[Nông Gia Đoàn Sủng] Nhà Có Cá Chép Nhỏ Đáng Yêu

Chương 8: Bắt Được Cá Lớn

Trước Sau
Chỉ thấy Vạn lão tam ôm bụng kêu gào đau đớn.

Nhìn kỹ lại, dưới chân còn chảy máu.

Vạn lão tứ lập tức hoảng hốt, vội đứng dậy kêu người nhà gần đó, "Có ai không, cứu mạng!"

Một lúc sau, mấy nông phụ đi ngang qua cùng giúp Vạn lão tứ đưa Vạn lão tam về nhà.

Một đám người đưa người vào nhà chưa bao lâu, đã truyền ra tiếng khóc xé lòng xé dạ của Vạn lão tam.

Mấy nông phụ giúp đưa người nhìn vào trong, biết chuyện gì xảy ra, lần lượt tái mặt bỏ đi.

Lão Đàm mặc mưa đi bắt lươn, vốn đã ra khỏi cửa từ sớm, nhưng mưa càng lúc càng to, ông đành phải quay lại lấy nón lá trước.

Khi đi đến ao lần nữa, trên đường vừa hay gặp mấy nông phụ mặt tái mét kia.

Một người trong số đó chính là Trần đại nương nhà bên.

"Lão Đàm, muội muội nhà vợ ông gặp chuyện rồi."

"Muội muội nào?"

Lão Đàm dừng chân hỏi bà ta.

Trần đại nương mặt mày hớn hở nói: "Chính là Vạn lão tam đó."

Lão Đàm sửng sốt, "Hôm nay nàng ta không phải mới đến nhà ta thăm nhà ta sao? Gặp chuyện gì rồi?"

Trần đại nương ghé lại, nói nhỏ: "Đáng thương ghê, hôm nay lúc về gặp mưa to, trên đường trượt ngã một cái, đứa bé trong bụng hơn hai tháng bị ngã ra ngoài rồi."

"Cái gì? Bà nói cái gì?"

Lão Đàm tưởng mình nghe nhầm:

"Đứa bé trong bụng Vạn lão tam không còn nữa?"



Trần đại nương nhíu mày, nói nhỏ:

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói đứa bé này mới có được một cách khó khăn, giờ hồ đồ ngã mất rồi, nhà họ Trương trách một trận, nói nàng ta trời mưa không việc gì chạy lung tung."

Lão Đàm nghe xong, than thở không thôi, vừa mới còn ở nhà ông ra oai ra phết, nào ngờ xoay người, đứa bé đã không còn, đúng là xui xẻo.

Nhà nào cũng có nỗi khó riêng, ông cũng không tiện xen vào, vác thúng gỗ của mình chuẩn bị đi, "Chuyện nhà người ta, chúng ta ít quản, Trầm thẩm thẩm, ta phải đi ao bắt lươn bồi bổ cho nhà ta, đi trước đây."

Trần đại nương nghe xong, mím môi cười, "Vẫn là lão Đàm biết thương vợ."

Lão Đàm gãi gáy, cười sảng khoái: "Vợ mình không thương, thương ai?"

"Tốt tốt, tốt ông đi đi, nhưng ao sau núi nhà các ông sợ là chẳng có gì đâu!" Lời này của Trần đại nương có ý mỉa mai.

Lão Đàm dừng bước, trợn mắt nhìn bà ta, tiếp tục hướng ao sau núi mà đi.

Chỗ này sau núi cũng không phải ao gì, thực ra cũng chỉ là mấy mảnh đất hoang.

Trong thôn không ai muốn, nên để lại cho họ.

Đất hoang có mấy cái hố lớn, chỉ cần mưa là ắt sẽ đọng nước thành ao, nên cái gì cũng không trồng được.

Chỉ đợi lúc trong ao có nước, nuôi một ít cá tép, đáng tiếc cũng chưa bao giờ nuôi sống được, chỉ có thể nhờ vào một ít lươn hoang để ăn.

Lão Đàm xắn ống quần, xuống ao, nhấn thúng gỗ xuống nước, đợi ở chỗ đất bùn nhiều cỏ nước.

Không bao lâu, mặt nước yên tĩnh gợn lên từng đợt sóng.

Có thứ vào thúng rồi.

Ông lập tức mừng rỡ, vội vàng nhấc thúng gỗ lên, chỉ thấy bên trong có một con cá trích lớn nhảy tanh tách.

Con cá trích lớn này so với bình thường thấy ít nhất cũng to gấp năm sáu lần, đủ cho cả nhà ông ăn được một thời gian.



"Cha mẹ ơi, con cá to thật!"

Lão Đàm cầm thúng gỗ chuẩn bị lên bờ.

Nhưng ngay lúc quay người, một con cá trắm cỏ mười mấy cân từ dưới nước nhảy lên, vảy cá dưới ánh mặt trời bóng loáng.

Lão Đàm nhìn đến hoa cả mắt, chớp mắt một cái, thúng gỗ trong tay chìm xuống.

Ông vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy con cá trắm lớn này rơi vào thúng gỗ sau lưng ông.

Lần này làm ông mừng phát điên, ông cũng không phải người tham lam gì, nhìn quanh một vòng, thấy không có ai, vội vàng vác thúng về nhà.

"Mẹ nó ơi, mẹ nó ơi, bà xem, ta mang cái gì về này?"

Lão Đàm thở hổn hển bước vào cửa.

"Cái gì vậy?"

Đàm đại nương ngồi dậy xích lại gần xem, chỉ thấy là hai con cá lớn, vội cười nói: "Ông lấy ở đâu ra vậy?"

Lão Đàm cười không khép được miệng, "Bắt ở mảnh đất hoang sau núi của chúng ta đó."

Đàm đại nương khó tin nói: "Cái hố thối hoắc đó còn có cá sao?"

"Ừ, cũng thật là chưa từng thấy," lão Đàm lấy cá trích ra, "Nhưng mà, kệ nó, có cá ăn là được."

Đàm đại nương cảm thấy là vận may, cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu phân chia cá, "Cá trích này chia bốn bữa nấu, thịt để lại cho mấy đứa lớn ăn, canh để lại cho ta là được."

Lão Đàm đáp: "Được thôi!"

Đàm đại nương nhìn con cá trắm lớn, lại nói: "Cá trắm này to thật, ông chờ chút làm thịt rửa sạch phơi khô làm cá khô."

Lão Đàm cười, "Được được được, làm cá khô, làm cá khô."

Ông nói xong, vác cá đi về phía giếng nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau