[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu

Chương 444: Đỗ Đại Nương Bị Bắt Tại Trận

Trước Sau
Đỗ đại nương sốt ruột muốn con trai mình thi đỗ công danh, bèn mang một ít bạc đến tìm một người đọc sách họ Đổng trong thôn.

Người đọc sách này tuy không phải tú tài, nhưng cũng coi như là có học, những năm trước từng đi khắp nơi, cũng từng đến kinh thành, học ở trường tư thục.

Người trong thôn truyền tai nhau, dần dần biến ông ta thành một vị thư sinh tài giỏi.

Ông ta vốn lười biếng, không muốn làm ruộng, bèn dựa vào lời đồn này, nhận dạy dỗ một số học trò, kiếm chút cơm cháo qua ngày.

Đỗ đại nương bước vào nhà họ Đổng, đặt số bạc trong tay lên bàn, nói: "Đổng tiên sinh, con trai ta phó thác cho ngài, không biết số bạc này có đủ không?"

Đổng tiên sinh vội vàng bước đến, cầm lấy số bạc nhìn ngắm, cười một cách dâm tà: "Được, được, bà cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách để con trai bà thi đỗ tú tài."

Nghe vậy, trong lòng Đỗ đại nương vui như mở cờ trong bụng: "Đa tạ Đổng tiên sinh."

Đổng tiên sinh cầm một thỏi bạc vụn lên xem xét kỹ lưỡng, có lẽ vì tay dính dầu nên bất cẩn đánh rơi xuống đất.

Đỗ đại nương thấy vậy, vội vàng cúi người xuống nhặt.

Đổng tiên sinh cũng cúi người xuống nhặt, hai người vô tình chạm tay vào nhau.

Đỗ đại nương vội vàng rụt tay lại.



Bàn tay đang nhặt bạc của Đổng tiên sinh khựng lại.

Hai người cứ thế rơi vào tình huống ngại ngùng.

Chồng Đỗ đại nương là một người nông dân thật thà chất phác, ngày thường còn làm thêm nghề mộc, cho nên cuộc sống cũng coi như là dư dả, trong nhà có chút bạc dư.

Nhưng mà chồng bà ta đã lớn tuổi, luôn lực bất tòng tâm, cộng thêm quanh năm lao động vất vả, lưng đã còng xuống, trông chẳng khác nào quả táo tàu héo úa.

Vì vậy, Đỗ đại nương sớm đã bất mãn với ông ta.

Đổng tiên sinh thì khác, ngày thường không phải làm ruộng, được vợ đảm đang nuôi nấng, tuy dung mạo không tính là tuấn tú, nhưng da dẻ trắng trẻo, rõ ràng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng trông vẫn như ba mươi.

Còn vợ ông ta, rõ ràng mới ba mươi tuổi, nhưng trông lại như bốn mươi.

Không giống như Đỗ đại nương, tuy lớn tuổi hơn một chút, nhưng trắng trẻo mũm mĩm, nhìn là biết tướng mạo phú quý.

Thế là hai người vừa chạm vào nhau, trong lòng Đổng tiên sinh đã nảy sinh ý đồ xấu xa.

Ông ta nắm chặt thỏi bạc vụn, chậm rãi đứng dậy: “Nhà lão Đỗ, con trai bà quả thật thông minh, chỉ là có một điểm không tốt."

Nghe vậy, Đỗ đại nương vội vàng hỏi: "Không tốt chỗ nào?"

Đổng tiên sinh vẫy tay với bà ta, cười dâm đãng: "Lại đây, ta nói cho bà nghe."



Đỗ đại nương sốt ruộng, liền tiến lại gần.

Dần dần, hai người gần như mặt đối mặt.

Đỗ đại nương lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không từ chối, ngược lại còn tiến sát hơn, cười nói: "Đổng tiên sinh, có phải con trai ta không đủ chăm chỉ không?"

Thấy bà ta không từ chối, Đổng tiên sinh liền đưa tay ra, định giở trò đồi bại.

Tuy nhiên, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.

"Hai người đang làm gì vậy?!"

Đỗ đại nương giật mình, vội vàng kéo áo đứng thẳng người, xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy vợ Đổng tiên sinh đang đứng trước cửa.

Vợ Đổng tiên sinh cao lớn lực lưỡng, khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, nhìn thoáng qua cứ như một người đàn ông đang đứng trước cửa.

Đỗ đại nương thấy vậy, vội vàng giải thích: "Nhà lão Đổng, ta, ta đến đưa bạc cho Đổng tiên sinh, để con trai ta đi học."

Vợ Đổng tiên sinh tức giận bước đến, giáng cho bà ta một cái tát, quát lớn: "Đưa bạc? Ta thấy bà là đến đưa thân thì có!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau