Chương 55: Suốt đêm tìm con (1)
"Lọc cọc.."
Trong màn đêm, một chiếc xe bò chạy còn nhanh hơn cả xe ngựa, mà trên xe hiện tại có ba người đang chìm vào không khí yên tĩnh, dưới ánh sáng của ánh trăng, ba người, sáu con mắt hiện tại đang không ngừng bao phủ một sự phẩn nộ cùng áp lực, lúc biết được tin hai tiểu bánh bao mất tích, bọn họ liền chưa từng nở qua một nụ cười nào, đặc biệt là Lăng Kính Hiên, cả người y hiện tại ngập tràn sát khí mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Đứng lại! Là ai?"
Lúc sắp vào trấn, bọn họ bị một đám quan binh chặn lại cho nên xe bò không thể không dừng lại, Lăng Kính Hiên mắt lạnh nhìn qua, y nỗ lực cố nén xuống sự nôn nóng cùng phẫn nộ đang không ngừng trào dâng trong lòng, ép bản thân phải bày ra vẻ mặt tươi cười, y chậm rãi móc từ trong lòng ngực ra một nén bạc lặng lẽ nhét vào tay quan binh mà nói: "Quan binh đại ca, chúng ta có hẹn cùng chưởng quầy của tửu lầu Hâm Nguyên ở trấn trên, xin quan binh đại ca mở đường cho chúng ta một chút."
Trước kia cũng không có nghe đến việc buổi tốt không thể lên trấn trên, nhưng chợt nhớ đến hẳn đây là do chịu sự ảnh hưởng của đợt ôn dịch kia đi, mà hiện tại trong lòng của Lăng Kính Hiên lại chỉ có sự an nguy của hai đứa con mình, cho nên cũng không muốn dây dưa nhiều cùng bọn họ, thôi thì cứ coi tiền này là tiêu để xả xui đi.
"Trấn trên đang bùng nổ ôn dịch, cho nên Huyện lão thái gia đã ra lệnh ban đêm nếu như không phải là chuyện khẩn cấp thì tuyệt đối không được vào trấn, các ngươi vẫn là để hừng đông thì quay lại đi."
Lặng lẽ đánh giá nén bạc trong tay một chút, giọng điệu của quan binh cũng hơi thả lỏng một ít, nhưng mà hắn cũng không có đồng ý cho bon họ qua cửa, dù sao thì Huyện lão thái gia vẫn đang ở chỗ này, lỡ như mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ không thể nào báo cáo kết quả được, mà Lăng Kính Hiên cũng là người khôn khéo, hai mắt vừa chuyển liền nhanh chóng móc ra thêm một nén bạc nữa nhét vào tay hắn: "Là chuyện khẩn cấp, kính xin quan binh đại ca giúp đỡ một chút."
"Được rồi, nhưng chỉ một lần này thôi đó, cho đi!"
Lại nhận thêm một nén bạc, quan binh rốt cuộc cũng chịu cho bọn họ qua cửa, Lăng Kính Hiên nhanh chóng nói cảm tạ, liền xoay người trèo lên xe bò, Triệu Đại Long cũng hết sức ăn ý đánh ra một roi, xe ngựa không ngừng tiến vào trấn, thẳng một đường đi đến tiệm tạp hóa của nhà ngoại Lăng Kính Vệ.
Triệu gia này cũng được xem như là một gia đình khá giả, sở hữu ba tòa trạch viện, phía trước là tiệm tạp hóa cùng một tòa hoa viên chứa thêm một cái giếng trời, diện tích không tính là lớn, nhưng nếu có thể sở hữu một căn nhà như thế này trên trấn cũng có thể nói là không tệ rồi.
"Ầm.. Ầm!"
Sau khi xe bò ngừng lại trước tiệm tạp hóa, ba người đơn giản đánh giá sơ qua một cái, liền lựa chọn trực tiếp đập cửa, bọn họ cũng không phải là cao thủ võ lâm, đương nhiên là không thể nào vượt nóc băng tường được, cho nên nếu như muốn đi vào trong thì chỉ có thể xử dụng phương thức mau lẹ nhất. Gõ cửa mà vào!
"Ai vậy? Tối rồi sao còn không cho người khác nghỉ ngơi vậy?"
Bên trong cửa tiệm truyền đến giọng nói của một nam tử dò hỏi, Lăng Kính Bằng vừa định lên tiếng trả lời thì đã bị Lăng Kính Hiên ngăn lại, chỉ thấy y vừa tiếp tục thô lỗ mà đã cửa, vừa lấy ra một thanh dao nhỏ giấu ở bên sườn eo, thanh dao này là y mua ở buổi họp chợ ngày hôm qua, thật không ngờ y lại có dịp dùng đến nhanh như vậy.
"Tới rồi, tới rồi đây, đừng gõ nữa?"
"Không được nhúc nhích! Nếu không thì ta cho ngươi đi chầu Diêm vương."
Người nam tử vừa đi ra mở cửa, hắn còn chưa kịp nhìn rõ tình huống bên ngoài là như thế nào thì đã bị một lực đạo kéo qua, sau đó một thanh dao nhỏ lạnh lẽo đã trực tiếp nằm nghiêm chỉnh trên cổ hắn khiến cho hắn sợ đến mức thắt lưng run lẫy bẫy, hai chân mềm nhũn, lắp bắp nói: "Hảo.. hảo hán tha mạng, hảo hán.. xin tha mạng.."
"Đi vào trong!"
Lười quan tâm đến lời nói xin tha của hắn, Lăng Kính Hiên kiềm chế hắn, tay trái thì lợi dụng một ít thủ thuật khiến cho hai tay hắn bắt chéo sau lưng, tay phải thì nắm thanh dao vững vàng đè ở trên cổ hắn, chờ cho tất cả mọi người đều tiến vào trong cửa hàng rồi thì bảo Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long hiện đang trầm mặc đóng chặt cửa lại, mọi chuyện diễn ra nãy giờ cứ như chưa từng xảy ra vậy.
"A! Các người là ai? Đây là muốn làm gì?"
Nghe được tiếng động bên ngoài, Lăng Kính Vệ cùng một phụ nhân, trên người mặc một bộ quần áo lăng la màu xanh, nhìn sơ thì phụ nhân này chắc cỡ chừng chỉ hai mươi tuổi mà thôi, nàng ta chắc là Lăng Triệu thị, tức phụ của Lăng Kính Vệ rồi, lúc nhìn thấy người đến là nhóm người Lăng Kính Hiên, đấy mắt Lăng Kính Vệ chợt lóe qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh sau đó thì lại biến mất, Lăng Triệu thị thì lại sợ đến mức thất thanh hét lớn, nghe cực kỳ chói tai, hai mắt sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào thanh dao nhỏ mà Lăng Kính Hiên đang dùng để uy hiếp tiểu nhị trong tiệm.
"Kính Hiên? Sao các đệ lại ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ôm lấy Lăng Triệu thị đang tràn ngập sợ hãi vào lòng, Lăng Kính Vệ ra vẻ kinh ngạc hỏi, trên mặt hắn lúc này cũng là dáng vẻ khó hiểu.
"Tiểu Văn cùng Tiểu Võ hiện tại đang ở đâu?"
Không có hứng thú cùng Lăng Kính Vệ quanh co lòng vòng, Lăng Kính Hiên lạnh giọng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, vẻ mặt mất tự nhiên trước đó của Lăng Kính Vệ làm sao mà tránh khỏi mắt y được chứ, nếu như nói trước đó y chỉ có tám phần mười là nắm chắc được chân tướng, thì hiện tại y dám khẳng định chắc chắn mười phần con của y đang ở chỗ này!
"Nhóm Tiểu Văn ư? Kính Hiên, đệ đang nói gì thế, làm sao mà ta biết được nhóm Tiểu Văn đang ở nơi nào được chứ?"
"Ngươi có thể tiếp tục nói dối nếu như ngươi không sợ tên này chết ngay tại đây!"
Không chờ nói xong dứt câu, tay vốn đang nắm dao nhỏ đặt trên cổ của tiểu nhị hiện tại lại hơi ấn nhẹ vào cổ hắn, nháy mắt lưỡi dao sắc bén đã để lại một đường máu mỏng trên cổ của tiểu nhị, một vài giọi máu nhỏ đỏ tươi men theo miệng vết thương thon dài lăn dọc xuống cổ áo, nháy mắt trong không khí liền lan tỏa một mùi máu tươi nhàn nhạt tanh nồng.
"A! Đừng mà, cô gia cứu tiểu nhân, tiểu thư mau cứu tiểu nhân đi.."
Nam tử bị bắt cóc làm con tin vừa đau đớn lại vừa sợ hãi, hai cái đùi của hắn không ngừng run rẩy liên hồi, tầm mắt ẩm ướt đầy hoảng sợ mang theo dáng vẻ cầu xin giúp đỡ hướng về phía hai vợ chồng Lăng Kính Vệ, mà Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long vốn đang đứng đằng sau Lăng Kính Hiên lúc này lại khẽ nhíu mày, nhưng mà bọn họ lại không có lên tiếng ngăn cản, bon họ tin rằng Lăng Kính Hiên ra tay nhất định có chừng mực, tuyệt đối sẽ không gây ra án mạng đâu.
Rõ rằng là không ngờ được Lăng Kính Hiên thế mà lại dám thật sự ra tay động thủ, hành động này của y cũng trực tiếp khiến cho Lăng Kính Vệ đang ôm Lăng Triệu thị ngốc lăng, trong đầu hắn lúc này lại bỗng nhiên vang lên những lời nói của cha mẹ đã từng nói với hắn lúc trưa, khi hắn về nhà bọn họ, cũng chính là vì những lời nói đó mà hắn mới có thể đưa ra quyến định cưỡng chế mang con của Lăng Kính Hiên đi, vốn ban đầu hắn cho là Lăng Kính Hiên tuyệt đối không có khả năng biết được bọn nhỏ bị ai mang đi, mà nếu như y có biết đi nữa thì Lăng Kính Vệ cũng có thể liều chết giả ngu không nhận tội, căn cứ vào sự hiểu biết của bọn họ với Lăng Kính Hiên mà nói, thì với tình cảnh xấu hổ của y ở trong Lăng gia thôn, thì nếu y có phát hiện chuyện này thì hắn đoán chắc rằng y cũng không dám giống tróng khua chiên làm lớn chuyện lên, mà y cũng chỉ còn nước ngậm bồ hòn cho là ngọt mà thôi, thật không ngờ.. Lăng Kính Hiên này có thật sự là Lăng Kính Hiên đã lớn lên cùng hắn không?
"Ngươi là Lăng Kính Hiên? Mà không.. đệ rốt cuộc đang nói gì thế? Tiểu Văn là ai? Chúng ta cũng không có gặp qua bọn chúng nha."
Nam nhân đang bị chế ngự tên Triệu Tiểu Tứ, là tiểu nhị của nhà bọn họ, Lăng Triệu thị dù sao cũng là một phụ nhân chân yếu tay mềm mà thôi, lúc này nàng nhìn thấy hiện trường máu me như vậy, giọng nói cũng không nhịn được run rẩy, người tên Lăng Kính Hiên thì nàng có biết, nhưng mà vẫn chưa từng gặp bao giờ, năm đó khi nàng gả cho Lăng Kính Vệ, y đã bị trục xuất ra khỏi Lăng gia rồi, sau khi bọn họ thành hôn xong thì vẫn luôn ở lại trên trấn, rất ít khi về Lăng gia, cho nên nàng vẫn chưa từng gặp mặt Lăng Kính Hiên lần nào cả, mà ấn tượng duy nhất về cái tên Lăng Kính Hiên này là do mấy tháng trước Lăng Kính Vệ có đề cập với nàng chuyện muốn nhận con của y về làm con thừa tự, lúc ấy bởi vì Nhị thúc cùng Nhị thẩm đã lên tiếng từ chối cho nên nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng làm gì, thật không ngờ.. Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
"Ngươi không nhìn thấy thì cũng không có nghĩa là người khác không nhìn thấy qua, Lăng Kính Vệ, sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn đó, nếu bây giờ ngươi giao ra Tiểu Văn cùng Tiểu Võ thì chuyện xảy ra ngày hôm nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh, nếu không.. thì đừng trách ta hôm nay khiến cho nơi này nhộm đầy máu!"
Đôi mắt phượng thon dài của Lăng Kính Hiên bỗng léo ra tia sáng lạnh lẽo, nháy mắt khiến cho Lăng Kính Vệ có cảm giác toàn thân gã bị đóng băng, Lăng Kính Hiên không có hứng thú với quan hệ giữa hai vợ chồng Lăng Kính Vệ, cũng không quan tâm là Lăng Triệu thị có biết chuyện này hay không, điều mà y quan tâm hiện tại chỉ có tình trạng của hai tiểu bánh bao nhà mình mà thôi.
"Cô gia mau cứu mạng!"
Lưỡi dao dang đặt trên cổ lại tiến sau thêm vài phần, khiến cho Triệu Tiểu Tứ lập tức sợ đến mức run lên bần bật, mà Lăng Triệu thị cũng không phải là một người ngu ngốc, nàng nhìn theo tầm mắt của Lăng Kính Hiên mà tràn đầy nghi ngờ nhìn lại ông chồng nhà mình: "Kính Vệ, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Trực giác của nữ nhân mách bảo nàng, Lăng Kính Vệ thật sự đang có việc gì đó gạt nàng.
"Không có việc gì cả."
Sau khi lấy lại tinh thần, Lăng Kính Vệ không ngừng nỗ lực treo lên mặt một nụ cười mang tính trấn an, hắn ôm lấy Lăng Triệu thị mà nhìn về phía của Lăng Kính Hiên: "Ta thật sự không hiểu đệ đang nói chuyện gì, Tiểu Văn, Tiểu Võ thật sự không có ở chổ của ta, Kính Hiên, chúng ta dù sao cũng là huynh đệ họ hàng, không được sự cho phép của đệ thì sao ta có thể tự ý mang hai đứa nhỏ đi chứ? Đệ mau thả Tiểu Tứ ra đi, chuyện này chúng ta sẽ coi như là không có xảy ra vậy."
Hắn dùng giọng điệu giống như là đang lừa trẻ con mà không ngừng khuyên nhủ Lăng Kính Hiên, mà điều này không chỉ làm cho Lăng Kính Hiên càng không thể nào thuyết phục được, mà ngay cả Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long đang đứng phía sau y cũng không tin tưởng được nhưng lời này của hắn.
"Hừ! Xem ra con tin này vẫn chưa đủ trọng lượng để ngươi khai ra tung tích của bọn nhỏ."
"Bịch!"
Đôi mắt phượng trầm xuống, Lăng Kính Hiên hừ lạnh một tiếng, thuận thế đẩy Triệu Tiểu Tứ đang xụi lơ trước người mình ra, tay trái Lăng Kính Hiên nhẹ nhàng vương ra vẩy một cái, một nhúm bột trắng cứ thế mà bao phủ hai phu thê Lăng Kính Vệ.
"Bịch!"
"Ư! Này, đây là chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo, hai phu thê Lăng Kính Vệ liền đồng thời quỳ rạp xuống đất, hai tay đau đớn mà ôm chặt lấy cổ của bản thân, sắc mặt vốn dĩ còn rất bình thường hiện giờ lại trở nên nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên, ngó lơ dáng vẻ hoảng sợ cùng nét khó hiểu của nhóm người Lăng Kính Bằng, Lăng Kính Hiên thông thả mà bước qua ngồi xổm ở trước mặt của hai phu thê Lăng Kính Vệ: "Không cần sợ, chỉ là một chút độc mãn tính mà thôi, nếu như ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chậm rãi theo hầu, dù sao thì chờ đến lúc các người bị độc của ta tra tấn đến mức đau đớn mà chết thì lúc đó ta sẽ có rất nhiều thời gian mà từ từ tìm kiếm chổ ở của Tiểu Văn cùng Tiểu Võ, Lăng Kính Vệ, đã có người nói với ngươi câu này chưa? Trước khi làm điều gì xấu xa thì nên điều tra đối tượng mà ngươi muốn tính kế trước đi, có câu biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được, nếu ngươi đã dám có ý đồ với con của ta thì chắc là ngươi cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận hậu quả của việc này rồi đi?"
Từng câu từng chữ, mềm nhẹ lại thong dong, nhưng trong ấy lại phản phất một sự băng lãnh cùng vô tâm rõ ràng, không phải là loại cảm giác lạnh nhạt cố gắng giả vờ ra, mà là sự băng lãnh thật sự không đặt sinh mạng của người khác vào trong mắt.
Lúc này, hai mắt Lăng Kính Vệ rốt cuộc cũng bộc lộ sự sợ hãi, thân thể thon dài không nhịn được mà dâng lên từng trận rét buốt cùng run rẫy, thật là đáng sợ, hiện tại Lăng Kính Hiên cứ như là thật sự hóa thân thành lệ quỷ vậy, quá khủng bố, ở trên người của y lúc này không thể nào tìm được một chút gì gọi là nhân tính cả.
"Mau dừng tay, bọn nhỏ ở chỗ này!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm đục mạnh mẽ bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, một nam nhân trung niên độ khoảng ba bốn mươi tuổi mang theo mấy tiểu nhị đi ra, trong đó có hai người tiểu nhị đang bế theo hai đứa nhỏ còn đang hôn mê trong lòng ngực, đó không phải là hai tiểu bánh bao nhà Lăng Kính Hiên đó sao!
Vừa thấy được bóng dáng của Tiểu Văn, Tiểu Võ. Còn không chờ Lăng Kính Hiên phản ứng thì Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long đã kích động mà vọt qua, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần đứa nhỏ thì đã bị mấy người tiểu nhị khác chặn lại, Lăng Kính Hiên vỗ vỗ tay chậm rì rì mà đứng lên: "Còn không đem con của ta trả lại cho ta?"
Sau khi xác định là bọn nhỏ không có việc gì thì Lăng Kính Hiên liền đi lên đối mặt với Triệu chưởng quầy, ở phía sau của y là hai vợ chồng Lăng Kính Vệ đang không ngừng đau đớn mà ngã rạp trên mặt đất.
"Trước tiên mau giao ra giải dược đã."
Lo lắng mà nhìn nữ nhi cùng con rể của mình, Triệu chưởng quầy cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh mà nói, nhưng thật chất lúc này trong lòng ông đang cực kỳ bất mãn với Lăng Kính Vệ, lúc trời vừa tối thì hắn đột nhiêu đem về đây hai đứa nhỏ, nói là muốn đem con của Lăng gia Nhị phòng về là con thừa tự của hắn, lúc ấy ông thấy rằng hai đứa nhỏ này tuy là hôn mê nhưng lại cũng rất đáng yêu, hơn nữa nữ nhi của ông đã lâu vẫn luôn không mang thai được, cho nên đối với việc này ông cũng không nói gì nhiều, thật không ngờ.. hai đứa nhỏ này kỳ thật là do hắn cưỡng chế bắt về đây, thật là một tên khốn nạn đáng chết mà, là ai đã cho hắn lá gan to như vậy chứ? Ngay cả chuyện như bắt cóc trẻ con này mà cũng làm ra được.
"Hiện tại ông không có tư cách đưa ra điều kiện với ta!" Giọng nói đột nhiêu giương cao, đôi mắt phượng thon dài của Lăng Kính Hiên nhìn thẳng vào tầm mắt giận dữ của Triệu chưỡng quầy, hiện tại y cần nhanh chóng xác định tình trạng của hai tiểu bánh bao nhỏ nhà mình, y không rãnh để quanh co lòng vòng với bọn người này nữa.
"Ngươi.." Triệu chưởng quầy giận dữ, ngón tay ông run rẩy mà chỉ vào y, Lăng Kính Hiên liền lạnh giọng mà mạnh mẽ ngắt ngang lời nói của ông: "Triệu chưởng quầy, đừng trách ta không cảnh cảo ông trước, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ kiên trì được chừng mười lăm phút nữa mà thôi, sau thời gian đó, bọn họ sẽ vì thất khếu chảy máu*, hơi thở không thông mà chết, nếu như ông vẫn muốn kéo dài thời gian thì ta cũng không có ý kiến gì, cùng lắm thì chờ các người toàn bộ đều chết hết thì ta lại đoạt con mình là xong thôi."
Độc dược này là do Lăng Kính Hiên y tự mình chế ra, hiệu quả ra sao y là người nắm rõ nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà trước khi đi tới đây y phải về nhà mình một chuyến, vì hai tiểu bánh bao, đừng nói là độc chết cả nhà Triệu gia, ngay cả đám cẩu ở Lăng gia kia nếu cần tiêu diệt thì y cũng sẽ không nương tay dù chỉ một xíu nào.
"Mau đưa bọn nhỏ cho hắn đi, còn ngươi mau nhanh chóng cứu con gái cùng con rễ của ta đi."
Nghe Lăng Kính Hiên nói xong, lại nhìn vào vẻ mặt đầy sát khí băng lãnh của y, Triệu chưởng quầy cũng không dám giằng co cùng y nữa, ông vội vàng ra lệnh cho tiểu nhị giao bọn nhỏ ra, ông cũng không quên nhắc nhở Lăng Kính Hiên mau mang giải dược ra cứu người.
Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long chủ động tiến lên tiếp nhận hai tiểu bánh bao trong tay bọn tiểu nhị, mà Lăng Kính Hiên cũng không quan tâm đến lời nhắc nhở của Triệu chưởng quầy, y lần lượt giúp hai tiểu bánh bao nhà mình xem mạch, sau khi xác định bọn nhỏ chỉ vì bị người ta cho uống thuốc mê mà chìm vào hôn mê, thì trái tim vẫn luôn tràn ngập sự lo lắng nóng ruột suốt cả buổi tối cuối cùng cũng yên tâm được phần nào, mà hai mắt vẫn luôn băng lãnh cuối cùng cũng nhốm lên được một chút sự ấm áp.
"Ca, sao rồi, bọn nhỏ không sao chứ?" Lăng Kính Hiên còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Kính Bằng đã sốt ruột mà lo lắng hỏi.
"Không sao, chờ về nhà lại điều trị hai ngày là khỏi thôi."
Ném cho bọn họ một nụ cười trấn an, Lăng Kính Hiên lần lược sờ sờ mặt của hai đứa nhỏ, đấy mắt y khó nén được sự tự trách, nếu như y có thể cẩn thận hơn một chút thì bọn nhỏ cũng không cần phải chịu khổ như thế này rồi.
"Ư.. hừ.. Cha, mau cứu con."
"Cha"
Trên mặt đất, hai vợ chồng Lăng Kính Vệ đang quằng quại thống khổ mà lăn lộn trên mặt đất, khóe miệng loáng tháng thấy được vài tia máu, Triệu chưởng quầy cũng chỉ có một người con gái này mà thôi, ông đau lòng mà vọt qua đỡ lên con gái hướng về phía Lăng Kính Hiên mà quát lớn: "Giải dược, giải dược ở nơi nào?"
"Ha ha.. Quả nhiên chỉ có con ruột của mình thì mình mới đau, Triệu chưởng quầy, trước đó nếu như ông nhanh chóng trả con của ta lại cho ta thì có phải là tốt hơn biết bao nhiêu rồi không? Lúc các người dựng lên kế hoạch bắt mất con của ta thì có từng nghĩ tới chuyện nếu con của ta mất tích thì ta sẽ nôn nóng long âu biết bao nhiêu không?"
Hiện tại đối mặt với sự nôn nóng cùng khẩn cấp của Triệu chưởng quầy, Lăng Kính Hiên lại chỉ bĩu môi ý bảo hai người Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long bế đứa nhỏ đứng ra xa một chút, chính y thì lại xoay người dựa nghiên thân vào một cái kệ hàng, lạnh nhạt mà chế nhạo nhìn bọn người kia, tựa như y đang rất thưởng thức dáng vẻ thống khổ quằn quại của bọn họ vậy, bộ dáng này của y đã máu lạnh đến cực điểm.
Thất khếu chảy máu: Là trạng thái chảy máu ở bảy nơi trên mặt, đại khái thì là hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai con mắt cùng miệng đó, cụ thể thì mời mọi người vào gg tìm hiểu nha.
P/s: Ta nói chứ hả dạ gì đâu, lót dép ngồi hóng Hiên ca vả mặt đám người cực phẩm tiếp nào.
Trong màn đêm, một chiếc xe bò chạy còn nhanh hơn cả xe ngựa, mà trên xe hiện tại có ba người đang chìm vào không khí yên tĩnh, dưới ánh sáng của ánh trăng, ba người, sáu con mắt hiện tại đang không ngừng bao phủ một sự phẩn nộ cùng áp lực, lúc biết được tin hai tiểu bánh bao mất tích, bọn họ liền chưa từng nở qua một nụ cười nào, đặc biệt là Lăng Kính Hiên, cả người y hiện tại ngập tràn sát khí mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Đứng lại! Là ai?"
Lúc sắp vào trấn, bọn họ bị một đám quan binh chặn lại cho nên xe bò không thể không dừng lại, Lăng Kính Hiên mắt lạnh nhìn qua, y nỗ lực cố nén xuống sự nôn nóng cùng phẫn nộ đang không ngừng trào dâng trong lòng, ép bản thân phải bày ra vẻ mặt tươi cười, y chậm rãi móc từ trong lòng ngực ra một nén bạc lặng lẽ nhét vào tay quan binh mà nói: "Quan binh đại ca, chúng ta có hẹn cùng chưởng quầy của tửu lầu Hâm Nguyên ở trấn trên, xin quan binh đại ca mở đường cho chúng ta một chút."
Trước kia cũng không có nghe đến việc buổi tốt không thể lên trấn trên, nhưng chợt nhớ đến hẳn đây là do chịu sự ảnh hưởng của đợt ôn dịch kia đi, mà hiện tại trong lòng của Lăng Kính Hiên lại chỉ có sự an nguy của hai đứa con mình, cho nên cũng không muốn dây dưa nhiều cùng bọn họ, thôi thì cứ coi tiền này là tiêu để xả xui đi.
"Trấn trên đang bùng nổ ôn dịch, cho nên Huyện lão thái gia đã ra lệnh ban đêm nếu như không phải là chuyện khẩn cấp thì tuyệt đối không được vào trấn, các ngươi vẫn là để hừng đông thì quay lại đi."
Lặng lẽ đánh giá nén bạc trong tay một chút, giọng điệu của quan binh cũng hơi thả lỏng một ít, nhưng mà hắn cũng không có đồng ý cho bon họ qua cửa, dù sao thì Huyện lão thái gia vẫn đang ở chỗ này, lỡ như mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ không thể nào báo cáo kết quả được, mà Lăng Kính Hiên cũng là người khôn khéo, hai mắt vừa chuyển liền nhanh chóng móc ra thêm một nén bạc nữa nhét vào tay hắn: "Là chuyện khẩn cấp, kính xin quan binh đại ca giúp đỡ một chút."
"Được rồi, nhưng chỉ một lần này thôi đó, cho đi!"
Lại nhận thêm một nén bạc, quan binh rốt cuộc cũng chịu cho bọn họ qua cửa, Lăng Kính Hiên nhanh chóng nói cảm tạ, liền xoay người trèo lên xe bò, Triệu Đại Long cũng hết sức ăn ý đánh ra một roi, xe ngựa không ngừng tiến vào trấn, thẳng một đường đi đến tiệm tạp hóa của nhà ngoại Lăng Kính Vệ.
Triệu gia này cũng được xem như là một gia đình khá giả, sở hữu ba tòa trạch viện, phía trước là tiệm tạp hóa cùng một tòa hoa viên chứa thêm một cái giếng trời, diện tích không tính là lớn, nhưng nếu có thể sở hữu một căn nhà như thế này trên trấn cũng có thể nói là không tệ rồi.
"Ầm.. Ầm!"
Sau khi xe bò ngừng lại trước tiệm tạp hóa, ba người đơn giản đánh giá sơ qua một cái, liền lựa chọn trực tiếp đập cửa, bọn họ cũng không phải là cao thủ võ lâm, đương nhiên là không thể nào vượt nóc băng tường được, cho nên nếu như muốn đi vào trong thì chỉ có thể xử dụng phương thức mau lẹ nhất. Gõ cửa mà vào!
"Ai vậy? Tối rồi sao còn không cho người khác nghỉ ngơi vậy?"
Bên trong cửa tiệm truyền đến giọng nói của một nam tử dò hỏi, Lăng Kính Bằng vừa định lên tiếng trả lời thì đã bị Lăng Kính Hiên ngăn lại, chỉ thấy y vừa tiếp tục thô lỗ mà đã cửa, vừa lấy ra một thanh dao nhỏ giấu ở bên sườn eo, thanh dao này là y mua ở buổi họp chợ ngày hôm qua, thật không ngờ y lại có dịp dùng đến nhanh như vậy.
"Tới rồi, tới rồi đây, đừng gõ nữa?"
"Không được nhúc nhích! Nếu không thì ta cho ngươi đi chầu Diêm vương."
Người nam tử vừa đi ra mở cửa, hắn còn chưa kịp nhìn rõ tình huống bên ngoài là như thế nào thì đã bị một lực đạo kéo qua, sau đó một thanh dao nhỏ lạnh lẽo đã trực tiếp nằm nghiêm chỉnh trên cổ hắn khiến cho hắn sợ đến mức thắt lưng run lẫy bẫy, hai chân mềm nhũn, lắp bắp nói: "Hảo.. hảo hán tha mạng, hảo hán.. xin tha mạng.."
"Đi vào trong!"
Lười quan tâm đến lời nói xin tha của hắn, Lăng Kính Hiên kiềm chế hắn, tay trái thì lợi dụng một ít thủ thuật khiến cho hai tay hắn bắt chéo sau lưng, tay phải thì nắm thanh dao vững vàng đè ở trên cổ hắn, chờ cho tất cả mọi người đều tiến vào trong cửa hàng rồi thì bảo Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long hiện đang trầm mặc đóng chặt cửa lại, mọi chuyện diễn ra nãy giờ cứ như chưa từng xảy ra vậy.
"A! Các người là ai? Đây là muốn làm gì?"
Nghe được tiếng động bên ngoài, Lăng Kính Vệ cùng một phụ nhân, trên người mặc một bộ quần áo lăng la màu xanh, nhìn sơ thì phụ nhân này chắc cỡ chừng chỉ hai mươi tuổi mà thôi, nàng ta chắc là Lăng Triệu thị, tức phụ của Lăng Kính Vệ rồi, lúc nhìn thấy người đến là nhóm người Lăng Kính Hiên, đấy mắt Lăng Kính Vệ chợt lóe qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh sau đó thì lại biến mất, Lăng Triệu thị thì lại sợ đến mức thất thanh hét lớn, nghe cực kỳ chói tai, hai mắt sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào thanh dao nhỏ mà Lăng Kính Hiên đang dùng để uy hiếp tiểu nhị trong tiệm.
"Kính Hiên? Sao các đệ lại ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ôm lấy Lăng Triệu thị đang tràn ngập sợ hãi vào lòng, Lăng Kính Vệ ra vẻ kinh ngạc hỏi, trên mặt hắn lúc này cũng là dáng vẻ khó hiểu.
"Tiểu Văn cùng Tiểu Võ hiện tại đang ở đâu?"
Không có hứng thú cùng Lăng Kính Vệ quanh co lòng vòng, Lăng Kính Hiên lạnh giọng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, vẻ mặt mất tự nhiên trước đó của Lăng Kính Vệ làm sao mà tránh khỏi mắt y được chứ, nếu như nói trước đó y chỉ có tám phần mười là nắm chắc được chân tướng, thì hiện tại y dám khẳng định chắc chắn mười phần con của y đang ở chỗ này!
"Nhóm Tiểu Văn ư? Kính Hiên, đệ đang nói gì thế, làm sao mà ta biết được nhóm Tiểu Văn đang ở nơi nào được chứ?"
"Ngươi có thể tiếp tục nói dối nếu như ngươi không sợ tên này chết ngay tại đây!"
Không chờ nói xong dứt câu, tay vốn đang nắm dao nhỏ đặt trên cổ của tiểu nhị hiện tại lại hơi ấn nhẹ vào cổ hắn, nháy mắt lưỡi dao sắc bén đã để lại một đường máu mỏng trên cổ của tiểu nhị, một vài giọi máu nhỏ đỏ tươi men theo miệng vết thương thon dài lăn dọc xuống cổ áo, nháy mắt trong không khí liền lan tỏa một mùi máu tươi nhàn nhạt tanh nồng.
"A! Đừng mà, cô gia cứu tiểu nhân, tiểu thư mau cứu tiểu nhân đi.."
Nam tử bị bắt cóc làm con tin vừa đau đớn lại vừa sợ hãi, hai cái đùi của hắn không ngừng run rẩy liên hồi, tầm mắt ẩm ướt đầy hoảng sợ mang theo dáng vẻ cầu xin giúp đỡ hướng về phía hai vợ chồng Lăng Kính Vệ, mà Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long vốn đang đứng đằng sau Lăng Kính Hiên lúc này lại khẽ nhíu mày, nhưng mà bọn họ lại không có lên tiếng ngăn cản, bon họ tin rằng Lăng Kính Hiên ra tay nhất định có chừng mực, tuyệt đối sẽ không gây ra án mạng đâu.
Rõ rằng là không ngờ được Lăng Kính Hiên thế mà lại dám thật sự ra tay động thủ, hành động này của y cũng trực tiếp khiến cho Lăng Kính Vệ đang ôm Lăng Triệu thị ngốc lăng, trong đầu hắn lúc này lại bỗng nhiên vang lên những lời nói của cha mẹ đã từng nói với hắn lúc trưa, khi hắn về nhà bọn họ, cũng chính là vì những lời nói đó mà hắn mới có thể đưa ra quyến định cưỡng chế mang con của Lăng Kính Hiên đi, vốn ban đầu hắn cho là Lăng Kính Hiên tuyệt đối không có khả năng biết được bọn nhỏ bị ai mang đi, mà nếu như y có biết đi nữa thì Lăng Kính Vệ cũng có thể liều chết giả ngu không nhận tội, căn cứ vào sự hiểu biết của bọn họ với Lăng Kính Hiên mà nói, thì với tình cảnh xấu hổ của y ở trong Lăng gia thôn, thì nếu y có phát hiện chuyện này thì hắn đoán chắc rằng y cũng không dám giống tróng khua chiên làm lớn chuyện lên, mà y cũng chỉ còn nước ngậm bồ hòn cho là ngọt mà thôi, thật không ngờ.. Lăng Kính Hiên này có thật sự là Lăng Kính Hiên đã lớn lên cùng hắn không?
"Ngươi là Lăng Kính Hiên? Mà không.. đệ rốt cuộc đang nói gì thế? Tiểu Văn là ai? Chúng ta cũng không có gặp qua bọn chúng nha."
Nam nhân đang bị chế ngự tên Triệu Tiểu Tứ, là tiểu nhị của nhà bọn họ, Lăng Triệu thị dù sao cũng là một phụ nhân chân yếu tay mềm mà thôi, lúc này nàng nhìn thấy hiện trường máu me như vậy, giọng nói cũng không nhịn được run rẩy, người tên Lăng Kính Hiên thì nàng có biết, nhưng mà vẫn chưa từng gặp bao giờ, năm đó khi nàng gả cho Lăng Kính Vệ, y đã bị trục xuất ra khỏi Lăng gia rồi, sau khi bọn họ thành hôn xong thì vẫn luôn ở lại trên trấn, rất ít khi về Lăng gia, cho nên nàng vẫn chưa từng gặp mặt Lăng Kính Hiên lần nào cả, mà ấn tượng duy nhất về cái tên Lăng Kính Hiên này là do mấy tháng trước Lăng Kính Vệ có đề cập với nàng chuyện muốn nhận con của y về làm con thừa tự, lúc ấy bởi vì Nhị thúc cùng Nhị thẩm đã lên tiếng từ chối cho nên nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng làm gì, thật không ngờ.. Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
"Ngươi không nhìn thấy thì cũng không có nghĩa là người khác không nhìn thấy qua, Lăng Kính Vệ, sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn đó, nếu bây giờ ngươi giao ra Tiểu Văn cùng Tiểu Võ thì chuyện xảy ra ngày hôm nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh, nếu không.. thì đừng trách ta hôm nay khiến cho nơi này nhộm đầy máu!"
Đôi mắt phượng thon dài của Lăng Kính Hiên bỗng léo ra tia sáng lạnh lẽo, nháy mắt khiến cho Lăng Kính Vệ có cảm giác toàn thân gã bị đóng băng, Lăng Kính Hiên không có hứng thú với quan hệ giữa hai vợ chồng Lăng Kính Vệ, cũng không quan tâm là Lăng Triệu thị có biết chuyện này hay không, điều mà y quan tâm hiện tại chỉ có tình trạng của hai tiểu bánh bao nhà mình mà thôi.
"Cô gia mau cứu mạng!"
Lưỡi dao dang đặt trên cổ lại tiến sau thêm vài phần, khiến cho Triệu Tiểu Tứ lập tức sợ đến mức run lên bần bật, mà Lăng Triệu thị cũng không phải là một người ngu ngốc, nàng nhìn theo tầm mắt của Lăng Kính Hiên mà tràn đầy nghi ngờ nhìn lại ông chồng nhà mình: "Kính Vệ, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Trực giác của nữ nhân mách bảo nàng, Lăng Kính Vệ thật sự đang có việc gì đó gạt nàng.
"Không có việc gì cả."
Sau khi lấy lại tinh thần, Lăng Kính Vệ không ngừng nỗ lực treo lên mặt một nụ cười mang tính trấn an, hắn ôm lấy Lăng Triệu thị mà nhìn về phía của Lăng Kính Hiên: "Ta thật sự không hiểu đệ đang nói chuyện gì, Tiểu Văn, Tiểu Võ thật sự không có ở chổ của ta, Kính Hiên, chúng ta dù sao cũng là huynh đệ họ hàng, không được sự cho phép của đệ thì sao ta có thể tự ý mang hai đứa nhỏ đi chứ? Đệ mau thả Tiểu Tứ ra đi, chuyện này chúng ta sẽ coi như là không có xảy ra vậy."
Hắn dùng giọng điệu giống như là đang lừa trẻ con mà không ngừng khuyên nhủ Lăng Kính Hiên, mà điều này không chỉ làm cho Lăng Kính Hiên càng không thể nào thuyết phục được, mà ngay cả Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long đang đứng phía sau y cũng không tin tưởng được nhưng lời này của hắn.
"Hừ! Xem ra con tin này vẫn chưa đủ trọng lượng để ngươi khai ra tung tích của bọn nhỏ."
"Bịch!"
Đôi mắt phượng trầm xuống, Lăng Kính Hiên hừ lạnh một tiếng, thuận thế đẩy Triệu Tiểu Tứ đang xụi lơ trước người mình ra, tay trái Lăng Kính Hiên nhẹ nhàng vương ra vẩy một cái, một nhúm bột trắng cứ thế mà bao phủ hai phu thê Lăng Kính Vệ.
"Bịch!"
"Ư! Này, đây là chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo, hai phu thê Lăng Kính Vệ liền đồng thời quỳ rạp xuống đất, hai tay đau đớn mà ôm chặt lấy cổ của bản thân, sắc mặt vốn dĩ còn rất bình thường hiện giờ lại trở nên nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên, ngó lơ dáng vẻ hoảng sợ cùng nét khó hiểu của nhóm người Lăng Kính Bằng, Lăng Kính Hiên thông thả mà bước qua ngồi xổm ở trước mặt của hai phu thê Lăng Kính Vệ: "Không cần sợ, chỉ là một chút độc mãn tính mà thôi, nếu như ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chậm rãi theo hầu, dù sao thì chờ đến lúc các người bị độc của ta tra tấn đến mức đau đớn mà chết thì lúc đó ta sẽ có rất nhiều thời gian mà từ từ tìm kiếm chổ ở của Tiểu Văn cùng Tiểu Võ, Lăng Kính Vệ, đã có người nói với ngươi câu này chưa? Trước khi làm điều gì xấu xa thì nên điều tra đối tượng mà ngươi muốn tính kế trước đi, có câu biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được, nếu ngươi đã dám có ý đồ với con của ta thì chắc là ngươi cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận hậu quả của việc này rồi đi?"
Từng câu từng chữ, mềm nhẹ lại thong dong, nhưng trong ấy lại phản phất một sự băng lãnh cùng vô tâm rõ ràng, không phải là loại cảm giác lạnh nhạt cố gắng giả vờ ra, mà là sự băng lãnh thật sự không đặt sinh mạng của người khác vào trong mắt.
Lúc này, hai mắt Lăng Kính Vệ rốt cuộc cũng bộc lộ sự sợ hãi, thân thể thon dài không nhịn được mà dâng lên từng trận rét buốt cùng run rẫy, thật là đáng sợ, hiện tại Lăng Kính Hiên cứ như là thật sự hóa thân thành lệ quỷ vậy, quá khủng bố, ở trên người của y lúc này không thể nào tìm được một chút gì gọi là nhân tính cả.
"Mau dừng tay, bọn nhỏ ở chỗ này!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm đục mạnh mẽ bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, một nam nhân trung niên độ khoảng ba bốn mươi tuổi mang theo mấy tiểu nhị đi ra, trong đó có hai người tiểu nhị đang bế theo hai đứa nhỏ còn đang hôn mê trong lòng ngực, đó không phải là hai tiểu bánh bao nhà Lăng Kính Hiên đó sao!
Vừa thấy được bóng dáng của Tiểu Văn, Tiểu Võ. Còn không chờ Lăng Kính Hiên phản ứng thì Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long đã kích động mà vọt qua, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần đứa nhỏ thì đã bị mấy người tiểu nhị khác chặn lại, Lăng Kính Hiên vỗ vỗ tay chậm rì rì mà đứng lên: "Còn không đem con của ta trả lại cho ta?"
Sau khi xác định là bọn nhỏ không có việc gì thì Lăng Kính Hiên liền đi lên đối mặt với Triệu chưởng quầy, ở phía sau của y là hai vợ chồng Lăng Kính Vệ đang không ngừng đau đớn mà ngã rạp trên mặt đất.
"Trước tiên mau giao ra giải dược đã."
Lo lắng mà nhìn nữ nhi cùng con rể của mình, Triệu chưởng quầy cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh mà nói, nhưng thật chất lúc này trong lòng ông đang cực kỳ bất mãn với Lăng Kính Vệ, lúc trời vừa tối thì hắn đột nhiêu đem về đây hai đứa nhỏ, nói là muốn đem con của Lăng gia Nhị phòng về là con thừa tự của hắn, lúc ấy ông thấy rằng hai đứa nhỏ này tuy là hôn mê nhưng lại cũng rất đáng yêu, hơn nữa nữ nhi của ông đã lâu vẫn luôn không mang thai được, cho nên đối với việc này ông cũng không nói gì nhiều, thật không ngờ.. hai đứa nhỏ này kỳ thật là do hắn cưỡng chế bắt về đây, thật là một tên khốn nạn đáng chết mà, là ai đã cho hắn lá gan to như vậy chứ? Ngay cả chuyện như bắt cóc trẻ con này mà cũng làm ra được.
"Hiện tại ông không có tư cách đưa ra điều kiện với ta!" Giọng nói đột nhiêu giương cao, đôi mắt phượng thon dài của Lăng Kính Hiên nhìn thẳng vào tầm mắt giận dữ của Triệu chưỡng quầy, hiện tại y cần nhanh chóng xác định tình trạng của hai tiểu bánh bao nhỏ nhà mình, y không rãnh để quanh co lòng vòng với bọn người này nữa.
"Ngươi.." Triệu chưởng quầy giận dữ, ngón tay ông run rẩy mà chỉ vào y, Lăng Kính Hiên liền lạnh giọng mà mạnh mẽ ngắt ngang lời nói của ông: "Triệu chưởng quầy, đừng trách ta không cảnh cảo ông trước, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ kiên trì được chừng mười lăm phút nữa mà thôi, sau thời gian đó, bọn họ sẽ vì thất khếu chảy máu*, hơi thở không thông mà chết, nếu như ông vẫn muốn kéo dài thời gian thì ta cũng không có ý kiến gì, cùng lắm thì chờ các người toàn bộ đều chết hết thì ta lại đoạt con mình là xong thôi."
Độc dược này là do Lăng Kính Hiên y tự mình chế ra, hiệu quả ra sao y là người nắm rõ nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà trước khi đi tới đây y phải về nhà mình một chuyến, vì hai tiểu bánh bao, đừng nói là độc chết cả nhà Triệu gia, ngay cả đám cẩu ở Lăng gia kia nếu cần tiêu diệt thì y cũng sẽ không nương tay dù chỉ một xíu nào.
"Mau đưa bọn nhỏ cho hắn đi, còn ngươi mau nhanh chóng cứu con gái cùng con rễ của ta đi."
Nghe Lăng Kính Hiên nói xong, lại nhìn vào vẻ mặt đầy sát khí băng lãnh của y, Triệu chưởng quầy cũng không dám giằng co cùng y nữa, ông vội vàng ra lệnh cho tiểu nhị giao bọn nhỏ ra, ông cũng không quên nhắc nhở Lăng Kính Hiên mau mang giải dược ra cứu người.
Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long chủ động tiến lên tiếp nhận hai tiểu bánh bao trong tay bọn tiểu nhị, mà Lăng Kính Hiên cũng không quan tâm đến lời nhắc nhở của Triệu chưởng quầy, y lần lượt giúp hai tiểu bánh bao nhà mình xem mạch, sau khi xác định bọn nhỏ chỉ vì bị người ta cho uống thuốc mê mà chìm vào hôn mê, thì trái tim vẫn luôn tràn ngập sự lo lắng nóng ruột suốt cả buổi tối cuối cùng cũng yên tâm được phần nào, mà hai mắt vẫn luôn băng lãnh cuối cùng cũng nhốm lên được một chút sự ấm áp.
"Ca, sao rồi, bọn nhỏ không sao chứ?" Lăng Kính Hiên còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Kính Bằng đã sốt ruột mà lo lắng hỏi.
"Không sao, chờ về nhà lại điều trị hai ngày là khỏi thôi."
Ném cho bọn họ một nụ cười trấn an, Lăng Kính Hiên lần lược sờ sờ mặt của hai đứa nhỏ, đấy mắt y khó nén được sự tự trách, nếu như y có thể cẩn thận hơn một chút thì bọn nhỏ cũng không cần phải chịu khổ như thế này rồi.
"Ư.. hừ.. Cha, mau cứu con."
"Cha"
Trên mặt đất, hai vợ chồng Lăng Kính Vệ đang quằng quại thống khổ mà lăn lộn trên mặt đất, khóe miệng loáng tháng thấy được vài tia máu, Triệu chưởng quầy cũng chỉ có một người con gái này mà thôi, ông đau lòng mà vọt qua đỡ lên con gái hướng về phía Lăng Kính Hiên mà quát lớn: "Giải dược, giải dược ở nơi nào?"
"Ha ha.. Quả nhiên chỉ có con ruột của mình thì mình mới đau, Triệu chưởng quầy, trước đó nếu như ông nhanh chóng trả con của ta lại cho ta thì có phải là tốt hơn biết bao nhiêu rồi không? Lúc các người dựng lên kế hoạch bắt mất con của ta thì có từng nghĩ tới chuyện nếu con của ta mất tích thì ta sẽ nôn nóng long âu biết bao nhiêu không?"
Hiện tại đối mặt với sự nôn nóng cùng khẩn cấp của Triệu chưởng quầy, Lăng Kính Hiên lại chỉ bĩu môi ý bảo hai người Lăng Kính Bằng cùng Triệu Đại Long bế đứa nhỏ đứng ra xa một chút, chính y thì lại xoay người dựa nghiên thân vào một cái kệ hàng, lạnh nhạt mà chế nhạo nhìn bọn người kia, tựa như y đang rất thưởng thức dáng vẻ thống khổ quằn quại của bọn họ vậy, bộ dáng này của y đã máu lạnh đến cực điểm.
Thất khếu chảy máu: Là trạng thái chảy máu ở bảy nơi trên mặt, đại khái thì là hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai con mắt cùng miệng đó, cụ thể thì mời mọi người vào gg tìm hiểu nha.
P/s: Ta nói chứ hả dạ gì đâu, lót dép ngồi hóng Hiên ca vả mặt đám người cực phẩm tiếp nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất