[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu
Chương 18: Bị Sét Đánh
Sau khi vào đêm.
Đám trẻ nhà họ Đàm ầm ĩ cả ngày cũng đều đã đi ngủ.
Đàm đại nương cầm tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Tiểu Thất Nguyệt và Đàm Lục Cân, giật giật lão Đàm đang ngáy o o.
"Cha nó, cha nó."
Lão Đàm nghe tiếng liền vội vàng ngồi dậy nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Đàm đại nương liếc nhìn vào trong nhà, thấy không có động tĩnh gì, nhỏ giọng hỏi lão Đàm:
"Cha nó, ông nói bệnh của thằng bé Tam Nguyên đã khỏi rồi, chúng ta có nên nhờ người đi tìm một chút không."
Lão Đàm vội hỏi: "Tìm cái gì?"
Đàm đại nương hạ thấp giọng, xác định mấy đứa trẻ trong nhà không nghe thấy: "Đương nhiên là tìm cha mẹ ruột của thằng bé."
Lão Đàm nghe xong, nằm xuống, kéo chăn, nói: "Tìm chi cho mệt, người nhà nào bỏ được con mình thì làm gì là người tốt, chúng ta đã nuôi nó rồi, thì nó chính là con ruột của chúng ta, sau này đừng nhắc chuyện này nữa."
Đàm đại nương đưa tay véo ông một cái:
"Ông ngốc à, miếng ngọc trên người thằng bé Tam Nguyên nhìn qua là đã biết có giá trị liên thành rồi, chắc chắn nó sinh ra trong một gia đình phú quý nào đó, nếu tìm được cha mẹ ruột của nó, thì nó cũng không phải cùng chúng ta khổ cực nữa."
Nói đến đây, bà không khỏi nhớ tới những năm tháng dẫn thằng bé đi khắp nơi chữa bệnh, đôi mắt dần dần ươn ướt:
"Thằng bé này, chính là bị chúng ta làm chậm trễ, nếu không bệnh cũng đã không kéo dài tới giờ."
Lão Đàm thấy bà như vậy, lòng mềm nhũn, từ từ ngồi dậy, ôm bà nói:
"Được được, nghe lời bà, nghe lời bà, chờ khi nào lên trấn, ta sẽ cầm miếng ngọc bội này ra chợ tìm."
Đàm đại nương lau lau mắt, gật đầu:
"Ừ! Như vậy còn tạm được."
Lão Đàm mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Đàm đại nương chặt hơn.
Sáng sớm hôm sau.
Chuyện vợ lý trưởng bị ngã vấp làm mù mắt lan truyền khắp cả thôn.
Trần đại nương vốn là người thích náo nhiệt, ở cửa nhà họ Đàm líu lo nói:
"Lưu đại tỷ này cũng thật là xui xẻo, ngã thì ngã đi, còn đâm cả mắt vào đá nữa chứ, nghe nói là tròng mắt đã rách toang rồi, thật là đen đủi tám đời."
Vợ lão Trương ở đầu thôn cười hì hì nháy mắt ra hiệu:
"Còn không phải tại bình thường làm nhiều chuyện mất lương tâm, chứ sao lại xảy ra chuyện này."
Trần đại nương liên tục gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lưu thị kia bình ngày dựa vào thân phận lý trưởng của chồng, sai khiến mấy bà trong thôn không ít, họ đã căm hận trong lòng từ lâu.
Giờ Lưu thị gặp vận rủi, họ còn vui hơn ai hết.
Đàm đại nương ở trong nhà cho con bú, nghe được những lời bàn tán nhảm nhí của họ, cũng không vui mừng gì, chỉ ôm Tiểu Thất Nguyệt thì thầm:
"Thất Nguyệt của chúng ta, sau này nhất định đừng học kiểu bỏ đá xuống giếng như bọn họ nha."
Tiểu Thất Nguyệt như nghe hiểu được, nắm hai cái tay múp míp, tăng tốc hút vài ngụm sữa.
Đàm đại nương cười đùa nghịch khuôn mặt bụ bẫm của bé con.
Trần đại nương ở ngoài kia còn thỉnh thoảng liếc nhìn vào nhà Đàm đại nương, mặt đầy ghen tị:
"Vẫn là Vạn muội tử số tốt, tuy nghèo thật đấy, nhưng chồng thương, con ngoan~"
Lời nói của bà ta toát ra một vẻ chua chát.
Vợ lão Trương tuy còn trẻ, nhưng cũng hiểu rõ ý tứ trong đó, cố ý nói to:
"Chồng thương yêu thì có ích gì? Chẳng phải vẫn đói chết sao? Con ngoan thì có ích gì, chẳng phải vẫn ngốc nghếch sao? Trần thẩm, theo ta thấy, trong thôn Phong Bình này thì nhà thẩm vẫn sống tốt nhất."
Trần đại nương và lão Trần tuy tuổi đã cao, sức khỏe không bằng nhà khác, nhưng con trai vẫn khá có tiền đồ.
Con trai cả làm phụ bếp trong tiệm thuốc ở huyện thành, con trai thứ là đầu bếp trong nhà Tào huyện lệnh, cả nhà tuy không cày cấy được mấy mảnh ruộng, nhưng cuộc sống rất sung túc, ăn mặc không lo, thậm chí còn có chút tiền dư.
Nên bà ta rất đắc ý, nhướn mày nháy mắt nói:
"Con người à, vẫn phải xem số mệnh, ta thì số tốt, sinh mấy đứa con trai tốt, không như một số người số mệnh không tốt, cho dù sinh nhiều con trai cũng vô dụng!"
Không biết là do giọng nói của họ quá lớn, làm Tiểu Thất Nguyệt không thể yên tâm bú sữa, bé con nhíu mày một cái.
Chỉ thấy bầu trời vốn quang đãng bỗng lóe lên một tia sét kinh hoàng, đánh thẳng xuống một cây đại thụ bên cạnh Trần đại nương và vợ lão Trương.
Ngay lập tức, lửa bắn tung tóe, một cây tùng nhỏ bị cháy sạch ngay tức khắc.
Trần đại nương và vợ lão Trương tuy thoát nạn, nhưng toàn thân đều sợ đến cứng đơ.
Đặc biệt là vợ lão Trương, bà ta trợn tròn mắt, liên tục đánh vào miệng mình mấy cái:
"Trời ơi! Lời này không thể nói bừa được, lại còn bị sét đánh nữa chứ!"
Vừa nói, chân bà ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Đám trẻ nhà họ Đàm ầm ĩ cả ngày cũng đều đã đi ngủ.
Đàm đại nương cầm tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Tiểu Thất Nguyệt và Đàm Lục Cân, giật giật lão Đàm đang ngáy o o.
"Cha nó, cha nó."
Lão Đàm nghe tiếng liền vội vàng ngồi dậy nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Đàm đại nương liếc nhìn vào trong nhà, thấy không có động tĩnh gì, nhỏ giọng hỏi lão Đàm:
"Cha nó, ông nói bệnh của thằng bé Tam Nguyên đã khỏi rồi, chúng ta có nên nhờ người đi tìm một chút không."
Lão Đàm vội hỏi: "Tìm cái gì?"
Đàm đại nương hạ thấp giọng, xác định mấy đứa trẻ trong nhà không nghe thấy: "Đương nhiên là tìm cha mẹ ruột của thằng bé."
Lão Đàm nghe xong, nằm xuống, kéo chăn, nói: "Tìm chi cho mệt, người nhà nào bỏ được con mình thì làm gì là người tốt, chúng ta đã nuôi nó rồi, thì nó chính là con ruột của chúng ta, sau này đừng nhắc chuyện này nữa."
Đàm đại nương đưa tay véo ông một cái:
"Ông ngốc à, miếng ngọc trên người thằng bé Tam Nguyên nhìn qua là đã biết có giá trị liên thành rồi, chắc chắn nó sinh ra trong một gia đình phú quý nào đó, nếu tìm được cha mẹ ruột của nó, thì nó cũng không phải cùng chúng ta khổ cực nữa."
Nói đến đây, bà không khỏi nhớ tới những năm tháng dẫn thằng bé đi khắp nơi chữa bệnh, đôi mắt dần dần ươn ướt:
"Thằng bé này, chính là bị chúng ta làm chậm trễ, nếu không bệnh cũng đã không kéo dài tới giờ."
Lão Đàm thấy bà như vậy, lòng mềm nhũn, từ từ ngồi dậy, ôm bà nói:
"Được được, nghe lời bà, nghe lời bà, chờ khi nào lên trấn, ta sẽ cầm miếng ngọc bội này ra chợ tìm."
Đàm đại nương lau lau mắt, gật đầu:
"Ừ! Như vậy còn tạm được."
Lão Đàm mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Đàm đại nương chặt hơn.
Sáng sớm hôm sau.
Chuyện vợ lý trưởng bị ngã vấp làm mù mắt lan truyền khắp cả thôn.
Trần đại nương vốn là người thích náo nhiệt, ở cửa nhà họ Đàm líu lo nói:
"Lưu đại tỷ này cũng thật là xui xẻo, ngã thì ngã đi, còn đâm cả mắt vào đá nữa chứ, nghe nói là tròng mắt đã rách toang rồi, thật là đen đủi tám đời."
Vợ lão Trương ở đầu thôn cười hì hì nháy mắt ra hiệu:
"Còn không phải tại bình thường làm nhiều chuyện mất lương tâm, chứ sao lại xảy ra chuyện này."
Trần đại nương liên tục gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lưu thị kia bình ngày dựa vào thân phận lý trưởng của chồng, sai khiến mấy bà trong thôn không ít, họ đã căm hận trong lòng từ lâu.
Giờ Lưu thị gặp vận rủi, họ còn vui hơn ai hết.
Đàm đại nương ở trong nhà cho con bú, nghe được những lời bàn tán nhảm nhí của họ, cũng không vui mừng gì, chỉ ôm Tiểu Thất Nguyệt thì thầm:
"Thất Nguyệt của chúng ta, sau này nhất định đừng học kiểu bỏ đá xuống giếng như bọn họ nha."
Tiểu Thất Nguyệt như nghe hiểu được, nắm hai cái tay múp míp, tăng tốc hút vài ngụm sữa.
Đàm đại nương cười đùa nghịch khuôn mặt bụ bẫm của bé con.
Trần đại nương ở ngoài kia còn thỉnh thoảng liếc nhìn vào nhà Đàm đại nương, mặt đầy ghen tị:
"Vẫn là Vạn muội tử số tốt, tuy nghèo thật đấy, nhưng chồng thương, con ngoan~"
Lời nói của bà ta toát ra một vẻ chua chát.
Vợ lão Trương tuy còn trẻ, nhưng cũng hiểu rõ ý tứ trong đó, cố ý nói to:
"Chồng thương yêu thì có ích gì? Chẳng phải vẫn đói chết sao? Con ngoan thì có ích gì, chẳng phải vẫn ngốc nghếch sao? Trần thẩm, theo ta thấy, trong thôn Phong Bình này thì nhà thẩm vẫn sống tốt nhất."
Trần đại nương và lão Trần tuy tuổi đã cao, sức khỏe không bằng nhà khác, nhưng con trai vẫn khá có tiền đồ.
Con trai cả làm phụ bếp trong tiệm thuốc ở huyện thành, con trai thứ là đầu bếp trong nhà Tào huyện lệnh, cả nhà tuy không cày cấy được mấy mảnh ruộng, nhưng cuộc sống rất sung túc, ăn mặc không lo, thậm chí còn có chút tiền dư.
Nên bà ta rất đắc ý, nhướn mày nháy mắt nói:
"Con người à, vẫn phải xem số mệnh, ta thì số tốt, sinh mấy đứa con trai tốt, không như một số người số mệnh không tốt, cho dù sinh nhiều con trai cũng vô dụng!"
Không biết là do giọng nói của họ quá lớn, làm Tiểu Thất Nguyệt không thể yên tâm bú sữa, bé con nhíu mày một cái.
Chỉ thấy bầu trời vốn quang đãng bỗng lóe lên một tia sét kinh hoàng, đánh thẳng xuống một cây đại thụ bên cạnh Trần đại nương và vợ lão Trương.
Ngay lập tức, lửa bắn tung tóe, một cây tùng nhỏ bị cháy sạch ngay tức khắc.
Trần đại nương và vợ lão Trương tuy thoát nạn, nhưng toàn thân đều sợ đến cứng đơ.
Đặc biệt là vợ lão Trương, bà ta trợn tròn mắt, liên tục đánh vào miệng mình mấy cái:
"Trời ơi! Lời này không thể nói bừa được, lại còn bị sét đánh nữa chứ!"
Vừa nói, chân bà ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất