[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu

Chương 452: Phải Cứng Rắn

Trước Sau
Lê tiên sinh bước lên, thẳng thắn nói: "Kim viên ngoại, học trò ở trường học của chúng ta không ai dám bắt nạt con trai ngài đâu, mà là con trai ngài thường xuyên bắt nạt những học trò nhỏ tuổi hơn."

Nghe vậy, Kim viên ngoại vội vàng cúi đầu nhìn đứa con trong lòng.

Kim Vân Hiên đỏ hoe đôi mắt, òa khóc: "Cha, cha, con không có, con không có, con chỉ là lấy bức thư của Đàm Thất Nguyệt ra xem một chút, tiên sinh liền đánh con, mắng con, còn ném con vào vũng bùn."

Để tránh bị liên lụy, hắn ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lê tiên sinh.

Nhìn thấy người hắn ta dính đầy bùn đất, Kim viên ngoại thật sự có chút tin tưởng.

Ông ta ngẩng phắt đầu nhìn Lê tiên sinh: "Tiên sinh, ta đây là nể mặt Du tiên sinh, mới cho con trai đến trường học của ngươi, các ngươi nếu dạy được thì dạy, không dạy được thì thôi, sao có thể đối xử với con trẻ như vậy!"

Ban đầu, Kim viên ngoại nói chuyện còn nhẹ nhàng, sau đó liền đổi giọng, gằn giọng nói: "Ngươi đối xử với con trai ta như vậy, chẳng phải là không coi ta ra gì, ngươi không coi ta ra gì, chính là không coi Quý phi nương nương ra gì, chuyện này nếu như bị làm lớn lên, đừng nói là trường học của các ngươi có còn mở được nữa hay không, mà ngay cả cái mạng nhỏ này của ngươi cũng khó giữ được!"

Kim viên ngoại này trước kia từng là quản gia của Phùng phủ, bởi vì trong phủ xảy ra chút chuyện, cho nên đã cầm một khoản tiền trở về quê nhà, mua một chức quan, làm viên ngoại.

Gặp ai ông ta cũng nói mình là ân nhân của Quý phi nương nương, là họ hàng của Phùng gia.

Nơi này xa xôi hẻo lánh, người trong thôn lại không thể đích thân đến kinh thành hỏi thăm, tự nhiên liền tin là thật.

Cho nên Kim viên ngoại thường lấy Phùng Quý phi ra để đàn áp người trong thôn, không chỉ vậy, những năm gần đây, ông ta càng ngày càng quá đáng, không chỉ chiếm đoạt ruộng đất của dân làng, mà còn cướp con gái nhà lành.

Nói dễ nghe là nạp thiếp, nói khó nghe là muốn làm bá chủ ở cái vùng quê hẻo lánh này.



Mấy năm trước, dân làng thôn bên cạnh thật sự không chịu đựng nổi nữa, bèn lên huyện tố cáo với Tào huyện lệnh.

Tào huyện lệnh và ông ta là cùng một giuộc, sau khi nhận hối lộ, không những thả Kim viên ngoại ra, mà còn đánh cho những người dân đến tố cáo một trận.

Từ đó về sau, người trong thôn này không ai dám đối đầu với Kim viên ngoại nữa.

Ai có thể chuyển đi thì chuyển đi, ai không chuyển đi được thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tuy Du tiên sinh không sống ở thôn đó, nhưng trước đây cũng từng nghe nói qua, cho nên không muốn nhận con trai ông ta.

Ai ngờ, Kim viên ngoại lại đích thân đến nhà hắn một chuyến.

Mẫu thân già yếu ở nhà sợ hãi, mấy ngày liền không ngủ được, hắn bất đắc dĩ mới nhận Kim Vân Hiên vào học.

Lê tiên sinh thì khác, tuy bây giờ hắn đã sa cơ lỡ vận, nhưng trước kia cũng là công tử con nhà danh giá, cho nên không biết nịnh nọt, xu nịnh.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Kim Vân Hiên gian xảo, ngẩng đầu nhìn Kim viên ngoại, cười nói: "Kim viên ngoại, chúng ta thật sự không có bắt nạt con trai ngài, mà là con trai ngài luôn bắt nạt những học trò nhỏ tuổi hơn, nếu ngài không tin, chúng ta có thể đến nha môn, để huyện lệnh đại nhân phân xử, hoặc là trực tiếp đến kinh thành, tìm vị Phùng Quý phi kia, xem xem bà ta nói thế nào."

Kim viên ngoại đương nhiên sẽ không đến kinh thành tìm Phùng Quý phi, ông ta kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với Lê tiên sinh: "Lê tiên sinh, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Lê tiên sinh chắp tay sau lưng, mở quạt xếp trong tay ra, cười nhạt nói: "Kim viên ngoại, tại hạ bất tài, không dạy nổi con trai ngài, sau này con trai ngài đừng đến trường học nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau