diễm nhíu nhíu mày, lần đầu tiên phát hiện hóa ra đứa nhỏ này thực hiểu chuyện đi. “Ai nói sẽ để cậu tự trả tiền.”
“Hả?”
“Chỉ có mấy món này thì đáng bao nhiêu tiền, nếu cậu muốn mua gì thì cứ thoải mái chọn đi. Cứ để tôi tính tiền là được rồi.” Như bàn chải đánh răng, cốc đựng bàn chải cùng với áo ngủ các loại đồ vật này thì sẽ tốn bao nhiêu chứ? Để cho anh uống một tách cà phê còn chưa đủ nữa là.
“Thế nhưng…” Lâm Văn Tịch nhìn những món hàng trên kệ, một cái ly những 30 khối… Thực sự là xa xỉ a… Chờ khi ra chợ mua chỉ cần 1 khối là được rồi…
Lê Diễm nhìn thấy cậu bất động, do đó anh liền giúp cậu chọn một cái, “Cái này có thể chứ?”
Lâm Văn Tịch nhìn chiếc ly màu trắng bên trên có hình một chú thỏ con, liền ngây ngốc gật đầu. Cho nên đối với những đồ vật tiếp theo, đều là do Lê Diễm chọn giúp cậu. Chưa từng giúp đứa nhỏ nào mua qua đồ vật này nọ, anh chỉ có thể suy đoán rằng những thứ cậu thích có liên quan đến nhân vật hoạt hình chẳng hạn. Vì vậy cho đến khi trên xe đẩy chất đầy áo ngủ ly tách cùng drap giường có họa tiết thỏ con, rốt cục khuôn mặt của Lâm Văn Tịch cũng trở nên đỏ bừng, sau đó mới thốt ra một câu, “Tôi không phải là nữ sinh… Còn có… Cũng không phải là trẻ con…”
“Anh làm như vậy… không phải là bởi vì chuyện ngày hôm đó chứ?” Thanh âm của cậu rất nhỏ, kèm theo đó còn có chút rụt rè. Lê Diễm biết trong lòng cậu vẫn còn đang sợ hãi. Nhưng đích xác thì ít nhiều gì nguyên nhân cũng là do chuyện ngày hôm đó, vì thế anh từ chối cho ý kiến.
Thấy nam nhân trầm mặc, Lâm Văn Tịch liền hiểu được, thì ra nam nhân thật sự làm vì lí do đó, dùng 50 vạn để mua lấy một đêm của mình sao? Mình thật sự không cần anh ấy đồng tình thương cảm! Càng không nên nhục nhã mình như vậy!
“Tôi không cần anh trả nợ giúp tôi! Anh đừng dùng tiền để nhục nhã tôi như vậy… Vốn dĩ tôi đã có công việc ổn định, mấy ngày nay chỉ là tôi muốn yên tĩnh chút mà thôi, không hề có ý muốn oán trách gì anh cả, tôi biết ngày đó anh…là do tác động của thuốc…nhưng tôi đã không để tâm đến chuyện đó nữa rồi…cho nên…tôi không cần anh giúp tôi trả nợ vì lí do đó …”
Đây là lần đầu tiên Lê Diễm thấy người này nói nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào thời khắc này lộ ra vẻ tiều tụy.
“Không phải tôi giúp cậu trả nợ, lúc nãy cũng đã nói qua hiện tại tôi là chủ nợ của cậu đi? Về phần số tiền đó thì cậu vẫn phải trả lại cho tôi.” Nam nhân chống lại ánh mắt của cậu, bình tĩnh nói.
Lâm Văn Tịch cũng dần dần hiểu ý tứ của nam nhân, thì ra không phải là anh ấy dùng tiền để nhục nhã cậu sao?
“Thế nhưng… Hiện tại tôi đã mất việc rồi, số tiền kia…có thể sẽ phải mất rất nhiều thời gian…thế nhưng anh cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại đầy đủ cho anh!”
“Ừm…Kỳ thực cậu không cần đi ra ngoài tìm việc làm, ở lại đây làm người giúp việc đi, chỉ cần phụ trách toàn bộ việc nhà là được rồi, có thể coi như là trả nợ. Đồng ý chứ? Dĩ nhiên là tôi sẽ không trói buộc cậu cả đời đâu, còn về phần thời hạn, liền giống như trong hợp bán thân mà cậu đã ký trước đây, thời hạn là bảy năm. Tự cậu quyết định đi.”
Ở lại chỗ này, làm người giúp việc…là có thể trả nợ? Lâm Văn Tịch không thể tin mà nhìn nam nhân trước mặt, anh vẫn mang theo biểu tình đạm mạc đó, khẩu khí cũng rất bình thản, nhưng không biết vì sao, đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy cuộc đời bị phá vỡ triệt để.
“Thế nhưng… Tôi… Cái gì cũng không biết làm…” Lâm Văn Tịch có chút sợ hãi, cậu chưa từng đi giúp việc, lại không được trải qua đào tạo kỷ lưỡng, có lẽ vẫn còn rất nhiều thứ chưa được thông thạo.
“Không sao, mỗi ngày cậu chỉ cần dọn dẹp và nấu cơm là được rồi.”
“Thế nhưng… Tôi không biết làm cơm Tây…” Lâm Văn Tịch cúi đầu, cảm thấy có chút tự ti, những món mình biết làm cũng không quá nhiều, nếu như muốn thỏa mãn nam nhân đã từng ăn qua sơn hào hải vị này, hẳn là sẽ rất khó đi?
“Không sao. Cứ bình thường là tốt rồi.” Lê Diễm lại nói tiếp, “Đi tắm trước đi.”
Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới đã có rất nhiều ngày mình chưa tắm rồi. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhớ đến nam nhân này có tính khiết phích, cậu càng thêm ngượng ngùng. Vén chăn lên mới phát hiện trên người mình vậy mà lại đang mặc một bộ đồ ngủ mới.
“Đây là tôi cho người đi mua. Còn có, cái này.” Lê Diễm nói xong liền ném qua một chai thuốc mỡ, nhất thời Lâm Văn Tịch không phản ứng kịp vật này là để làm cái gì.
“Hẳn là nơi đó của cậu đã nhiễm trùng rồi đi. Tự mình rửa sạch sẽ sau đó bôi nó lên. Chuyện đêm đó, tôi rất xin lỗi. Cậu nói cậu đã quên, như vậy cứ quên hết nó đi.” Lê Diễm nói xong liền đi ra ngoài. Lưu lại Lâm Văn Tịch với vẻ mặt đã đỏ bừng.
Buổi tối Lâm Văn Tịch từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra, vẫn cảm thấy không thể nào tin được, nam nhân giúp cậu trả nợ nhưng lại chỉ cần cậu làm người giúp việc, hơn nữa còn cho phép mình ở lại đây?
Ít nhiều gì thì Lâm Văn Tịch cũng đã đoán được lí do nam nhân để cậu ở lại, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, thế nhưng nhiều hơn vẫn là tràn ngập cảm kích. Vốn cho rằng sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa…thế nhưng không ngờ rằng… không chỉ nhanh như vậy đã gặp lại nhau, hơn nữa cậu còn trở thành người giúp việc của nhà anh? Lâm Văn Tịch cảm thấy cứ như mình đang nằm mơ vậy.
Kể từ thời điểm này, Lâm Văn Tịch bắt đầu một giai đoạn hoàn toàn mới trong cuộc đời cậu, đó chính là cuộc sống của một người giúp việc nhà.
Muốn ở lại đây, đầu tiên nhất định phải đi mua một ít đồ dùng hàng ngày mà Lâm Văn Tịch cần. Ban đầu vốn có dự định nhờ những người vệ sĩ kia giúp cậu mua về là được, nhưng nghĩ tới hiện tại Lâm Văn Tịch chỉ là một đứa nhỏ 17 tuổi, chắc là sẽ thích mua những thứ hợp với sở thích của mình hơn, lần trước vệ sĩ mua bộ áo ngủ tử khí trầm trầm kia về, tuy rằng Lâm Văn Tịch không nói gì, thế nhưng ngay cả Lê Diễm nhìn cũng đều thấy khó chịu. Vì vậy anh liền chuẩn bị tự mình lái xe dẫn cậu đi một chuyến đến siêu thị cách đó không xa.
Đi tới dưới lầu của một siêu thị cỡ lớn, sau khi Lê Diễm tìm chỗ đậu xe xong liền dẫn Lâm Văn Tịch đi vào.
Lê Diễm cực ít khi đi vào cái loại địa phương gọi là siêu thị này, vừa nhiều người lại dơ bẩn ầm ĩ, anh thật sự rất không thích. Sinh hoạt mỗi ngày của anh hầu như đều là từ nhà đến công ty, sau đó lại từ công ty về nhà, thỉnh thoảng sẽ đi đánh golf cùng mấy người bạn một chút, toàn bộ trên dưới công ty đều biết Lê tổng đã có vị hôn thê, người đó chính là con gái của Uông Kiếm Quốc, do đó mọi người cũng phi thường thức thời, không dám đánh chủ ý lên người anh, bởi vì trước đây Uông Chỉ Tâm ở Pháp, cho nên anh cũng không cần hẹn họ cùng người đó, những nơi như nhà hàng cao cấp ngoại trừ để bàn chuyện làm ăn thì anh cũng sẽ ít khi lui tới. Cho nên theo tổng kết của mọi người thì cuộc sống của Lê Diễm vẫn luôn phi thường không thú vị. Ngày hôm nay cùng đứa nhỏ này đi đến siêu thị, căn bản chính là lần đầu tiên của anh.
Lê Diễm vừa vào siêu thị, liền có không ít tầm mắt của nữ nhân tập trung vào người anh, mặc dù mang theo gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trên người anh vẫn tản ra một loại khí chất hấp dẫn người khác, do đó chỉ càng làm cho những nữ sinh kia thét chói tai mà thôi.
Ngay cả Lâm Văn Tịch cũng cảm nhận được mức độ được hoan nghênh của Lê Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương nhìn về phía anh, cũng may anh không có biểu hiện ra bộ dáng đặc biệt khó coi. Nếu như không phải vì mình, anh cũng sẽ không chạy đến loại địa phương này làm gì.
“Cần gì thì cứ chọn đi.” Lê Diễm nhìn vào thiếu niên nói.
“Vâng.” Lâm Văn Tịch đẩy xe, thế nhưng cậu chỉ chậm rãi bước đi chứ không hề chọn lấy bất kỳ món đồ nào cả.
“Cậu không mua sao?” Lê Diễm cau mày, thấy cậu nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào bảng giá, nhưng thủy chung không hề nâng tay lấy một thứ nào.
Nghe Lê Diễm nói, Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng mở miệng, “Trên người tôi không có bao nhiêu tiền… Nơi này quá đắt… Tôi nghĩ lần sau đến chợ hay cửa hàng bách hóa nào đó mua là được, để tự tôi đi thì tốt rồi, sẽ không làm phiền đến anh.”
Lê Diễm nhíu nhíu mày, lần đầu tiên phát hiện hóa ra đứa nhỏ này thực hiểu chuyện đi. “Ai nói sẽ để cậu tự trả tiền.”
“Hả?”
“Chỉ có mấy món này thì đáng bao nhiêu tiền, nếu cậu muốn mua gì thì cứ thoải mái chọn đi. Cứ để tôi tính tiền là được rồi.” Như bàn chải đánh răng, cốc đựng bàn chải cùng với áo ngủ các loại đồ vật này thì sẽ tốn bao nhiêu chứ? Để cho anh uống một tách cà phê còn chưa đủ nữa là.
“Thế nhưng…” Lâm Văn Tịch nhìn những món hàng trên kệ, một cái ly những 30 khối… Thực sự là xa xỉ a… Chờ khi ra chợ mua chỉ cần 1 khối là được rồi…
Lê Diễm nhìn thấy cậu bất động, do đó anh liền giúp cậu chọn một cái, “Cái này có thể chứ?”
Lâm Văn Tịch nhìn chiếc ly màu trắng bên trên có hình một chú thỏ con, liền ngây ngốc gật đầu. Cho nên đối với những đồ vật tiếp theo, đều là do Lê Diễm chọn giúp cậu. Chưa từng giúp đứa nhỏ nào mua qua đồ vật này nọ, anh chỉ có thể suy đoán rằng những thứ cậu thích có liên quan đến nhân vật hoạt hình chẳng hạn. Vì vậy cho đến khi trên xe đẩy chất đầy áo ngủ ly tách cùng drap giường có họa tiết thỏ con, rốt cục khuôn mặt của Lâm Văn Tịch cũng trở nên đỏ bừng, sau đó mới thốt ra một câu, “Tôi không phải là nữ sinh… Còn có… Cũng không phải là trẻ con…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất