Chương 160: Sinh tử nghịch chuyển, chịu cảnh phản bội
Đó là cơ quan bắn tia hồng ngoại, Trần Diệu Thiên chỉ cảm thấy càng khổ não hơn, rất rõ ràng người thiết kế biết sẽ có người muốn phá hư máy truyền áp lực, cho nên mới lắp đặt thêm cái cơ quan này, một khi máy truyền áp lực bị phá hỏng, cơ quan bắn tia hồng ngoại sẽ tự động mở ra, phản xạ với mặt kính bao trùm lấy toàn bộ không gian. Nếu như lúc này muốn đi qua, tất nhiên sẽ phải xuyên qua tia hồng ngoại, hậu quả cũng như nhau, sẽ bị súng bắn tới chết. Giống như ở trong phim vậy, mấy người đó đều là cẩn thận khéo léo né khỏi mấy tia hồng ngoại, lần lượt tránh qua từng tia một, thế nhưng trên thực tế căn bản là rất khó đi được, Trần Diệu Thiên cũng không phải là hắc đạo hay là nằm vùng chuyên nghiệp, lúc này Trần Diệu Thiên có xúc động muốn chửi má nó, thế nhưng nghĩ đến nhất định là thời điểm Lê Diễm đi vào không có khó khăn như thế, hơn nữa bình thường người của bọn chúng cũng phải đi qua đây, nhất định còn có đường khác, cho nên phải tìm biện pháp khác mới được, Trần Diệu Thiên nhìn chung quanh một lần, lại phát hiện ở đây ngoại trừ con đường này căn bản là cũng không có đường nào khác cả.
"Cậu chắc là Lê Diễm đã đi qua đây sao?"
"Đúng mà, sao vậy gặp phải khó khăn gì sao?" Nếu như Trần Diệu Thiên cũng không qua được, như vậy đến lúc bọn họ muốn đi vào nghĩ cách cứu viện thì không phải càng phiền toái hơn sao?
"Ở đây có lắp đặt máy truyền áp lực, căn bản là rất khó đi qua, không có đường nào khác nữa sao?"
Nghe đến máy truyền áp lực, hiển nhiên bên kia cũng sửng sốt một chút, đây chính là một vấn đề khó giải quyết đó...
"Nhưng mà nếu như bây giờ muốn hủy nó, thời gian cũng không nhiều lắm a, tôi lo lắng rất nhanh sẽ có người phát hiện ra điểm khác thường, đến lúc đó mấy thằng phản tặc của Chu Long đi ra, chỉ sợ sẽ càng khó xử lý hơn."
"Còn có chuyện thảm hơn đây, cái máy truyền áp lực này bị hủy còn chưa xong đâu, bởi vì bọn chúng còn trang bị thêm một cơ quan bắn ra tia hồng ngoại nữa..."
"..."
Ngay khi hai người còn đang thương lượng, Trần Diệu Thiên thính tai nghe được có tiếng bước chân của ai đó, nhất thời hạ thấp giọng xuống. "Hình như có người phát hiện rồi, trước khoan nói đã, tôi đi tìm Lê Diễm rồi hội hợp sau."
Lúc Trần Diệu Thiên vừa dứt lời, một viên đạn sượt qua vai Trần Diệu Thiên.
※
"Xem ra thân thủ của người kia không tồi, rất nhiều anh em của chúng ta đều bị tên đó đánh chết rồi."
Chu Long tức đến mức trên trán đều nảy ra gân xanh, nhìn sang Lê Diễm ở một bên, nhưng ngược lại Lê Diễm rất bình tĩnh, "Không phải người do tao đưa tới, nếu muốn trách chỉ trách mày đã bắt người không nên bắt rồi." Khiến cho người vốn không muốn bị kéo vào vòng chiến tranh này đều không kiềm chế được.
"Mày nói cái gì!"
Chu Long bị anh kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, đột nhiên chỉa súng vào Lê Diễm. Mà đúng lúc này, lại có một tin tức truyền vào.
"Lão đại, hình như chúng ta đã bị người bao vây rồi."
Chu Long trừng mắt nhìn Lê Diễm, "Là người của mày hả? Bộ mày không sợ, tao sẽ gϊếŧ thằng đó cùng với cái thứ tạp chủng trong bụng nó sao!"
Kêu con của mình là tạp chủng ở ngay trước mặt mình, cơn tức của Lê Diễm bị khơi nguồn, cặp mắt cũng bắt đầu trở nên thô bạo, anh biết bây giờ kêu gã thả Lâm Văn Tịch, để mình ở lại đã là chuyện không thể nào, cho tới hiện tại, chỉ có thể tiến không thể lùi, vậy cũng chỉ có cách ra tay đánh một trận thôi.
"Vậy cứ nhìn thử xem, mày có cái bản lĩnh đó không!" Dường như là cùng một lúc khi phát ra từ cuối cùng, Lê Diễm vặn tay gã ra sau lưng, thế nhưng dù sao Chu Long cũng đã lăn lộn trong hắc đạo lâu năm, không thể nào để bị bắt dễ dàng như vậy được, lúc bị Lê Diễm siết tay lại gã cũng né cùng lúc, cái tay cầm súng cũng bóp cò, bởi vì vị trí hiện tại, một phát này bắn xuống đất, phát ra một tiếng đùng, vốn định dùng phát này để cảnh cáo Lê Diễm, nào ngờ hình như nam nhân không hề sợ khẩu súng trong tay gã, vẫn đánh với gã như trước.
Đấu tay đôi với Chu Long, hơn nữa đây lại còn là địa bàn của gã, phần thắng của Lê Diễm cũng không lớn, sau khi né được vài phát súng của gã, mục tiêu của Lê Diễm biến thành tấn công, đầu tiên muốn đoạt lấy khẩu súng trong tay gã mới tương đối có phần thắng, thoáng cái toàn bộ ly thủy tinh, bàn trà, ghế đều bị phá hỏng, tiếng súng, tiếng thủy tinh rơi trộn lẫn vào cùng một chỗ. Vào lúc hai người đang đánh nhau, có mấy người xông vào, đều là người của Chu Long.
Mắt thấy Lê Diễm đã sắp không có đường lui, đột nhiên Chu Long phát cuồng nở nụ cười, "Lê Diễm, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay, kỳ thực cũng không thể trách mày được, muốn trách thì trách cái lão già bất tử Lê Tông Sinh của tụi mày đi kìa, nếu như Vũ Hoàng không được vực dậy, nếu mày không ngồi lên cái vị trí kia của Vũ Hoàng, không cưới Uông Chỉ Tâm, không nhận được sự khen ngợi từ Uông Kiếm Quốc, tao còn có thể suy nghĩ tới chuyện tha cho mày một cái mạng. Mày biết tập đoàn Long Diệp không?"
Lê Diễm không biết tại sao đột nhiên người này lại nói mấy chuyện đó với mình, thế nhưng cái loại dừng đánh nhau này, không thể nghi ngờ là đã mang đến cơ hội cho mình, nếu gã muốn "nói chuyện phiếm" thì anh cũng nên theo chân gã kéo dài thời gian vậy.
"Biết."
"Mày có biết tại sao Long Diệp lại phá sản không?"
Cái này Lê Diễm thật sự không biết, cũng không quan tâm.
"Năm ấy, nếu không phải Vũ Hoàng vực dậy, Long Diệp sẽ không phá sản. Nữ nhân kia cũng sẽ không bỏ tao và ba tao lại, hơn nữa còn chạy theo thằng khác, kể từ khi đó, ba tao không gượng dậy nổi, mỗi ngày trầm mê trong rượu chè cờ bạc, cuối cùng thiếu một khoản nợ, rồi đem bán tao cho hắc đạo. Ha ha, cũng chính là khi đó, tao được biết Lâm Giác, một nữ nhân thông minh nhã nhặn, là cô ấy đã mang đến cho tao dũng khí để sinh tồn, có ý chí chiến đấu để rồi một đường leo lên vị trí hiện tại, thế nhưng trong lòng tao, thù hận cũng không ngừng tăng trưởng, tao vẫn ước ao có một ngày tao có thể sử dụng sức mạnh của chính bản thân hủy hoại Vũ Hoàng, hủy hoại Lê gia, sau đó, tao muốn cưới cô ấy về nhà, thế nhưng không nghĩ tới số phận lại đùa tao một trận vui như vậy, Lâm Giác thế mà lại đi yêu đại thiếu gia của Lê gia, ha ha, thực đúng là trào phúng. Ả thế mà lại yêu kẻ thù của tao! Không sai, vụ tai nạn xe cộ của Lê Khâm là do tao sắp đặt, cũng là tao giá họa cho Lâm gia, thứ tao muốn, chính là hai nhà bọn mày không đội trời chung, lưỡng bại câu thương, tao còn muốn gϊếŧ đôi cẩu nam nữ kia nữa kìa, đáng tiếc tao vẫn luôn không tìm được nơi ở của Lâm Giác, Lê Khâm đã giấu ả quá kỹ. Nếu không phải nhờ sự xuất hiện của Lâm Văn Tịch, tao thực sự không ngờ tới, nó chính là con của bọn chúng, càng không có nghĩ tới, giữa tụi mày lại có mối quan hệ ghê tởm như vậy, bằng cái gì đều đã như vậy rồi mà Uông Kiếm Quốc còn coi trọng mày như thế nữa chứ! Bằng cái gì mày đã rời khỏi Thiên Hà bang mà vẫn có nhiều anh em ủng hộ mày như vậy hả! Là tao đã phái người ám sát mày đó, thấy Lê Diễm mày sống một ngày tao liền nuốt không trôi khẩu khí này! Tao vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh có ngày toàn bộ người của Lê gia tụi mày chết trong tay tao, tao đợi ngày hôm nay, đã đợi quá lâu rồi!"
Chu Long bắt đầu cười như điên, thậm chí khiến cho Lê Diễm hoài nghi có phải gã đã bị thần kinh rồi hay không.
"Nói cho mày biết mấy chuyện này, là do tao muốn để trước khi mày chết cũng có thể hiểu rõ một chút. Vốn dĩ tao đã hứa với mày, khi mày chết rồi, tao liền thả thằng nhóc kia ra, thế nhưng là do mày không tuân thủ lời hứa trước, cho nên cũng không thể trách tao được, thân thể thằng nhóc kia đặc biệt như vậy, tao đã nghĩ ra tác dụng khác rồi nha." Chu Long nở một nụ cười hèn mọn.
Lê Diễm siết chặt nắm tay, đi tới đây để chịu chết, khi Lê Diễm anh là thằng ngu hả? Nếu mình chết, cũng chưa chắc là gã sẽ thả Lâm Văn Tịch ra đâu. Lê Diễm anh ghét nhất là bị người khác sỉ nhục, nhất định anh phải cứu người anh yêu ra, bất luận có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa. Thừa dịp Chu Long còn đang trầm ngâm trong trạng thái bi thương điên loạn Lê Diễm nắm chặt thời cơ phản công đánh rơi súng của gã xuống đất, trong vòng chưa tới một giây sau anh đã dùng chân đá móc khẩu súng lên trên tay mình, mà mấy người vừa mới vào kia, A Hổ cầm đầu thấy tình thế đó đã lấy tốc độ nhanh nhất để vọt tới, đặt súng ngay trên đầu Chu Long.
Chưa tới nửa phút, Chu Long liền mất đi toàn bộ ưu thế, lúc này gã còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy hai người Lê Diễm và A Hổ đều đang cầm súng chỉa vào mình.
"Cậu chắc là Lê Diễm đã đi qua đây sao?"
"Đúng mà, sao vậy gặp phải khó khăn gì sao?" Nếu như Trần Diệu Thiên cũng không qua được, như vậy đến lúc bọn họ muốn đi vào nghĩ cách cứu viện thì không phải càng phiền toái hơn sao?
"Ở đây có lắp đặt máy truyền áp lực, căn bản là rất khó đi qua, không có đường nào khác nữa sao?"
Nghe đến máy truyền áp lực, hiển nhiên bên kia cũng sửng sốt một chút, đây chính là một vấn đề khó giải quyết đó...
"Nhưng mà nếu như bây giờ muốn hủy nó, thời gian cũng không nhiều lắm a, tôi lo lắng rất nhanh sẽ có người phát hiện ra điểm khác thường, đến lúc đó mấy thằng phản tặc của Chu Long đi ra, chỉ sợ sẽ càng khó xử lý hơn."
"Còn có chuyện thảm hơn đây, cái máy truyền áp lực này bị hủy còn chưa xong đâu, bởi vì bọn chúng còn trang bị thêm một cơ quan bắn ra tia hồng ngoại nữa..."
"..."
Ngay khi hai người còn đang thương lượng, Trần Diệu Thiên thính tai nghe được có tiếng bước chân của ai đó, nhất thời hạ thấp giọng xuống. "Hình như có người phát hiện rồi, trước khoan nói đã, tôi đi tìm Lê Diễm rồi hội hợp sau."
Lúc Trần Diệu Thiên vừa dứt lời, một viên đạn sượt qua vai Trần Diệu Thiên.
※
"Xem ra thân thủ của người kia không tồi, rất nhiều anh em của chúng ta đều bị tên đó đánh chết rồi."
Chu Long tức đến mức trên trán đều nảy ra gân xanh, nhìn sang Lê Diễm ở một bên, nhưng ngược lại Lê Diễm rất bình tĩnh, "Không phải người do tao đưa tới, nếu muốn trách chỉ trách mày đã bắt người không nên bắt rồi." Khiến cho người vốn không muốn bị kéo vào vòng chiến tranh này đều không kiềm chế được.
"Mày nói cái gì!"
Chu Long bị anh kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, đột nhiên chỉa súng vào Lê Diễm. Mà đúng lúc này, lại có một tin tức truyền vào.
"Lão đại, hình như chúng ta đã bị người bao vây rồi."
Chu Long trừng mắt nhìn Lê Diễm, "Là người của mày hả? Bộ mày không sợ, tao sẽ gϊếŧ thằng đó cùng với cái thứ tạp chủng trong bụng nó sao!"
Kêu con của mình là tạp chủng ở ngay trước mặt mình, cơn tức của Lê Diễm bị khơi nguồn, cặp mắt cũng bắt đầu trở nên thô bạo, anh biết bây giờ kêu gã thả Lâm Văn Tịch, để mình ở lại đã là chuyện không thể nào, cho tới hiện tại, chỉ có thể tiến không thể lùi, vậy cũng chỉ có cách ra tay đánh một trận thôi.
"Vậy cứ nhìn thử xem, mày có cái bản lĩnh đó không!" Dường như là cùng một lúc khi phát ra từ cuối cùng, Lê Diễm vặn tay gã ra sau lưng, thế nhưng dù sao Chu Long cũng đã lăn lộn trong hắc đạo lâu năm, không thể nào để bị bắt dễ dàng như vậy được, lúc bị Lê Diễm siết tay lại gã cũng né cùng lúc, cái tay cầm súng cũng bóp cò, bởi vì vị trí hiện tại, một phát này bắn xuống đất, phát ra một tiếng đùng, vốn định dùng phát này để cảnh cáo Lê Diễm, nào ngờ hình như nam nhân không hề sợ khẩu súng trong tay gã, vẫn đánh với gã như trước.
Đấu tay đôi với Chu Long, hơn nữa đây lại còn là địa bàn của gã, phần thắng của Lê Diễm cũng không lớn, sau khi né được vài phát súng của gã, mục tiêu của Lê Diễm biến thành tấn công, đầu tiên muốn đoạt lấy khẩu súng trong tay gã mới tương đối có phần thắng, thoáng cái toàn bộ ly thủy tinh, bàn trà, ghế đều bị phá hỏng, tiếng súng, tiếng thủy tinh rơi trộn lẫn vào cùng một chỗ. Vào lúc hai người đang đánh nhau, có mấy người xông vào, đều là người của Chu Long.
Mắt thấy Lê Diễm đã sắp không có đường lui, đột nhiên Chu Long phát cuồng nở nụ cười, "Lê Diễm, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay, kỳ thực cũng không thể trách mày được, muốn trách thì trách cái lão già bất tử Lê Tông Sinh của tụi mày đi kìa, nếu như Vũ Hoàng không được vực dậy, nếu mày không ngồi lên cái vị trí kia của Vũ Hoàng, không cưới Uông Chỉ Tâm, không nhận được sự khen ngợi từ Uông Kiếm Quốc, tao còn có thể suy nghĩ tới chuyện tha cho mày một cái mạng. Mày biết tập đoàn Long Diệp không?"
Lê Diễm không biết tại sao đột nhiên người này lại nói mấy chuyện đó với mình, thế nhưng cái loại dừng đánh nhau này, không thể nghi ngờ là đã mang đến cơ hội cho mình, nếu gã muốn "nói chuyện phiếm" thì anh cũng nên theo chân gã kéo dài thời gian vậy.
"Biết."
"Mày có biết tại sao Long Diệp lại phá sản không?"
Cái này Lê Diễm thật sự không biết, cũng không quan tâm.
"Năm ấy, nếu không phải Vũ Hoàng vực dậy, Long Diệp sẽ không phá sản. Nữ nhân kia cũng sẽ không bỏ tao và ba tao lại, hơn nữa còn chạy theo thằng khác, kể từ khi đó, ba tao không gượng dậy nổi, mỗi ngày trầm mê trong rượu chè cờ bạc, cuối cùng thiếu một khoản nợ, rồi đem bán tao cho hắc đạo. Ha ha, cũng chính là khi đó, tao được biết Lâm Giác, một nữ nhân thông minh nhã nhặn, là cô ấy đã mang đến cho tao dũng khí để sinh tồn, có ý chí chiến đấu để rồi một đường leo lên vị trí hiện tại, thế nhưng trong lòng tao, thù hận cũng không ngừng tăng trưởng, tao vẫn ước ao có một ngày tao có thể sử dụng sức mạnh của chính bản thân hủy hoại Vũ Hoàng, hủy hoại Lê gia, sau đó, tao muốn cưới cô ấy về nhà, thế nhưng không nghĩ tới số phận lại đùa tao một trận vui như vậy, Lâm Giác thế mà lại đi yêu đại thiếu gia của Lê gia, ha ha, thực đúng là trào phúng. Ả thế mà lại yêu kẻ thù của tao! Không sai, vụ tai nạn xe cộ của Lê Khâm là do tao sắp đặt, cũng là tao giá họa cho Lâm gia, thứ tao muốn, chính là hai nhà bọn mày không đội trời chung, lưỡng bại câu thương, tao còn muốn gϊếŧ đôi cẩu nam nữ kia nữa kìa, đáng tiếc tao vẫn luôn không tìm được nơi ở của Lâm Giác, Lê Khâm đã giấu ả quá kỹ. Nếu không phải nhờ sự xuất hiện của Lâm Văn Tịch, tao thực sự không ngờ tới, nó chính là con của bọn chúng, càng không có nghĩ tới, giữa tụi mày lại có mối quan hệ ghê tởm như vậy, bằng cái gì đều đã như vậy rồi mà Uông Kiếm Quốc còn coi trọng mày như thế nữa chứ! Bằng cái gì mày đã rời khỏi Thiên Hà bang mà vẫn có nhiều anh em ủng hộ mày như vậy hả! Là tao đã phái người ám sát mày đó, thấy Lê Diễm mày sống một ngày tao liền nuốt không trôi khẩu khí này! Tao vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh có ngày toàn bộ người của Lê gia tụi mày chết trong tay tao, tao đợi ngày hôm nay, đã đợi quá lâu rồi!"
Chu Long bắt đầu cười như điên, thậm chí khiến cho Lê Diễm hoài nghi có phải gã đã bị thần kinh rồi hay không.
"Nói cho mày biết mấy chuyện này, là do tao muốn để trước khi mày chết cũng có thể hiểu rõ một chút. Vốn dĩ tao đã hứa với mày, khi mày chết rồi, tao liền thả thằng nhóc kia ra, thế nhưng là do mày không tuân thủ lời hứa trước, cho nên cũng không thể trách tao được, thân thể thằng nhóc kia đặc biệt như vậy, tao đã nghĩ ra tác dụng khác rồi nha." Chu Long nở một nụ cười hèn mọn.
Lê Diễm siết chặt nắm tay, đi tới đây để chịu chết, khi Lê Diễm anh là thằng ngu hả? Nếu mình chết, cũng chưa chắc là gã sẽ thả Lâm Văn Tịch ra đâu. Lê Diễm anh ghét nhất là bị người khác sỉ nhục, nhất định anh phải cứu người anh yêu ra, bất luận có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa. Thừa dịp Chu Long còn đang trầm ngâm trong trạng thái bi thương điên loạn Lê Diễm nắm chặt thời cơ phản công đánh rơi súng của gã xuống đất, trong vòng chưa tới một giây sau anh đã dùng chân đá móc khẩu súng lên trên tay mình, mà mấy người vừa mới vào kia, A Hổ cầm đầu thấy tình thế đó đã lấy tốc độ nhanh nhất để vọt tới, đặt súng ngay trên đầu Chu Long.
Chưa tới nửa phút, Chu Long liền mất đi toàn bộ ưu thế, lúc này gã còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy hai người Lê Diễm và A Hổ đều đang cầm súng chỉa vào mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất